Trại Chăn Nuôi Thần Ma


Tô Vũ nhìn chằm chằm vào Trương Trọng Mưu, trong kẽ răng buột ra mấy chữ :"Thật sự?"
Trương Trọng Mưu gật gật đầu, ánh mắt lộ ra thần sắc nửa sợ hãi nửa quái dị.
Thở dài một hơi, Tô Vũ bình tĩnh nằm xuống, giờ khắc này, hắn chỉ cảm thấy đầu óc mình như muốn nổ tung, chuyện phát sinh ngày hôm nay thật quá sức tưởng tượng, mà điều làm cho người ta khiếp sợ nhất là bốn phía trường học đều thay đổi, dường như đã không còn là thế giới quen thuộc của bọn hắn trước kia mà là một thế giới khác hoàn toàn xa lạ.
Nằm một hồi, cửa bị đẩy ra, lại có mấy người bước vào, trong đó có lớp trưởng Lôi Nhụy cùng Tô Ngọc.
Trong tay hai người đều là cặp lồng thức ăn, đi tới bên giường Tô Vũ và Trương Trọng Mưu.
"Đói chết ta rồi, bên ngoài trời đã tối rồi à?" Trương Trọng Mưu vừa nói vừa ngồi dậy.
Tô Vũ tuy tay trái có thể động, thân thể lại không nhúc nhích được, chỉ có thể trông cậy vào người khác cho ăn....
"Tô Ngọc, ngươi tới đi." Lôi Nhụy đem chuyện xui xẻo này giao cho Tô Ngọc.
Tô Ngọc mặt đỏ lên, khẽ cắn môi, hừ nhẹ một tiếng rồi ngồi bên cạnh Tô Vũ, bộ dạng có chút miễn cưỡng.
Tô Vũ phát hỏa, nghĩ thầm ta liều chết liều sống để cứu ngưoi, ngươi vậy mà chỉ cho ta ăn cơm thôi mà lại tỏ ra vẻ mặt không tình nguyện, kêu rên nói: "Không đói bụng." Quay mặt tránh ra chỗ khác.
Tô Ngọc ngẩn ngơ, Lôi Nhụy như nhìn ra cái gì liền tiếp nhận cặp lồng trong tay Tô Ngọc, mỉm cười nói: "Để ta cho hắn ăn. Tô Vũ, cũng nên cho lớp trưởng ta một chút mặt mũi nha, ngươi là anh hùng của lớp chúng ta rồi đó, nếu để ngươi đói bụng thì tất cả mọi người đều không tha cho ta. Có nhiều người nói muốn đến thăm ngươi đều bị ta chặn lại, ngươi bây giờ bị thương, cần nhất là nghỉ ngơi."

Lôi Nhụy lúc này đã không còn giữ cách nhìn trước kia đối với Tô Vũ, vẻ mặt mỉm cười, lộ ra đáng yêu lại thân thiết.
Tô Vũ trên mặt cũng lộ ra thần sắc vui vẻ, cười hì hì nói: "Khẩu vị bỗng nhiên thay đổi tốt hơn, a ai, mới phát giác bụng lại đói nhanh như vayaj." Há miệng liền đớp lấy một ngụm đồ ăn.
Tô Ngọc thấy thế, tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, hừ một tiếng, xoay người sang chỗ khác.
Lôi Nhụy cho Tô Vũ awnb được mấy ngụm, thần sắc trên mặt đột nhiên ảm đạm xuống.
"Làm sao vậy? Đại lớp trưởng." Tô Vũ thấy được, có chút tò mò.
Lôi Nhụy nhìn đồ ăn trong cặp lồng, khe khẽ thở dài nói: "Nếu vẫn không có người tới cứu chúng ta, hai ngày nữa, chúng ta ngay cả cơm cũng không có mà ăn, còn điện..." Ngẩng đầu nhìn đèn điện trong phòng, thần sắc có chút lo nghĩ.
Cũng may ở trường học có máy phát điện, tạm thời còn không lo mất điện.
Tô Vũ có chút kỳ quái nói: "Cho dù bên ngoài biến thành rừng rậm, chẳng lẽ nhân viên nhà trường không có tổ chức người đi ra bên ngoài tìm kiếm đường đi?"
"Bên ngoài..." Lôi Nhụy rùng mình, thấp giọng nói: "Tất cả đều là loại quái vật da xanh đó, cũng may tường bao xung quang trường học chúng ta đủ cao, cửa sắt đóng chặt, mới tạm thời chặn chúng, thế nhưng mà... Chúng ta cũng kiên trì không được bao lâu."
Tô Vũ nghe được trong lòng phát lạnh, rừng rậm bên ngoài trường học có đầy loại quái vật màu xanh đó?
Trông qua bốn phía, mọi người tất cả đều mang một vẻ mặt trầm trọng, mặt mũi tràn đầy thần sắc lo lắng. Trong phòng tràn đầy khí tức tuyệt vọng và khủng bố.

Một đêm này, tất cả mọi người đều ngủ trong sự sợ hãi, bên ngoài, thỉnh thoảng có thể nghe được các loại tiếng gầm đáng sợ, Tô Vũ có thể nghe ra tuyệt đại đa số là tiếng gầm của loại quái vật da xanh, nhưng ngẫu nhiên cũng có thêm tiếng gầm của những loại sinh vật khác, những tiếng gầm gừ kinh khủng đó khiến cho người ta phải sởn hết cả gai ốc.
Nằm ở trên giường, Tô Vũ có thể rõ ràng cảm ứng được dị lực trong cánh tay trái chậm rãi lưu động, tràn ra toàn thân, giống như đang liên tục cải biến thể chất của mình, làm hắn một thân đổ mồ hôi.
Tô Vũ thương thế thập phần nghiêm trọng, ba xương ngón tay đã gãy, cánh tay phải xương cốt cũng gãy rồi, miệng vết thương chỗ bụng rất sâu, thiếu chút nữa làm bị thương nội tạng, thương thế như vậy đủ khiến cho người ta phải nằm trên giường cả nửa tháng.
Thế nhưng mà chỉ một đêm, tựa hồ nhờ vào tác dụng đặc thù của dị lực, Tô Vũ cảm giác thương thế vậy mà đã khá nhiều, cánh tay phải xương cốt bị gãy cũng đã khôi phục được một chút, mà vết thương ở bụng đã khôi phục được bảy tám phần, xuống giường đi đi lại lại cũng đã không có gì đáng ngại.
Đây cũng là phát hiện mới của hắn, dị lực này không những làm cho cánh tay trái của hắn có được sức mạnh khủng khiếp mà còn khiến cho cơ thể bị thương của hắn có được tốc độ khôi phục thần kỳ.
Chỉ là nguồn dị lực này rốt cuộc là cái gì, còn mảnh vảy trên mu bàn tay trái có liên quan như thế nào?
Tô Vũ cũng không rõ ràng lắm, hiện tại những chuyện mà hắn gặp phải đã vượt qua lẽ thường.
Trương Trọng Mưu so ra thương thế nhẹ hơn hắn nhiều, ngoại trừ khuôn mặt băng bó, những bộ phận khác trên cơ thể cũng chỉ bị thương ngoài da, nghỉ ngơi một ngày là không có việc gì rồi.
Do Tô Vũ yêu cầu, hắn dìu Tô Vũ đi ra khỏi phòng Y tế.
Vừa mới ra bên ngoài, đập vào mắt là bầu trời âm u, phương xa là những cây đại thụ rậm rạp chằng chịt che trời.
Trương Trọng Mưu cũng không có lừa gạt hắn, hiện tại bên ngoài trường học, hoàn toàn chính xác biến thành rừng rậm.

Bốn phía đập vào mắt có thể thấy được rất nhiều sinh viên nam nữ thần sắc mê man, tao ngộ chuyện lớn như vậy, việc học tự nhiên là ngừng, tuy nhiên trường học của bọn hắn có gần 2000 đệ tử, giờ phút này toàn bộ bị nhốt tại đây, ăn uống liền lập tức trở thành vấn đề cấp thiết hàng đầu.
Như Lôi Nhụy nói, tình huống này nếu không cải biến, không đến hai ngày, bọn hắn sẽ không còn cơm ăn.
Mà bên ngoài kia tràn đầy quái vật da xanh, khiến người ta sinh ra một cảm giác đã bị vây khốn ở đây, cảm giác tuyệt vọng lan tràn tâm lý mọi người.
"Không được, nhất định phải đi ra ngoài." Tô Vũ đột nhiên thì thào tự nói.
"Đúng!" Đằng sau có người tiếp lời.
Tô Vũ quay đầu lại, dáng người cao gầy, da thịt như tuyết, khuôn mặt mượt mà, phụ đạo viên Mạnh Ba đã đi tới.
"Chúng ta không thể ở chỗ này chờ chết, thương thế của các ngươi đã đỡ nhiều à nha, đi theo ta, lãnh đạo trường học tìm các ngươi đây này."
Tô Vũ cùng Trương Trọng Mưu đi theo Mạnh Ba đến căn tin, bên trong đã tụ tập không ít người, tuyệt đại đa số đều là nam nhân, Tô Vũ ở trong đó thấy được bạn học cùng lớp quen thuộc là Tần Gia Quý và Ninh Nghiên.
"Tô Vũ, Trương Trọng Mưu." Tần Gia Quý nhìn hai người chào hỏi, Tô Vũ hai người cũng gật gật đầu với hắn.
Tô Vũ lặng lẽ liếc nhìn Ninh Nghiên, chỉ thấy nàng thần sắc bình tĩnh đứng ở một bên.
Có chút kỳ quái như thế nào mà những người ở trong phòng ăn và những đệ tử vốn hay tụ tập ở cửa căn tin bây giờ lại không thấy bén mảng tới một người nào.
"Tất cả mọi người ngồi đi." Tô Vũ nhận ra người vừa nói là người đứng đầu trường học Trịnh viện trưởng, bên cạnh là mấy vị lãnh đạo trường học.
Tô Vũ mang theo nghi hoặc tìm một cái ghế ngồi xuống, Trương Trọng Mưu ngồi ở bên cạnh hắn, ra ngoài ý định, Tần Gia Quý cũng đi tới ngồi ở bên cạnh hắn.

Bởi vì cùng lớp nên Tô Vũ, Trương Trọng Mưu hai người đối với Tần Gia Quý cũng cảm thấy có quan hệ thân mật hơn những người khác ở đây. Lúc này mọi người cũng đều nhao nhao tìm một vị trí ngồi xuống.
"Tần Gia Quý, có biết đây là chuyện gì không?" Tô Vũ thấp giọng hỏi.
Tần Gia Quý thoáng nắm tay phải của mình, thấp giọng nói: "Mạnh lão sư không có nói cho các ngươi biết à? Nhóm người chúng ta được mời đến đây là có trọng trách lớn !"
Tô Vũ lắc đầu, phía trên Trịnh viện trưởng đã bắt đầu nói.
Tô Vũ nhớ rõ vị Trịnh viện trưởng này ngày thường đều rất dài dòng văn tự, không ngờ lúc này lại vô cùng đơn giản tóm tắt mấy câu ngắn gọn đã làm cho Tô Vũ và Trương Trọng Mưu minh bạch nguyên nhân.
Nguyên lai mọi người bị tập hợp ở chỗ này với tư cách là đội tiên phong, để đi vào rừng rậm kia mà tìm tòi, lý tưởng nhất là liên hệ được với cảnh sát hoặc những người có khả năng cứu viện bọn hắn, hoặc ít ra cũng có hy vọng kiếm được đồ ăn các loại.
Những người tập hợp tại đây cũng có hơn mười người giống tình trạng của Tô Vũ, đã từng đánh chết quái vật màu xanh, có được dị lực đặc thù, đương nhiên trong đó có thể giết liền bốn con cũng chỉ có Tô Vũ, cái này làm cho Tô Vũ đã trở thành người được chú ý nhất trong nhóm người, thậm chí cả vị Trịnh viện trưởng lúc đang phát biểu cũng thỉnh thoảng liếc nhìn hắn vài lần.
Tổng cộng 17 quái vật da xanh, Tô Vũ giết bốn con, một nữ sinh khoa ngoại ngữ giết hai cái, còn lại mười một con phân biệt do mười một người giết, cái này có nghĩa là hiện tại đang có mười ba người đã có được dị lực đặc thù.
Mà để cho Tô Vũ cảm thấy kinh ngạc nhất là không ngờ Ninh Nghiêm vốn có vẻ hiền lành yếu đuối, vậy mà cũng đánh chết một con quái vật da xanh, trở thành hai nữ sinh duy nhất có mặt trong số mười ba người.
Đương nhiên, Tô Vũ biết rõ trong tình trạng hỗn loạn này thì việc giết được quái vật da xanh, vai trò của may mắn lại chiếm phần lớn, ví dụ như chính mình cùng Tần Gia Quý.
Trước khi có được dị lực, luận thể trạng lực lượng, Tần Gia Quý tuyệt đối lợi hại hơn mình nhiều, lại hết lần này tới lần khác chính mình gặp may mắn, nhờ giết được con quái vật đầu tiên kẹt đầu vào cửa sổ, có được dị lực, mới có thể giết liền ba con quái vật sau đó.
Vừa nghĩ như thế, tâm trạng Tô Vũ cũng bình thường trở lại.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui