Trên bàn trà đều là những bức ảnh của cô và Lục Minh Dân.
Lục Minh Dân cũng xem như là bạn thanh mai trúc mã của cô, hai người lớn lên cùng nhau, quan hệ rất tốt, sau đó anh ta đi du học ở nước ngoài, cô cũng từng ra nước ngoài để gặp anh ta, sau đó...!Cô thành người của Phó Nhi Thương, mỗi ngày đều bị dằn vặt đến sức cùng lực kiệt, cũng dần mất liên lạc với anh ta.
Ảnh, là mấy năm trước Cố Thanh Hà ra nước ngoài gặp anh ta chụp lúc đi chơi.
Trong đó có ảnh hai người đi dạo phố, ăn cơm, còn cùng nhau đi vào khách sạn.
“Đây là...”
“Có phải anh ta đã động vào cô?” Một câu nói của Phó Nhi Thương đã trực tiếp ngắt lời của cô, “Nói cho tôi biết, Cố Thanh Hà, anh ta đã động vào cô mấy lần rồi? Lúc cô ở nước ngoài, có phải là ngày nào cũng đều vậy?”
Ngày nào...!Hai chữ này, tàn nhẫn đâm vào trái tim Cố Thanh Hà.
Cố Thanh Hà nhìn thoáng qua những bức ảnh mấy năm trước, trong lòng vô cùng đau thương.
Người đàn ông này, tin vào những bức ảnh ấy, nhưng lại chẳng hề tin cô.
Vì vậy, cứ xem như hôm nay cô giải thích đến cạn lời, anh cũng sẽ không tin cô đâu.
Vậy thì cô hà tất phải giải thích chứ?
“Phó Nhi Thương, có phải anh sắp kết hôn rồi?” Cô hỏi ngược lại anh, “Nếu như tôi nhớ không nhầm, hôn lễ của anh và Bạch Nhiên Khuyên là vào cuối tháng hả.”
Phó Nhi Thương hung hãn chau mày, kéo căng đôi môi mỏng, không nói lời nào.
Cố Thanh Hà rũ lông mi xuống, giọng nói nhẹ nhàng: “Vậy nên anh sắp có vợ rồi, tại sao vẫn muốn dính líu không rõ ràng với tôi? Anh muốn tôi trả nợ, tôi có thể làm trâu làm ngựa cho anh...”
Chỉ cần cô vẫn còn ở bên cạnh anh, chỉ cần...!mỗi ngày cô còn có thể nhìn thấy anh.
Trong lòng cô đã mãn nguyện rồi.
“Tại sao anh, nhất định phải có mối quan hệ như này với tôi? Rốt cuộc anh xem tôi là cái gì?”
Anh đã có vợ chưa cưới, cứ xem như là muốn trút giận, cũng không nên đến tìm cô chứ.
“Cố Thanh Hà, vì Lục Minh Dân, mà cô vội vàng muốn dứt bỏ quan hệ với tôi vậy sao?” Phó Nhi Thương bỗng nhiên đè cô xuống, khiến cho cô úp mặt vào ghế sô pha.
“Cô nghĩ cô là gì, Cố Thanh Hà, trong mắt tôi, cô chẳng là cái thá gì cả! Cứ xem như tôi kết hôn đi thì đã làm sao.
Cô nợ tôi, thì phải trả lại như vậy! Muốn rời đi, ở bên người đàn ông khác á, nằm mơ!”
Phó Nhi Thương ghé sát tai cô tàn nhẫn nói: “Cố Thanh Hà, tôi cảnh cáo cô, lần sau, cô còn ở bên người đàn ông khác, tôi sẽ quay lại bộ dạng cô ở dưới cơ thể tôi, rồi tung lên trên mạng, để đàn ông khắp thiên hạ, đều được xem đấy!”
Anh bóp vào gáy của Cố Thanh Hà: “Tôi nói được làm được, Cố Thanh Hà, đừng có thách thức giới hạn của tôi! Cả cuộc đời này của cô, chỉ cần vẫn còn sống, thì chỉ là một con kiến trong tay tôi, tôi muốn cô sống không bằng chết, thì cô phải đau khổ tột cùng cho tôi!”
Cố Thanh Hà đã hoàn toàn buông bỏ ý định giải thích.
Đợi sau khi mọi chuyện kết thúc, Phó Nhi Thương còn chụp lại tấm hình cô đang nằm trên sô pha.
“Cố Thanh Hà, nếu như để tôi biết được, cô vẫn còn liên lạc với Lục Minh Dân, tôi sẽ gửi thẳng bức ảnh này cho anh ta đấy.”
Nói xong câu nói đó, Phó Nhi Thương liền quay người rời đi.
Cố Thanh Hà co người rồi nhắm mắt lại.
Cô nhớ lại những lời mà bác sĩ đó nói trước khi cô về nước.
“Cô cứ vượt quá sức của cơ thể cô như vậy, là đang tự sát đấy.
Nếu như bây giờ làm phẫu thuật, cô vẫn còn cơ hội chữa khỏi, để chậm thêm hai tháng thì thực sự không còn nữa.”
Cố Thanh Hà thất thần nhìn vào chiếc sô pha ở trước mắt.
Nếu như cô chết, Phó Nhi Thương sẽ cảm thấy kinh ngạc chứ?
Sau khi cô chết, liệu người đàn ông ấy, trong một đêm yên tĩnh nào đó, có còn nhớ đến cô không?
Nhớ lại đã từng có một người phụ nữ như vậy, bất chấp tất cả để yêu anh.
Lúc đó, liệu anh có một chút động lòng như vậy, rồi hối tiếc không?
Nếu như có, vậy thì cô chết cũng đáng.
Dù gì, tiếp tục sống, cô cũng sẽ bị Phó Nhi Thương vô tình mà dằn vặt và ghét bỏ mà thôi, anh sẽ không bỏ qua cho cô đâu, anh sẽ dằn vặt cô cho đến chết...!
Cố Thanh Hà biết, trước giờ anh nói được làm được.
Anh muốn cô cả cuộc đời phải chuộc tội, so với mấy chục năm đau đớn đến không thể chịu nổi, chi bằng cứ thế giải thoát đi.
Đầu xuôi đuôi lọt.
Sau việc mấy tấm ảnh ấy, thái độ của Phó Nhi Thương đối với cô càng thêm ác liệt và thô bạo hơn.
Cố Thanh Hà không muốn giải thích, nhưng sự im lặng của cô, đổi lại sẽ là một người đàn ông, hành vi càng ngày càng thô bạo hơn.
Hơn nữa, gần đến hôn lễ của Phó Nhi Thương và Bạch Nhiên Khuyên, Cố Thanh Hà thậm chí còn cảm thấy sự nóng lòng của anh.
Có lẽ, là sự hồi hộp trước khi kết hôn.
Dẫu sao, anh yêu thương Bạch Nhiên Khuyên như vậy, bây giờ sắp kết hôn cùng người phụ nữ mà mình yêu nhất, tất nhiên ít nhiều cũng có chút hồi hộp...!
Đêm khuya, Phó Nhi Thương vừa mới kết thúc liền rời khỏi biệt thự.
Cố Thanh Hà co người lại muốn ngủ, nhưng đúng lúc này điện thoại lại reo lên.
Là một số điện thoại hoàn toàn lạ..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...