Tháng 7, 2011
Shiho nhận lời làm việc cho văn phòng Bangkok của một hãng thông tấn Quốc tế. Anh có ý muốn gần Việt Nam để ghé thăm và tìm kiếm Jade. Niềm tin mách bảo anh rằng duyên của mình và cô chưa chấm dứt. Hai người vẫn sẽ tiếp tục vô tình ở gần nhau. Và nếu kiên trì, một lần nào đó anh sẽ đuổi theo kịp cô. Nhưng công việc mới quá bận rộn, anh vẫn chưa thể sắp xếp cho chuyến đi tìm định mệnh của mình.
Bangkok nổi tiếng thế giới với nạn kẹt xe hoành tráng có thể xảy ra bất cứ giờ nào trong ngày… tùy hứng! Ngồi trên chiếc tuk-tuk trong một đám kẹt xe, nhìn những hàng dài xe hơi đủ màu sắc nuối đuôi nhau chờ, Shiho không bất ngờ khi mình bắt đầu nhớ Jade: trong gần bảy tỷ người trên thế giới, suốt mười năm, ở những điểm địa cầu khác nhau, vì đâu hai con người mà cuộc sống chẳng có chút liên quan lại cứ hay gần nhau? Thật chăng có một bàn tay vô hình kết nối những sợi dây cũng vô hình vào người này với người kia, chứ chẳng phải là một ai khác? Những kết nối ấy hàm chứa ý tứ gì?…
Mải mê xuôi theo dòng suy nghĩ ròng rã vô tận như hàng xe trong đám kẹt, Shiho không hay rằng vừa lướt sát bên anh – chỉ cần một bước chân anh nhảy khỏi tuk-tuk – là Jade. Cô mới tan sở, ghé hàng hoa trên hè phố sát bên tòa cao ốc công ty mua một bó hồng màu cam thật lớn, đang trên đường sung sướng ôm về nhà. Cô mải mê hít hà bó hoa, chẳng chú ý đến chàng trai rất cao, rất đăm chiêu đang trong chiếc tuk-tuk mình vừa ngang qua.
Tháng 10, 2011
Hơn nửa năm từ ngày Jade sang Bangkok làm việc. Công việc mới, những quan hệ mới, nhịp sống mới cắt lẻm gần hết thời gian của cô, khiến cơn nhớ Shiho có “thời khóa biểu” hơn. Cô nhớ anh sáng sáng và chiều chiều, khi di chuyển trên tàu điện giữa nhà và công ty, hoặc khi chết cứng trong taxi với nạn kẹt xe đặc sản của Bangkok. Hình ảnh trong cơn nhớ luôn mơ hồ, chắp vá – gương mặt anh, rồi tức khắc chuyển sang một câu nói, rồi nối liền là cách anh nắm tay cô, từng ngón lồng vào nhau… Cô nhớ như một thói quen, chẳng thấy chán.
Bangkok đang vướng tai ương, hứng chịu trận lụt lớn nhất trong 50 năm. Thủ đô bề thế và hiện đại của Thái Lan suốt liền hai tuần phải thấp thỏm rằng nước lụt có thể vào tận trung tâm. Mì gói và nước sạch nhẵn hàng vì dân tình hò nhau tích trữ phòng lụt. Các trung tâm huy động đóng góp và cứu trợ được tổ chức khắp nơi.
Hôm ấy, Jade xin tan làm về sớm, ra sân bay quân sự Don Muang – nơi tập trung nhân lực đóng hàng cứu trợ lớn nhất Bangkok để góp sức.
Đang loay hoay chia mì, nước và các nhu yếu phẩm thành từng phần thì một đoàn phóng viên Quốc tế lại gần khu vực của Jade. Cô ngẩng nhìn và cô thấy Shiho. Anh là phóng viên, đang tường thuật về hoạt động cứu trợ. Anh nhìn về phía cô, anh có lẽ cũng thấy cô nhưng vẫn tập trung hoàn thành công việc. Cô thoáng ngỡ ngàng – cô không nhớ rằng anh từng nói muốn trở thành phóng viên, và anh của tuổi 20 là sinh viên Kinh tế. Cô mỉm cười, khẽ gật đầu chào anh rồi tiếp tục làm việc. Cô không chắc đôi mắt anh đã hướng về mình hay thật ra là chăm chăm vào ống kính, chẳng thấy cô.
Khi đoàn phóng viên rời đi, Jade vội đứng lên, đến góp tiền cứu trợ nhiều hơn dự định cốt bù trừ cho chuyện về sớm, rồi tất tả bỏ đi. Bỗng dưng cô linh tính Shiho sẽ quay lại. Cô tự nhiên thấy sợ. Cô quá thân thuộc với Shiho trong nỗi nhớ và hồi tưởng. Cô không muốn giao tiếp với anh lần nữa, e những va chạm thực tại sẽ nghiền nát cái hình dung xinh đẹp mà cô cần mẫn chăm bẵm suốt bao năm.
Nhớ gây nghiện. Mười năm… Đã có lúc Jade muốn quên, nhưng nhớ càng mạnh. Cô đành để bản thân trôi cùng nỗi nhớ, nghĩ rằng theo thời gian, theo những cuộc hò hẹn mới, cơn nhớ mang tên Shiho sẽ phôi phai. Nhưng nỗi nhớ trong cô có sức sống mãnh liệt quái đản. Lý trí cô chỉ ra cái viển vông mình đang sống cùng, chì chiết bản thân đang vô duyên nhớ một người biết mà không quen, đay nghiến mình phí hoài tuổi trẻ ột dấu ba chấm khổng lồ. Nhưng tất cả đều thua nhớ – nhớ Shiho.
Trên taxi về nhà, Jade lấy ra tấm hình Shiho mà cô chụp khi thấy anh đứng bên cột đèn giao thông ở Hà Nội. Tấm hình cô luôn cất trong bóp, cảm thấy rất an toàn khi có nó gần bên. Ngón tay di di trên hình anh, cô mỉm cười thừa nhận một điều: thật ra bao năm qua, cô là cứ muốn nhớ Shiho, nên chưa từng thật sự nỗ lực quên anh. Giây phút bên anh tuy ngắn, nhưng quý báu. Giây phút ấy, cô tìm thấy mình, cô được trân trọng và được an toàn. Cảm giác ấy, sau đêm ấy, không ai có thể đem lại cho cô.
“Mười năm, năm lần gặp, năm điểm của địa cầu. Chúng ta có duyên mà vô phận.” – Jade búng nhẹ vào gương mặt anh trên tấm hình, ánh mắt lặng đi – “Số mệnh, mi là đứa trẻ độc ác!”
Jade nhắm mắt, tua đi tua lại hình ảnh mới nhất của Shiho trong đầu – khác xa chàng trai trong hình – cho đến khi chắc rằng nó đã in sâu vào từng tế bào thần kinh: Shiho đầu tóc gọn gàng, áo sơmi quần jeans năng động, ánh mắt kiên nghị và đáng tin, đúng chất một phóng viên truyền hình thời sự. Cô ngẫm nghĩ… Đâu nhất thiết phải quên những thời khắc từng làm mình mỉm cười, cô chỉ cần học cách cân bằng, không cho những cơn nhớ chạm vào thực tại. Nhưng cô sẽ phải làm thế nào, đã mười năm rồi mà cô bé tuổi 19 ấy cứ sống mãi…
***
Bangkok hứng chịu trận lụt lớn nhất trong 50 năm. Suốt liền hai tuần, người dân Bangkok thấp thỏm rằng nước lụt có thể vào tận trung tâm, nên hò nhau tích trữ mì gói và nước sạch. Các trung tâm huy động đóng góp và cứu trợ được tổ chức khắp nơi.
Hôm ấy, Shiho cùng đoàn phóng viên Quốc tế ra sân bay quân sự Don Muang – nơi tập trung nhân lực đóng hàng cứu trợ lớn nhất Bangkok để đưa tin. Đang quay hình tường thuật về hoạt động cứu trợ, anh nhìn thấy Jade, nhưng vẫn phải tập trung hoàn thành công việc. Cô là thành viên tình nguyện, giúp đóng gói các phần hàng cứu trợ. Cô đã nhìn thẳng vào anh và mỉm cười, khẽ gật đầu chào. Anh không thể đáp lại cô, nhưng trong dạ dày có bướm bay.
Shiho sang khu vực khác đưa tin. Hơn nửa giờ sau anh tức tốc chạy lại chỗ Jade thì được biết cô đã bỏ đi ngay sau đó. Anh rối tung… Lần này không phải kẻ trên cao kia trêu ngươi anh, mà chính cô đang hành xử gây thắc mắc: Đã gần tám năm từ lần ở San Francisco, hai đôi mắt mới lại chạm nhau, cớ gì cô tránh mặt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...