" Mong các ngươi có thể giúp ta giải trí chút" Ninh Đào ngang nhiên đấm ra một quyền.
Tựa hồ tại thời khắc này, không khí chung quanh đều sôi trào lên, toàn bộ gạt ra.
Dùng thân thể của hắn làm trung tâm, tựa hồ tạo thành đường kính ba mét chân không khu vực.
“Hừ, ngươi còn đang bị thương mà còn dám phách lối!” Ngọc Diệp Hà cười nhạt.
Hai tay cầm thật chặt Gậy Điện Titan M3 toàn thực đập xuống.
" Cực Đạo Chân"
Cực Đạo Môn thủ lĩnh Đạo Lãng cũng gầm lên một tiếng, đánh ra phản kích.
Thân thể lăng không mà lên, chân phải quét ngang, hướng về Ninh Đào nhân đầu đá vào.
Tốc độ so với vừa nãy đánh lén Ninh Đào càng nhanh, thậm chí trên không trung đá ra một tia không bạo âm thanh.
" Vô Địch Thiết Quyền - Thức Thứ Nhất -Bát Tí Liên Hoàn Sát".
Đoạt Trần không cam lòng yếu thế, một hơi đánh ra tám quyền, trấn áp hướng về phía Ninh Đào.
Trong ánh mắt hoảng hốt của một đám Cực Đạo Môn cùng Bình Thiên Môn theo sát phía sau, một quyền khủng bố của Ninh Đào hung hăng va chạm cùng Đoạt Trần, Ngọc Diệp Hà, Đoạn Lãng...
Ầm Ầm Ầm…
Như thiên thạch va chạm sao băng, bán kính 5 mét xung quanh, bàn ghế triệt để vỡ nát, màn nhỉ của đám người kịch liệt rung lên, hàng loạt đám người đầu óc thậm chí trở nên chết lặng trong thoáng chốc.
Chỉ thấy Đoạn Lãng, Ngọc Diệp Hà, Đoạt Trần bị hung hăng đánh bật ra ngoài.
Dư chấn khủng bố đem Ninh Đào đẩy lùi mấy chục bước, cánh tay phải có chút tê rần.
Khí lãng tán đi, chỉ để lại bị một cái cực lớn hố sâu, vết rách như là mạng nhện bình thường phân bố bốn phía, bàn ghế răng rắc rung động, đám người Cực Đạo Môn, Bình Thiên Môn người khổ không thể tả, thậm chí vài người yếu cũng là sắc mặt tái nhợt.
Va chạm vừa rồi thật sự kinh thiên động địa…
Đối diện với Ninh Đào, ba người sắc mặt cũng là cực kỳ khó coi.
Vừa rồi bọn họ thi triển đều là những Võ Học mạnh mẽ nhất của ba người, vậy mà chỉ có thể đem Ninh Đào đẩy lùi, ngay cả chút thương thế cũng không có.
“Khốn kiếp, tên này là quái vật sao, nhục thân mạnh mẽ không nói, lực lượng cũng như thế táo bạo!” Đoạt Trần trầm giọng nói.
Hắn đấm thẳng vào quyền của Ninh Đào, đầu nắm tay lúc này rỉ máu liên tục.
" Ba tên phế vật, đánh có một người cũng không xong, thật không biết các ngươi làm sao được gọi là Tứ Hoàng".
Không biết từ bao giờ, có một thanh niên với mái tóc đen được tạo dáng theo kiểu pompadour, và đôi mắt đen thể hiện bản tính nóng nảy của anh.
Anh mặc một chiếc quần ống rộng và một chiếc áo đồng phục kiểu học sinh trung học của Nhật màu đen, anh khoác nó bên ngoài chiếc áo len cao cổ màu đỏ, đằng sau còn mang mấy chục người, thần sắc kiêu căng, nhìn đám người trật vật Ngọc Diệp Hà, ngang nhiên mà đến.
" Ta tưởng là ai, hóa ra là Dịch Xuân Thu của Cửu Long Môn, mày nói ngon thế, sao không lên thử đi".
Ngọc Diệp Hà một mặt khóa chịu, khiêu khích nói.
Nếu nói Ninh Đào là người hắn ghét nhất, thì cái tên Dịch Xuân Thu là tên hắn ghét thứ hai ở Trường Bá Vương Cao Trung, cậy mình là người của Cửu Long đi khắp nơi kiêu căng.
Thật ra nếu không phải nể mặt của Cửu Long, cái tên này không biết đã bị đã ăn bao nhiêu trận đòn rồi...
" Hừ, để hôm nay ta cho đám các ngươi mở mang tầm mắt thực lực của Cửu Long Môn Dịch Xuân Thu ta".
Dịch Xuân Thu quay đầu lại nhìn Ninh Đào ánh mắt kiêu căng:"Hiện tại ta có thể cho ngươi một cái cơ hội, lập tức ngay trước mặt chúng ta dập đầu xin lỗi, bằng không ngươi hôm nay không chỉ sẽ bị loại bỏ bị nốc-ao, cũng sẽ sống không bằng chết!"
Hắn cầm cây gậy bóng chày bằng sắt đập nhẹ vô tay mình, vô cùng dữ tợn, ngữ khí có đùa giỡn hành hạ hương vị.
“Dập đầu xin lỗi? Tao lại muốn thử mày làm sao để tao sống không bằng chết!” Ninh Đào tay phải giơ nên ngón trỏ, ngữ khí khiêu khích.
" Muốn chết".
Dịch Xuân Thu phấn nộ gầm thét, thân ảnh trượt trên sàn nhà, tay trái cầm gậy bóng chày bằng sắt vòng qua bên phải lưng, sau đó lợi dụng sức bật của phần eo toàn lực đạp về phía Ninh Đào.
Ninh Đào không tránh không né, chỉ đơn giản giơ tay lên nắm tay gậy bóng tay sắt của Dịch Xuân Thu.
Làm sao có thể?!
Sức gió khủng khiếp, xuyên qua người Ninh Đào, đem mấy chiếc bàn đằng sau nát tung tóe...
Diệp Xuân Thu ngạc nhiên, hắn không cách nào tưởng tượng chính mình cho rằng tự hào một gậy, lại bị tiểu tử này đơn giản đỡ được.
“Muốn chết cái rắm, chính là Cuồng Long Môn tạp chủng, cũng dám ở trước mặt ta người năm người sáu, ai cho các ngươi như vậy gan chó, cho ta chết!” Ninh Đào cầm chặt gậy bóng tay, xoay người ra đằng sau, đem Dịch Xuân Thu cùng cây gậy ném ra ngoài...
Dịch Xuân Thu như rơm rạ bị Ninh Đào đã bay đi ra ngoài, nện ở trên vách tường.
Oanh một tiếng, lúc này trên vách tường tựu xuất hiện một cái cực lớn hố sâu, vết rách như là mạng nhện bình thường lan tràn ra, thủy tinh đùng đùng không dứt rung động.
“Đáng giận!”
Dịch Xuân Thu người phát điên, trố mắt muốn nứt, nhịn không được nhổ ra một ngụm máu tươi, đau đớn kịch liệt lan tràn toàn thân, giống như thân thể mỗi một cái tế bào đều bị con kiến cắn xé.
" Ồ, mạnh dữ, vô phát bay luôn" Thấy như vậy một màn, Đoạn Lăng không thấy kinh ngạc gì cả, một mặt cười nhạo.
" Mẹ kiếp, các ngươi còn có sức cười nhạo tao, tất cả toàn lực xông lên, đánh chết tên này".
Dịch Xuân Thu tực giận đến thổ huyết, mấy tên này còn có thể ngồi xem trò hay được, không khỏi gầm thét..
“Hiểu rồi! Toàn bộ xông lên!” Đoạt Trần cũng nghiêm nghị nói, từ lúc vừa rồi, bọn hắn cũng biết cho dù bốn người cùng liên thủ cũng không phải đối thủ của Ninh Đào.
Mặc dù động toàn bộ người Cực Đạo Môn, Bình Thiên Môn, Cuồng Long Môn vây quanh một người, nếu truyền ra bên ngoài có vẻ hơi mất mặt, nhưng ai bảo mồm tên này quá tiện, không dậy cho hắn một bài học, làm sao có thể xuôi cơn giận được..
" Lão đại, có cần chúng ta giúp không".
Lúc này, Hắc Giáo Đình thành viên đã rút ra khỏi bên ngoài 50 mét, nhìn thấy người Cực Đạo Môn, Bình Thiên Môn, Cuồng Long Môn ba đại tổ chức liên hợp lại, muốn vây công Ninh Đào, mặc dù đây không phải tất cả số lương của ba tổ chức, nhưng nhìn sơ qua cũng có hơn trăm người a, đám người Diêu Trung không khỏi lo lắng.
" Haha, không cần, trận chiến như thế này mới xứng đáng để ăn mừng khi ta về Trường Bá Vương Cao Trung!”
Ninh Đào liếm liếm mép môi, hai mắt chiến ý loáng thoáng thế hiện ra…
" Soru".
Không đợi bọn hắn hành động, Ninh Đào thân ảnh hồn nhiên biến mất trước mặt mọi người, xông vào phía đám người, một hơi đám ra 10 quyền...
Răng rắc…
Hơn mười người Cổ Võ Giả Cấp F ngay cả phản kháng cũng không kịp, thân thể như giẻ rách bị đấm văng ra ngoài, vô số người đứt gãy xương cốt miệng phun máu tươi tung tóe…
“HÍT!”
Toàn trường hít một ngụm lãnh khí, đã có người hai chân nhũn ra, mồ hôi tuôn ra như suối…
“Đây…còn đánh sao…” Hải Nam sắc mặt trắng bệch, hắn cảm thấy nếu mình ăn phải đấm của Ninh Đào kia, chỉ sợ cả lục phủ ngũ tạng cũng hóa thành mảnh vỡ.
“Hay là thôi đi…chuyện của bọn họ chúng ta đừng xen vào!” Anh Em Nhà Thiết Vân nghẹn ngào, ngay cả sờ đến một cọng lông còn chưa thấy, đã tổn thất mười vị Cổ Võ Giả, làm sao không tạo thành đả kích?
Bọn họ chình là năm hai Anh Em Nhà Thiết Vân, cùng với Hải Nam Giấc Ngủ Vĩnh Hằng mới đầu muốn nhân cơ hội này, trả thù tên Ninh Đào, vì dám đánh nên bọn hắn.
Nhưng mắt thấy Ninh Đào một hơi đánh bại mười, trong đó còn có không ít người của năm hai, chuyện như vậy rất dễ dàng làm mất chiến ý.
“Hừ, sợ cái gì? Có bốn người chúng ta ở đây!” Ngọc Diệp Hà hừ lạnh một tiếng, âm thanh trấn nhíp toàn trường.
“Nói không sai! Ninh Đào mặc dù lợi hại, nhưng hắn lại không nhờ người của Hắc Giáo Đình, mà muốn một người đấu với chúng ta, hơn nữa nhìn hắn bị thương cũng không nhẹ, chắc chắn không duy trì được lâu, lần này người thắng sẽ là chúng ta!” Đoạt Trần nhìn cánh tay trái đang băng bột của Ninh Đào lên tiếng nó.
“Nếu vậy thì chiến đi!” Đoạn Lãng cùng Dịch Xuân Thu nghiêm nghị xác nhận.
Trong bốn người, nhất là Dịch Xuân Thu không thể đi dễ dàng như vậy được, vừa rồi hắn lớn tiếng nói muốn Ninh Đào quỳ xuống xin lỗi, kết quả cái lông chân đối phương còn chưa sờ tới, đã bị xem bay đi rồi.
Không trả thù, hắn làm sao còn chỗ đứng trong Trường Cao Trung Bá Vương, còn mặt mũi nào nhìn Cuồng Long đại ca..
Hành động quan trọng hơn lời nói, Đoạt Trận, Đoạn Lãng, Ngọc Diệp Hà, Dịch Xuân Thu lần nữa xuất thủ, phản kháng trước thực lực mạnh mẽ của Ninh Đào.
" Bạo Phong Kích".
Dịch Xuân Thu sắc mặt kiêu căng nghiêm nghị quát.
Theo sau đó, Dịch Xuân Thu cầm cậy gậy sắt của mình xoay người liên tục, đồng thời vung gậy tấn công tứ phía, lấy lực xoay người làm đòn bẩy cho cú đánh.
Chưa dừng lại, do tốc độ quay quá nhanh, tạo một cơn lốc xoáy nhỏ thẳng tiến tới cánh trái của Ninh Đào, những nơi nó đi qua, tất cả đều bị phá hủy.
“Là kỹ thuật tất sát kỹ của Dịch Xuân Thu, nghe nói khi dùng chiêu này, ngay cả một Cấp E Trung Kì Cổ Võ Giả cũng không chịu nổi!”
Đám Cuồng Long Môn lên tiếng kinh hô, cảm giác an ổn dâng lên trong lòng.
“Đến lượt ta!” Đoạn Lãng không cam lòng yếu thế gầm lên một tiếng, hai chân lấy đà đạp mạnh lên lên nhà, nhảy vọt lên trên không.
Thân thể lực lưỡng của hắn đột ngột căng cứng lại, bắp thịt phồng to, gân xanh cuồn cuộn nổi lên trên làn da rám nắng…
" Vô Địch Thiết Quyền - Thức Thứ Ba - Thiên Hạ Bá Quyền"
Trên không trung, Đoạt Trần cả người giống như một cây cung lớn! Đem toàn bộ sức mạnh, tập trung ở quyền bộ!
“Tốt quá, Phó thủ lĩnh sử dụng chiêu thức mạnh nhất trong Vô Địch Thiết Quyền!” Đám Cực Đạo Môn hưng phấn, ánh mắt trở nên cuồng nhiệt nhìn thân ảnh trên không trung.
" Mau nhìn, Mikey thủ lĩnh cũng bắt đầu xuất thủ"
Nhìn Địch Xuân Thu, cùng Đoạt Trần cường thể xuất thủ, Đoạn Lãng cũng không muốn tụt lại sau, áp súc toàn bộ lực lượng vào chân, sau đó dấm mạnh xuống mặt đất.
Sau một khắc, cả người ầm vang thẳng tiến!
Lực đạo to lớn, tăng thêm lực phản xung, trực tiếp làm cho sàn nhà, nứt ra, thành những màn nhện!
Chung quanh vết rách một đường lan tràn ra, thậm chí kéo dài thân đến đám người Cực Đạo Môn dưới chân!
Ngay sau khi đến gần Ninh Đào, Đoạn Lãng vận dụng bên hông sức mạnh, hùng tráng bắp đùi gào thét một cái hướng về Ninh Đào cổ đá vào.
Một kích này tốc độ càng thêm nhanh, Ninh Đào vốn cho là vừa nãy chính là Đoạn Lãng tốc độ công kích cực hạn, nhưng là bây giờ xem ra vừa nãy vốn là tại đùa giỡn, hiện tại mới là bắt đầu quyết tâm!
Cực Đạo Chân là loại Cước Pháp nói đến cũng đơn giản, chỉ có ba cái yếu điểm, nhanh, tàn nhẫn, chuẩn!
Nói tóm lại, chính là nhanh, xuất chân tốc độ vô cùng nhanh, lực lượng càng mạnh, một chiêu giải quyết địch..
“Hừ, nhìn thủ lĩnh của chúng ta đi!” Lại có Bình Thiên Môn không phục hừ lạnh, sùng bái nhìn chăm chú thân ảnh của Ngọc Diệp Hà..
Mặc dù lần trước Ngọc Diệp Hà bị Ninh Đào đánh thảm hại, nhưng bọn họ vẫn hết sùng bái, tin rằng lần này thủ lĩnh có thể rửa nhục...
" Độc Long Toản!"
Ngọc Diệp Hà tay cầm Gậy Điện Titan M3 dừng thẳng trước người, thân thể cấp tốc xoay tròn, càng thỉnh thoảng loé ra tia điện, vì phá vỡ Ninh Đào phòng ngự, hắn nhất thời nghĩ ra, y theo máy khoan điện nguyên lý, khai sáng chiêu thức này.
" Hôm nay ta cho các ngươi tâm phục khẩu phục" Ninh Đào âm thanh trầm thấp vang lên, ngay sau toàn thân huyết dịch di động tăng tốc đứng lên, trong nháy mắt nguyên bản thân ảnh gầy gò, nhô lên khối lớn cơ bắp.
Ầm Ầm Ầm Ầm…
Ninh Đào không tránh không né, tùy ý những cái kia công kích đánh vô người mình, nhưng thân thể vẫn bị chấn động, bị nện văng ra ngoài, đụng nát bấy mấy cái cột nhà…
“Phốc!”
Ninh Đào đột nhiên ho khan, ngụm máu tươi bắn ra khỏi miệng.
" Khốn khiếp, cái tên cầm gậy kia, mày không biết tột nghiệp thương binh liệt sĩ chút sao" Ninh Đào không thèm để ý tới vết máu trên miệng, mà nhìn về phía cánh tay trái đang bó bột của mình.
Vừa rồi cánh tay trái đã bị chiêu Bộc Phong Kích của Dịch Xuân Thu, đánh nát phần bó bột bên ngoài, còn làm vết thương bên trong đang bị rách ra, máu chảy ra ngoài.
" Tên kia, lần này mày chết chắc" Ninh Đào dùng ánh mắt nguy hiểm nhìn Dịch Xuân Thu, hắn quyết định phải để tên này nằm viện mấy ngày, vì tội lỗi không thể tha thứ mà mình gây ra.....
" Lên! Hắn bị thương rồi, lên cho ta".
Nhìn thấy Ninh Đào bị thương, Ngọc Diệp Hà hết sức vui mừng, màu chóng cho ngươi vây xung quanh...
“Giết!”
Hàng trăm người của ba tổ chức cũng nhìn thấy cơ hội, bọn hắn nhanh chóng xông lên vây quanh Ninh Đào, hàng loạt công kích mạnh mẽ đánh ra nhằm vào Ninh Đào...
Bọn hắn vừa ra tay, hơn trăm đạo bất đồng khủng bố công kích oanh tới, cước pháp, quyền pháp, chỉ pháp, trảo pháp hoặc chưởng pháp vân...! Vân, đợi một tý, không phải trường hợp cá biệt.
Nhưng là mỗi một đạo cồng kích uy lực đều trên ngàn cân uy lực cường hoành, người bình thường căn bản không cách nào ngăn cản.
Hiện tại những...!Này công kích hội tụ cùng một chỗ, quả thực thật giống như triều tịch giống như, đủ để đem hết thảy đồ đạc đều bao phủ.
“Cút hết!” Ninh Đào chân đạp Soru, không ngừng vừa tránh né các công kích, vừa công kích...
Lại một người nữa miệng phun máu tươi, bay ra ngoài, mất sức chiến đấu....
Làm Ninh Đào vừa giải quyết một người nữa xong, Dịch Xuân Thu nắm lấy cơ hội, liều lĩnh, một gậy đập về phía Ninh Đào.
“Ngươi muốn chết!” Ninh Đào dịch người sang một chút, né được một gậy ở Dịch Xuân Thu, sau đó một quyền hung hăng đánh bay hắn.
Thế không tha người, Ninh Đào thân ảnh loé lên, chớp mắt đã đi đến trước người Dịch Xuân Thu, nhân lúc hắn chưa rơi xuống, giáng thêm một quyền vào cằm, Dịch Xuân Thu lại tiếp tục bay lên không trung, Ninh Đào cũng tiếp tục đuổi theo, một quyền đấm thẳng xuống.
“A!” Dịch Xuân Thu vội vàng không kịp chuẩn bị, kêu thảm một tiếng, cả người thật giống như một khối vải rách giống bị nện trên mặt đất.
Phanh phanh phanh!!!
Trên mặt đất lập tức xuất hiện một cái cự đại bùn đất hố sâu, đường kính hai ba mét, bùn đất vẩy ra, cả người hắn nằm tại hố sâu phía trên, lồng ngực xương sườn đoạn bảy, tám cây.
Phốc một chút, hắn nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch, hơi thở mong manh.
"Rankyaku!"
Ngay tại trên không trung, một bên chậm chạp lui về phía sau nhấc chân phải lên.
Chân hắn với dương tới biên độ cực hạn, ánh mắt khẽ híp một cái, rồi sau đó bắp đùi đột nhiên hướng về đằng sau, mũi chân còn như thiểm điện đá lên nhanh chóng.
Tốc độ cực cao đá vào cẳng chân, trong nháy mắt sinh ra chân không cùng phong áp, sắc bén phong mang giống như đạo trảm kích!
Màu xanh lá trảm kích, vo ve phá vỡ không khí, trong nháy mắt kế tiếp, trảm kích hướng về Đoạn Lãng đang chạy tới, mà thẳng tiến.
“Nguy hiểm!” Đoạn Lãng tóc gáy dựng đứng, quả quyết dừng lại thân hình, đầu hơi nghiêng về phía sau một chút, mới miễn cưỡng tránh thoát Ninh Đào trí mạng trảm kích, nhưng vẫn bị cắt đứt hắn mấy cái mái tóc.
"Một cước mà thôi, sẽ không như thế kinh khủng đi".
Đoạn Lãnh trợn đại con mắt, ánh mắt rơi vào trên tường đằng sau, nơi đó có một vệt ánh sáng trơn bình thẳng vết nứt phác họa, nhìn giống như vừa bị một kiếm chém vô.
" Haha, để ta cho ngươi xem cái này còn hay hơn".
Ninh Đào chân vừa chạm đất, đã ngay lập tức mượn lực, tiếp tục bay lên không trung.
" Geppou".
Ninh Đào chân đi xuống bước ra, theo màu trắng khí đoàn nổ tung.
"Oành! Oành! Oành!"
Liên tục mấy cái không trung dậm chân, thân ảnh tại cực tốc vọt lên, vọt thẳng phá căn tin đỉnh chóp.
Hắn Lục Thức đã sớm đạt đến lô hỏa thuần thanh trình độ, coi như chỉ dựa vào mượn Geppou, liền có thể phi hành đến 40 mét hơn độ cao.
“Cái này...!Còn là người sao?”
Tất cả mọi người ngược lại hít một hơi, đang kinh hãi Ninh Đào thực lực lúc, lại lần nữa Geppou bị Ninh Đào thi triển cho chấn nhiếp đến.
Mà lúc này Ninh Đào, thân ảnh của hắn đã đạt đến không trung 30 mét trở lên mới dừng lại, lập tức thân thể của hắn lập tức xoay tròn.
Hắn muốn bắt đầu từ 30 mét trên không trung mượn lực cho đám người ở dưới nhất kích, cuối cùng kết thức trận đấu.
“Ông!”
Ninh Đào mượn Rankyaku sáng tạo chiêu thức, lợi dụng không trung cùng thân thể xoay tròn mượn lực, hướng về phía dưới phương hướng một cái thi triển Rankyaku quét bổ xuống.
“Rankyaku - Bạo Tinh Cước!”
Nương theo Ninh Đào một tiếng dứt lời, chỉ thấy thân ảnh của hắn từ 30 mét không trung mượn lực đá ra.
“Đáng chết, không tốt!”
“Trốn, nhanh lên cho ta trốn!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...