“Cái gì?” Cố Thanh Hà kinh ngạc.
Bà Lục quỳ trên mặt đất, nắm chặt lấy ống tay áo của Cố Thanh Hà, khóc lóc nói: “Đã mấy ngày rồi, hơn nữa trong khoảng thời gian này liên tiếp có đủ loại bằng chứng, làm tăng thêm tội của bọn họ, nghe nói Minh Dân còn bị kết án hai mươi năm tù! Hai mươi năm, quãng thời gian đẹp nhất của cuộc đời, tất cả đều bị hủy rồi!”
Bà che miệng, khóc không thành tiếng, vô cùng đau khổ.
“Thanh Hà, cho dù cháu mặc kệ công ty Lục Thị của nhà bác cũng được, nhưng cuộc đời của Minh Dân không thể bị hủy hoại như thế này được, nó mói hơn hai mươi tuổi, còn chưa kết hôn, sao có thể ở trong tù cả đời được chứ.
Bác cầu xin cháu, cháu hãy đi xin tổng giám đốc Phó, bác dập đầu với cháu đấy! Thanh Hà, xin cháu hãy cứu Minh Dân!”
“Bác Lục, bác mau đứng dậy đi!” Cố Thanh Hà vội vàng kéo bà đứng dậy.
Bà Lục không chịu đứng lên, quỳ trên mặt đất, ra sức dập đầu cầu xin.
“Xin cháu hãy cứu Minh Dân, bác xin cháu, cầu xin cháu đấy.”
Trong lòng Cố Thanh Hà vô cùng khó chịu, cuối cùng thì vẫn là cô vẫn làm liên lụy đến nhà họ Lục đến bước đường này đây.
“Được, cháu đi cầu xin giúp bác.” Cố Thanh Hà trịnh trọng thề: “Cháu nhất định sẽ giúp bác cứu Lục Minh Dân.”
“Cảm ơn cháu, Thanh Hà, thật cảm ơn cháu!” Bà Lục liên tục nói cảm ơn, lúc này cuối cùng cũng chịu đứng dậy.
Cố Thanh Hà vốn định đợi đến ngày mai mới đi cầu xin, vì tối nay là đám cưới của Phó Nhi Thương, cô không muốn đến làm phiền.
Nhưng không may ngày mai lại chính là ngày xét xử cuối cùng về tội trốn thuế và tham ô của Lục Minh Dân, không có thời gian để cô chậm trễ nữa, Cố Thanh Hà không còn cách nào khác, chỉ có thể đến tìm Phó Nhi Thương vào chiều ngày hôm đó.
Trên đường hơi bị kẹt xe, lúc cô đến lại vừa đúng một tiếng trước khi đám cưới bắt đầu.
Cố Thanh Hà sớm đã bị Bạch Nhiên Khuyên cho vào danh sách đen nên bị chặn ở cửa đám cưới, không thể vào.
Vì quá cấp bách nên Cố Thanh Hà chỉ có thể khóc lóc cãi lộn ầm ĩ, đẩy những người ngăn ở cửa ra để xông vào trong hội trường đám cưới.
“Phó Nhi Thương!” Cuối cùng nhìn thấy bóng người cao to kia đứng sau hậu trường, Cố Thanh Hà chạy mấy bước tới, kéo cánh tay của anh: “Tôi có lời muốn nói với anh...”
Phó Nhi Thương cụp mắt xuống, thấy cô mồ hôi nhễ nhại, tóc tai bù xù, nhất thời không động đậy gì.
“Sao vậy, cô vội vàng như thế là muốn phá đám cưới của tôi à?” Anh lạnh giọng chất vấn, ánh mắt vô cùng u ám.
Mặc dù không muốn thừa nhận nhưng sâu trong lòng của Phó Nhi Thương lại có vài phần mong chuyện như vậy xảy ra.
“Không phải...” Lông mi Cố Thanh Hà rũ xuống: “Tôi biết anh hận tôi, ghét tôi, muốn tôi sống không bằng chết, tôi cũng đảm bảo, từ nay về sau, tôi tuyệt đối sẽ nghe lời anh, cho dù anh bảo tôi làm gì tôi cũng đồng ý, chỉ cần anh...”
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, cũng vì như thế nên đã bỏ lỡ khoanht khác xúc động lóe lên trong đôi mắt của Phó Nhi Thương.
“Tôi xin anh, hãy buông tha cho Lục Minh Dân.”
Nhưng chỉ là câu nói tiếp theo của cô đã khiến cho tất cả sự xúc động trong mắt Phó Nhi Thương biến thành khối băng lạnh giá.
“Cô đến tìm tôi chỉ là để cầu xin cho anh ta sao?” Anh chất vấn với giọng nói lạnh như băng.
Cố Thanh Hà cảm nhận được sự lạnh lùng của anh, sợ anh trong cơn tức giận, ngược lại càng ra tay tàn nhẫn hơn với Lục Minh Dân, không hề nghĩ ngợi, cô liền quỳ xuống, cầu xin anh một cách vô cùng thấp hèn: “Phó Nhi Thương, cầu xin anh.
Lục Minh Dân vô tội, anh hãy tha cho anh ta đi.
Chỉ cần anh tha cho anh ta, việc gì tôi cũng đồng ý với anh.”
Phó Nhi Thương lạnh lùng nhìn cô, từng chữ từng chữ vô cùng lạnh nhạt: “Việc gì cũng đồng ý? Vậy nếu tôi muốn mạng của cô thì sao? Cô cũng cho chứ?”
Dù sao cô cũng sắp chết rồi, cái mạng này căn bản không đáng tiền.
“Cho.
Chỉ cần anh muốn, tôi sẽ cho.” Cố Thanh Hà không hề nghĩ ngợi gì liền đồng ý luôn.
Nhưng sự lạnh lùng trong đôi mắt của Phó Nhi Thương lại càng tăng thêm.
“Cố Thanh Hà, tôi thật không ngờ, cô vì Lục Minh Dân mà ngay cả cái chết cũng đồng ý.
Cô thật sự yêu anh ta đến vậy sao?”
Người cô yêu luôn là Phó Nhi Thương...!
Nhưng anh không tin vào tình yêu của cô.
Cho nên bây giờ, Cố Thanh Hà cũng không nói những lời yêu đương kia nữa, cô chỉ quỳ trên mặt đất, lại cầu xin: “Phó Nhi Thương, tôi xin anh, hãy tha cho Lục Minh Dân.
Thật đấy, cầu xin anh.”
“Cút.” Câu trả lời của Phó Nhi Thương chỉ có một chữ.
Anh vừa dứt lời, vệ sĩ lập tức đòi xông lên.
“Đừng động vào tôi!” Cố Thanh Hà dùng sức đẩy vệ sĩ đang đi tới ra: “Phó Nhi Thương, nếu anh không đồng ý, vậy thì hôm nay tôi sẽ chết trong đám cưới của anh khiến anh và Bạch Nhiên Khuyên không thể kết hôn được!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...