Cây bút màu trắng tinh khiết được giữ bởi bàn tay thon dài, cây bút vốn đã tinh xảo lại càng trông mảnh mai hơn.
Đầu bút "sột soạt" trên giấy trắng, vết mực được đưa đều ra ngoài tạo thành nét chữ sắc bén và cứng rắn. Những dòng chữ viết trên giấy rất tinh tế gọn gàng nhưng lần này chúng lại bị lệch ra một cách đáng thương.
Người ôm cô hoàn toàn không do dự hay dừng lại, dứt khoát lưu loát đem câu trả lời cho mấy câu hỏi viết rõ ràng.
"Nhìn rõ rồi?"
Chân Diểu khẽ gật đầu: "Thấy rõ rồi."
Đột nhiên chân cô trống rỗng.
Tống Lộc Bách buông cây bút trong tay xuống, một tay trực tiếp ôm cô đứng lên rồi sau đó đặt cô lên bàn ngồi. Lần này hai chân nàng hoàn toàn lơ lửng trên không, giống như một trái tim lắc lư giữa không trung.
Cô chống tay sau lưng, nửa người trên len lén ngửa ra sau, nhưng đầu lại cúi đầu không ngẩng lên.
Tất cả những gì cô có thể thấy là thắt lưng của người đàn ông và quần âu thẳng tắp, chỉ có điều một bên đùi có thêm chút nếp gấp.
Đó dường như là vị trí cô ấy vừa ngồi...
Chân Diểu nhìn anh dựa gần lại, vội vàng thu hai chân về phía sau, kết quả đầu gối vẫn đè lên hai chân đang gần sát của anh.
Cánh tay Tống Lộc Bách vừa chống sang hai bên cô, điện thoại di động đặt trên bàn bỗng nhiên vang lên. Anh hơi nghiêng người đi lấy, dùng tư thế như thế này mà nhận lấy.
Bởi vì quá gần, cho nên âm thanh trong điện thoại di động cô cũng loáng thoáng có thể nghe thấy.
"Làm gì vậy, tớ gửi email cho cậu, cậu xem chưa?" Đầu dây bên kia là giọng nói của một người đàn ông.
Tống Lộc Bách đứng thẳng, một tay nhét vào túi quần, rũ mắt nhìn mái tóc bồng bềnh của cô gái nhỏ: "Dạy kèm bài tập cho đứa trẻ trong nhà."
"...... Cậu có con khi nào, sao tớ không biết?" Lúc này Chu Dự buồn bực cười, một lát sau giọng điệu xoay một trăm tám mươi độ: "Mẹ nó tớ biết rồi, không phải con của cậu mà là mẹ tương lai của con cậu."
Anh không bận tâm đến việc nói chuyện riêng nhưng lúc này vẻ mặt của Tống Lộc Bách lại dừng lại một chút sau đó lui ra sau hai bước rồi xoay người.
"Cậu nói chuyện cho cẩn thận, em ấy nghe thấy."
"Tớ ——." Chu Dự im lặng một chút, một giây sau lập tức phản ứng lại: "Tống Lộc Bách, mẹ nó cậu bắt được cô bé người ta rồi?!"
Không thì làm sao có thể bình tĩnh để cho cô nghe thấy đối thoại của bọn họ như vậy?
"Có vấn đề gì sao?"
"Cậu thật là cầm thú, cỏ non như vậy cậu cũng có thể xuống tay được sao? Trước đó là ai nói với tớ không gấp?"
"Em ấy sẽ ra nước ngoài vào năm tới."
"...... Được rồi." Chu Dự lập tức hiểu, biết anh rốt cuộc vẫn là nóng nảy, dù sao ra nước ngoài thì trời cao hoàng đế xa, quá nhiều chuyện không nói rõ được.
"Có việc gì thì trực tiếp nói đi."
"Chính là kêu cậu nhanh chóng xem văn kiện, không có việc gì khác."
Chân Diểu vừa để ý tiếng động sau lưng vừa nhón chân xuống bàn, muốn thừa lúc Tống Lộc Bách không chú ý lặng lẽ lẻn ra ngoài.
Nội dung vừa rồi nghe được từ trong điện thoại cũng quá xấu hổ rồi, cô ở lại cũng rất ngượng ngùng.
"Đi đâu vậy?"
Bước chân cô dừng lại, cứng ngắc quay người ngượng ngùng cười cười: "Ngồi lâu quá rồi nên muốn đứng lên đi lại một chút."
Xoay người lại, mấy chữ "Mẹ tương lai của đứa nhỏ" lại lóe lên trong đầu cô khiến cho cô xấu hổ đến mức trên trán đều toát ra một tầng mồ hôi mỏng.
"Lại đây."
Chân Diểu bất đắc dĩ di chuyển về phía trước hai bước, lại kiên trì dừng lại: "Anh, nếu muốn học thì chuyên tâm một chút thì tốt hơn, vừa rồi như vậy... em dễ bị phân tâm."
Tống Lộc Bách không nói gì.
Cô thuận tiện nói những lời khác: "Còn nữa, khi người khác đều ở đây, anh, anh đừng như vậy nữa. Hôm qua anh đã hứa với em rồi mà."
Đáp ứng cô hiện tại trước không cho những người khác trong nhà biết, còn nói đây cũng là kế hoạch của anh trong thời điểm hiện tại.
"Anh có chừng mực." Người đàn ông bình tĩnh nói.
Chân Diểu không nhịn được ngước mắt nhìn anh, mím môi có chút giãy dụa, cuối cùng vẫn chậm rãi đi tới.
Cô đi tới trước bàn ngồi xuống, thoáng nhìn thấy anh cầm lấy máy tính, sau đó một tay nâng lên duỗi về phía cô, cuối cùng rơi trên đỉnh đầu cô xoa xoa.
"Anh đi ra ngoài." Anh thản nhiên nói, giọng điệu nghiêm túc: "Đừng không tập trung, em học được cái gì thì xíu nữa trả bài cho anh, biết chưa."
"...... Vâng." Chân Diểu lúng túng, vội vàng gật đầu.
Cô làm thế nào cũng không nghĩ tới Tống Lộc Bách nói đều là chuyện chính đáng, còn để ý đến chuyện học tập của cô như vậy, yêu cầu cũng nghiêm khắc như vậy. Dường như trong đầu cô đều nghĩ đến những thứ lộn xộn, còn hoài nghi anh lại muốn làm cái gì.
Cách bố trí phòng làm việc được phân chia thành trong và ngoài, chính giữa được ngăn bằng kệ liên kết giữa trần và dưới đất. Chiếc kệ được tạo thành từ nhiều khoảng trống được ghép lại một cách ngẫu nhiên, bên trong đặt rải rác những cuốn sách mạ vàng và những món đồ trang trí tối giản, không ảnh hưởng quá nhiều đến không gian mà người bên trong và bên ngoài nhìn nhau.
Nhưng Chân Diểu xấu hổ không ngẩng đầu lên, vừa ngồi xuống đã vội vàng mở sách ra giả vờ đã nghiêm túc xem nó.
Gian ngoài không có âm thanh gì, chỉ thỉnh thoảng có một chút tiếng động gõ bàn phím. Cô nhìn chằm chằm chữ viết trên giấy dần dần có hơi không tập trung, rất nhanh lại nghĩ đến vừa rồi.
Rõ ràng ngày hôm qua mới quen nhau nhưng vậy mà hôm nay lại thân mật như vậy rồi.
...... Nhưng hôm qua bọn họ cũng là hôn môi trước rồi mới nói rõ ràng. Hai má Chân Diểu hơi nóng lên, đầu ngón tay chọc tới chọc lui trên mấy dòng chữ sắc bén.
Tuy rằng tốc độ thân mật này đối với cô đã rất nhanh, nhưng cũng không phải không thể cảm nhận được sự kìm chế của anh, tựa như nụ hôn sau khi vào cửa vậy.
Hiện tại dường như anh vẫn còn chưa hoàn toàn vứt bỏ thân phận "anh trai". Mất tập trung vài phút, Chân Diểu vội vàng nhắc nhở mình phải tập trung cao độ, tránh cho bị bắt hoặc là lát nữa không cách nào trả bài.
Cô nắm chặt bút đưa mắt dừng lại ở đầu bút, mặt ngoài cây bút trong tay rõ ràng đã lạnh, nhưng dường như nhiệt độ cơ thể vẫn còn khiến cô nhanh chóng bình tĩnh lại.
Cô muốn trở nên tốt hơn, lao đầu vào tình yêu thôi là không được, như vậy anh chắc chắn sẽ thất vọng.
Một khi tập trung, thời gian trôi qua rất nhanh. Cả hai ở lại phòng làm việc cho đến bữa trưa, giữa đường chỉ có người giúp việc đến giao đồ uống và trái cây.
Cuối cùng là nghe thấy người giúp việc đến mời bọn họ xuống lầu ăn cơm, Chân Diểu mới buông bút xuống nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Nếu có anh ở đây có vẻ như học tập có động lực và cảm giác tốc độ nhanh hơn.
Khi cô đang ngồi kiểm tra ghi chú một lần nữa, người ngồi bên ngoài đột nhiên đứng dậy và đi vào.
Bàn tay Chân Diểu lật trang dừng lại, theo phản xạ ngồi thẳng một chút giả vờ như vẫn rất chuyên chú không bị ảnh hưởng đến, cho đến khi ngón tay ấm áp khô ráo nhẹ nhàng vén tóc cô lên, sau đó nâng cổ cô lên.
"Ngẩng đầu." Anh mở miệng.
Nơi cổ bị anh chạm vào như có một luồng điện nhỏ, cô rùng mình không nói một tiếng điều chỉnh lại tư thế ngồi cực kì tiêu chuẩn.
"Mắt khỏe rồi thì đã không biết quý trọng?"
Chân Diểu gần như có thể tưởng tượng ra bộ dạng anh lúc này hơi nhíu mày, nhất thời xấu hổ nói: "Vừa rồi có chút mệt mỏi mới cúi đầu thấp xíu, bình thường cũng sẽ không như vậy."
Anh thu tay về, lắc lắc ngón tay: "Ừm. Nếu không anh cũng sẽ không sửa cho em ngay bây giờ."
Cô vội vàng đứng dậy, thu dọn sách vở và máy tính bảng trên bàn gọn gàng, sau đó giống như một cái đuôi đi theo phía sau người đàn ông xuống lầu.
"Thang máy hay cầu thang?" Tống Lộc Bách giống như tùy ý hỏi.
Chân Diểu sửng sốt, bình thường lên xuống bốn tầng không phải đều mặc định đi thang máy xuống sao? Tại sao còn cố ý hỏi cô lần nữa?
Dường như anh không bao giờ làm bất cứ điều gì vô lý. Cô để ý bắt lấy dấu vết hoài nghi kia không xác định nói: "... Cầu thang?"
Tống Lộc Bách không nói gì, nhưng đột nhiên dừng lại, quay người lại và ôm cô bằng một tay vào lòng bàn tay với khuôn mặt như thường lệ, rồi dẫn cô đến cầu thang.
Chân Diểu kinh ngạc nhìn bàn tay hai người nắm lấy nhau, ngây ngốc đi xuống cầu thang, tiếp theo trong bước chân chậm rãi đã bừng tỉnh hiểu được ý đồ của anh.
Đi xuống cầu thang bốn tầng tốn thời gian hơn nhiều so với thang máy, nhưng thời gian có bị lãng phí hay không thì chưa chắc.
Cô mím chặt môi kìm chế không cho khóe miệng cong lên, lặng lẽ ngước mắt lên nhìn bóng lưng rộng lớn thẳng tắp của người đàn ông.
"Trốn sau lưng anh làm gì."
"...... Đâu có đâu."
Tâm tư nhỏ bé bị vạch trần, Chân Diểu giả ngốc phủ nhận.
Trước khi nắm tay, cô sợ mình trực tiếp đi ra ngoài đối mặt với mọi người không tự tin, trốn sau lưng anh khá có cảm giác an toàn, còn có thể che tai trộm chuông chắn một chút.
Mà bây giờ, trốn sau lưng anh thì có thể giấu kín bộ dáng ngượng ngùng của mình.
"Lại đây." Trên tay Tống Lộc Bách hơi dùng sức, cô không thể không dựa vào áp sát anh, vì để đứng vững tay kia còn ôm lấy cánh tay anh đỡ một chút.
Sau khi đứng vững, Chân Diểu lập tức buông ra, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: "Sẽ bị phát hiện mất."
"Nếu đã ôm, còn buông ra làm gì." Anh thờ ơ nhéo tay cô.
"Em chỉ vì đứng vững..." Cô nói chuyện lơ đễnh, ánh mắt lướt đi khắp nơi, chỉ là không nhìn dưới chân. Chưa kịp dứt lời, chân phải giẫm vào hư không, cả người đột ngột nhào về phía trước.
Tống Lộc Bách một tay kéo cô lại, ôm cả người cô suýt chút nữa đã lăn xuống đất, cúi đầu răn dạy: "Làm bậy cái gì vậy?"
"Em, em không cẩn thận." Sau khi kinh sợ qua đi, Chân Diểu luống cuống ngẩng đầu nhìn anh.
Tống Lộc Bách bị ánh mắt đáng thương của cô làm cho ngạt thở, sau đó anh mới bình tĩnh lại nói: "Có trẹo chân hay không?"
"Không có!" Cô cúi đầu nhìn về phía chân phải của mình, còn nhúc nhích cổ chân cho anh xem.
Bỗng nhiên, quai hàm Chân Diểu bị người nâng lên, nụ hôn ấm áp nặng nề in xuống, mang theo chút ý tứ răn dạy. Ngắn ngủi một hai giây anh đã lui về phía sau, nhíu mày, hơi thở có chút không đều: "Lần sau tái phạm sẽ phạt em như vậy dài hơn."
Mặt cô đỏ bừng: "Anh, anh đây là lợi dụng việc công làm việc tư."
"Nếu thật sự muốn công tư phân minh, em cho rằng cái này là đủ rồi sao?" Luận tranh luận, luận da mặt mỏng dày, tất cả cô đều không phải là đối thủ của người đàn ông này, chỉ có thể ngượng ngùng mà im lặng.
Hai người tiếp tục đi xuống. Chân Diểu nghĩ đến "tranh chấp" vừa rồi nên yên lặng kéo dài một chút khoảng cách với Tống Lộc Bách, người sau lại xem như không xảy ra chuyện gì mà kéo cô qua, bàn tay nắm chặt tay cô lại.
Trong phòng ăn tầng một, Chu Huệ đã có chút không hiểu ra sao: "Lâu như vậy rồi, hai đứa này đi đâu rồi? Không có ai trong thang máy."
Vừa nói xong, hai bóng dáng một trước một sau đã từ cầu thang đi tới.
"Thật kỳ quái, hai đứa đã xuống rồi. Sao lại đột nhiên nghĩ đến việc đi cầu thang vậy?"
Thần sắc người đàn ông đi ở phía trước nhàn nhạt, một bên ống tay áo sơ mi hơi nhăn, nói: "Ngồi cả buổi sáng nên hoạt động một chút."
"Quả thật cũng nên như vậy, dù sao ăn cơm cũng lại ngồi, lâu ngày cơ thể sẽ không chịu được." Chu Huệ không nghĩ nhiều, cười cười: "Vậy mau tới đây ngồi đi, ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi hai đứa lại đến nhà họ Tưởng, không cần gấp."
......
Sau khi Chân Diểu ăn uống và nghỉ ngơi xong thì có hơi lơ đễnh, khi lên xe cô yên lặng hơn bình thường.
Tống Lộc Bách im lặng khởi động xe, xoay vô lăng lái ra đường lớn, chỉ là trên mặt lại mang theo chút u ám.
"Không muốn đi thì đừng đi, bọn họ không dám nói gì."
"Em là không muốn đi, nhưng nhất định phải đi." Một lát sau, Chân Diểu mới nhẹ giọng đáp: "Mặc kệ bọn họ đúng hay sai, em cũng muốn ngoài mặt làm những việc cần làm, như vậy sẽ không bị đuối lý."
Quan trọng nhất là nhà họ Tưởng sẽ không có lý do để mượn chuyện này nói nhiều chuyện không phải, những lời đồn đại xì xào bàn tán cũng không thể thổi đến trên người nhà họ Tống.
"Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào em cũng sẽ không phải là người chịu thiệt."
Chân Diểu rũ mắt nhìn vạt áo, một lát sau nghiêm túc gật gật đầu.
Bọn họ đều bảo vệ cô, làm chỗ dựa cho cô nhưng những chuyện này dù sao cũng phải đối mặt, không có khả năng cả đời không gặp người nhà họ Tưởng. Cô không muốn việc né tránh trở thành hành vi giận dỗi của trẻ con, cách xử lý bình tĩnh mới là điều cô nên học.
Hơn nửa giờ sau, xe đậu bên ngoài cửa biệt thự nhà họ Tưởng.
Vài phút sau người giúp việc mới chạy tới mở cửa cho chiếc xe chạy vào trong sân mới dừng lại. Sau khi cánh cửa được mở ra người giúp việc đã ôm hai tay đứng trên bậc thềm ngáp dài chờ, không nghĩ tới chờ tới không phải là cô gái quen mắt, mà là người đàn ông xa lạ nhưng lại có duyên gặp qua một lần.
"Tống, Tống thiếu..." Bà ta run rẩy nghênh đón, nịnh nọt cười.
Người đàn ông lại như chưa từng nghe thấy, trực tiếp vòng đến ghế phụ mở cửa xe ra, khi cô gái bên trong bước xuống xe, anh đưa tay ra đỡ trên đỉnh đầu...
'Tiểu thư." Người giúp việc trong lòng khiếp sợ không thôi, trên mặt lại nặn ra nụ cười: "Cô tới rồi. Bà chủ và tất cả mọi người đều ở trong đó chờ cô vào."
Chân Diểu khẽ gật đầu, thẳng lưng không nói một lời đi vào trong.
Cuối cùng cô đã có thể đi bộ ở đây với tầm nhìn rõ ràng.
Vừa vào cửa đã thấy Tưởng Thịnh mang theo nụ cười nịnh nọt nghênh đón, một giây sau lại ngây ngốc tại chỗ: "Tống thiếu?! Cậu, sao cậu lại ở đây? Diểu Diểu còn nói cậu sẽ không đến, cái này, cái này... Chúng tôi cũng không chuẩn bị cái gì để có thể tiếp đãi cậu——"
"Đây chính là thái độ mấy người mời em ấy trở về?"
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên nặng nề.
Tưởng Thịnh bị ngắt lời do dự nửa ngày cũng không thể tiếp lời, cho đến khi giọng nói vợ của ông ta là Điền Toàn sắc bén vang lên từ lầu hai: "Tưởng Thịnh, anh làm gì vậy? Dắt một người nửa ngày cũng không dắt lên được, mẹ đang chờ đó!"
Trong lòng Tưởng Thịnh cắn răng mắng vài tiếng, trên mặt lại không thể không cười bù: "Chân Diểu kén ăn, đều là đợi con bé điểm danh muốn ăn món gì chúng tôi mới để cho người giúp việc chuẩn bị."
"Kén ăn?" Ánh mắt Tống Lộc Bách giống như đắm chìm trong băng giá khiến người vừa nặng vừa lạnh không thở nổi.
Tưởng Thịnh vội vàng sửa miệng nói: "Xem lời nói của tôi này, Diểu Diểu hiểu chuyện như vậy, làm sao có thể kén ăn được chứ!"
Chân Diểu không muốn nghe nữa, chỉ nói: "Cậu, chúng ta đi lên đi."
"Được được được, đi lên đi lên."
Vừa lên lầu hai, tiếng than thở của bà Tưởng từ trong cửa phòng mở rộng truyền ra: "....Àizz, mẹ cũng là mệnh khổ, mẹ có trách nhiệm đối với Diểu Diểu, muốn yêu thương nó sâu sắc, không nghĩ tới ngược lại làm cho con bé xa lánh chúng ta. Người nhà máu mủ cắt không đứt, suy cho cùng chúng ta mới là người thật lòng muốn tốt cho con bé, sao con bé lại không hiểu! Nếu con bé vẫn không chịu thân cận với chúng ta, có phải....chỉ có thể mang theo tiếc nuối này vào quan tài hay không?"
"Mẹ, mẹ ít nói vài câu, đừng nói nhiều lại ho khan không ngừng, lát nữa Diểu Diểu cũng sẽ đau lòng."'
Điền Toàn vừa nói xong, bà Tưởng liền ho khan từng tiếng một.
"Mẹ, sao mẹ lại ho khan rồi, mẹ!"
Tiếng bước chân dừng lại ở cửa phòng, tiếng ho khan càng lúc càng lớn.
Giọng của người đàn ông vô cùng lạnh cất lên, nhưng lại nổ vang như sấm bên tai bà Tưởng và Điền Toàn.
"Thần sắc ngược lại rất có tinh thần, không giống như không còn sống lâu."
Cho dù giọng điệu của người nói chuyện nhàn nhạt, nhưng lời này vẫn vô cùng kiêu căng, nhưng bọn họ lại không dám tỏ ra bất mãn, cùng lúc hoảng sợ quay đầu nhìn về phía cửa: "Tống thiếu?!"
"Tống thiếu, sao ngài lại tới đây!" Thần sắc Điền Toàn vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, biểu tình có hơi buồn cười, anh vội vàng liếc qua phía bên kia hành lang.
Trên mặt Tống Lộc Bách không che giấu được sự khinh miệt và chán ghét, cũng không thèm nói thêm câu nào.
"Anh ấy đưa cháu đến.: Chân Diểu có chút khó chịu, đành phải mở miệng.
Cô không muốn Tống Lộc Bách dùng bộ mặt này gặp người nhà còn sót lại của mình, mặc dù anh sớm đã thể hiện rõ ràng rồi.
"Đứa nhỏ này, có tài xế không phải là được rồi sao, như thế nào còn làm chậm trễ thời gian của Tống thiếu!" Bà Tưởng trách móc, lại quay sang răn dạy Tưởng Thịnh: "Sao con không cho người sắp xếp để Tống thiếu ở lầu một?"
Vốn dĩ Chân Diểu căn bản không ôm hy vọng, nhưng hiện tại nhìn thấy thái độ lật ngược mấy lần của người nhà họ Tưởng thì chỉ cảm thấy ở lại thêm một phút cũng là dày vò.
Xem ra cô đoán đúng rồi, bà Tưởng căn bản không sinh bệnh, chỉ là vì tìm cớ lừa cô trở về mà thôi.
Bảo cô trở về là muốn nói cái gì? Chắc là có mục đích gì đó.
"Anh, anh ở dưới lầu chờ em đi." Cô xoay người nhìn về phía Tống Lộc Bách, một trái tim trầm tĩnh đến kỳ lạ. Dường như là bởi vì có anh ở đây, cho nên mặc dù có mâu thuẫn với người nhà họ Tưởng thì cô cũng có thể bình tĩnh đối phó: "Một lát nữa em sẽ đi xuống tìm anh."
"Nhớ kỹ những gì anh nói với em." Tống Lộc Bách thản nhiên nói, khi nhìn về phía cô đã thu lại ánh mắt cùng biểu tình, vui vẻ hay tức giận khó mà phân biệt được.
Chân Diểu ngoan ngoãn gật đầu, vẻ mặt của mấy người xung quanh liềnkhác nhau.
Tống Lộc Bách nói xong lại không xuống lầu, mà đi đến ban công lầu hai, rũ mắt rút ra một điếu thuốc từ trong hộp thuốc lá, lại nâng mắt lên nhìn chằm chằm bên này.
Chóp mũi Chân Diểu chua xót, vội vàng quay đầu nhìn bà Tưởng và Điền Toàn, về phần Tưởng Thịnh thì đã ân cần đi theo ra ban công.
"Bà ngoại, bà muốn nói gì với cháu?"
Hai người đều không nghĩ tới Chân Diểu lại đi thẳng vào vấn đề như vậy, sau khi liếc mắt trao đổi với nhau, biết cũng không cần tiếp tục giả bệnh nữa, vì thế thân thiết kéo người vào phòng.
Sau khi đóng cửa lại, Điền Toàn đánh giá Chân Diểu từ trên xuống dưới vài lần, hơn nữa còn nhìn đôi mắt hạnh trong suốt của cô gái vài lần. Cuối cùng đè nén sự không thỏa mãn xuống đáy lòng, có hơi gấp gáp nói: "Diểu Diểu, tin tức trên mạng mấy ngày nay đều là thật sao?"
"Tin tức gì?"
"Chính là nói cháu cùng Tống tam thiếu là kim đồng ngọc nữ đó!"
Kim đồng ngọc nữ...
Chân Diểu siết chặt tay, ngước mắt xác nhận suy đoán của mình: "Mợ, mợ muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi."
"Aizz, thật ra cũng không có gì muốn nói." Điền Toàn che môi cười cười, nhưng không dừng lại: "Chính là sau khi nhìn thấy cái này vì cháu tính toán một chút."
"......Tính toán?"
"Cháu xem đi, bây giờ cháu không có ba mẹ, chắc chắn có rất nhiều người đánh chủ ý vào tài sản trong tay cháu, nhưng nhà họ Tống thì khác! Những thứ này bọn họ căn bản không thiếu! Nếu cháu thật sự có thể cùng tam thiếu có cái gì đó là tốt nhất. Hơn nữa cháu nghĩ xem, bọn họ chăm sóc cháu một thời gian nhưng có thể chăm sóc cháu cả đời sao? Không thân không cố, chắc chắn là không thể rồi! Cho nên nghe lời mợ, chúng ta dứt khoát đem người bắt nhốt lại, trở thành giai thoại của kim đồng ngọc nữ!"
Giờ này phúc này, bên ngoài cửa đang có hai bóng dáng đang đứng.
Giọng nói hưng phấn trong phòng dần dần truyền ra rõ ràng. Tưởng Thịnh đứng ở một bên muốn gõ cửa cắt đứt cũng không được, không gõ cũng không xong, mặt như màu đất lại toát mồ hôi như mưa.
Mà ánh mắt của người đàn ông cao lớn đứng bên cạnh ông ta đã càng ngày càng lạnh.
Mắt đen thăm thẳm của Tống Lộc Bách nặng nề nhìn chằm chằm cánh cửa, mặt không chút thay đổi khẽ cười một tiếng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...