Chân Yểu đưa tay chạm vào mép ghế sofa, từ từ mò mẫm sang bên cạnh - trống không, trên ghế sofa không có ai.
Có lẽ anh vừa mới ở đây không lâu nên mùi của anh vẫn còn vương trong phòng khách.
Cô thở phào nhẹ nhõm rồi rón rén rót nước vào cốc.
Tiếng nước chảy róc rách vào trong cốc, Chân Yểu chống khuỷu tay lên bàn trà, uống hết nước rồi vẫn giữ tư thế ngồi xổm, từng ngụm từng ngụm, vừa nhanh vừa tế nhị.
Uống xong một cốc nước thì cảm giác khó chịu cũng biến mất, cô cầm chiếc cốc rỗng đứng dậy, nhưng bởi vì động tác hơi nhanh nên đột nhiên thấy hoa mắt chóng mặt.
Đầu óc Chân Yểu nặng trĩu, vừa lảo đảo đi được hai bước thì bắp chân đập mạnh vào góc bàn trà, cơn đau khiến cô phải khom lưng hít một hơi.
Đau quá!
Cô đưa tay chạm lên chỗ vừa bị va, tì vào bàn trà rồi bước ra ngoài với đôi chân tập tễnh, váy ngủ cũng theo đó cọ xát vào nhau, kêu lên những tiếc xột xoạt.
Không biết có phải là ảo giác không, mùi hương dường như rõ ràng hơn khi đi qua khoảng trống giữa bàn trà và ghế sofa.
Nghĩ vậy, Chân Yểu vừa đi đến cửa phòng, không thể không quay lại nhìn.
Đương nhiên là cô không nhìn thấy gì, trong phòng khách cũng không có động tĩnh nào, có lẽ là do cô nghĩ nhiều thôi.
Cửa phòng nhẹ nhàng đóng lại, ngăn cách ánh đèn sàn mờ ảo dịu nhẹ ngoài phòng khách.
Tia sáng kéo dài tới giữa bàn trà và ghế sofa, tạo thành ranh giới sáng và tối.
Một bóng người đang ngồi khuất trong bóng tối, tay trái đặt trên thành ghế sofa, chỉ cách ánh sáng vừa đúng một khoảng lòng bàn tay.
Anh lặng lẽ ngồi, nhắm mắt một lúc lâu rồi lim dim, lông mày nhíu lại tỏ vẻ mệt mỏi.
Xung quanh rất yên tĩnh, không có tiếng xột xoạt của bàn tay mò mẫm trên ghế sofa, cũng không có tiếng vạt váy xẹt qua chân anh.
Mùi cam quýt trong không khí tan biến từng chút một.
...!
Chân Yểu không ngờ rằng cốc nước lạnh đó cũng không giúp được cô thoát khỏi những cơn mộng mị.
Lần này, những cảnh tượng xuất hiện trong mơ không phải là tai nạn xe cộ, mà là khoảng thời gian cô ở trong bệnh viện điều trị và hồi phục.
Tất cả những hình ảnh đau thương trong ký ức đều hiện lên qua từng giấc mơ vụn vỡ và không mạch lạc, bên tai đều là tiếng dụng cụ lạnh như băng va chạm.
Trước nỗi tuyệt vọng mất đi ba mẹ, cô buộc phải chấp nhận sự đau khổ do mù lòa và chữa trị.
Vì vậy, cô đã nghĩ đến cái chết một cách hèn nhát.
Chỉ cần mở cửa sổ nhảy xuống, mọi thứ sẽ được giải thoát.
Cô loạng choạng chạy đến mở tung khung cửa sổ ra, gió lạnh lùa vào tràn ngập khắp hơi thở, như một cơn sóng lớn chuẩn bị nuốt chửng cô.
Bộ quần áo bệnh viện rộng rãi cũng bị thổi tung lên.
Cô liều mạng thò đầu và nửa người trên của mình ra ngoài, nhưng ngay giây sau đó, một bàn tay đã nắm lấy cổ áo, kéo cô về sau như xách gáy một con mèo nhỏ.
Trọng tâm bất chợt dồn hết về phía sau, cô sợ hãi muốn túm bừa lấy thứ gì đó, kết quả lại giật đứt mất một chiếc khuy măng sét lạnh như băng.
"Bịch" một tiếng, cánh cửa sổ bị người khác nặng nề khép lại, ý muốn tự tử của Chân Yểu xẹp xuống như bộ quần áo bệnh viện không gặp gió, chỉ còn lại mái tóc rối bù bồng bềnh trên má.
Cô ngây người quay lại, môi và răng vẫn cứng đờ, "...!Ai vậy?"
Trái tim vừa mới bình tĩnh sau vụ tai nạn lại gấp gáp đập nhanh, khiến cho tay chân cô như nhũn ra.
"Yểu Yểu!" Trên hành lang vang lên tiếng bước chân lộn xộn, bác sĩ điều trị và một số y tá vội vã chạy đến.
Chân Yểu đứng cạnh cửa sổ, đầu óc chết lặng, nước mắt lưng tròng.
Cô nắm chặt chiếc khuy măng sét trong tay, ngồi dựa xuống tường.
Máu tụ trong não vẫn chưa tan hết nên chỉ một cử động nhỏ cũng khiến cô chóng mặt.
Các bác sĩ và y tá vây quanh, mà người lạ kia dường như đã rời đi.
Chiếc khuy măng sét còn chưa kịp trả cho anh, cũng chưa kịp nói lời xin lỗi, nhưng hiện tại trong đầu cô chỉ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa.
Tiếng đóng cửa sổ của người đàn ông đã đánh thức cô.
Chiếc khuy măng sét đó giống như một ván gỗ xuất hiện giữa đầm lầy, vậy mà nó lại trở thành thứ đi cùng cô trong suốt quãng thời gian chữa trị, tiếp thêm can đảm và giúp cô luôn tỉnh táo.
Mỗi khi cầm chiếc khuy măng sét trong tay, cô lại đoán không biết chủ nhân của nó là người như thế nào?
Sẽ ra tay giúp đỡ người lạ mà anh chưa từng gặp bao giờ, rồi lại lặng lẽ rời đi, chắc hẳn là một người kín đáo và lương thiện.
...!
Chân Yểu từ từ tỉnh giấc khỏi cơn ác mộng, cả người như không có sức để ngồi dậy.
Đôi khi tỉnh dậy, sẽ có lúc cô quên mất là mình không nhìn thấy, theo bản năng đứng dậy bật đèn, mãi đến khi đèn bật sáng cô mới nhớ ra là mình đã bị mù.
Tuy nhiên, cũng có những lúc cô cảm thấy biết ơn lạ thường, tận mắt chứng kiến sự việc có thể khiến cô liên tưởng đến khung cảnh đẫm máu đó, dần dần ở trong bóng tối khiến cho cô có cảm giác an toàn.
Chân Yểu ôm chăn bông ngồi trên giường một lúc, rồi nhanh chóng đứng dậy đánh răng rửa mặt.
Lúc mở cửa phòng ngủ, bên ngoài vô cùng yên tĩnh, hình như không có giúp việc ở xung quanh.
Cô do dự một lúc, lặng lẽ vịn theo những vật xung quanh để bước về phía trước, nhưng cô vẫn chưa quen với sắp xếp đồ đạc trong nhà, vừa đi vừa mò mẫm.
Đi chưa được mấy bước, đầu ngón chân lại bị vấp phải món đồ gì đó, cả người nặng nề ngã xuống thảm.
"Không để cho người khác đỡ? Tự mình cậy mạnh cái gì?"
Trên người vừa truyền đến cảm giác đau đớn, Chân Yểu đã giật bắn mình khi nghe thấy giọng nói này, giọng đàn ông bình tĩnh đến mức lạnh lẽo, nghe còn có vẻ khó chịu, cô sợ đến mức ngồi im trên thảm, không dám cử động.
"Có chuyện gì đấy hả?" Chu Huệ vội vàng đi tới sau khi nghe thấy tiếng, nhìn thoáng qua liền thấy cô gái hai mắt đỏ hoe ngồi trên thảm, cách đó mấy mét là thân hình cao lớn.
Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu cũng theo sát phía sau, cả hai đều ngây người trong giây lát.
"Yểu Yểu!" Chu Huệ hoàn hồn trước, nhanh chóng tiến đến đỡ người dậy, "Ngã ở đâu? Có đau không?"
"Có thảm, không đau." Chân Yểu lắc đầu nói dối, còn không quên chớp chớp mắt để ngăn nước mắt sinh lý chảy ra vì đau.
"Anh cả, sao anh lại bắt nạt Yểu Yểu! Suốt ngày hù dọa người khác làm gì chứ." Tống Lịch Kiêu tỏ rõ vẻ khiển trách, "Con bé bị ngã còn mắng nó như vậy, anh không đau lòng nhưng mà em đau lòng."
Buổi sáng thức dậy, tâm trạng thoải mái vì nghĩ đến việc chuẩn bị được ngồi ăn bữa sáng nóng hổi với em gái, cuối cùng lại nhìn thấy cảnh này, hai đầu lông mày nhíu lại như có thể kẹp chết muỗi.
"Để anh xem có bị thương gì không." Tống Duyên Từ không nói nhiều, theo thói quen đi lên trước để kiểm tra vết thương, nhưng vẫn không đồng tình liếc nhìn sang bên cạnh.
Tống Lục Bách nhíu mày.
Chu Huệ trừng mắt nhìn anh chằm chằm, "Vừa rồi con nói gì mẹ đều nghe hết, có anh trai nào như con sao? Yểu Yểu bị ngã con không đỡ dậy thì thôi mà còn đứng đó châm chọc."
Đúng lúc này Tống Tất vừa đi tập thể dục buổi sáng về, nhìn thấy cảnh này không khỏi bối rối,
"Có chuyện gì ồn ào vậy?"
"Nhìn con trai ngoan của anh đi, bây giờ còn biết bắt nạt con gái nhà người ta."
"Lục Bách, sao lại bắt nạt Yểu Yểu?" Tống Tất ngay lập tức nghiêm mặt.
Chân Yểu không nghĩ tất cả mọi người lại đồng loạt trách móc, vội vàng đứng dậy giải thích, "Là tại con không cẩn thận vấp phải mép thảm rồi ngã, con vẫn chưa quen với bày trí trong nhà, chắc là phải nhờ người giúp việc đỡ."
"Vậy thì anh ở đây, sao không đến giúp?"
Mọi người anh một câu tôi một câu, cuối cùng vẫn phải nhờ Tống Duyên Từ nói không bị thương chỗ nào mới kết thúc sự việc này.
"Được rồi đừng khóc, anh cả tính tình vậy đó." Tống Lịch Kiêu an ủi, "Tối hôm qua ngủ có ngon không? Chắc bây giờ em cũng đói rồi nhỉ, vừa đến giờ ăn sáng, đầu bếp nấu xong rồi."
Chân Yểu thấy hơi xấu hổ, không biết nên giải thích thế nào để cho mọi người biết không phải Tống Lục Bách làm cô khóc, chỉ có thể lúng túng nói rằng mình đói.
Mọi người đi cùng cô gái đến phòng ăn, chỉ còn lại một người đứng một mình trong phòng khách.
Người đàn ông đưa tay lên xoa xoa thái dương, đợi mọi người đi hết rồi mới vô cảm nhấc chân bước về phía phòng ăn.
"Dì không biết con thích ăn sáng thế nào, cho nên mới bảo đầu bếp chuẩn bị mỗi thứ một ít, con nếm thử xem thích ăn cái nào."
"Cái nào cũng được ạ, con không kén ăn."
"Con bé ngốc, tưởng dì không nhớ con ghét rau xà lách với sữa tươi nguyên chất sao?" Chu Huệ bật cười.
Mặt Chân Yểu nóng bừng lên, sau đó đôi mắt cũng trở nên ẩm ướt, nhanh chóng che giấu nó bằng một nụ cười ngượng ngùng.
Mùi thơm của bữa sáng trên bàn ăn tràn ngập khứu giác của cô, bỗng dưng, mùi hương mà cô cũng đã ngửi thấy vào rạng sáng hôm qua thoang thoảng ập đến, là mùi gỗ lạnh lẽo trên người Tống Lục Bách.
Chân Yểu ngay lập tức nghĩ đến đêm qua.
Nếu anh thật sự ở trong phòng khách giữa đêm, vậy thì sao lại không lên tiếng được?
Cô thấp thỏm ngồi xuống vị trí của mình.
"Yểu Yểu." Cô vừa mới ngồi xuống liền nghe thấy phía trước có tiếng đẩy đĩa sứ, Tống Duyên Từ mỉm cười, "Bánh mì nướng với trứng tráng anh giúp em đặt ra đĩa rồi, sandwich cũng được chia thành nhiều phần nhỏ, ăn rất tiện, sữa bò ở bên tay trái, chú ý không đổ."
Tống Lịch Kiêu không thể tin được.
Ông anh này lén lén lút lút làm nhiều thứ như vậy, chẳng trách vừa rồi không nói tiếng nào.
"Cảm ơn anh Duyên Từ." Chân Yểu xoa chóp mũi cay cay.
Cô nghĩ tới trước đây, ba mẹ cô vẫn còn sống, bọn họ cũng vui vẻ ăn sáng cùng nhau, mọi thứ đều được cắt sẵn đặt lên trước mặt cô như vậy.
Nhận ra mình đang nghĩ gì, cô nhanh chóng buộc mình phải ngừng lại, đưa tay cầm nĩa lên.
Dường như cô không có gì để báo đáp lại cho nhà họ Tống, chỉ mong bản thân có thể làm tốt hơn một chút về mọi mặt, không được để cho bọn họ cảm thấy mình là một gánh nặng.
"Đường dao khá mượt, bánh mì nướng cắt lát gọn gàng như vậy," Bất chợt, Tống Tịch Kiêu mở miệng đánh giá, "Thật ra dáng người cầm dao mổ mỗi ngày, có vẻ là lớn hay nhỏ đều giống nhau, nói không chừng lại mắc phải chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế..."
Vài lời nói khiến lông mày Tống Tất và Chu Huệ nhíu chặt, còn chưa kịp mở miệng ra quát thì một giọng nói thản nhiên đã vang lên trước bọn họ.
"Không biết cách nói chuyện thì câm miệng."
Tống Lịch Kiêu thật sự ngậm miệng lại.
.
truyện ngôn tình
Chân Yểu cũng bị dọa hết hồn, đột nhiên lại nghĩ đến hồi nãy.
Anh cả nhà họ Tống...!có vẻ hơi khó gần, tính tình lạnh lùng lại nghiêm khắc.
Sự tin tưởng và dựa dẫm mà cô cảm nhận được từ anh khi đến nhà họ Tưởng đón cô đi đã bị phá vỡ từng chút một.
Hôm qua anh đến đón cô cũng là nghe theo sự sắp đặt của ba mẹ, thật ra anh không muốn cô sống ở đây, làm phiền cuộc sống của bọn họ, cũng không thích cô cho lắm sao?
Trong phòng ăn xuất hiện một khoảnh khắc yên tĩnh ngắn ngủi.
Người nhà họ Tống mỗi người đều có một sở thích riêng, bởi vậy bữa sáng cũng là chuẩn bị cho mỗi người một phần, không ai quấy rầy ai.
Nhưng đến Tống Lịch Kiêu lại thích gợi chuyện, "Nhắc mới nhớ, anh cả, bọn em đều chuẩn bị quà cho Yểu Yểu, anh không muốn bày tỏ gì à?"
"Không cần," Chân Yểu nhanh chóng đặt nĩa xuống, nhưng lòng bàn tay lại ấn chặt xuống bên cạnh, bởi vì không biết phải nói gì khác, cô chỉ có thể nhấn mạnh, "thật sự."
Cô không nhìn được biểu cảm của Tống Lục Bách, không biết phản ứng của anh khi nghe xong là gì, cho nên thấy hơi bất an.
"Vậy không được, không phải anh cả nên để ý đến em gái sao?" Tống Tất hừ một tiếng.
Tiếng tách cà phê đặt xuống bàn nhẹ nhàng vang lên, Chân Yểu vô thức mím môi.
Trong lòng như đang đánh trống, cô chợt nghĩ đến một cảnh trong bộ phim mà cô đã xem trước đây - những ngón tay thon dài và trắng trẻo của người đàn ông rút ra khỏi chiếc cốc sứ làm bằng xương(?), hai thứ kết hợp với nhau trông giống như tác phẩm được điêu khác bằng thạch cao.
"Biết rồi."
Chân Yểu không biết anh nói vậy là có tự nguyện hay không, chỉ có thể tập trung nhai đi nhai lại thứ trong miệng như một con đà điểu.
Sau bữa sáng, mọi người tất bật chuẩn bị đi làm công việc riêng của mình.
Mấy năm qua, Tống Lục Bách đã bước vào giới kinh doanh từ sớm với thủ đoạn vô cùng bình tĩnh và kiên quyết, cho nên Tống Tất được nghỉ hưu sớm và không còn phải chăm lo cho công việc của công ty.
Tống Duyên Từ thì không có suy xét đến thứ khác ngoài y học, Tống Lịch Kiêu thì chạy nhạy khắp nơi để chụp ảnh, cũng khá nổi tiếng trong giới và thu hút được một lượng fan hùng hậu trên mạng xã hội.
Mặc dù là cuối tuần, nhưng Tống Duyên Từ vẫn phải tiến hành hai cuộc phẫu thuật, Tống Lịch Kiêu cũng phải mang theo đống thiết bị chụp ảnh của mình ra ngoài thu hoạch.
Trước khi rời khỏi nhà, người sau còn hỏi cô có muốn đi cùng không, nhưng cô từ chối.
Cuối cùng trong ba người chỉ còn mỗi Tống Lục Bách ở lại, đứng dậy đi thẳng lên lầu, tiếng bước chân lên cầu thang không nhanh không chậm, vô cùng quy tắc.
Chân Yểu và Chu Huệ cùng nhau ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, cánh tay vô tình đụng trúng cạnh bàn trà.
"Dì Huệ, cái này..." Cô sửng sốt.
Chu Huệ "À" một tiếng rồi giải thích: "May là giúp việc nhắc dì mấy chỗ như vậy dễ bị thương do va chạm, nên góc bàn ghế đều được bọc bằng vật liệu mềm hết rồi."
Người giúp việc? Không biết tại sao, trong lòng Chân Yểu luôn cảm thấy hơi kỳ lạ.
Tối hôm qua cô vô tình đụng phải bàn trà, hôm nay trùng hợp mấy chỗ này đều được bọc hết lại...!
Ngồi trong phòng khách một lúc, Chu Huệ liền nói muốn dẫn cô đi dạo trong vườn hoa một lúc.
Ngay khi cả hai vừa bước xuống bậc thềm, người giúp việc vội vàng cầm điện thoại di động đến.
Chu Huệ nói với cô một tiếng rồi xoay người đi nghe điện thoại, Chân Yểu đứng dưới bậc chờ, đột nhiên nghe thấy phía sau có người tiến lại gần, theo bản năng quay đầu lại.
"Ai vậy?" Cô không nghe thấy tiếng bước chân của dì Huệ.
Người tới nói ngắn gọn súc tích, "Là anh."
"...!Anh Lục Bách." Cô trở nên căng thẳng, mãi sau mới nhận ra mùi của anh, gọi cái tên này thấy hơi xa lạ và lo lắng.
Giọng điệu của anh không dao động chút nào, "Ừ" một tiếng coi như đáp lại, "Cho em cái này, trợ lý đặt."
Chân Yểu không dám hỏi đó là cái gì, do dự một lúc rồi duỗi tay ra kiểm tra phương hướng, cố gắng bắt lấy thứ mà anh định đưa cho mình, nhưng mục tiêu không chính xác lắm, đầu ngón tay chạm thoáng qua chiếc đồng hồ lạnh lẽo trên cổ tay anh, cái lạnh khiến đầu ngón tay cô run lên.
Cô hơi cong ngón tay, vừa định lùi bước thì người kia đã nắm chặt lấy, không cho phản kháng.
Lời tác giả:
Yểu Yểu: Nếu anh thật sự ở trong phòng khách lúc nửa đêm, tại sao lại không nói gì?
Người nào đó: Sao lại không được, tiêu chuẩn của tổng tài bá đạo là phải ít nói..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...