Trái đất tròn không gì là không thể

Tháng 1, 2005
Singapore, một chiều xuân giở chứng mưa tầm tã!
Chỉ mới tuần thứ hai ở Singapore trong đợt thực tập kéo dài bốn tháng, Jade đã muốn bỏ chạy khỏi đảo quốc nhỏ tí này. Đất chật người đông, cuộc sống quá sức hối hả và xô bồ, chỗ đi chơi khám phá thì eo hẹp, thời tiết lại thất thường.
Tan làm, Jade rời văn phòng, chán ngán nhìn đoạn đường nhẹp nước trước mặt. Ánh mắt cô chuyển màu e sợ khi trông xuống đôi giày ươi phân dưới chân.
Mưa nặng hạt, gió tạt mạnh, cộng thêm đôi giày cao gót đòi hỏi những cú nhấc chân phải siêu nhẹ nhàng nếu không muốn sõng soài vồ ếch. “Thật đày ải!” - Jade vừa níu chặt chiếc ô, nhích đi trong mưa giông, vừa lầm bầm tự rủa thói điệu đàng không xem thời tiết, xúng xính giày cao gót rồi mang vạ.
Một chiếc ô màu đỏ nổi bật giữa màn mưa trắng xóa tiến về phía Jade. Một đôi tình nhân. Cô gái nhỏ bé nửa khoác, nửa bấu tay chàng trai. Chàng trai rất cao… Shiho!

Hai chiếc ô đi qua nhau. Jade quay lại nhìn chiếc ô màu đỏ dần mờ nhạt. Cô ngỡ ngàng nhận ra trái tim mình đập rất chậm. Có chút man mác trong lòng, dẫu tâm trí nhắc rằng cảm giác ấy thật vô lý. Shiho chẳng qua chỉ là một đêm tuổi trẻ bồng bột, sau đấy hai người đâu liên lạc. Chàng trai ban nãy cũng chưa chắc là anh, mưa quá to, cô đâu nhìn rõ ràng.
Jade bước tiếp chặng đường bão bùng của mình, mỉm cười với ý nghĩ lạ kỳ: “Số mệnh, mi đang chơi trò gì đây?”
***
Singapore, một chiều xuân giở chứng mưa tầm tã!
Shiho cùng cô Rita – bạn gái hơn nửa năm của anh – lang thang trên phố giữa mưa tầm gió tã. Vốn dĩ hai người nên êm ấm và khô ráo mua sắm trong một trung tâm thương mại như những khách du lịch khác, nhưng Rita nổi hứng lãng mạn bất tử đòi anh dắt đi dạo dưới mưa. Để rồi suốt quãng đường đày ải đó, cô cứ níu rịt tay anh, kèo nhèo chuyện đôi giày mới mua bị nhẹp nước, tóc bết, quần áo bám rít vào người.
Giữa màn mưa trắng xóa, Shiho nhìn thấy một chiếc ô màu vàng tiến về phía mình. Một cô gái uyển chuyển, nhẹ nhàng và đầy độc lập trên giày cao gót giữa con phố trơn trợt. Hai chiếc ô đi qua nhau. Lòng anh bất ngờ rạo rực. Một cảm giác rất quen. Một ai đó rất quen…
Shiho khẽ quay đầu, dõi mắt theo chiếc ô màu vàng đang dần mờ nhạt. Anh cau mày, nửa đoan chắc số mệnh lại trêu ngươi mình, nửa hồ nghi mắt đã bị quáng vì hứng quá nhiều nước mưa. Một cái gì đó tỏa ra từ cô gái dưới chiếc ô vàng rất giống Jade. Bao năm qua anh vẫn nhớ rõ “cái gì đó” ấy từ cô, dù cũng không biết nên gọi thứ mơ hồ ấy là gì.
Shiho định chạy lại chiếc ô vàng thì Rita bấu tay anh, lèm bèm về việc muốn về khách sạn thay áo váy. Anh chán ngán gật đầu. Chiếc ô vàng đã hoàn toàn mất hút.

Tháng 6, 2006

Seoul, kỳ nghỉ hè cuối cùng trong quãng đời sinh viên của Jade. Cũng là chuyến đi chia tay cùng hội bạn đủ mọi quốc tịch trước ngày ai về nước ấy, hoặc quay trở lại đất Mỹ tiếp tục đuổi bắt giấc mơ thiên đường.
Đêm cuối bên nhau vô tư vô lo, cả hội kéo vào quán bar uống đến say mèm. Có chút men rượu, Jade cùng dăm cô bạn leo lên sàn nhảy lắc lư đủ kiểu trong tiếng vỗ tay hò hét ngày càng rộn của các cậu bạn, rồi các chàng trai của bàn khác.
Rời sàn nhảy, mệt nhoài mà vẫn đầy phấn khích, Jade về bàn tu ừng ực chai nước to đùng. Trong ánh sáng nhập nhoạng và nhiều màu của quán bar về khuya, tim cô chợt giật mạnh khi mắt chạm phải một dáng hình rất cao. Cô tu hết chai nước, đập đập đầu nhiều cái để chắc rằng thần kinh vẫn còn chút tỉnh táo, rồi lại nhìn về phía chàng trai.
Gương mặt Shiho vẫn lạnh như tượng – sau nhiều năm, dường như chất lạnh càng sắc nét. Anh vận một cây đen rất ngầu, đặc phong cách rock, đang phì phèo thuốc lá. Jade chăm chú nhìn anh, vui thích soi từng đường nét đã bị thời gian nhuốm già đôi chút. Anh hút thuốc, anh nốc rượu, anh nhảy với các cô gái… Cô quan sát anh mãi đến khi tiệc tàn, rồi rời đi mà không hề có ý chủ động chào hỏi.
Jade vui, vì được thấy Shiho trong một hoàn cảnh khác, được chứng kiến một con người khác của anh. Jade thắc mắc, chẳng rõ vì sao bản thân vui khi một lần nữa rất gần anh, nhưng lại không mong muốn chạm mặt. Jade chợt tò mò…
Bên ngoài quán bar, cô ngẩng mặt lên trời, thì thầm với kẻ-nào-đó-ở-trên-cao: “Lần thứ tư gần thật gần, số mệnh, ngươi đang bày cái quái gì đây?”
***

Seoul, những ngày Shiho về chịu tang mẹ.
Đêm cuối cùng nán lại Hàn Quốc trước ngày về Hà Lan, Shiho theo hội bạn của một người bạn tua vài vòng quanh các quán bar đến say mèm. Bao nhiêu quán trước khi chết như hũ chìm ở quán cuối cùng, anh không nhớ. Bao nhiêu cô gái anh đã nhảy cùng, anh không nhớ.
Gần 5 giờ sáng. Shiho bước khỏi nhà vệ sinh, hơi choáng váng vì men rượu bắt đầu thấm sâu. Ngang qua cửa sổ ở tầng hai quán bar, nhìn xuống khoảng phố trước cửa quán, anh chợt dừng lại. Một cô gái quay lưng về phía anh, đang nhảy múa chân trần trên hè phố, chắc hẳn đã quá say. Những bước chân của cô nhanh và mềm mại như chim sẻ. Hai tay cô tung tẩy đôi giày cao gót làm đạo cụ. Shiho thích thú dán mắt vào dáng bộ nhí nhảnh ấy. Đột nhiên cô gái dừng lại, ngẩng mặt lên trời nói gì đó với không khí, rồi quay nhẹ một cú 180 độ. Gương mặt ấy… Đỉnh mũi nhọn nhọn anh từng búng nhẹ vào. Đôi bầu má đã bớt bầu bĩnh, nhưng vẫn cong cong đáng yêu. Đôi bầu má rất ấm mà cô vẫn áp bàn tay lạnh giá của mình vào để sưởi. Khóe môi cười duyên dáng lạ…
Sau một cái chớp mắt, Shiho phóng như bay ra cầu thang, lao xuống từng bước ầm ầm. Một lần nữa, Jade đã đi mất. Shiho nhìn theo những chiếc taxi vừa chuyển bánh, đang lăn nhanh về muôn ngả, chẳng biết nên đuổi theo cái nào. Anh ngồi bệt xuống đất, ngẩng mặt nhìn trời, lần đầu tiên giao tiếp với kẻ-đang-ở-trên-cao “Trái đất tròn, không gì là không thể!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui