Chương 4
Trái với sự lo lắng của tôi, những ngày sau đó bạn bè chẳng ai chòng ghẹo gì tôi về sự cố hôm khai giảng. Có lẽ không ai nỡ trêu chọc sự nghèo khổ của kẻ khác. Nhờ vậy mà tôi có thể yên tâm học hành, cũng như yên tâm cóp-pi bài làm của thằng Phú ghẻ ngồi cạnh.
Nỗi mặc cảm của tôi chắc chắn sẽ phai nhạt dần cuối cùng rơi tõm vào quên lãng nếu như cái ngày u ám đó không xảy ra một cách bất ngờ.
Hôm đó, mải bận bịu vun đất sau vườn để chuẩn bị trồng lay-ơn cho kịp Tết, tôi ra khỏi nhà trễ mất mười phút so với thường lệ.
Khi tôi đến trường thì cổng đã đóng. Lố nhố trong các hàng quán bên kia đường là những học sinh đi trễ đang ngồi tán dóc đợi vào hai tiết sau.
Trường tôi có thông lệ hễ chuông reo vào lớp là cổng khóa chặt. Học sinh đi trễ chỉ có cách ngồi ngoài đợi giờ ra chơi len lén chuồn vô.
Mặc dù biết vậy, tôi đánh liều rề xe lại sát cổng tìm cách năn nỉ bác bảo vệ. Bác bảo vệ trường tôi khó tính nhất thế giới, từ khi làm nghề gác cổng đến nay chưa hề xiêu lòng trước bất cứ một lời nỉ non sụt sùi nào, vậy mà không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, sau khi nghe tôi thủ thỉ một hồi, bác rút xâu chìa khóa trong túi ra mở cổng cho tôi vào. Có lẽ bác thấy tôi hiền lành, đần độn, thời buổi quần bó váy túm mà dám mặc một chiếc quần giống hệt chiếc quần của vợ bác ở nhà nên bác động lòng nhớ vợ mà rộng rãi với tôi cũng nên.
Tôi vừa lách qua khỏi cách cổng mở he hé thì đám nữ sinh ngồi ăn vặt chờ thời bên kia đường cũng vừa kịp phát hiện. Thế là cả đám lũ lượt kéo nhau ùa sang. Nhưng bác bảo vệ tinh quái đã nhanh tay bấm ổ khóa đánh "tách" khiến mấy con nhỏ tức tối làm ầm lên. Nổi bật nhất là một giọng the thé:
- Sao "ông Béc-muđda" vào được mà tụi này vào không được? Tôi đang tính nán lại xem tụi nó đôi co những gì nhưng chỉ mới nghe mỗi một câu, tôi đã thất kinh dắt xe chạy mất.
Vào đến cửa lớp, tôi mới thở phào và hậm hực ngoái cổ nhìn lại. Đám nữ sinh đã không còn bu trước cổng. Có lẽ thái độ cứng rắn của bác bảo vệ đã khiến tụi nó chùn bước và rút về cố thủ bên kia đường. Mặt mũi mấy con nhỏ này chẳng xa lạ gì với tôi. Mặc dù không biết tên một đứa nào trong tụi nó nhưng chỉ nhìn thoáng qua, tôi đã nhận ngay ra đó là tụi nhãi ranh 10A2, cái đám vẫn thường đứng xếp hàng sau lưng tôi mỗi sáng thứ hai và lúc nào miệng mồm cũng chí cha chí choét, kể cả lúc đang chào cờ.
Trước nay, tôi chẳng bao giờ "để ý" đến mấy con nhỏ vô trật tự này, không ngờ tụi nó lại "để ý" tôi kỹ đến thế. Mấy hôm nay chẳng thấy bạn bè trêu ghẹo gì, tôi cứ đinh ninh cái sự cố hôm nào đã trôi vào quá khứ và chẳng ai còn nhớ. Hóa ra cuộc đời còn lắm chông gai. Cuộc đời còn có tụi nữ sinh 10A2 mồm loa mép giải.
Nhưng dù giận đến ứa gan, tôi cũng chỉ biết ngậm bồ hòn làm ngọt. Trêu vào lũ tiểu yêu này chỉ tổ quê mặt. Tốt nhất là làm theo lời dạy của ông bà "tránh voi chẳng hổ mặt nào!", nhất là khi trong "bầy voi" đó có một con voi mồm miệng móm xọm, giọng chua như giấm, cứ một điều "ông Béc-muđda" hai điều "ông Béc-muđda" nghe muốn điếc con ráy!
Phú ghẻ không biết nỗi khổ của tôi nên đến giờ tan học, nó rủ tôi ra về, thấy tôi cứ nấn ná ngồi lì trong lớp, nó giương mắt ếch lên:
- Hôm nay mày làm sao vậy?
Tôi khịt mũi:
- Tao có làm sao đâu! - Thế sao mày ngồi đây?
Tôi bóp trán:
- Tao nhức đầu quá!
Phú ghẻ nhìn tôi bằng ánh mắt ngờ vực:
- Hồi nãy tao có nghe mày than vãn gì đâu!
Thằng Phú ghẻ ngứa này, sao nó lắm chuyện thế không biết! Tôi đã bảo là tôi nhức đầu, vậy mà nó cứ hỏi tới hỏi lui. Chẳng lẽ tôi lại nói thẳng với nó là tôi sợ "đụng đầu" với mấy con nhỏ quỷ quái bên 10A2 nên đành ngồi ru rú trong lớp, đợi cho tụi nó về hết rồi mới dám ló mặt ra.
Thấy tôi ngồi im, Phú ghẻ lại hỏi:
- Giờ làm sao?
- Sao là sao?
Phú ghẻ chép miệng:
- Chẳng lẽ ngồi đây hoài?
Tôi vung tay:
- Mày chờ chút đi! Tao sắp hết rồi!
Rồi sợ nó sốt ruột, tôi vội vã nói thêm:
- Chừng mười phút nữa tụi mình về!
Tan trường chừng mười phút, chắc chắn sân trường không còn một mống. Tôi tính thầm trong bụng như vậy nên lên tiếng trấn an Phú ghẻ. Nào ngờ tôi vừa nói xong, nó lại càng thắc mắt tợn:
- Nhức đầu gì mà có giờ giấc kỳ vậy?
- Ừ, cái đầu của tao nó kỳ lắm! - Tôi bối rối đáp bừa.
Phú ghẻ chắc chẳng tin gì lời tôi. Nhưng biết tôi đã muốn giấu chuyện gì thì có ai cạy răng tôi cũng không bao giờ nhả ra nửa chữ nên nó tặc lưỡi đặt cặp xuống bàn rồi ngồi chống tay lên cằm nhìn ra cửa sổ, đợi "bệnh" của tôi thuyên giảm.
Quả như tôi dự liệu, lúc tôi và Phú ghẻ mò ra bãi giữ xe, tụi bạn đã về hết ráo. Mấy con nhỏ 10A2 mất tăm mất tích khiến tôi mừng rơn.
Bác bảo vệ nhăn nhó nhìn tụi tôi:
- Hai cậu nấp đâu mà bây giờ mới chịu về?
Tôi cười cầu tài
- Dạ, cháu bị nhức đầu, nằm ở trong lớp.
Sực nhận ra tôi, bác bảo vệ đổi giọng ôn hoà:
- À, cậu đấy hả! Nhức đầu thì về nấu một nồi lá, xông một hồi là khỏi ngay thôi!
- Dạ, cảm ơn bác!
Vừa nói tôi vứa kín đáo nháy mắt với Phú ghẻ, hai đứa riu ríu dắt xe ra.
Nhưng tôi chỉ có thể gạt được bác bảo vệ mỗi một lần. Lần thứ hai, nếu tôi còn than nhức đầu đau bụng, chắc bác không tin. Nghĩ vậy, tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Ngày hôm sau chuông reo hết giờ vừa vang lên, tôi đã hấp tấp xếp tập lại và kéo tay Phú ghẻ chạy vù ra cổng.
Phú ghẻ chạy theo tôi mà mắt trợn tròn:
- Mày làm trò gì vậy?
- Hôm nay tao phải về nhà gấp có chuyện!
Vừa đáp tôi vừa liếc về phía hành lang và yên tâm khi thấy mấy con nhỏ 10A2 còn đủng đỉnh tít đằng xa. Không hiểu sao tôi chạm trán tụi nhãi này ghê gớm, hệt như tà ma sợ giáp mặt thầy bùa. Phú ghẻ vừa dắt xe ra tới cổng, chưa kịp hỏi thêm câu gì, tôi đã phóc lên chiếc Huy Chương Vàng chạy thục mạng khiến nó cong lưng đuổi theo miệng chửi ỏm tỏi.
Nhưng số tôi đúng là cái số ăn mày. Tránh mặt tụi 10A2 được ba bữa, đến bữa thứ tư vừa phóc lên yên xe chưa kịp chạy trốn, tôi đã điếng hồn phát hiện ra bánh xe trước xẹp lép.
Chẳng thể dắt bộ về nhà trên quãng đường dài dằng dặc đầy nắng nôi bụi bặm, tôi đành thất thểu tấp vào chỗ vá xe bên kia đường.
Tôi đứng chưa nóng chỗ, tụi nữ sinh 10A2 đã ùa ra. Sợ tụi nó phát hiện, tôi vội xoay lưng lạị Nhưng mới vừa quay người, hấp tấp quay thêm một vòng nữa. Khỉ thật, con người ta ai cũng có mặt trước mặt sau, chỉ riêng tôi cả hai mặt đều là mặt trước, nhìn phía nào cũng biết đấy là thằng Chuẩn mặc quần thừa của mẹ, đố có lẫn đi đâu được!
Mấy con nhãi ranh kia lại càng không lẫn. Vừa thấy tôi đứng trơ bên đường với chiếc Huy Chương Vàng nằm bẹp dưới cỏ, cả bọn liền chụm đầu lại thầm thì rồi cười rúc ra rúc rích và đấm lưng nhau thùm thụp. Chẳng biết tụi nó nói nhăng nói cuội những gì nhưng nhìn tụi nó ngả ngớn, vừa cười vừa xô vào nhau, tôi bỗng thấy nhột kinh khủng, cứ mong tụi nó đi khuất mắt cho rồi.
Nhưng mấy con nhỏ này có vẻ như muốn hù cho tôi chết khiếp. Tụi nó chẳng thèm về ngay mà lại líu ríu dắt nhau vào quán. Thị trấn tôi ở ban trưa trời nắng như đổ lửa, giờ tan trường học trò kéo vào quán uống nước, ăn chè đá lạnh trước khi gò lưng đạp xe về nhà là chuyện thường. Nhưng hôm nay không hiểu sao tôi cứ có cảm giác mấy con nhỏ kia nấn ná không chịu về là vì tôi. Một bầy cọp bắt gặp một con dê lạc đàn đang đứng lẻ loi, ngơ ngác trên đồng vắng mà cam tâm bỏ đi là chuyện không tưởng! Tôi bần thần nhủ bụng và tự dưng đâm tức Phú ghẻ. Gặp bữa hiểm nghèo như thế này, nó lại nghỉ học mất, đúng là thằng bạn chẳng ra gì!
Đang thẫn thờ nghĩ ngợi, tôi bỗng giật bắn người bởi một giọng chua lè:
- Ông Béc-mu-đa!
Tôi nhận ngay ra giọng con nhỏ miệng móm. Trong bọn, nhỏ này hình như đóng vai "chúa trùm", dây vào nó chỉ tổ to chuyện. Nghĩ vậy, tôi đánh bài lờ và cúi đầu xuống làm ra vẻ bận tập trung đầu óc vào thằng nhỏ sửa xe đang loay hoay nãy giờ với chiếc Huy Chương Vàng nằm tênh hênh trên bãi cỏ.
Con nhỏ miệng món không chịu thua. Nó lại ngoác mồm:
- Ông Ba-mu-đa! Tôi giận tím gan nhưng cố nén. Tôi biết mấy con nhỏ này thù tôi về chuyện tôi được hưởng "đặc ân" của bác bảo vệ hôm trước. Tôi đi học trễ hơn tụi nó lại được cho vào, còn tụi nó bị đứng bên ngoài, vì nỗi bất bình đó mà cả bọn quyết theo "ám" tôi cho bằng được. Biết thân biết phận, hổm rày tôi trốn chui trốn nhủi, bữa ra về nào cũng bắt Phú ghẻ rượt theo muốn xịt khói. Nhưng hôm nay thì tôi hết đường thoát, chỉ có cách trân mình chịu trận.
Sự nhẫn nhục của tôi đến đá cũng phải xúc động. Nhưng khỗ nỗi, con nhỏ kia không phải là đá. Vì vậy, vẻ phớt tỉnh của tôi chỉ tổ làm nó điên tiết. Nó tiếp tục ra đòn:
- Ông Béc...
Nhưng lần này, nó chỉ vừa kịp "Béc" một tiết đã tắc tị. Một bàn tay nào đó của một đứa trong bọn đã bịt lấy cái miệng móm xọm của nó.
Tôi không nhìn nhưng hoàn toàn có thể hình dung được. Bởi sau đó là tiếng con nhỏ miệng móm thét lên the thé:
- Mày làm gì vậy?
- Thôi, đừng chọc người ta nữa! - Một giọng dịu dàng đáp khẽ.
- Chà, nhỏ này bữa này lại bênh vực "kẻ thù", tụi bây ơi!
Tiếng cả bọn cười khúc khích. Rồi vẫn giọng dịu dàng khi nãy cất lên:
- Tao có bênh vực gì đâu! Mày muốn gọi gì thì gọi, nhưng đừng gọi người ta là Béc-mu-đa nữa!
- Tao cứ.
Con nhỏ miệng móm khăng khăng. Nhưng mới thốt lên được hai tiếng, có lẽ sực hiểu không nên tiếp tục trêu chọc sự nghèo khó của người khác, nó bỗng đổi giọng:
- Vậy tao gọi tên mày hén?
- Này, này
Tiếng nhỏ kia hốt hoảng. Nhưng nó chưa kịp ngăn cản thì con nhỏ miệng móm đã chĩa mồm về phía tôi, kêu lớn:
- Cẩm Phô!
Từ nãy đến giờ, tôi không dám đảo mắt về phía tụi nó lấy một lần nhưng tai tôi dỏng lên như tai mèo và nghe rõ hết mọi chuyện. Tôi không hề lấy làm lạ về thái độ của con nhỏ miệng móm nhưng lại vô cùng ngạc nhiên về cách xử sự của con nhỏ kia. Hóa ra trong bọn nó cũng có được một đứa tử tế. Đã mấy lần tôi định liếc mắt xem thử mặt mũi con nhỏ đó đẹp xấu ra sao nhưng cuối cùng tôi kềm lại được. Tôi đang đóng vai một người điếc bẩm sinh nên không muốn mấy con nhỏ đó biết là tôi đang quan tâm đến tụi nó.
- Cẩm Phô!
Con nhỏ miệng móm lại kêu tôi.
Khi nãy tôi tái mặt vì giận, còn bây giờ thì tôi đỏ mặt vì ngượng. Tôi cảm thấy người nóng bừng và mồ hôi ướt đầm lưng áo. Thậm chí tôi không cả nhúc nhích, tay chân bỗng chốc trở nên cứng đơ, vướng víu.
Dường như nhận ra sự bối rối của tôi, mấy con nhỏ khác liền hùa theo con nhỏ miệng móm réo om sòm:
- Cẩm Phô! Cẩm Phô!
Con nhỏ có tên Cẩm Phô không biết có mắc cỡ như tôi không, nhưng chắc là nó đang thò tay ngắt véo lũ bạn nghịch ngợm nên mấy con nhỏ kia vừa kêu réo chọc phá vừa la "oái, oái" luôn mồm.
Tôi vẫn đứng trơ thân cụ và chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi chậm như vậỵ Thằng nhỏ mới sửa xe chừng mười phút mà tôi tưởng như nó loay hoay tới hàng giờ và động tác của nó không hiểu sao trông cứ rù rờ như trong phim quay chậm. Đã mấy lần tôi định ngoác mồm ra giục nó nhưng lại sợ mấy con nhỏ kia nhìn thấy vẻ hốt hoảng của tôi nên cuối cùng tôi đành ngậm miệng làm thinh, lòng nóng như lửa đốt.
Mãi đến khi nó nhét ruột xe vào và cầm lấy cái bơm, tôi mới thở hơi dài nhẹ nhõm.
Khi cầm lấy ghi đông chiếc Huy Chương Vàng, tôi định bụng sẽ chạy ngang qua mặt bọn nữ quái kia một cách ung dung, thong thả, ra vẻ thằng này cóc biết sợ ai, nhưng chẳng biết ma xui quỷ khiến thế nào, ngồi lên yên, tôi bỗng vội vàng mất hết tự chủ và cong lưng phóng thục mạng.
Chạy tít đằng xa, tôi còn nghe chuỗi cười của bọn nữ quái văng vẳng đuổi theo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...