Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông mang mùi hương gỗ lạnh lẽo làm tan chảy hơi ấm nơi đây khiến cô nhớ đến ánh nắng ấm áp khi tuyết rơi và có một cành cây lấp lánh rơi xuống.
Nhưng giờ phút này nó chỉ khiến cho mặt mũi của cô nóng bừng lên mà thôi.
Dáng người của anh cao lớn đủ để hoàn toàn đỡ cô không rơi xuống, nhưng thân thể của cô đều là cơ bắp gầy gò, nằm sấp cũng không thoải mái. Hơn nữa, sự khác thường mà cô vừa nhận thấy vô cùng rõ ràng, chiếc thắt lưng trên eo cô vẫn chưa được nhiệt độ cơ thể sưởi ấm, sự tương phản nhiệt độ giữa hai nơi vô cùng rõ ràng.
Vì vậy, cô thấy rất khó xử rồi cứng người lại, hận bản thân không thể tạm thời bất tỉnh hoặc tìm một nơi nào đó để trốn vào đó để không phải đối mặt với tình huống xấu hổ như bây giờ.
Cô đã cảm thấy hối hận khi nói điều đó.
Cũng may Tống Lộc Bách không nói lời nào đối với lời nhận xét của cô, bàn tay ôm eo của cô cũng không động đậy vì thế cô cũng bắt đầu giả ngu.
Phòng khách vô cùng yên tĩnh, vừa rồi có tiếng điện thoại di động vang lên cũng đã ngừng hẳn.
Chân Diểu chỉ có thể nghe thấy nhịp tim và hô hấp của chính mình, sau một lúc lâu cô không nhịn được mà mở mắt ra, trong tầm mắt của cô là cổ áo sơ mi của người đàn ông đã xộc xệch, yết hầu nhô cao chính giữa, đôi khi vì nuốt mà nhẹ nhàng trượt xuống.
Cô nhìn nó cũng không kìm được lòng mà nuốt nước bọt theo.
"Anh còn phải bao lâu..." Cô nói từng chữ có hơi mơ hồ, nó ra một câu lại rất khó khăn.
Tại sao nó vẫn không...
Và cảm giác như vẫn không có gì thay đổi!
"Đừng nhúc nhích." Tống Lộc Bách nghiêm túc nói: "Chờ một chút."
"Em không cử động được."
Người ngồi trong lòng anh làu bàu như thể đã bị ủy khuất, hơi thở nhẹ nhàng quấn lấy cổ của anh, những sợi tóc mềm mại nhẹ nhàng đung đưa, ngứa và tê dại khiến yết hầu của anh thắt lại.
Anh yên lặng hít một hơi, nhắm mắt không để ý tới cô nữa.
Ngay khi anh cố gắng bình tĩnh thì cô gái nhỏ nói một câu khiến anh muốn bỏ hết công sức của mình.
Giọng nói của cô nhỏ đến mức anh suýt nữa không nghe thấy, cô ấp úng nói: "Thật ra... Anh không cần phải nhịn."
Tống Lộc Bách nhảy dựng lên cho rằng mình nghe nhầm: "Hả?"
"Không phải tất cả mọi người đều nói điều này sao..." Chân Diểu không nhịn được, lấy hết can đảm để "vạch trần".
Anh quyết định cầm hộp lên để đi đến bước cuối cùng, nhưng nếu thật sự là như vậy thì tại sao anh phải chịu đựng những khó khăn này?
Mặc dù cô có hơi lo lắng nhưng cô thật sự đã sẵn sàng để chuyện này diễn ra một cách tự nhiên.
"Điều này?"
Chân Diểu nghĩ rằng anh đang cố tình trêu chọc mình rồi trả lời một cách ngượng ngùng: "Cái 'thuốc lá' mà anh đã mua."
"......"
Sau một lúc im lặng, Tống Lộc Bách đột nhiên di chuyển, trong túi áo rút ra một cái hộp to bằng bàn tay lắc lư trước mặt cô: "Anh nói, hút thuốc."
Cô sững sờ nhìn thứ anh cầm trong tay.
Nó thực sự là một hộp... Thuốc lá?
Không phải cái mà cô nghĩ.
Vậy là vừa rồi anh không về mà đi lấy đồ trong xe, cái hộp giấy vô tình rơi xuống khi anh đang mặc quần áo là bao thuốc này sao?
Chân Diểu đột nhiên cắn chặt môi dưới, ảo não đến mức không biết phải nói gì. Hóa ra loại chuyện bối rối này đã xảy ra quá nhiều lần đều có thể khiến cho người ta chết lặng đến mức tan nát cõi lòng.
Cô vùi mặt vào ngực anh mà không nói gì.
"Anh không cố ý nói ra." Tống Lộc Bách nói.
Cô ngẩn ra.
"Thứ này có thể ép anh ngừng lại." Anh chống người, ngẩng đầu hôn lên vành tai cô, sau đó từ từ ngồi dây, ôm cô ngồi trên đùi.
Tống Lộc Bách nâng gương mặt nhỏ bằng bàn tay của cô lên, ép cô ngẩng đầu lên rồi cúi đầu chậm rãi hôn lên lông mày, má, đỉnh mũi rồi cuối cùng là chạm vào môi.
Mái tóc có hơi xõa xuống che khuất vầng trán đẫm mồ hôi của anh.
Tất cả lý trí đều thúc giục anh hành động, hoặc làm nó để trở thành 'duy nhất' trong lòng của cô, nhưng tất cả lý trí còn sót lại khiến anh kiên nhẫn hơn một chút. Anh không bao giờ nghe những lời đề nghị của gia đình vì anh cảm thấy không cần thiết, hơn nữa những lời hứa hẹn không tốt bằng nói và hành động trên thực tế.
Anh yêu cô hơn cả bản thân mình, vì vậy anh trân trọng mọi quyết định của cô ấy.
"Em có muốn 'sau này' cùng anh không?" Anh nhìn cô một cách bình tĩnh và chăm chú, anh bây giờ rất bình tĩnh: "Hoặc có thể nói rằng, anh có phải 'sau này' của em hay không?"
"Diểu Diểu, anh hy vọng em có thể nghiêm túc cân nhắc xem em có muốn dành cả đời sống với anh hay không."
Chân Diểu không ngờ rằng anh sẽ đột ngột nói ra điều này. Cô chỉ nghĩ đến trước mắt có thể nước chảy thành sông, nhưng người đàn ông trước mặt cô lại có suy nghĩ nhiều hơn thế.
Cô sững người một lúc, không biết nên nói gì.
Tống Lộc Bách sờ đầu cô, ánh mắt của anh hơi ngưng trọng khi nhìn thấy chiếc váy xộc xệch trên người cô, sau đó bình tĩnh giúp cô sửa sang lại.
"Không phải muốn nghe điện thoại sao? Nghe đi."
Chân Diểu bất lực đứng dậy, ánh mắt vẫn luôn né tránh chiếc quần âu phục nhăn nhúm của người đàn ông, muốn nói rồi lại thôi sau đó xoay người nhặt chiếc điện thoại rơi ở góc thảm.
Đúng như cô dự đoán, là Chu Huệ gọi.
Cô cầm điện thoại nhìn Tống Lộc Bách: "Anh ơi."
Tống Lộc Bách cúi người nhặt cà vạt lên, liếc mắt nhìn cô một cái rồi nói rõ: "Đưa qua đây, anh sẽ nói cho mẹ biết."
"Vâng." Cô gật đầu, lo lắng ấn gọi lại, sau đó cô vội vàng đưa điện thoại qua như thể đó là một củ khoai nóng.
Chẳng bao lâu Chu Huệ đã kết nối: "Alo?"
"Là con." Tống Lộc Bách thản nhiên nói: "Có chuyện gì vậy?"
"Sao con lại nghe điện thoại? Có chuyện gì sao? Vừa rồi hai đứa không nghe điện thoại khiến mẹ rất lo lắng."
"Em ấy đi rửa tay. Ăn cơm ở bên ngoài nên không để ý."
"Con bé về sớm sao? Có đói không?"
Anh kiên nhẫn trả lời: "Vâng. Em ấy nói đói rồi mới đưa em ấy đi ăn."
Chu Huệ nói: "Tối nay con về à?"
"Không về. Con sẽ đưa em ấy ở lại căn hộ này một thời gian."
"Con không về?"
"Vâng."
"Được rồi. Bên truyền thông đã ổn định chưa?"
Tống Lộc Bách nhướng mắt nhìn người vừa thay đồ rồi rón rén ra khỏi phòng ngủ, sau đó ngắn gọn 'ừm' một tiếng.
Âm thanh vừa dứt, cô gái nhỏ ngước nhìn anh. Bốn mắt chạm nhau, cô thản nhiên nhìn đi chỗ khác.
"Vậy thì tốt rồi." Chu Huệ không nói nhiều nữa, ý bảo anh cúp điện thoại tiếp tục ăn cơm.
Tống Lộc Bách đặt điện thoại lên bàn, cởi chiếc cúc áo trên cổ tay rồi xắn lên: "Đói không?"
Mấy năm trước, anh hoàn toàn không nghĩ rằng một ngày nào đó trong tương lai anh sẽ bốc hỏa rồi dùng suy nghĩ cứng rắn để đè lại ham muốn, còn có thể bình tĩnh hỏi chuyện cảm lạnh thậm chí còn có thể xắn tay áo lên đi nấu cơm cho một cô gái nhỏ.
"Một chút... Anh định nấu cơm cho em ăn sao?"
"Đúng vậy. Em muốn ăn gì?"
"Ăn gì cũng được." Thấy anh nhấc chân đi vào bếp, Chân Diểu hơi do dự rồi đứng dậy đuổi theo, làm ra vẻ bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra: "Vừa rồi dì Huệ nói gì vậy?"
Người đàn ông mở tủ lạnh, cau mày chọn ra nguyên liệu nấu ăn đặt trên bàn, nói tóm tắt khái quát cho cô nghe.
Sau khi Chân Diểu nghe xong mới thở phào nhẹ nhõm, đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh thuần thục xử lý nguyên liệu.
Lúc mới đến nhà họ Tống, cô nghe nói Tống Lộc Bách không biết nấu ăn, không biết từ khi nào, bất cứ khi nào có thời gian, anh sẽ nấu ăn cho cô thay dì đầu bếp hoặc dì giúp việc, kỹ năng nấu ăn của anh cũng tốt lên từng ngày.
"Đứng ngây ngốc ở đấy làm gì?" Đột nhiên, anh lơ đễnh nhìn qua, hất hàm ra hiệu cho cô đi vào phòng khách: "Ra ngoài ngồi chờ"
"Ồ." Chân Diểu ngập ngừng quay lại, bước đi chậm như rùa bò, mới đi ra ngoài nửa mét thì dừng lại, sau đó lẳng lặng quay người nhìn về phía phòng bếp.
Nhìn kỹ, cô có hơi thất thần, nghĩ đến mấy lời anh vừa nói.
Sau này?
Không biết có phải hiện tại quá hạnh phúc hay không cho nên cô rất ít khi nghĩ tới sau này, hơn nữa luôn nghĩ về quá khứ.
Tống Lộc Bách đã cố ý thăm dò lần nữa, những thứ này cô đều có thể cảm nhận được. Có thể cảm nhận được anh nghĩ đến cô nhiều hơn, hơn nữa càng để ý đến cảm nhận của cô.
Sau khi lấy lại thị lực, cô mới hiểu được anh trong mắt người khác như thế nào, có thể anh trong mắt cô khác xa với những người khác —— trong mắt người ngoài anh luôn mang vẻ mặt lạnh lùng trước sau như một, nhưng anh với cô thì vẫn luôn kiên nhẫn và ôn hòa, ngay từ đầu anh đối với cô cũng là ngoài lạnh trong nóng.
Trong một lần trò chuyện, Chu Huệ đã nói với cô rằng anh chưa bao giờ quan tâm đến ai khác ngoài gia đình và bạn bè của mình, cũng chưa bao giờ tưởng tượng rằng anh sẽ sống vì người khác.
Chân Diểu biết cái "người khác" này có nghĩa là chính mình, nhưng trước đây cô chưa từng nghĩ rằng mình sẽ quan trọng đối với Tống Lộc Bách như vậy.
Mà ở trong lòng của cô, anh cũng là một sự tồn tại duy nhất. Vừa là người nhà, vừa là người khiến cô vui vẻ và yêu thương.
Có lẽ cô không nghĩ đến việc 'sau này' là bởi vì cô không nghĩ đến khả năng nào khác ngoài anh, và cô cũng ngầm đồng ý rằng cuộc sống của cô sau này cũng sẽ tiếp tục như vậy.
Sau khi mất đi người mà mình yêu nhất, cô hiểu sâu sắc hơn bất cứ ai khác 'sau này' nghĩa là gì.
Ánh mắt xuất thần lại tập trung vào người đàn ông trong bếp. Anh mặc áo sơ mi cùng một chiếc gile, vẻ ngoài sang trọng được tô điểm bởi những chiếc nồi và bát trên tay tạo điểm nhấn cho sự lộng lẫy, cô hài lòng và mong muốn mình cũng được hòa mình trong khung cảnh ấy.
Chân Diểu đột nhiên gọi anh: "Anh ơi."
"Hả?" Nước đã sôi, anh cau mày bỏ rau vào, cũng không quay đầu lại mà trả lời.
"Em đã suy nghĩ về một việc."
Tống Lộc Bách dừng lại nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào cái nồi. Một lúc lâu sau anh mới chậm rãi nói: "Em đang nghĩ về cái gì?"
"Sau này."
Anh không nói gì.
"...Em nghĩ anh có thể ở bên cạnh em mãi mãi. Giống như bây giờ."
Nói xong câu này, Chân Diểu mới nhận ra mũi mình hơi cay, hốc mắt không biết từ lúc nào đã trở nên hơi nóng.
Nước nóng trong nồi sủi bọt, hơi nước từ từ bay lên không trung làm mờ đi dáng hình của người đàn ông.
Đó là một đêm yên tĩnh, bình thường và ấm áp. Tuy nhiên, trước khi mất đi, hầu như mọi người sẽ không bao giờ hiểu được những điều tầm thường này hiếm có như thế nào.
Cô hy vọng cô sẽ hiểu.
Cách đó không xa, cô nhìn thấy Tống Lộc Bách đưa tay lên nhìn đồng hồ, sau đó bỏ tay xuống tiếp tục cau mày nhìn cái nồi
"...Anh ơi?" Chân Diểu có hơi sững sờ và trầm mặc.
Sau một hai phút, anh lại nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó dứt khoát tắt bếp, bình tĩnh cũng có hơi nghiêm túc nhìn cô: "Chân Diểu."
Cô vội vàng trả lời.
Tống Lộc Bách chỉ bình tĩnh nhìn cô như vậy, vẻ mặt của anh đột nhiên buông lỏng ra, giữa lông mày và mắt anh ta thoáng hiện ra vẻ bất lực.
Anh cười bất lực, đưa tay lên che mắt.
Chân Diểu mím chặt môi, tim cô đập nhanh hơn. Cô nghĩ anh sẽ nói gì đó, nhưng anh chỉ bước tới. Cô không kìm lòng được chằm chằm xuống đất, có hơi chột dạ
Một giây tiếp theo cô được anh ôm vào lòng, nhưng anh im lặng hồi lâu không nói lời nào.
Một lúc lâu sau, anh hôn lên tai cô, cúi đầu nói: "Diểu Diểu, cảm ơn em."
Trong đầu anh, dường như có một pháo hoa cẩn thận rồi im lặng đột nhiên được đốt lên, những tia lửa vui vẻ bắn ra, và nụ cười không ngừng tuôn ra trên khóe môi.
Chân Diểu đưa tay ôm eo anh, cẩn thận chớp mắt để xua đi nước mắt, ngay cả khi Tống Lục Bách hôn cũng không dám mở mắt, sợ nhìn thấy vẻ mặt xấu hổ của mình.
Nụ hôn lúc đầu nồng nhiệt sau đó dần thay đổi và trở nên quyến rũ.
Đột nhiên, anh lùi lại phía sau.
"Em nói anh không cần phải nhịn?"
"Dạ?" Cô nhất thời không phản ứng.
Tống Lộc Bách mỉm cười nhìn chằm chằm cô: "Em nói điều này mười lăm phút trước."
Chân Diểu lập tức hiểu ra, hai má nóng ran lên, không nói được lời nào, chỉ có thể bình tĩnh quan tâm đến cái nồi phía sau: "Em, em đói bụng! Em muốn ăn."
"Anh không nói sẽ không cho em ăn." Anh nhướng mày, dùng đầu ngón tay vuốt ve môi dưới của cô nhẹ nhàng xoa xoa vài lần, sau đó đi đến trước bàn nấu ăn, không chút do dự tắt bếp, hành động này trong mắt cô giống như có cảm giác bức xúc.
Cô căng thẳng đến mức miệng lưỡi khô khốc, thân thể hoảng hốt rời khỏi phòng, nhìn người đàn ông bưng đồ ăn ra đặt ở trên bàn ăn, sau đó đi đến hành lang thay giày.
"Anh định đi đầu à?" Cô ấy ngây ngốc nhìn một loạt động tác của anh.
Tống Lộc Bách cầm chìa khóa xe rồi quay đầu nhìn cô một cái thật sâu: "Anh đi lấy đồ trên xe."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...