Tháng 6, 2009
Jade đến Cannes tham gia liên hoan Quảng cáo lớn nhất thế giới. Cô đã đổi khác rất nhiều, ít nhất là phần bản thân liên quan đến công việc. Sắc sảo, cứng rắn và cũng mưu mô hơn. Nhưng phần liên quan đến Shiho thì vẫn thế. Khi cô quá bận, cảm xúc dành cho anh sẽ lẩn mất, nhưng có chút thời gian thư thả thì cô lại bơi hoài trong những hoài niệm vô vọng.
Sau ngày dài hội thảo, rời nhà hát Debussy, Jade thả bộ quanh những con phố quyến rũ và sang trọng của Cannes, quanh bến cảng neo kín du thuyền xa xỉ, quanh những quán cà phê ven đường đậm chất Pháp. Tung tăng qua dãy khách sạn nhỏ xinh, cô ngẩng nhìn những ô cửa sổ che kín rèm, hé hờ, kéo nửa rèm, rồi bật cười cùng hình dung đầy tọc mạch về những câu chuyện sau các ô cửa sổ. Cô bước đi, hai tay ủ sâu trong túi áo khoác, trốn lũ gió biển bất chợt có thể làm các ngón lẩy bẩy. Cô bước đi và nhớ Shiho. Hình ảnh anh vừa theo gió lùa vào tâm trí. Gương mặt anh, dáng hình anh, không rõ ràng trong một ngữ cảnh nào nhưng vẫn là anh! Cô vòng ôm lấy thân, nhớ da diết chiếc ôm của anh trước lúc hai người tạm biệt vào cái đêm của hơn chín năm trước. Chín năm…
Ba năm từ lần gần nhất Jade nhìn thấy Shiho, dường như số mệnh đã đuối với trò chơi rối rắm của chính nó. Jade đã thôi mơ tưởng về một tình duyên định mệnh như phim. Cô rõ ràng rằng Shiho chỉ là một mối kỳ bí trong cuộc đời mình, như ngàn vạn mối kỳ bí khác trong cuộc sống mà vĩnh viễn không ai thấu hiểu ngọn ngành. Nhớ một người chẳng thể đem họ về bên, nhưng cô không ép mình quên. Nếu nhớ anh giúp xoa dịu tâm trạng, tẩm ngọt ngào vào ngày đang rất đắng thì hại chi đâu. Nhớ là liều thuốc tốt.
Jade vừa đi vừa nghĩ, cho đến khi cô phát hiện mình đang tần ngần trước một hàng hoa bên đường. Con gái thấy hoa đẹp, nhất thời có thể quên bẵng đi chàng trai cất trong tim. Cô mua một bó thật bự, rồi đứng cạnh hàng hoa hít hà. Mãi một lúc, cô mới quyết định đi tiếp.
Bên kia đường, một chàng trai phong phanh độc chiếc áo thun trắng đang chạy như ma đuổi, chen lấn dòng khách bộ hành chật ních – Hình ảnh ấy sượt qua mắt Jade nhưng cô chẳng để tâm, trừ cái ấn tượng nhanh rằng “Anh ta thật dũng cảm, tối hè phố biển đang dần trở lạnh!”. Cô còn bận sung sướng ôm khư khư bó hoa như đứa trẻ vừa được đồ chơi mới, quên hết thế sự xung quanh. Cô bước đi. Và chàng trai đã mất hút trong đám đông.
***
Phóng viên quốc tế là nghề đi như con thoi, cập nhật thông tin và cái mới liên tục. Nghề phù hợp nhất với Shiho – càng làm, càng dấn thân anh càng thấy quyết định theo đuổi nó là sáng suốt nhất đời mình. “Anh rất hợp với những thay đổi và cái cách anh nói thật tài tình!” – lời của Jade vẫn lặp lại bên tai anh, mỗi lúc anh rảnh rỗi nghiệm về công việc mình làm. Trong một bộ phim nào đó, anh từng cười khẩy nam nhân vật chính cứ nhớ mãi một cô gái chỉ vì một câu nói. Và đúng ghét của nào trời trao của nấy, anh lâm vào tình cảnh tương tự.
Shiho đến Cannes đưa tin về liên hoan Quảng cáo lớn nhất thế giới. Hôm đó, sau khi rời nhà hát Debussy, hoàn thành công việc, anh về khách sạn chuẩn bị đồ đạc chuẩn bị rời đi bằng chuyến bay khuya.
Vẫn dư dả thời gian, Shiho đến bên cửa sổ phòng khách sạn hút thuốc, tranh thủ ngắm Cannes trong hoàng hôn cam nồng, ngắm bến cảng êm đềm phía xa xa. Cannes đầu hè, thời tiết vẫn phủ nhiều nét xuân. Khí lành lạnh, rất dễ chịu, rất lãng mạn. Cái thời tiết khiến người ta chỉ muốn yêu, muốn nắm tay, muốn ôm, muốn được thuộc về.
Lẫn trong khách bộ hành trên con phố bên dưới phòng Shiho, một cô gái vừa đi vừa ngẩng nhìn những ô cửa sổ. Tóc cô ngắn ngang vai, quăn xù, nhuộm nâu. Váy ngắn và bốt cao, những bước chân sải dài uyển chuyển như mèo, vô cùng hút mắt. Hai tay cô ủ sâu trong túi áo khoác. Càng nhìn cô, cảm giác lạ trong Shiho càng hóa quen. Đến khi anh dám chắc mình nhìn đúng thì cô đã đến đầu phố.
Lao xuống phố trong độc mỗi chiếc áo thun trắng phong phanh, Shiho chạy như ma đuổi, chen lấn dòng khách bộ hành chật ních. Anh băng qua những cửa hàng, những quán xá, dáo dác tìm nhưng Jade đã bốc hơi vào không khí. Anh tìm mãi cho đến khi hoàn toàn vô vọng.
“Vì sao tôi không bao giờ có thể gặp được cô ấy?” – Lần đầu tiên Shiho chán ghét thậm tệ cái kẻ ở cao trên kia. Lần đầu tiên anh nhìn nhận lại “ý nghĩa” những lần thoáng thấy Jade có khi nó chẳng phải định mệnh lãng mạn, mà là một mối đày ải dai dẳng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...