“Hiên Viên Hoằng, ngươi định mang ta đi đâu?” Ta kiêu ngạo dương cái cằm nhỏ, trong lòng hắn không ngừng thở. Dù sao, có ba con thú kia hỗ trợ ta cảm thấy an tâm hơn rất nhiều, không cần phải sợ. Tuy rằng, hồ ly sư phụ luôn miệng nói không để ý tới ta, nhưng hắn nhất định sẽ cùng hai người bọn họ theo tới, mà hai người bọn, nhất định cũng sẽ không vứt bỏ ta.
“Tới nơi rồi ngươi sẽ biết.” Cơ thể mềm mại bị hắn khóa chặt vào trong ngực, khuôn mặt tuấn tú đã phảng phát sự bi thương nhàn nhạt.
“Hanh, rốt cuộc cuối cùng ngươi có hay không đáp ứng ta việc lui binh?” Ta cố sức tựa vào lồng ngực rắn chắc của hắn “Ta với ngươi có thể như vậy cùng nhau ngắm cảnh”
“Nữ nhân, ngươi nghĩ như vậy sẽ làm ta chịu hòa sao?” Càng gần tới biên giới, hắn càng mất đi lý trí, hắn hung hăn quật trứ con ngựa, trong mắt là một khối hàn lãnh ‘Nếu như năm ấy không phải Bắc quốc khinh người quá đáng, Mạc Bắc quân cũng sẽ không đại bại, phản quân cũng sẽ không có khả năng hoành hành, mẫu hậu ta nhất định đã không bị phản quân giết chết!”
“Đó là chuyện trong nước của ngươi, thế nào lại nói là do Bắc quốc? Hiên Viên Hoằng, ngươi nên tỉnh táo lại.” Ta nhẹ giọng an ủi hắn “Ta chắc rằng mẫu hậu của ngươi trên trời hiển linh cũng sẽ không mong muốn nhìn thấy ngươi như vậy đâu.”
“Ngươi biết phản quân làm ra những loại chuyện gì sao?” Nhớ tới hoàn cảnh mẫu thân của mình bị lăng nhục, ánh bạc trong mắt vì kích động mà nhiễm đỏ, hai tay nắm cương ngựa run lên liên tục, tia sáng băng lãnh hướng về phía xa xăm chất chứa ưu thương cùng bi phẫn.
Hiên Viên Hoằng ôm người trên ngựa thả xuống, trước mắt ta là một đồng cỏ xanh mát được bao quanh bởi con sông sông nhỏ chảy xuôi uốn khúc, mắt xám bạc thoáng hiện lên tia ấm áp khi nhớ về hồi ức xưa cũ “Đây là nơi mà mẫu hậu sinh ra ta, cũng là nơi mà ta lớn lên. Khi ta sinh ra, đôi mắt của ta đã khác người nên bọn họ đều nói ta là yêu quái, là tai họa của Mạc Bắc. Mọi người đều bài xích ta, đáng ghét ta, sợ ta.
Ngay cả phụ hãn cũng theo vương huynh môn đánh ta chửi ta. Từ nhỏ đến lớn, chỉ có mẫu hậu thật lòng yêu ta, bảo vệ ta. Mẫu hậu của ta rất ôn nhu, rất đẹp nhưng cuối cùng lại không thể thấy ta có được giang sơn!”
“Ngươi cho ta biết chuyện này để làm gì? Tưởng ta sẽ thương cảm ngươi sao?” Tránh tay hắn ra, nhìn khuôn mặt tà mỹ không còn tàn bạo, lãnh khốc như thường ngày, lại mơ hồ thấp thoáng vài tia buồn bã “Mẫu thân ngươi tốt như vậy, chắc chắn càng không hy vọng ngươi mang theo tộc nhân của ngươi cùng chịu chết.”
“Biết vì sao ta lại đối với Trác Mã đặc biệt như thế không?”
“Nói thật ra, ta thật sự không biết!”
“Bởi vì nàng và mẫu hậu của ta giống nhau, đều rất yếu đuối, lại thiện lương, giữ nàng ta bên người, lòng ta ít nhiều cảm giác được một chút ấm áp”
“Vậy ngươi vì sao còn muốn làm nàng ấy buồn? Vì sao lại còn tìm kiếm rất nhiều nữ nhân? Vì sao không thể toàn tâm toàn ý với nàng ấy? Ngươi có biết mỗi đêm nàng ấy đều là rơi lệ khóc thầm hay không?”
“Nam nhân không chỉ để thống trị thiên hạ, mà còn phải nắm giữ nữ nhân. Ngay cả khi ta có nhiều phụ nữ như thế nào, thì các nàng bất quá là công cụ để ta phát tiết dục vọng, trong lòng ta, Trác Mã vẫn là một người đặc biệt.
“Trác Mã thực sự rất dại khờ, nếu như nam nhân của ta bị nhiễm hương vị của nữ nhân khác, ta nhất định sẽ không tha cho họ. Ta sẽ đuổi bọn họ đi, vĩnh viễn cũng không để cho bọn họ có cơ hội nhìn thấy ta.”
“Nữ nhân, trong trái tim ngươi, có hay không thích ta, dù chỉ là một chút thôi?”
“Không có, một chút cũng không có.”
“Ha ha ha ~~~ thật không? Vô luận là nữ nhân trong sáng thế nào, gặp ta đều phải yêu ta.” Hắn không ngừng cười, ánh mắt đầy tự tin cùng kiêu hãnh “Nữ nhân các ngươi đều như nhau!” Ngón tay tà ác lướt qua môi anh đào mềm mại “Nàng thật là rất mê người, nếu như ngươi không phải là phụ nữ của bọn hắn, ta có thể vì Trác Mã mà buông tha cho nàng.”
“Ngươi muốn như thế nào.” Ta ra sức tránh né ngón tay tà ác đang không ngừng vuốt ve đôi môi mỏng của mình “Nhìn không thấy ta trở lại, bọn họ nhất định sẽ tìm tới.”
“Nữ nhân, nàng nói bọn họ sẽ thực sự đuổi theo sao?” Hắn nhìn chung quanh thảo nguyên vắng vẻ, mênh mông “ Nơi này lớn như vậy, bọn họ sẽ tìm tới được đúng lúc sao?”
“Chắc chắn, nhất định chắc chắn.” Ta ngồi ở trên cỏ, lấy tay nhẹ nhàng gảy lên mặt hồ nước, trong mắt ánh lên sự kiên định, tin tưởng “Kỳ thực, ta cũng chẳng thông minh, lại thích gây rắc rối, ta luôn một mực tự hỏi mình, vì sao ba nam nhân ấy hết lần này tới lần khác thích ta? Với tướng mạo cùng điều kiện của bọn họ, ta không tài không dung mạo thực sự là không xứng đáng. Bởi vì điều này mà ta nhiều lần cự tuyệt bọn họ. Ta sợ, có một ngày, bọn họ phát hiện căn bản là bọn họ không yêu ta, không thương ta, ta sợ làm họ tổn thương, sợ họ sẽ đau lòng”.
“Vì sao nàng còn đối với bọn họ một lòng một dạ? Vì sao nàng nguyện ý cho bọn họ cùng nhau chia xẻ ngươi?”
“Bởi vì bọn họ là thật sự yêu ta”. Nhìn trong nước phản chiếu lại bóng dáng, trái tim ta nổi lên một trận ấm áp “Sư phụ yêu ta tám năm, đợi ta tám năm, cho dù ta gây không biết bao nhiêu rắc rối, hắn luôn dễ dàng chịu đựng tha thứ cho ta, luôn nhân nhượng ta. Lang Minh Thần tuy rằng đã từng lăng nhăng bất chính, nhưng cam nguyện vì ta mà sẵn sàng giải tán các phi tần, cam nguyện sau này chỉ bảo vệ một mình ta. Còn có Bắc Ngao Liệt, hắn thực sự rất dại khờ, vì một nữ nhân như ta mà vứt bỏ giang sơn cùng mỹ nhân, chạy tới toàn tâm toàn ý trở thành đầu bếp cho ta. Quay đầu nhìn hắn, ta lại tiếp tục “Có lúc ta suy nghĩ ta căn bản không nên xuất hiện ở chỗ nay, như vậy, bọn họ có thể làm chuyện bọn họ muốn làm. Ta biết chỉ vì ta, bọn họ thực sự đã từ bỏ rất nhiều, rất nhiều…”
“Nữ nhân…” Nhìn khuôn mặt tròn trịa nhỏ nhắn đang không ngừng rơi lệ, đôi mắt xám bạc không còn tà ác “Nàng không biết chính bản thân nàng có bao nhiêu mê người sao?”
“Có lẽ ta vốn dĩ là một kẻ gây tai họa…” Ta nhẹ nhàng lau đi nước mắt, cho tới bây giờ mới có cơ hội bày tỏ cảm xúc trong lòng, nói ra quả nhiên cảm thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
“Ta cũng nghĩ nàng đã hi sinh rất nhiều!” Tuấn nhan tà mỹ lộ ra một tia nhu tình “Nữ nhân, cùng ta quay về Mạc Bắc có được hay không, ta có thể cho nàng vinh hoa phú quý tột cùng. Theo ta đi… Được chứ…”
“Đi theo ngươi? Không có khả năng đó!” Để lại ba nam nhân, để bọn họ chờ đợi, ta nhất quyết cả đời ở bên người bọn họ, vĩnh viễn cùng bọn họ cùng một chỗ.
“Nếu như nàng đáp ứng theo ta, ta lập tức lui binh.” Mắt xám bạc tà ác mang theo kiên trì “Thế nào? Theo ta chứ!”
“Ha hả, ta nghĩ ngươi tự đắc quá rồi? Dường như chính ngươi mới là người lui binh.”
Nhìn mắt bạc càng lúc càng trở nên điên cuồng, ta chỉ có thể nặn ra một nụ cười “
Chúng ta quay trở lại để nói chuyện được không?”
“Ngươi nói gì?” Đôi mắt chứa đầy tà khí, khóe miệng cong lên tạo nên một nụ cười nham hiểm “Khó như vậy mới đem nàng đến được đây, nàng nói ta sẽ dễ dàng thả ngươi đi sao?”
“Ta phải đi về!”
“Trở lại?” Nụ cười biến hóa kỳ lạ “Ta cho nàng trở lại bên người bọn họ sao? Nhìn các người ân ân ái ái, tim ta như đang bị dao cắt thành từng mảnh?” Đặt thân thể nhỏ nhắn xinh xắn trên có, cơ thể cường tráng đè lên phía trên, ánh xám bạc nổi lên sự nguy hiểm “Không chiếm được nàng là tiếc nuối lớn nhất cả đời của ta… thế nên… Nàng biết ta muốn làm cái gì mà?”
“Nàng sẽ không thực hiện được mục đích đó!” Theo dõi động tác cùng biểu tình của hắn, sợ hãi trong lòng ta càng trở nên gia tăng. Vương Nha Nha, ngươi thật sự là đại ngu ngốc, tự nhiên không công đưa thân mình cho hắn.
“Ta thực sự rất muốn giết nàng…” Ánh sáng lạnh thoáng chốc lóe lên, hắn từ từ siết chặt tay và cổ.
“Vậy thì ngươi giết ta đi!” Tuy rằng hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, nhưng ta vẫn gắt gao theo dõi hắn. Thật là khó chịu… Ta sẽ chết sao? Sư phụ… Thối sắc lang… Ngưu ngưu… Xin lỗi…
“Yên tâm, ta sẽ không giết nàng.”Phút chốc hắn buông tay ra “Thế nào, tư vị của cái chết có đúng hay không rất khó chịu?”
“Biến thái!” Không khí đột nhiên xâm nhập, tràn vào cổ họng, ta kịch liệt ho khan đứng lên, nam tử này rốt cuộc muốn làm cái gì?
“Nữ nhân…” Mắt lạnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn, tà cười lên tiếng “Cho ta biết, nàng thật sự thích ba nam nhân kia?”
“Thực sự, ta thực sự thích bọn họ!” Ta yên lặng nhìn hắn, đôi môi tỏa sáng một nụ cười rạng rỡ “Suốt đời thích bọn họ.” Thanh âm không lớn không nhỏ, trong trẻo bay trên bầu trời thảo nguyên mênh mông. Ngay lúc này, ta thực sự biết, ta yêu họ, mãi mãi không hối tiếc.
“Được…” Vì sao thanh âm vốn ôn nhu như vậy lại trở nên chói tai? Biểu tình trên mặt hắn ngày càng trở nên tối tăm, hắn chậm rãi buông tay ra, sau đó nhẹ nhàng giật kéo chiếc váy màu hồng nhạt…
“Ngươi muốn làm cái gì?” Ta chăm chú bảo vệ y phục, ta bất an định kinh hô. Tại đây, bốn bề vắng lặng, hắn rốt cuộc muốn làm cái gì đây?
Hắn liếc mắt tà lãnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang kinh hoảng, bàn tay to cưỡng chế giật lại tay nhỏ bé, kế tiếp lại cởi ra y phục, khóe môi nhếch lên một tia tàn nhẫn cười, chậm rãi nói “Làm cái gì? Đương nhiên là làm chuyện của nam nhân!”
“Không được…” Không thể tin được, ta nhìn vào ánh mắt của hắn, ta biết hắn là nói thật! Thế nhưng thân ta còn không có đứng lên đã bị hắn lần thứ hai đặt ở dưới thân “Buông, ngươi không có khả năng làm như vậy!” Ta ra sức giãy dụa, nhưng hắn vẫn đang cố sức kiềm chế!
Ánh sáng xám bạc hiện lên một tia ngoan tuyệt “Là nàng bức ta phải làm vậy, ta sẽ chiều chuộng nàng, yêu thương ngươi.”
“Ngươi đấu không lại bọn họ đâu. Bọn họ nhất định sẽ đến cứu ta”, ánh mắt ta kiên định, ta tin tưởng, bọn họ nhất định sẽ đến.
Cánh tay ôm sát thiên hạ trong lòng, thì thầm nỉ non vào bên tai nhỏ “Nàng thì sao, bọn họ tới thì sao?”
“Ngươi thật là một tiểu nhân!” Toàn bộ thân thể ta thoáng chốc mát lạnh, ta thực sự rất ngu ngốc, thực sự không nên đi cùng nam nhân này.
Ta khéo tay đẩy hắn ra, giữa thảo nguyên rộng lớn quay cuồng kêu to “Sư phụ, ngươi ở nơi nào?”
“Đừng gọi nữa, hắn sẽ không tới đâu.”
“Ai nói ta không có khả năng này!” Xa xa bóng dáng bạch y nam nhân phiêu dật từ từ bay tới, hồ ly ưu nhã đoạt lại thân thể hồng nhạt trong tay nam nhân, nở một nụ cười rạng rỡ “Tiểu nha nha, thế nào, rốt cuộc cũng biết được ta có bao nhiêu trọng lượng”.
“Sư phụ!” Ta mừng rỡ nhào vào trong lòng hắn, tay nhỏ bé ôm chặt thắt lưng hắn “Ta biết ngươi thực chất rất mềm lòng, ngươi chắc chắn sẽ đến”.
“Tiểu đồ nhi, đừng sợ, vi sư đã hứa sẽ bảo vệ nàng, không có việc gì hết.” Hắn nhẹ nhàng mà vỗ, trong giọng nói có ôn nhu chất chứa đầy sủng nịnh.
“Tiểu yêu tinh!” Vừa dứt lời, hắc y lang đã từ trên trời giáng xuống.
“Tiểu nha đầu, đừng sợ, ta sẽ đến cứu nàng.” Theo sát ở phía sau là tử y ngưu, đôi mắt băng lãnh trở nên nhu tình như nước.
“Hic hic ~~~ các ngươi đối ta thật sự là quá tốt.” Ta thật sự không muốn khóc, thế nhưng nước mắt cũng không ngừng rơi xuống “Xin lỗi… Ta đã làm cho các ngươi lo lắng.”
“Tiểu nha đầu, phải nói ngươi là đáng thương hay là đáng trách đây?” Một nụ cười đọng ở trên môi, mỗ ngưu biểu thị tình cảm ôn nhu không gì sánh được “Được rồi, theo chúng ta trở về đi.”
“Đồ nhi, nhớ kỹ, lần sau không được làm chúng ta lo lắng nữa.”
“Ừm ~~” ta cảm động đến hai mắt đẫm lệ, ta – Vương Nha Nha cuộc đời này có sự chăm sóc của ba mỹ thú này thật sự là quá tốt.
“Nói đủ chưa? Nói đủ rồi thì mau câm miệng cho ta?” Nhìn nữ tử hồng nhạt cùng ba nam nhân vô cùng thân thiết càng kích thích hắn, hắn càng rít gào, cả người trở nên điên cuồng “Nữ nhân, ta hỏi nàng, trong trái tim của nàng đã từng có cho ta một chút vị trí.”
Quay đầu lại nhìn hắn, ta chăm chú nói “Ta chỉ biết ngươi là Mạc Bắc hãn vương, phu quân của Trác Mã, cha của hài nhi trong bụng Trác Mã, như vậy mà thôi.’
“Được rồi… Đừng nói nữa…” Khuôn mặt mỹ lệ trở nên buồn bã “Nữ nhân… Ta thích nàng, thực sự thích nàng.”
“Buông tay, nàng ấy là của chúng ta.” Kéo nữ nhân trở về vòng tay của mình, ánh mắt nhìn trên mặt đất “Hiên Viên Hoằng, để nàng ấy đi, chúng ta ba người đồng ý hòa”.
Mắt xám bạc chăm chú nheo lại, nhìn ba người họ bảo vệ nữ nhân chặt chẽ, trên mặt hắn rốt cục khôi phục một tia thanh minh, tiện đà cười yêu mỹ “Được, ba ngày sau, tại doanh trướng, chúng ta nghị hòa”. Có lẽ, hắn có thể còn nắm ít nhất một cơ hội…
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...