Trái Giảm Cân Phải Dưỡng Tú Tài


Hoa khôi quả thực rất đẹp, nhưng cũng khó qua mặt quá chừng.

Người thì thông minh, nhưng lại không biết nhìn mặt đoán ý.

Nói trắng ra là không hề chừa cho người ta chút mặt mũi nào.
Nghĩ đơn giản thì là thẳng thắn đáng yêu.

Nghĩ sâu xa thì là khinh thường người khác.

Mà thôi, nể tình gương mặt xinh xắn thanh cao như hoa sen nở rộ này, Thục Khuê tự nhủ rằng hoa khôi thuộc dạng người trước.
Dù sao có giải thích thế nào đi nữa thì người ta cũng chẳng nghe lọt tai, Thục Khuê không muốn phí thêm thời gian, đành nói thẳng: "Chị em tôi gây bất lợi cho Kiến Văn để được cái gì cơ chứ? Cậu ta có chỗ nào đáng giá để tôi phí hoài tâm tư bày mưu tính kế đây? Cậu ta tuấn tú thật đó, nhưng tôi không thích người lứa tuổi choai choai, mới tí tuổi đầu làm sao hiểu hết nhân tình thế thái.

Cậu ta có tiền để tôi lừa tôi gạt không? Đương nhiên lại càng không! Thử hỏi, tôi chú ý cậu ta vì cái gì đây hả?"

Đánh chết cô cũng không thừa nhận vì bản thân biết trước được tương lai Kiến Văn đỗ đạt Trạng Nguyên mới chạy tới ôm đùi vàng.
Lời thật thì mất lòng.

Thu Nguyệt lại càng thêm khó chịu vì chàng trai được cả làng ghép đôi với mình trong mắt của kẻ mập mạp, thô kệch kia lại chẳng đáng giá gì.

Như vậy chẳng phải cũng hạ thấp giá trị bản thân cô xuống hay sao?
Từ một suy ba, từ ba suy mười.

Thu Nguyệt càng nghĩ càng chắc chắn với suy đoán của mình.

Cô cảm thấy Thục Khuê nói vậy không chỉ sỉ nhục Kiến Văn mà còn cười nhạo cô đây tiêu chuẩn quá thấp.

Trong lòng dù tức giận nhưng không thể to tiếng mắng người, Thu Nguyệt chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi nói: "Kiến Văn dù nghèo nhưng có tri thức lễ nghĩa.

Chị em nhà cô giàu thì thế nào, suốt đời chỉ có thể đứng ở tầng đáy giai cấp mà thôi!"
Tự dưng bị mắng, Thục Khuê chợt ngẩn ngơ không biết bản thân đã chọc giận hoa khôi chỗ nào rồi.

Bấy giờ cô mới nhớ tới thế giới này phân chia giai cấp thành sĩ - nông - công - thương rất rạch ròi.
Sĩ chiếm vị trí đầu tiên, đương nhiên là tầng lớp được trọng vọng nhất.

Những người bình dân muốn thay đổi cuộc sống thì chỉ có con đường duy nhất là học hành và thi cử.

Điển hình là Kiến Văn ngày đêm miệt mài đèn sách, song bản chất tài hoa hơn người nên tương lai chắc chắn làm nên chuyện lớn.
Còn về gia đình Thục Khuê thuộc về chữ “thương” - tầng lớp thấp nhất trong xã hội bấy giờ.


Từ xưa đến nay, cái suy nghĩ “buôn gian bán lận” về thương gia đã ăn sâu vào xương tuỷ mỗi người.

Bọn họ coi khinh, móc mỉa thương gia là hạng chuyên “buôn nước bọt”, mua rẻ bán đắt ăn lời cắt cổ người mua hàng, không làm ra được vật chất có lợi cho xã hội, chỉ biết mưu mô kiếm tiền trên công sức của người khác.
Dù bị khinh rẻ, coi thường là thế, nhưng nghề thương này không thể tiêu trừ.
Thục Khuê âm thầm ước lượng độ ác cảm của Thu Nguyệt dành cho mình, cảm thấy mục tiêu trở thành bạn thân của đối phương khó lòng thực hiện được, đảo mắt tính toán một hồi mới đưa ra quyết định.
“Có tri thức lễ nghĩa mà nghèo thì chưa chắc đã sống tốt.

Người giàu dù dốt nát thì vẫn hạnh phúc trên đống tiền của mình.”
“Ăn nói ngông nghênh, sặc mùi tiền tanh.” Thu Nguyệt thanh cao phê phán.
“Gia đình tôi kiếm tiền cũng dựa vào đầu óc.

Không giết người, cướp của, buôn lậu thì thử hỏi tanh chỗ nào?”
Vài ba lời lí lẽ, ai mà không nói được.
Nhìn sắc mặt ửng hồng vì tức giận của Thu Nguyệt, Thục Khuê đắc chí tươi cười, cướp lời nói tiếp: “Cô Nguyệt từ nhỏ quen sống trong nhung lụa, muốn gì có đó, sao cứ làm ra vẻ như bản thân là người tài vượt khóc, vươn lên từ đáy xã hội thế này.

Còn biết ví von đồng tiền có mùi tanh cơ đấy.”
Nói đoạn, Thục Khuê cười khẩy, nghiêm mặt tiếp lời: “Chừng nào cô tự mình làm ra được tiền, không ngửa tay xài tiền ba má, thì lúc đó hãy tới tìm tôi bàn luận về đồng tiền tanh!”

Cứ ngỡ Thu Nguyệt sẽ có phản ứng như các nhân vật nữ trong phim truyền hình hay tiểu thuyết xuyên không mà cô từng nghe qua.

Khóc lóc, chửi bới, thậm chí là giả vờ yếu đuối chờ người đến bênh vực.

Nhưng Thục Khuê không ngờ được rằng Thu Nguyệt vẫn bình tĩnh như thường, thậm chí còn ngạo nghễ nói rằng: “Dòng họ Mai nhà tôi giàu có đã năm đời, tất cả đều là dòng dõi thư hương, đến đời tôi vẫn được ăn học đàng hoàng, tôi có đủ tri thức và tư cách để kế thừa những vinh dự mà dòng họ truyền lại.

Tại sao phải buông bỏ trách nhiệm đóng góp sức lực giúp dòng họ càng lớn mạnh hơn để bắt đầu lại với hai bàn tay trắng? Lời thách thức của chị vừa rồi trông vừa vô lí lại có phần ngu ngốc đó đa.”
Thục Khuê: “...”
Má nó chứ! Bị mắng mà không cãi lại được! Cảm giác nói không lại người ta cứ nghẹn ứ không dễ chịu chút nào!
Người được ghép đôi cùng Trạng Nguyên tương lai đúng là không dễ chơi chút nào.

Thảo nào Kiến Văn sau này lại si tình với cô ta như vậy..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận