Ed: Tiểu Tuyết Lang
“Vu sư, thật sự sẽ không sao đúng không?” Lo lắng nhìn hai nữ tử giống nhau như đúc trên giường, trong mắt có xin lỗi cùng áy náy, vì chính nam nhân mình yêu, nàng dám bán đứng người bằng hữu tri tâm của mình, nử hài tử khờ dại thuần khiết, thật tâm đối đãi với chính mình. Nhưng mà, nàng sẽ không hối hận, chỉ cần Hãn vương có thể vui vẻ, thoát khỏi bóng ma suốt năm năm, nàng sẽ không hối hận. Nha Nha muội muội, thật xin lỗi…Thật sự xin lỗi…
“Vương phi yên tâm, sẽ không có việc gì.” Bàn tay gầy gò thấy rõ nhẹ nhàng đưa đến trên đầu cô gái, trên miệng gợi lên một nụ cười âm trầm quỷ dị, trong miệng lên lẩm bẩm…
“Ân~~~không cần~~~” trong lúc ngủ say chỉ cảm thấy có cái gì trong đầu bị rút ra, toàn thân bất an run rẩy, mày gắt gao cau lại, vì sao? Vì sao lại khó chịu như vậy, rên nhẹ lên một tiếng thống khổ “Đừng mà~~~buông~~~~”
“Nha Nha muội muội, đừng sợ, chịu đựng một chút!” Một bên trấn an cô gái nhỏ một bên lo lắng nhìn ra bên ngoài, mấy nam nhân kia hẳn là sắp tới, nhất định phải nhanh lên mới được.
“Tranh ra~~ ma quỷ~~ tránh ra” trong mơ hồ chỉ thấy có người hãm hại ta. Trong mơ tự như có vô số quái vật đuổi theo ta, ta liều mạng chạy trốn, nhưng những con quái vật này vẫn không ngừng tới gần ta “ Không~~~ đừng bắt ta ~~~ Hồ Ly sư phụ, mau tới cứu ta ~~~”
“Vu sư~~~ nhẹ một chút~~~” một bên lấy khăn tay lau trán cỗ gái nhỏ đang đầm đìa mồ hôi, một bên kinh hoảng nói “Nàng vì sao lại khó chịu như vậy?”
“Di hồn đại pháp là như vậy. Đợi một chút thôi, cũng sắp xong rồi~~” bàn tay tiếp tục tăng lực, tiếp túc nhớ kỹ chú ngữ, qua thời gian một chén trà nhỏ, bàn tay đáng sợ rốt cục rời đi, sau đó lần thứ hai để lên đầu cô gái….
“Ân~~” cô gái có vẻ ngoài giống như đúc kia cũng khẽ cau mày, lại qua một hồi lâu, Vu sư rốt cục thu hồi không làm gì nữa, lạnh lùng nói “Vương phi, tốt lắm!”
“Rốt cục chuẩn bị có tốt không?” Nhìn khuôn mặt nhỏ mắt khôi phục sắt hồng bình thường, Trác Mã rốt cục thở ra một hơi nhẹ nhõm, vừa rồi thật là tình huống kinh tâm động phách, thực làm cho nàng cực kỳ sợ hãi.
“Không được đầy đủ lắm!” Ngón tay gầy gò xương xẩu đặt trên tấm rèm trắng noãn trước cửa, ánh mắt trống rống hiện lên tàn lãnh, cô gái này thế mà lại…
Không chú ý tới âm trầm cùng nghi hoặc trong mắt Vu sư, Trác Mã nhanh chóng dùng mền bông bao chặt lên thân mình cô gái, sau đó nhìn về phía cô gái đang chậm rãi mở mắt….
“Trác Mã tỷ tỷ, xin chào!” Đôi mắt to hơi hơi long lanh, âm thanh thanh thúy quỷ dị ngọt ngào, nếu không phải con ngươi hiện lên một mạt thần thái yêu mị, thật là rất giống cô gái đang hôn mê trên giường.
“Ngươi, ngươi là~~~” không thể tin nhìn đối phương, Trác Mã kinh ngạc mở miệng, tuy rằng biết rõ đối phương không phải cô gái đang ở trên giường kia, nhưng nhìn đến khuôn mặt không một chút sai biệt, thân thể giống nhau không thể chê vào đâu được ngay cả thanh âm cũng giống nhau, vẫn là nhịn không được liền hỏi “Ngươi là~~ Nha Nha?”
Cái miệng hột nhạt nhỏ nhắn đáng yêu nhếch lên, tươi cười khả ái vươn bàn tay nhỏ bé về phía Trác Mã “ Đúng vậy~~~ muội là Nha Nha đây~~ Trác Mã tỷ tỷ không nhận ra muội sao?”
Tùy rằng giọng điệu bên ngoài giống nhau như đúng, nhưng vẻ mặt quái dị của cô gái kia khiến trong lòng Trác Mã một trận lạnh giá. Cô gái trước mắt, củng không phải một cô gái đơn thuần, quay đầu nhìn thân thể đang nằm trên giường, chính mình rốt cuộc có làm sai hay không?
“Đều chuẩn bị tốt chứ? Bọn họ sắp tới đây.” Thân thể cao lớn đi vào doanh trướng, ánh mắt bạc lợi hại giống như nước sau không lường trước được, chăm chú nhìn cô gái vẻ mặt đáng yêu, cho dù là không nói cũng khiến người ta rung động “Vu sư, làm tốt lắm!” Nói xong, châm rãi đi đến người trên giường “Nàng ta sao, sẽ không khiến ta thất vọng đi.”
“Thực xin lỗi, Hãn Vương, di hồn đại pháp không hoàn toàn thành công.” Thân thị bao phủ bởi áo choàng đen chậm rãi đi đến nam nhân tóc bạc “Bởi vì đã xảy ra chuyện ngoài dự kiến, thần chỉ có thể đem một phần trí nhở của nàng đưa vào đầu Lệ Nhã, cũng không thể khiến nàng chỉ nhớ đến một mình Hãn Vương như vương mong muốn.”
“Vì sao lại như vậy?” Mắt bạc có chút không cam lòng “Ý Vu Sư là căn bản không thể thay đổi trí nhớ của nàng sao?” Khóe miệng gợi lên nụ cười ta lãnh, nhưng mà, cho dù sau này nàng nhớ mãi không quên ba nam nhân, hắn cũng muốn vĩnh viễn giam cầm nàng ở bên cạnh mình, cho dù không chiếm được lòng nàng cũng có thể chiếm lấy cơ thể nàng.
“Đúng vậy.” Hắn cũng không thể tin được, chuyện vốn đã chuẩn bị cẩn thận là vì một điều nhỏ ngoài ý muốn lại muốn thất bại trong gang tấc.
“Bỏ đi, ngươi cũng hết sức. Hiện giờ Lệ Nhã đã có trí nhở của nàng, hẳn là cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ đi.” Phất tay một cái “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vâng, Hãn Vương!”
Chậm rãi đi đến cô gái áo đỏ, thân thể cao lớn tản ra một loại cảm giác áp bách, nhẹ nhàng nâng cằm cô gái lên, đôi mắt xinh đẹp có tàn khốc cùng lạnh lùng như băng “Lệ Nhã, ngươi hẳn là biết phải làm như thế nào?”
“Hãn Vương yên tâm, Lệ Nhã nhất định sẽ không có không hoàn thành sứ mệnh.” Cái miệng nhỏ nhắn đỏ cưới câu lên, trong mắt mị quang lưu chuyển “Ba nam nhân kia, nhất định sẽ bị ta chơi đua giảm giữ thật chặt.”
“Hảo!” Ánh sáng của nên rơi trên tóc lóe sáng lên mày ngọc “Nhớ kỹ, nhất định không để bọn họ phát hiện sơ hở.”
“Vương, bọn họ sắp đến đây, Nha Nha muội muội xử lý như thế nào.” Lo lắng nhìn sang cô gái bên cạnh vẫn chưa tỉnh lại, áy náy trong lòng Trác Mã không ngừng dân trào “Chúng ta thật sự sẽ mang nàng về Mạc Bắc sao?”
“Ta sẽ khiến cho nàng vui vẻ, cũng sẽ làm nàng vĩnh viễn không thể quay về là tốt rồi.” Hắn sẽ cho nàng tận mắt nhìn thấy, mấy nam nhân kia phản bội nàng thế nào, vứt bỏ nàng thế nào, sau đó, nàng sẽ biết, trên thế giới này, người nàng duy nhất có thể tựa vào, cũng chỉ có hắn, Mạc Bắc hãn vương tối cao – Hiên Viên Hoằng.
Nam nhân áo trắng tao nhã ôn nhu ôm lấy cơ thể hồng nhạt đang ngủ trên giường, sau đó nhẹ đối Trác Mã cười xin lỗi “Đồ nhi này của ta quấy rầy hơi nhiều, ta sẽ mang nàng trở về.”
Ánh mắt mông lung yếu ớ nhẹ mở, tay nhỏ bé ôm lấy cổ nam nhân, khuôn mặt nhỏ nhắn phấn nộ ôn thuần tựa vào trong ngực rộng lớn “ Ân~~ sư phụ ~~ người đã đến rồi sao ~~ ân ~~~ ta phải ngủ người ôm ta đi~~”
“Tiểu yêu tinh, vẫn là để bổn vương ôm nàng đi.” Linh hoạt từ trong lòng nam nhân áo trắng, cướp đi cơ thể hồng nhạt, sau đó tà ác hôn nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn “Đêm nay ta ngủ cùng nàng, được không?”
“Ân~~~ thật là xấu xa ~~~ ta mới không cần ngươi~~” bàn tay xinh đẹp nhẹ nhàng đấm vào lồng ngực rắn chắc, bộ ngực sữa đầy đặn hấp dẫn ma xát cánh tay hắc y nam nhân, trong mắt lại đối với mỹ nam áo tím lóe lên mị hoặc “Ngưu ca cứu ta~~~”
Nhìn thấy cô gái ít khi biểu hiện mị thái, mắt bích hiện lên tia sáng lạnh, sau đó liền nói “Tốt lắm, chúng ta đi thôi.”
“Trác mã tỷ tỷ, chúng ta phải đi. Ngay mai nhất định phải thuận buồm xuôi gió!”
“Ân, Nha Nha muội muội, muội cũng phải cẩn thận!”
Xuyên thấu qua bình phong, nhín thấy ba nam nhân kia nhìn cô gái bằng ánh mắt ôn nhu, còn có tiếp xúc thân mật kia, thân thể giống như bị lưỡi dao sắt bén hung hăn đâm vào rút ra, lấy ra rất nhiều máu tươi, tâm là đau đớn như bị xét nát, nước mắt không ngừng chảy xuống, bị gắt gáo che miệng ta chỉ có thể trong lòng quát to: Hồ Ly sư ph, thối sắc Lang, Ngư Ngư của ta, nữ nhân kia, không phải ta….
“Như thế nào? Thấy nam của mình đối với nữ nhân khác ôn nhu đầy đủ có phải hay không rất khó chịu?” Nhìn nam nhân đã đi xa, Hiên Viên Hoằng ôm thân thể nhỏ nhắn trong bình phong đi ra. Cúi đầu sát khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn, mắt đối mắt, mũi đối mũi, tà ác chạm lên khóe môi, nhìn thấy thật rõ tức giận trong đôi mắt kia “Nàng nói, có nữ nhân kia, bọn họ có thể quay lại tìm nàng sao?”
“Bọn họ nhất định sẽ quay lại tìm ta.” Lảo đảo quay đầu lại, khuôn mặt tươi cười sáng lạn kia, ánh mắt bạc sáng ngời như vậy, nhưng đối với ta vẫn là xấu xa, vẫn là ghê tởm.
“Đừng si tâm vọng tưởng, Vương Nha Nha, nàng là của ta, chúng ta sẽ vĩnh viễn cùng một chỗ!”
“Sẽ không! Sẽ không! Vĩnh viễn sẽ không! Ta vĩnh viễn sẽ không yêu ngươi! Bọn họ nhất định sẽ cứu ta!” Bi thống lớn tiếng quát to, mấy nam nhân kia yêu ta như vậy, nhất định sẽ biết nữ nhân kia không phải ta. Trong lòng đau đớn quá độ nên dần dần khiến ta mê muội, cả thân mình vô lực ngã xuống… Hồ Ly sư phụ, ngươi thu ta tám năm, yêu ta tám năm, nhất định sẽ nhìn ra sơ hở… Thối sắc lang, nếu ngươi dám chạm vào nữ nhân kia, ta Vương Nha Nha sẽ không bỏ qua cho ngươi… Băng Ngưu Ngưu, ngươi yêu ta như vậy, nhất định sẽ không làm cho ta thất vọng…Chính là, vì sao ta cảm thấy mệt mỏi như vậy…Mệt đến ta chỉ nghĩ muốn nhắm mắt lại nghỉ ngơi thật tốt…Vĩnh viễn cũng không muốn tỉnh lại…
“Mau gọi Vu sư đến!” Nhanh chóng ôm lấy thân thể ngã xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn không hề tức giận kia làm cho khuôn mặt tà ngạo tuấn mĩ trở nên tái nhợt, chưa bao giở trãi qua sợ hãi như vậy, chân tay luống cuống cầm lấy tay, liều mạng vận khí truyền đến, nhưng là vì cái gì, bàn tay nhỏ bé kia vẫn như vậy càng ngày càng lạnh lẻo…” Nữ nhân, đừng dọa ta, nàng sẽ không có việc, cố một chút…Vu sư sắp đến đây, nàng nhất định không thể có việc gì…”
“Nàng làm sao vậy, Vu sư, nàng rốt cuộc là làm sao vậy?” Gấp đến toàn thân run rẩy nam nhân tóc bạc không ngừng chau mày hỏi Vu sư, ảo não không ngừng hết lên giận dữ “Vì sao mạch của nàng lại yếu đến vậy, ngươi không phải đã nói nàng sẽ không có việc gì sao? Vì cái gì lại như vậy?”
“Hãn Vương, vừa rồi thời điểm chạm đến đại não của nàng.” Chân mày lạnh lùng chau lại “ Hơn nữa…Nàng có thai, có thể bởi vì kích động, cho nên…”
“Có thai? Ngươi nói nàng có thai?” Nữ nhân này là của một mình hắn, như thế nào lại có thai đứa nhỏ của nam nhân khác, đôi mắt màu bạc gắt gáo nhíu lại “Vậy xóa sạch nó! Đem nghiệt chủng kia xóa sạch!”
“Không thể! Hãn Vương, tuyệt đối không thể!”
“Vì sao?”
“Nếu thai nhi bị thương, mẫu thân sẽ càng bị thương trầm trọng hơn nữa, nếu nàng không tỉnh lại…Sợ sẽ ở trong giấc ngủ mà mất đi…”
“Cái gì…Ngươi nói cái gì, nàng sẽ chết?”
“Sư phụ…Thối sắc Lang…Ngưu Ngưu…Các ngươi ở đâu?” Suy yếu nói xong, nướt mắt từ khóe mắt rơi ướt khuôn mặt “Ta rất lạnh… nơi này rất tối… Ta không nhìn thấy gì cả… Các người rốt cuộc ở nơi nào…”
Vội vàng cầm lấy tay nhỏ bé đẩy lùi đi lạnh lẽo, bàn tay to lau đi nước mắt không ngừng chảy xuống khuôn mặt nhỏ nhắn “Ta ở đâym đừng sợ, ta sẽ vẫn ở bên cạnh nàng!”
Nhìn thấy thân thể ngày càng suy yếu, tim như bị đao cắt, cảm giác ngày càng mãnh liệt “Đáng chết! Vu sư, rốt cuộc có biện pháp nào làm cho nàng tỉnh lại!”
“Có một biện pháp có thể cứu nàng.” Ánh mắt trống rỗng có một chút do dự “Nhưng mà….”
“Nhưng mà cái gì…Ngươi nói mau!”
“Nếu muốn cho nàng tỉnh lại, vương sẽ hao tổn rất nhiều công lực vất vả luyện được.”
“Không có biện pháp khác sao?”
“Có…”
“Là biện pháp gì?”
“Thì phải làm cho người nàng yêu nhất…Đem nàng trong ác mộng cứu thoát…”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...