Trái Giảm Cân Phải Dưỡng Tú Tài


Sau khi chỉnh đốn hai đứa em nhà mình, Thục Khuê thở dài thườn thượt, men theo hành lang đến gian nhà sau.
Cô phải đi tìm Kiến Văn giải thích.

Cho dù hai bên không thể kết làm bạn bè, chí ít cũng không đến mức trở mặt thành thù.
Lại thêm chắc chắn một điều rằng, chỉ sau chuyện này, bao nhiêu công sức cô cố gắng gầy dựng trước đó đều đổ sông đổ bể.

Đúng là đốn củi ba năm thiêu một giờ.

Sơ hở một khắc là bị thằng em báo ra đường ăn xin!
Còn đang suy nghĩ lan man thì Kiến Văn hai tay xách hai sọt dừa nhanh chân bước tới.
Thục Khuê vội vã nở nụ cười gượng gạo, bàn tay béo ú giờ, lời chào chưa kịp thốt ra thì người ta đã lướt qua người như một cơn gió.
Luồng lách cũng kinh lắm đấy.

Thân hình cô chắn kín cả lối đi mà hắn vẫn dễ dàng qua lọt!
Không biết nên vui hay nên buồn.
Thục Khuê hít sâu một hơi, giậm chân hai cái, xoay người chạy theo người ta ra giữa sân.
Kiến Văn xắn tay áo, tìm một khúc gỗ làm ghế ngồi, bắt đầu vung dao chặt dừa.
Âm thanh "bụp, bụp" đều đặn vang lên nện thẳng vào lòng Thục Khuê.

Cô chắp tay lảng vảng xung quanh hắn hòng thu hút sự chú ý.

Đáng tiếc hắn lại giả đui mù, hoàn toàn hông ngó ngàng gì đến cô.
Đến nước này, Thục Khuê chỉ còn cách đứng ra sanh sự.


Cô nheo mắt như mèo chực chờ vồ chuột, nhắm chuẩn thời cơ giật lấy con dao trong tay Kiến Văn, sau đó ném nó vào một xó vắng vẻ không người qua lại.
Chiêu này quả nhiên có tác dụng.

Kiến Văn liếc mắt nhìn cô.

Xong cũng chỉ nhìn chừng khoảng hai giây, kế đó hậm hực đứng dậy, không nói câu nào mà lủi thủi đi nhặt dao.
Thục Khuê bước tới chắn trước mặt hắn, vội vàng nói: "Nè, chúng ta nói chuyện chút đi."
Kiến Văn không đáp, vòng qua người cô đi tiếp.
Thục Khuê quyết không bỏ cuộc, bám sát theo sau, lải nhải: "Được rồi, tôi không nói tới chuyện ban nãy nữa." Ánh mắt cô nhìn tới vai áo bạc màu rách bung chỉ của Kiến Văn, lập tức chuyển đề tài: "Áo cậu rách rồi, để tôi giúp cậu vá lại nhá.

Coi như tôi thay mặt em trai chuộc lỗi với cậu."
Kiến Văn đột ngột dừng bước, Thục Khuê lẽo đẽo theo sau không dừng lại kịp bất ngờ đâm sầm vào người hắn.
Thấy cô ôm mũi kêu đau, Kiến Văn dùng vẻ mặt kì lạ mà hỏi cô: "Chị bị điên à! Khi không đòi vá áo cho tôi làm gì?"
Thục Khuê khó hiểu hỏi lại: "Áo cậu rách thì vá lại thôi.

Bộ có vấn đề gì à?"
Kiến Văn nhăn mày, tránh xa cô hai bước, từ chối: "Áo tôi rách có mẹ tôi khâu.

Không nhọc lòng chị lo lắng!"
Thục Khuê còn tưởng rằng hắn ngại, bèn víu lấy chuyện này để "ngoại giao": "Chút chuyện nhỏ thôi mà, cứ để tôi lo.

Dì Năm còn lo chuyện bếp núc tiệc tùng, cậu đừng làm phiền dì ấy."
Dứt lời, Thục Khuê bước tới muốn kéo áo Kiến Văn.

Bàn tay còn chưa kịp chạm vào vai áo đã bị Kiến Văn bắt lấy, gạt ra.

Hắn trừng cô, giận dữ nói: "Chị đừng chạm vào tôi!"
Thục Khuê: "..."
Phản ứng cứ như con gái nhà lành bị trêu chọc là sao đây? Cô cũng đâu phải kẻ dê xồm, háo sắc! Thái độ này là thế nào?
Hắn càng không cho chạm cô càng muốn chạm đấy!
Nghĩ vậy, Thục Khuê đổi tay túm được bên vai áo bị rách của Kiến Văn.
Động tác quá mạnh, vô tình kéo rách một mảng lớn, lộ hẳn một bên vai người ta, xuống chút nữa là đường cơ bắp rắn chắc.
Nào có ốm yếu như vẻ bề ngoài.
Thảo nào ngày đó hắn kéo cô từ dưới bùn lên dễ dàng như vậy.
Thục Khuê ngẩn người, cầm miếng vải sờn rách trên tay buông không được thả cũng chẳng xong, mà càng nắm lại càng thấy phỏng tay vì chột dạ.
Hai người bốn mắt nhìn nhau nửa ngày, Thục Khuê lúng túng đắp miếng vải rách vào chỗ cũ, cười còn khó coi hơn mếu, nói: “Đấy, thấy chưa.

Trước sau gì cũng phải vá, vá, vá lại…”
Kiến Văn nhắm mắt, hít sâu.

Sau đó nghiêng vai, giơ tay hất mạnh cô ra.
Thục Khuê đứng không vững, cơ thể chao đảo, sắp sửa ngã ngửa ra sau.


Kiến Văn giật mình, hắn vốn không có ý xô ngã cô, vì thế trở tay muốn đỡ người.

Đáng tiếc một tay hắn không thể ôm trọn eo cô, trong phút lóng ngóng chân trái vấp chân phải, thế là hai người cùng nhau ngã nhào ra đất.
Thục Khuê trợn mắt nhìn trời.

Người ta xuyên không có ngã cũng ngã trong lòng nam chính.

Thế quái nào đến lượt cô làm đệm thịt cho nam chính rồi! Công bằng ở đâu? Thiên lí ở đâu?
Nhưng đau ở trong tim đây này!
Không chỉ một mình Thục Khuê than trời trách đất, ngay cả Kiến Văn cũng cứng đờ toàn thân.

Đây là lần đầu hắn tiếp xúc thân mật với con gái như thế.

Hắn điếng người, tay chân ngay đơ không biết để chỗ nào cho phải.
Mặt cả hai không hẹn cùng chuyển màu gấc chín.
Bầu không khí lúng túng chưa từng thấy.
Nhưng lúng túng chưa phải là gì hết, bởi xa xa có hai bóng người đang sải bước một đến đây.

Một thướt tha xinh đẹp, một… nổi bật đến chói mắt.
Giọng nữ hoảng hốt đến thất thanh: “Hai người làm cái gì vậy?”
Giọng nam châm biếm chẳng hề giấu giếm, thậm chí còn sợ người ta bỏ qua màn này mà hét toáng lên: “Lời đồn quả nhiên không sai.

Quả nhiên cô và nó gian gian díu díu mập mờ với nhau!”
Thục Khuê giật mình, đẩy Kiến Văn ra khỏi người mình, dùng tốc độ nhanh nhất lòm còm đứng dậy.

Cô phủi phủi bụi bặm trên người, nhìn hai người vừa hiện.
Đúng là rồng đến nhà tôm.

Thu Nguyệt và Chí Kiến đồng loạt xuất hiện ở nhà cô khiến cô vừa bất ngờ vừa khó hiểu.
Khác với Thục Khuê, Kiến Văn trông có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, mặc dù vành tai hắn đỏ au như người say rượu.

Thu Nguyệt một đường lướt qua Thục Khuê, đi tới kéo tay hắn, dồn dập hỏi: “Tôi nghe người nói cậu ở đây, nên mới tới xem thử.

Thật sự không ngờ…” Dường như mấy lời sau đó không dễ thốt ra, cô dừng lại một lúc, mới nói: “Hai người vừa rồi… cậu thật sự có ý với chị ta hả?”
Kiến Văn vùng vằng thoát khỏi tay Thu Nguyệt, có vẻ cũng không muốn nhiều lời giải thích gì thêm.

Thục Khuê thấy vậy, bèn đi tới liên tục xua tay, đứng ra giải bày: “Hiểu lầm.

Chuyện vừa nãy chỉ là hiểu lầm mà thôi…”
Một giọng nói đột ngột cắt ngang lời cô: “Chuyện rành rành ra đó, ai có mắt đều nhìn thấy được, sao có thể là hiểu làm được đây.”
Thục Khuê tức, cô không thể để gã bôi đen Trạng Nguyên tương lai được, kẻo sau này hắn ghi thù lây sang người cô thì toang.

Vì thế, cô tiếp tục biện hộ: “Mắt thấy chưa chắc đã là thật.

Anh không thể dùng cái nhìn của mình áp đặt lên suy nghĩ của người khác như thế!”
Chí Kiến cười đểu đi tới đứng cạnh Thu Nguyệt, bàn tay vuốt mái tóc bóng bẩy không chút rối ren, cợt nhã nói: “Tôi còn lạ gì tánh nết cô nữa.

Hồi xưa cô thích tôi cũng tìm cách bám lấy không tha đó thôi.

Bây giờ cô đổi mục tiêu, bám tận trên người nó luôn rồi còn bày đặt giả vờ oan ức cái gì nữa.”
Thục Khuê tức đến nghiến răng, khẽ quát: “Anh câm miệng!”
“Cô mới là người nên ngậm miệng lại đấy!”
Thục Khuê bị quát đến sững người, ngơ ngác nhìn Thu Nguyệt đến tức giận nhìn cô.
Ôi thôi, cô bị quát trong chính ngôi nhà của mình cơ đấy! Tôn nghiêm bị đả kích kinh khủng luôn á!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận