“Rầm rầm rầm----“ sáu phát đạn đã được bắn đi, con quái vật này liền mang thi thể Úc Quốc Chí ra đỡ, sáu viên đạn đều được ghim vào người Úc Quốc Chí, máu tươi vẩy ra.
Bên kia , Tần Gia Quý, Tô Vũ, Trương Trọng Mưu, Triệu Thế Xương… đã nhao nhao vọt ra ngoài.
Vừa rồi , bọn họ hoài nghi Úc Quốc Chí cùng Tôn Đạt có âm mưu gì nên để ý đến chỗ bọn họ ly khai,bông nhiên thấy hai người đồng thời dừng lại và quay người, cũng cơ hồ tại lúc đó, bọn họ nhìn thấy tại phía sau cách hai người không xa ,trên một cây đại thụ, đột nhiên tựa u linh trượt xuống, một con quái vật có da lông huyết hồng, đầu khuyển, thân thể Viên Hầu.
Quái vật kia có tốc độ nhanh không thể hình dung được, vừa trượt xuống khỏi đại thụ, liền tung người bay lên, rơi xuống đúng cạnh Úc Quốc Chí.
Tần Gia Quý khiếp sợ nên gọi nhắc nhở, nhưng đã muộn, Úc Quốc Chí lập tức chết luôn.
Tôn Đạt cực kỳ sợ hãi, cùng với sáu phát đạn được bắn ra, không ngờ con quái vật nhấc thi thể Úc Quốc Chí lên để ngăn trở, sau đó lại vung cánh tay dài, ném thi thể Úc Quốc Chí về hướng Tôn Đạt, còn tay kia của quái vật vẫn còn rảnh rỗi nên cầm trái tim Úc Quốc Chí đưa vào miệng bắt đầu ăn “ bá đát” “ Bá đát”
Sau khi vào khu rừng quỷ dị này, ngoại trừ Lâm Bố Thú tiểu cùng với Lâm Bố Thú thủ lĩnh, con quái vật này là loại quái vật thứ ba mà bọn họ gặp phải.
Tô Vũ đưa mu tay trái lên vận khởi “ Cảm giác chi nhãn” hào quang lóe lên, bắt tin tức quái vật huyết hồng ở xa xa, trong đầu Tô Vũ lập tức có tin tức về quái vật kia.
Tên: huyết hầu khuyển, thiện leo trèo, động tác nhanh nhẹn,thích ăn tim óc của các loài sinh vật, là loại thú sống một mình, số lượng thưa thớt, dễ dàng bị hấp dẫn bởi mùi máu tươi hoặc thi thể các loài mà dụ đến, khó ứng phó.
Tô Vũ lập tức đã hiểu, số lượng huyết hầu khuyển thưa thớt, nhất định là bị mùi máu cùng thi thể thành đàn kia của Lâm Bố Thú tiểu dụ tới.
Xem tin tức của “Cảm giác chi nhãn”, đối với khả năng của Tô Vũ hiện tại dường như khó ứng phó, cũng may huyết hầu khuyển là quái vật đơn lẻ, xem ra xuất hiện ở quanh đây chỉ có một con.
Tôn Đạt bắn sáu phát toàn trúng thi thể Úc Quốc Chí, không kịp đỏi băng đạn, Huyết Hầu khuyển đã ném thi thể Úc Quốc Chí tới, làm cho Tôn Đạt không thể không vội vàng né tránh, đồng thời nắm chặt tay phải, trên cánh tay phải từng đạo cơ bắp màu đen liền xuất hiện: cơ bắp màu đen, nắm đấm chứa khí kình rất lớn , tay phải của hắn hẳn cũng có được dị lực!!
Huyết ảnh lóe lên, đôi chân của Huyết Hầu Khuyển thập phần hữu lực, nhảy vọt lên , lướt qua đỉnh đầu Tôn Đạt, rơi xuống cách phía sau hắn bảy tám mét.
Lưng Tôn Đạt đầy mồ hôi lạnh, vội vàng quay người đối mặt với Huyết Hầu Khuyển, Tô Vũ đang chạy vội tới nhìn thấy cảnh đó, thầm kêu không ổn.
Loài Huyết Hầu Khuyển đáng sợ nhất là tốc độ, Tôn Đạt đang xoay người đối mặt với Huyết Hầu Khuyển dĩ nhiên là đã muộn, Huyết Hầu Khuyển đạp nhảy, toàn thân co rút lại, bắn lên như một đạn pháo, “Vút!!” liền đụng trúng người Tôn Đạt.
Mà giờ khắc đó Tôn Đạt mới chuyển được nửa thân hình quay lại, dị lực ở nắm đấm còn chưa kịp thể hiện, trên đầu mát lạnh, hóa ra đầu đã bị Huyết Hầu Khuyển nhấc ra khỏi thân hình, Huyết Hầu Khuyển dùng móng vuốt tay kia xuyên qua đầu, móc cái óc từ trong đó ra.
Huyết Hầu Khuyển thét lên: “Híz – khazz Hí-zzz”, nhảy ra bên ngoài,sau đó cầm cái óc trong tay ném vào miệng, mặt mũi tràn đầy say mê.
Tôn Đạt hai mắt trừng trừng, chỉ là ánh mắt đã ngốc trệ, vốn là cơ bắp còn đang căng phồng lên giống như quả bong bị xì hơi, rất nhanh liền xẹp xuống, “Phanh” một tiếng, Tôn Đat té lăn trên đất, chết không nhắm mắt.
Giờ phút này bọn người Tô Vũ vọt ra đến nơi, mà con Huyết Hầu Khuyển đã nhảy ra hơn mười mét ở ngoài, không thèm để ý bọn họ, lấy óc của Tôn Đạt ăn, vẻ mặt thỏa mãn.
Mọi người tuyệt đối không ngờ rằng lúc trước Úc Quốc Chí và Tôn Đạt còn hoành hành là vậy, trong nháy mắt đã chết, con Huyết Hầu Khuyển này hiển nhiên đã cường đại hơn nhiều so với Lâm Bố Thú tiểu rồi.
“Quái vật! Mọi người cùng nhau xông lên ----“ Tần Gia Quý gầm lên, tay phải nắm chặt gậy gỗ giơ lên cao, xông về phía Huyết Hầu Khuyển.
“Chậm đã” Tô Vũ đột nhiên duỗi tay trái ra chặn Tần Gia Quý, sau đó đánh mắt với Mã Tử Diệp.
Theo động tác quỷ dị của Huyết Hầu Khuyển , Tô Vũ đã nhìn ra được , con Huyết Hầu Khuyển này so với Lâm Bố Thú thủ lĩnh còn mạnh hơn rất nhiều, tay phải của Tôn Đạt đã biến dị thành màu đen, phồng to lên, có thể thấy được ít nhất cũng đạt tới “ Nhất giai cảnh giới”, luận thực lực chắc cũng không kém bao nhiêu so với Tô Vũ, vậy mà ở trước mặt Huyết Hầu Khuyển lại không chịu được một kích, Tần Gia Quý nếu như mà tiến lên, chỉ sợ sẽ chết dưới một trảo của nó, mọi người mà xông bừa lên, với tốc độ của nó, ngược lại dễ dàng thừa lúc hỗn loạn tấn công, đối với mọi người mà nói là thập phần nguy hiểm.
Mọi người ở bên trong, Tô Vũ vừa nghĩ ra cách đối phó với tốc độ quỷ dị của Huyết Hầu Khuyển là sử dụng chiêu thức Mã Tử Diệp mới lĩnh ngỗ “Sắt thép chi võng”
Thừa lúc Huyết Hầu Khuyển không để ý, dùng “Sắt thép chi võng” khóa cố định nó lại, chỉ cần giữ nửa giây thôi, Tô VŨ cũng tự tin là có thể giết được nó.
Mã Tử Diệp thấy Tô Vũ đánh mắt với mình, cũng hiểu được, lập tức cùng Tô Vũ lao ra, giáp công tiêu diệt Huyết Hầu Khuyển.
Tô Vũ duỗi tay trái, “ Xuy xuy xùy~~” tiếng vang vang lên không ngớt , rất nhanh, nửa cánh tay đã bị Hắc lân bao phủ, Tô Vũ chuẩn bị nhào tới mà hấp dẫn Huyết Hầu Khuyển, sau đó Mã Tử Diệp lại thừa cơ phát động “Sắt thép chi võng”, hai người liên thủ, cơ hội đánh chết được Huyết Hầu Khuyển là rất lớn.
Nhưng làm cho Tô Vũ không ngờ là khi hắn và Mã Tử Diệp vừa chạy ra, con Huyết Hầu Khuyển này lại bỏ chạy, Vút!!! Một tiếng, liền trèo lên một cái cây gần đó, trong nháy mắt liền trèo lên tới ngọn cây, đối với mọi người ở dưới, C-K-Í-T..T…T.. nhếch miệng, phát ra tiếng “Híz-khà zz Hí-zzz” ,sau đó lại bay lên , rơi xuống một cây đại thụ khác, lại nhảy lên vài lần, trong nháy mắt đã không thấy bong dáng, tựa biến mất.
Tô Vũ, Mã Tử Diệp ngừng lại, có chút ngây ngẩn, tuyệt đối không ngờ con Huyết Hầu Khuyển này lại bỏ chạy.
Chẳng lẽ nó đã no, cho nên đối với mọi người đã không có hứng thú???? Hay nó biết rõ có nguy hiểm, cho nên bỏ chạy????
Tô Vũ sờ sờ gáy, nghĩ đến chuyện Huyết Hầu Khuyển đào tẩu, ánh mắt nó nhìn mọi người thật sự không giống ánh mắt sợ hãi, ngược lại như… Đúng, như ánh mắt của thợ săn nhìn con mồi, thần sắc trêu tức của con mèo lúc đùa bỡn con chuột.
“Ta hiểu rồi, nó là đem chúng ta thành con mồi, có lẽ nó muốn cùng chúng ta chơi trò chơi thợ săn và con mồi??” Tô Vũ thì thào tự nói, nghĩ đến có chút đau đầu, hắn mơ hồ đoán được có lẽ khi ăn óc của Tôn Đạt cùng Úc Quốc Chí có khi nó đã no, cho nên mới bỏ đi, nhưng chắc cũng bị nó ngắm rồi, chỉ sợ hiện tại nó đang ở một nơi bí mật gần đây, nhìn chằm chằm vào bọn người mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...