Giết chết bốn con quái vật da xanh, Tô Vũ toàn thân hư thoát, mặc dù cánh tay trái có dị lực mãnh liệt, nhưng những bộ phận khác trên cơ thể đều đau đớn đến mất đi tri giác.
Ngoại trừ cánh tay trái, những bộ phận khác trên cơ thể đã không còn cảm giác.
Bò té trên mặt đất, trong tai Tô Vũ nghe thấy tiếng thở dốc ồ ồ, miễn cưỡng ngẩng đầu, đã trông thấy Tần Gia Quý hai tay cầm một cây gỗ, mặt mũi tràn đầy mồ hôi, trên mặt đất trước người hắn lúc này là xác một con quái vật da xanh đầu óc văng tung tóe.
Đây là con quái vật cuối cùng, lúc nãy vừa bị Tô Vũ vung gậy đánh bay ngược về phía sau, mà Tần Gia Quý sớm đã nhặt được một cây gậy gỗ, nhìn thấy cơ hội liền điên cuồng nhào tới nện tới tấp vào đầu nó, rốt cuộc cũng giết được.
Giờ phút này Tần Gia Quý đang ngơ ngác nhìn vào tay phải của mình, trên mu bàn tay phải của hắn cũng xuất hiện hiện tượng lạ, chỉ là không phải vảy đen như Tô Vũ mà lại giống như một miếng gương nhỏ tối đen, nhìn thoáng qua trông như một nốt ruồi, chạm tay vào lại thấy lạnh như kim loại, khi hắn buông tay phải ra thì dị tượng này biến mất.
Tô Vũ có chút cảm kích nhìn Tần Gia Quý, nếu không nhờ hắn giết chết con quái vật da xanh cuối cùng này, chính mình chỉ sợ cho dù giết được bốn con quái vật thì cũng phải chết trong tay con quái vật thứ năm.
Toàn bộ trong phòng học lúc này chỉ còn Tô Vũ đang nằm bò trên mặt đất, Tần Gia Quý đang đứng, Tô Ngọc vừa mới đứng dậy cùng với lớp trưởng Lôi Nhụy đang đứng ngây ngốc cạnh cửa lớp.
"Tô Vũ !!!" Tô Ngọc trông thấy tình huống bi thảm của Tô Vũ, trong lòng phát lạnh, rung giọng nói: "Tô... Tô Vũ, ngươi thế nào?"
Tô Vũ cố ngước đầu lên, nhìn năm các xác quái vật trước mắt, giật mình nghĩ lại một hồi nguy hiểm vừa trải qua, cười khổ: "Ta không nhúc nhích được... Đau đến... sắp ngất rồi đây, thế nhưng mà, Tô Ngọc, ta không ngờ rằng... Ngươi lại quan tâm đến ta như vậy, ngươi có phải đã thích ta hay không, ưa thích cứ việc nói thẳng..."
Tô Ngọc khẽ giật mình, theo phản ứng bản năng hung hăng cho Tô Vũ một cái tát, cả giận nói: "Hừ..." Sau đó nàng lại chấn động, bởi vì sau cái tát này, Tô Vũ đã thật sự ngất đi.
Tần Gia Quý thỉnh thoảng nắm nắm tay phải, rồi lại buông tay phải ra, cảm thụ dị lực chuyển động trong tay, lẩm bẩm : "Ta đã biết, khó trách Tô Vũ lại trở nên mạnh như vậy, giết chết những...này quái vật, vậy mà... Vậy mà có thể đạt được năng lực vượt quá sức tưởng tượng..."
Trên mặt hắn lộ ra một tia vừa hưng phấn vừa kích động.
*********************
Lúc Tô Vũ tỉnh dậy, hắn phát hiện ra mình đang nằm trên giường bệnh của phòng Y tế.
Khắp nơi ầm ỹ tiếng người, vốn dĩ giường bệnh không đủ, nơi đây đã bổ sung thêm rất nhiều giường ngủ, vừa ngước mắt nhìn xuống đã chứng kiến không biết bao nhiêu người bị thương.
Nghĩ tới thương thế của mình, Tô Vũ lập tức phát hiện trong số những người nằm đây, hình như bản thân mình là người bị băng bó nhiều nhất.
Ngoại trừ cánh tay trái, những bộ phận khác không chỗ nào là không bị tổn thương, muốn nhúc nhích cũng không được.
"Tô Vũ tỉnh rồi."
Một tiếng kêu tràn ngập kinh hỉ vang lên, sau đó Tô Ngọc, Lôi Nhụy... mấy khuôn mặt quen thuộc đã xuất hiện.
"Tô Vũ." Lại một tiếng gọi rất ngọt vang lên, Tô Vũ khẽ ngẩng đầu, liền thấy một cô gái da trắng nõn.
Cô gái này tuổi chừng hai sáu, hai bảy, một đầu tóc dài xõa vai, nửa người mặc quần áo màu đen, bên hông thắt đai lưng khiến cho thân thể đầy đặn mê người của nàng đều phô bày hết ra, đặc biệt là một đôi chân thon dài, rất làm cho người khác thèm muốn.
"Cô giáo Mạnh." Tô Vũ lên tiếng, mới phát hiện cuống họng mình có chút khàn giọng.
Vị mĩ nữ dáng người thành thục này, họ Mạnh tên Ba, là phụ đạo viên của sinh viên khoa máy tính năm 2, đồng thời cũng dạy bọn họ Anh ngữ, mặc dù đã có bạn trai, nhưng còn chưa kết hôn, là người tình trông mộng của không ít nam sinh.
"Em rất dũng cảm, cô cũng không nghĩ ra, em có thể một mình giết chết bốn con... Quái vật kia." Khi nhắc đến quái vật da xanh, Mạnh Ba lão sư sắc mặt cũng có chút thay đổi, lộ ra thần sắc sợ hãi.
Tô Vũ bỗng nhiên nghĩ tới lúc ấy xông vào trong sân trường ít nhất cũng có 15~16 con quái vật da xanh, vội hỏi: "Những con quái vật khác thì sao, tình huống bây giờ thế nào? Trương Trọng Mưu bây giờ sao rồi?"
Hắn muốn hỏi tình huống của Ninh Nghiên, nhưng chợt thấy Tô Ngọc, không biết làm sao lại không dám cất tiếng hỏi.
"Vũ thiếu gia, ngươi choáng nha! Con mắt chạy đi đâu rồi, ta vốn đang nằm bên cạnh người, ngươi trong mắt cũng chỉ có mỹ nữ sao? Không nhìn thấy huynh đệ ta?" Đột nhiên bên người có người kêu rên.
Tô Vũ ngạc nhiên quay đầu, mới phát giác có một người bị thương quấn băng trắng đang nằm cạnh mình, cả khuôn mặt đều bị bao lại, nhìn kỹ, còn không phải thằng bạn tốt Trương Trọng Mưu thì là ai?
Tô Vũ thở dài một hơi, mặc dù Trương Trọng Mưu trông có vẻ cũng bị thương không nhẹ, nhưng không chết là tốt rồi.
Mạnh Ba nói: "Tổng cộng 17 con, đều bị đánh chết, Tô Vũ, ngươi nhớ cẩn thận mấy vết thương, mọi người đi ra ngoài đi, đừng quấy rầy bọn hắn nữa."
"Vâng." Lôi Nhụy lên tiếng, mang theo thần sắc quan tâm nhìn thoáng qua Tô Vũ, đột nhiên nói một tiếng: "Tô Vũ, cám ơn ngươi."
Tô Vũ khẽ giật mình, không thể tưởng được vị này ngày thường tâm cao khí ngạo căn bản không thèm để mình trong mắt, bây giờ lại nói một tiếng cảm ơn như vậy.
"Làm sao vậy? Đại lớp trưởng?" Tô Vũ có chút ngạc nhiên.
"Ta thay mặt toàn bộ bạn học cám ơn ngươi , lúc ấy, nếu không phải ngươi... Chúng ta đều sẽ không toàn mạng, ngươi... Đã cứu chúng ta." Lôi Nhụy bị hắn gọi một tiếng "Đại lớp trưởng" bỗng nhiên có chút ngượng ngùng, lại nghĩ thái độ của mình trước kia đối đãi với Tô Vũ cũng không hay, có chút xấu hổ liền lôi kéo Tô Ngọc đi ra ngoài.
Tô Ngọc quay đầu lại nhìn thoáng qua Tô Vũ, giống như muốn nói cái gì, cuối cùng lại không nói, ngược lại quay sang Trương Trọng Mưu nói ra một câu: "Dưỡng thương tốt nha."
Trương Trọng Mưu ngạc nhiên nói: "Tô Ngọc đại a đầu vậy mà cũng biết quan tâm người khác, Vũ thiếu gia, ngươi nói có kỳ quái hay không?"
Tô Vũ kêu rên một tiếng, toàn thân đau nhức kinh khủng, suy nghĩ một lát rồi nói: "Ta bất tỉnh một lúc, tỉnh dậy lại nằm ở đây, hiện ở bên ngoài tình huống ra sao rồi, cảnh sát tới chưa? Tra ra những thứ quái vật kia là cái gì chưa? Động vật biến dị trong vườn bách thú? Hay là do một nhà khoa học biến thái nào đó sáng tạo ra?
"Cảnh sát?" Trương Trọng Mưu sắc mặt trầm xuống, nói: "Không có, tất cả mọi người đều không bắt được tín hiệu điện thoại, cả điện thoại cố định của trường học cũng không liên lạc được, lúc này đây, chỉ sợ chết hơn trăm người rồi... Hiện tại thi thể còn chồng chất ở bên ngoài, nhân viên nhà trường còn đang tranh cãi về việc xử lý như thế nào kia kìa."
Tô Vũ trong lòng phát lạnh, sau đó tức giận, nói: "Điện thoại không liên lạc được chẳng lẽ không thể tự mình đi tìm sao? Đồn cảnh sát cách trường học lại không xa, ở đây xảy ra sự tình nghiêm trọng như vậy, vậy mà không có người quan tâm? Cái này..."
Trên thực tế theo lý mà nói, nhiều người bị thương như vậy, sớm nên chuyển tới bệnh viện lớn trong thành phố, nhưng bây giờ lại chen nhau vào phòng Y tế của trường học, tại đây thiết bị chữa bệnh đơn sơ, chỉ có thể tiến hành một ít băng bó đơn giản các loại, giờ phút này khắp nơi đều là tiếng kêu thảm thiết của người bị thương.
Tô Vũ nguyên vốn là có vài phần nộ khí, thầm nghĩ chẳng lẽ nhân viên nhà trường còn muốn giấu diếm hay sao? Không đúng, chết nhiều người như vậy, có thể lừa gạt được sao?
"Không, không phải không quan tâm... Mà là.. Là hiện tại..." Trương Trọng Mưu trên mặt lộ ra vài phần quỷ dị: "Là không ai biết rõ chúng ta hiện nay đang ở nơi nào?"
Tô Vũ ngẩn ngơ.
"Có ý tứ gì? Lão mưu tử, không ai biết rõ chúng ta ở đâu nghĩa là sao? Chúng ta không phải ở trường học sao, ở đây không phải phòng y tế của trường học sao?"
Trương Trọng Mưu cười khổ, nói: "Ngươi nghe ta nói này, việc này... Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ta thực con mẹ nó cơ hồ đã cho rằng ta đang nằm mơ, phía ngoài trường học của chúng ta… tất cả đều là cây cối, con mẹ nó, thật là quỷ dị, trường học của chúng ta giống như mọc chân chạy đến rừng rậm."
"Hả?" Tô Vũ nhất thời có chút không kịp phản ứng, hỏi: "Rừng rậm, cái gì rừng rậm?"
"Bên ngoài trường học của chúng ta... Không còn là cảnh tượng ngày thường mà chúng ta vẫn thấy, đã không có đường cái, cũng không có khu dân cư, không có tiệm Inte mà chúng ta hay vào chơi, không có... Hiện tại bốn phía đều là rừng rậm, tất cả đều là cây to che trời."
Trương Trọng Mưu càng nói thanh âm càng cổ quái, nói xong lời cuối cùng, giọng điệu cơ hồ đã thay đổi.
Loại sự tình này, ai cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, Tô Vũ nghe xong trợn mắt há hốc mồm, nhất thời cơ hồ cho là mình nghe lầm, sau đó quay đầu nhìn những người bị thương khác, hỏi một cô gái nằm gần đó: "Hắn nói toàn bộ là thật sự?"
Cô bé này mặt mũi tràn đầy sợ hãi, sau đó gật gật đầu, ngay cả nói cũng không nên lời.
Bên ngoài trường học biến thành rừng rậm? Cái này suy cho cùng là cái gì? Khoa học viễn tưởng sao? Hay là phim Hollywood? Tô Vũ vừa định cười, cho rằng cái này nhất định là bọn Trương Trọng Mưu đang thông đồng với nhau trêu đùa mình !
Đột nhiên, Tô Vũ nghĩ tới sự tình lúc trước trong trường học "Ầm ầm" nổ mạnh cùng lay động kịch liệt, sau đó, bầu trời trở nên âm u, lúc ấy, chính mình mơ hồ có một loại cảm giác, giống như lúc đó đổi sang ngày mới.
"Đổi ngày?" Tô Vũ hít một hơi lãnh khí, đột nhiên cảm thấy toàn thân một mảnh lạnh như băng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...