Sau khi tắm xong, lau khô tóc rồi nằm trên giường, Chân Yểu vẫn cảm thấy hơi khó tin.
So với lúc mới đến, thái độ của Tống Lục Bách đối với cô có vẻ thoải mái hơn rất nhiều, nếu không thì anh cũng sẽ không giúp cô hết lần này đến lần khác ở bữa tiệc tối, cũng sẽ không để cô bôi kem lên mặt anh.
Cảm giác khi chạm vào sống mũi của người đàn ông qua lớp kem lạnh mỏng manh, còn có hơi thở nhẹ nhàng và ấm áp, dường như vẫn còn đọng lại trên đầu ngón tay cô.
Và khoảng khắc anh mất cảnh giác và bất ngờ siết chặt tay cô...!
Không biết có phải cố tình hay không.
Chân Yểu khẽ cong khóe môi, dùng tay kéo lên tấm chăn bông mềm mại.
Thoạt nhìn, thái độ không tốt của Tống Lục Bách ban đầu cũng không có ác ý gì, chắc là xuất phát từ sự quan tâm đúng không?
Khóe miệng Chân Yểu cong lên, nghiêng người cầm chiếc đồng hồ bên cạnh gối, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve lên những vết nứt trên mặt kính.
Đây là di vật của ba, cũng là món quà sinh nhật mà mẹ và cô đã cùng chọn cho ông, ông đã đeo nó vào hôm xảy ra tai nạn giao thông.
Cô nhắm mắt lại và nói rất nhiều chuyện với họ trong lòng, cuối cùng ngủ quên lúc nào không biết.
Mười giờ sáng ngày hôm sau, người đại diện đến nhà nói chuyện với Chân Yểu về việc kế thừa cổ phần.
Mặc dù đều quen biết nhau, nhưng người đại diện vẫn kính cẩn nói rõ ràng: "Cô Chân, vì trước đây cô chưa trưởng thành, cho nên phu nhân Tưởng, tức người giám hộ của cô và tôi đại diện nắm giữ cổ phần, bây giờ cô đã tròn 18 tuổi, chính thức được nắm giữ và phụ trách, chỉ cần ký vào văn bản này là được.
Sau khi nói xong, anh ta lại giải thích nội dung của văn bản một cách chi tiết.
Chân Yểu bị phân tâm bởi vài cuộc điện thoại của nhà họ Tưởng sáng nay, cô tự cười cười, gật đầu trả lời: "Được, cháu hiểu rồi."
Sau khi người đại diện rời đi, Tống Tất lại đặt một tờ đơn khác trước mặt cô.
"Chú? Đây là cái gì ạ?"
"Đơn chuyển nhượng cổ phần." Tống Tất trả lời, "Chú và dì Huệ coi con như con gái, món quà sinh nhật này cũng đã được chuẩn bị từ lâu.
Chú dì định chia cho con 3% cổ phần của nhà họ Tống."
Chân Yểu không thể tin được, "Chú! Cái này con không nhận được, hơn nữa chú và dì Huệ đã tặng quà sinh nhật cho con rồi mà."
Không chỉ Tống Tất và Chu Huệ, Tống Lục Bách và những người khác cũng đem tới cả xe sang và biệt thự, thậm chí còn có một chiếc vòng cổ lấy về từ một cuộc đấu giá.
Ba phần trăm nghe có vẻ không nhiều, nhưng nếu đặt cạnh cổ phần của nhà họ Tống, thì số chữ số tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi.
"Yểu Yểu, chú biết con không thiếu thứ gì, nhà họ Tống cũng vậy, cho nên đây chỉ là cách để mọi người coi con như người thân trong gia đình, hiểu chưa?"
"Mọi người đã là gia đình của con rồi, những thứ này không quan trọng đâu ạ."
"Đối với chú và dì Huệ, điều này rất quan trọng."
Thế là cuộc tranh luận này chỉ có thể kết thúc bằng việc Chân Yểu đồng ý, sự thay đổi này không thể che giấu được hội đồng quản trị của Tống thị, cũng như những mối liên hệ bên ngoài, tạo nên xôn xao dư luận, các trang báo lớn cũng ngại mà đưa sự việc này lên trang nhất.
Nhưng tất cả đều bị người nhà họ Tống dìm xuống, để mà nói, ngôi nhà này chính là thiên đường của Chân Yểu.
Cho đến một ngày Chu Huệ cười và nói cho cô biết, bọn họ đã đặt xong vé máy bay đi Úc, ngày xuất phát không còn xa nữa, mà Tống Duyên Từ và Tống Lịch Kiêu cũng có việc riêng của mình.
Nói đơn giản hơn, là cô chuẩn bị phải đến sống cùng Tống Lục Bách.
...!
"Phòng của em đã dọn dẹp sạch sẽ rồi, cần gì thì cứ gọi giúp việc."
"Thích ăn gì thì nói với đầu bếp, việc dạy kèm tại nhà vẫn như cũ, bạn bè của em cũng có thể đến đây."
Người đàn ông vừa nói, vừa lật xem tài liệu trong tay, đột nhiên tiếng lật trang ngừng lại, trái tim Chân Yểu không hiểu sao cũng như ngừng đập.
Một lúc sau, anh mới thản nhiên nói: "Anh sẽ cố gắng về nhà mỗi ngày."
"Vâng." Cô ngoan ngoãn gật đầu.
"Em không lưu số điện thoại của anh." Anh bỗng nhiên nói tiếp, giọng điệu thẳng thắn, giống một câu trần thuật hơn là nghi vấn.
Chân Yểu ngẩn người, lắc đầu, "Không có."
"Đưa điện thoại cho anh."
Cô đưa tới.
Tống Lục Bách nhìn xuống rồi ấn vào màn hình vài lần, nhưng khi anh chuẩn đặt phím tắt thành số "1" thì một thông báo bất ngờ hiện lên rằng "Phím tắt đã được sử dụng".
Anh cau mày rồi nhanh chóng thả lỏng, tiếp tục đặt phím tắt số "2"
Thông báo tương tự lại hiện lên.
Cuối cùng cứ thử mãi, từ số 1 đến số 6 đã được sử dụng từ trước.
"Anh? Vẫn chưa được ạ?"
Một gia sư chỉ gặp nhau hai lần một tuần mà được đặt ở phím tắt số 6.
Tống Lục Bách đen mặt, lại chọn đặt số này làm phím tắt "3", một thông báo nhắc nhở hiện lên "Phím tắt này đã có thông tin liên lạc, bạn có muốn thay thế không?"
Anh ấn ngay vào chữ "Có" mà không do dự.
...!
So với nhà chung, đồ đạc trong căn biệt thự này của Tống Lục Bách đơn giản hơn nhiều, cách bài trí cũng ít phức tạp hơn, Chân Yêu làm quen khá nhanh.
Nhưng cô vẫn có chút lo lắng và hồi hộp.
Xét cho cùng, Tống Lục Bách là người mà cô không thân nhất trong 3 anh trai, nhưng lại là người đầu tiên cùng cô chung sống.
Nhưng mà, đến tuổi này mà anh vẫn chưa có bạn gái sao? Nếu có, cô làm bóng đen ở đây thì có phải là vô cùng xấu hổ không?
"Bác Lâm, bình thường thì anh hay về tầm nào ạ?"
"Ngài ấy bận công việc, thường thì sau bữa tỗi mới về, có khi là tới khuya."
Chân Yểu gật đầu, tiếp tục sắp xếp vali hành lý.
Bởi vì không nhìn thấy, cho nên hầu hết mọi thứ của cô đều do giúp việc giúp, chỉ có di vật, dụng cụ vẽ tranh và một số thứ nhỏ quan trọng là do cô sắp xếp.
Dọn dẹp được một nửa, bàn tay đang vươn ra của cô chạm vào một chiếc hộp nhỏ.
Không cần mở Chân Yểu cũng biết có gì trong đó - chiếc khuy măng sét kiểu Pháp của đàn ông, từ sau khi người lạ đó kéo cô xuống khỏi cửa sổ, cô vẫn luôn nâng niu nó.
Cô rất muốn gặp lại người đàn ông này, nhưng trong sâu thẳm cô không thể tránh khỏi sự rụt rè.
"Đang dọn đồ à?" Giọng Tống Lục Bách đột nhiên vang lên sau lưng.
Chân Yểu giật mình, lúc này mới nhận ra mình quá mải mê suy nghĩ nhiều chuyện, mà không biết là anh đã về.
"Vâng, sắp xong rồi." Cô vội vàng đậy nắp hộp lại, nhưng chiếc khuy măng sét bên trong không cẩn thận bị rơi ra ngoài, một tiếng "ding" nhẹ rơi xuống chân.
"Cái gì vậy."
"Không có gì." Chân Yểu vội vàng ngồi xổm xuống, hai tay nhanh chóng mò mẫm xung quanh chân, nhưng người đàn ông đang đứng ở cửa phòng đã từng bước đi tới.
Nghe thanh âm càng ngày càng gần, mới vừa đi được mấy bước, đầu ngón tay cô chợt đụng phải một thứ.
Chân Yểu nhặt lấy thật nhanh, sau khi xác định đó đúng là khuy măng sét mới thở phào nhẹ nhõm, đứng dậy thu dọn đồ đạc, lưng dựa vào mép bàn, "Anh, sao hôm nay anh về sớm vậy?"
Cô còn tưởng là không phải gặp nhau quá nhiều.
"Hôm nay không bận."
"Ồ." Cô lúng túng gật đầu.
"Anh đi tắm, tí nữa ăn cơm cùng nhau." Nói xong anh quay người bước đi, nhưng không có đi lên lầu.
Chân Yểu nghe thấy tiếng bước chân dừng ở phía bên kia hành lang, sau đó là tiếng đóng mở cửa.
Sao Tống Lục Bách không ở trên lầu? Kiểu biệt thự giống như này, các phòng ở tầng 1 cũng độc lập như tầng 2 và tầng 3.
Phòng thay đồ và phòng tắm đều có đủ, nhưng thường để trống hoặc dành cho khách, người chủ thường ở tầng trên để riêng tư hơn.
Lúc anh cơm cô không nhịn được nên hỏi anh, một mặt vì tò mò, mặt khác vì muốn phá vỡ bầu không khí tương đối im lặng và ngượng ngùng này.
Phòng ăn có hơi yên tĩnh và ngột ngạt, tiếng va chạm của dao nĩa lại càng khiến cảm giác này rõ rệt hơn.
"Ở tầng 1 cho tiện." Năm chữ đơn giản rõ ràng, một giây sau chiếc đĩa trước mặt Chân Yểu bị người khác lấy đi.
"Anh trai?"
Tống Lục Bách không lên tiếng, cô chỉ có thể nghe thấy tiếng dao cắt thức ăn, chiếc đĩa nhanh chóng được đặt trở lại.
Anh thay Tống Duyên Từ làm "công việc" thường ngày khi ở nhà chung.
"Cảm ơn anh." Cô cười thật sự chân thành, sau đó để dao xuống, dùng nĩa ăn, lúc ăn lại không khỏi thắc mắc, anh ở dưới tầng 1 là vì mình sao?
Sau bữa tối, Chu Huệ và mấy người dồn dập gọi điện thoại tới, người cuối cùng là Tống Duyên Từ vừa mới làm xong một cuộc phẫu thuật.
Vài giây sau khi cô cúp máy, điện thoại lại reo, Chân Yểu tưởng là còn ai chưa yên tâm nên gọi điện để dặn dò lại, cho đến khi trợ lý nói cho cô biết tên người gọi.
Nụ cười của cô chợt cứng đờ, mím chặt môi rồi hít một hơi thật sâu trước khi nhận, "Bà ngoại."
"Trong mắt cô còn có người bà này à? Gọi bao nhiêu cuộc mà vẫn máy bận, cố tình không nghe phải không?"
"Không phải, vừa có vài người gọi điện cho cháu."
"Mấy người? Cô thì có mấy người bạn? Lại nói dối để gạt tôi, thái độ với người lớn thế à?"
Chân Yểu thấy khó thở không chịu nổi, im lặng không giải thích.
Như là nhớ ra điều gì đó, người bên kia dừng lại một lúc, giọng điệu đột ngột dịu đi, "Cũng tại bà ngoại không liên lạc với cháu được, không trách cháu nữa, hôm nay gọi điện là để..."
Chân Yểu đang im lặng lắng nghe thì cánh cửa ở tầng 1 bỗng nhiên mở ra, cô không chút nghĩ ngợi đứng dậy đi về phòng mình.
Cô không muốn để Tống Lục Bách nghe thấy.
Hai người đi về phía nhau trên hành lang, bước chân của anh nhanh hơn bình thường một chút, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Đột nhiên, tay cô trống rỗng.
"Đừng có quấy rầy cô bé nữa." Giọng anh lộ ra vẻ lạnh lùng và đanh thép, thậm chí còn tệ hơn so với hôm anh đến nhà họ Tưởng, lời nói vẫn nhẫn tâm như cũ, "Nếu gọi đến để 'Quan tâm', thì cô ấy không cần."
Sau đó Chân Yểu nghe thấy tiếng âm báo cúp điện thoại.
"Bây giờ em là người nhà họ Tống, không cần phải chịu những cái oan ức này." Tống Lục Bách đè nén sự lạnh lùng trong giọng nói, "Nếu không muốn nghe thì không cần phải nghe, có nghe thì cũng phải cứng rắn lên."
Cô gái trước mặt cúi đầu, thật lâu không trả lời, anh nhíu mày hỏi: "Nhớ chưa?"
"Sao anh biết..." Biết mình không muốn nghe những cuộc gọi này.
Giọng Chân Yểu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng im bặt.
"Tất cả đều hiện hết lên mặt."
Cô dựa lưng vào tường hành lang, giống như đang bị giáo viên mắng ở hành lang trường học, "Nhưng dù sao bà ấy cũng là bà ngoại em, em sẽ không để cho bọn họ ức hiếp nữa, nhưng em không thể cứng rắn được."
"Lời nói tổn thương thì không được gọi là ức hiếp?" Giọng Tống Lục Bách càng nghiêm khắc hơn.
Chân Yểu im lặng.
Mấy giây sau, dường như anh nhận ra giọng điệu của mình có hơi quá, lúc nói tiếp có vẻ đã nhẹ nhàng hơn, "Em cứ tiếp tục như vậy, còn lại cứ giao cho anh.
Nhưng nếu bị ức hiếp hoặc là bọn họ tới tìm em, thì em phải làm gì?"
"Không để ý đến bọn họ."
"..."
"Anh hỏi lại một lần nữa, em phải làm gì?"
Chân Yểu ngẩn người, "Nói cho mọi người biết?"
"Nói cho ai?"
"Mọi người."
Tống Lục Bách không nói lời nào.
Mấy lần trả lời vẫn chưa đúng, Chân Yểu thấp thỏm cầm lấy cổ tay của mình, càng ngày càng bứt rứt.
Cô nên nói gì đây?
Trong đầu Chân Yểu chợt lóe lên một tia sáng, cô cẩn thận nói: "Nói cho...!anh?"
Anh không trả lời ngay, mấy giây sau mới kiềm chế "Ừ" một tiếng.
Cô lúng túng, trong lòng lại thấy ấm áp, gật đầu nhẹ vài cái, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi."
Nhưng tại sao anh ấy lại đối xử tốt với mình như vậy nhỉ? Nếu đột nhiên trong cuộc đời cô xuất hiện một đứa em gái mà mình chưa từng gặp bao giờ, có lẽ cô sẽ không thể tốt với cô bé trong thời gian ngắn như vậy.
Cho nên, anh ấy thực sự là một người tốt, ngoài lạnh trong nóng phải không?
Sau khi "tâm sự", Tống Lục Bách quay người rồi đi vào phòng làm việc.
Anh đứng trước bàn, vô cảm bấm một dãy số, đôi mắt khi suy nghĩ trông quá mức lạnh nhạt, khác xa với dáng vẻ ở ngoài hành lang vừa rồi.
"Tống tổng." Trợ lý Từ tiếp điện thoại ngay lập tức.
"Tìm điểm yếu của Tưởng thị và Lộ thị đi," Tống Lục Bách không thèm đếm xỉa đến tài liệu trên bàn, mất tập trung nói, "Để cho bọn họ không còn sức mà ảo tưởng."
"Tống tổng, nếu thế thì bọn họ sẽ có manh mối, chẳng mấy chốc sẽ biết đó là ý của Tống thị."
Ngón tay anh dừng lại, nét mặt thể hiện rõ sự mỉa mai xen lẫn vẻ khinh thường, còn có chút máu lạnh.
"Vậy thì cứ để cho bọn họ biết."
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Tống Lục Bách liếc nhìn chiếc cốc rỗng, cầm lên, quay người bước tới cửa vặn tay cầm.
Còn chưa kịp bước chân ra ngoài, anh đã nghe thấy một giọng nói vang lên.
"Tiểu thư, cô muốn hỏi cái gì?"
"Cũng không có gì...!chỉ là muốn biết, anh trai, anh ấy có bạn gái không? Tôi sợ rằng nếu có, tôi ở đây sẽ làm phiền họ." Giọng cô gái nhỏ rất hồn nhiên.
Ánh mắt anh hơi dừng lại, khẽ nhướng mày, một lúc sau lại cụp mắt xuống che đi nửa nụ cười vô cùng nhạt dưới đáy mắt, vẻ mặt lạnh lùng ban nãy đã biến mất không thấy bóng dáng.
"Bạn gái?"
Nghe thấy sau lưng truyền tới hai chữ, cả người Chân Yểu lập tức cứng đờ.
Người đàn ông bước đến gần cô, giọng điệu vừa lạnh nhạt vừa thờ ơ.
"Trong nhà có một mình em đã đủ phiền rồi, không còn sức để lo cho người phụ nữ khác đâu."
Lời tác giả:
Phím tắt: Anh đã làm gì với tôi???
Tống Lục Bách: (im lặng)
- ---------------------
Anh Lục Bách kiểu: Trời lạnh rồi cho Tưởng thị phá sản đi.
Chắc hôm nay 2 chương z thui, mới đăng mà thấy mng ủng hộ quá nên cố gắng edit tiếp đó hehe, mong mng ủng hộ mình tiếp để được hoàn truyện sớm =))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...