Trong phòng phẫu thuật, Cố Thanh Hà có cảm giác các dụng cụ phẫu thuật đang khuấy đảo trong bụng cô, cơn đau như xé rách khuôn mặt, trong nháy mắt mặt cô đã trở nên trắng bệch ra.
Ngón tay nắm chặt lấy chiếc giường đơn.
Đúng, cô phải nhớ kỹ lấy những đau đớn này.
Là cô có lỗi với đứa bé, những đau đớn này là điều cô đáng phải chịu.
Máu chảy xuống theo bắp đùi cô, toàn thân dần dần lạnh đi, đầu óc choáng váng, cô không thể chịu được đến khi phẫu thuật xong mà cứ thế ngất đi.
Cảm giác này khiến cô ngủ một cách vừa khó chịu lại vừa áp lực.
Trong giấc mộng, luôn vang lên tiếng khóc của trẻ con, còn cả khuôn mặt lạnh lùng của Phó Nhi Thương...!
Cô vùng vẫy tỉnh lại từ cơn ác mộng, bên cạnh giường là khuôn mặt tím bầm của Lục Minh Dân.
“Tiểu Hạ, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!” Lục Mộ Diễm lập tức nắm lấy tay cô: “Em hôn mê đã một ngày một đêm rồi, dọa anh sợ chết khiếp...”
Cả người Cố Thanh Hà vô cùng nặng nề, toàn thân mệt mỏi, ngay cả ngồi dậy cũng phải cố gắng hết sức.
Nhìn thấy khuôn mặt tím bầm của Lục Minh Dân, cô không khỏi áy náy.
“Xin lỗi, làm liên lụy đến anh...”
Lục Minh Dân lắc đầu, nắm lấy tay của Cố Thanh Hà, trịnh trọng nói: “Những chuyện đó đều không quan trọng.
Tiểu Hạ, bây giờ em có bằng lòng đi với tôi không? Thời gian của em không còn nhiều nữa, cần phải lập tức ra nước ngoài điều trị, để tôi đưa em đi, được không?”
Cố Thanh Hà nhớ lại những lời cảnh cáo của Phó Nhi Thương trước khi rời đi, nếu cô còn tiếp tục qua lại với Lục Minh Dân thì chắc chắc anh ta...! sẽ bị cô làm liên lụy đến mức tan cửa nát nhà, mất hết tất cả mất.
“Không...” Cố Thanh Hà dùng sức rút tay ra: “Lục Minh Dân, xin anh sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Anh như thế này khiến tôi thấy rất bối rối, tôi không yêu anh.
Cho dù Phó Nhi Thương có đối xử với tôi thế nào thì tôi cũng yêu anh ấy.
Trong thời gian ngắn ngủi còn lại này, tôi cũng chỉ muốn ở cùng với anh ấy thôi...!cho nên, sự xuất hiện của anh chỉ khiến tôi cảm thấy phản cảm thôi.”
Lục Minh Dân từ từ buông lỏng bàn tay đang nắm chặt lấy Cố Thanh Hà ra, vẻ mặt buồn bã mất mát.
“Xin lỗi...” Đôi môi anh ta khẽ run lên, dường như có hàng ngàn hàng vạn điều muốn nói, đến cuối cùng cũng vẫn chỉ là một câu nói nặng nề: “Tôi xin lỗi.”
Cố Thanh Hà nhắm mắt lại, không nói gì.
Nhưng thật ra người phải nói lời xin lỗi thực ra phải là cô mới đúng.
“Vậy bây giờ tôi...!đi trước đây.” Anh ta đứng dậy, cẩn thận nói lời từ biệt.
Cố Thanh Hà không mở mắt, cũng không lên tiếng đáp lại.
Một lúc lâu sau, cuối cùng bên tai cũng nghe thấy tiếng bước chân nặng nề rời đi của Lục Minh Dân, Cố Thanh Hà mở mắt ra, nhìn thấy bóng lưng cô đơn buồn bã của anh ta, đôi mắt lặng lẽ đỏ lên.
Xin lỗi, nếu có kiếp sau, cô sẽ báo đáo chân tình này của anh ta...!
Cố Thanh Hà ở bệnh viện nằm ba ngày, sau đó xuất viện.
Lúc này, cách đám cưới của Phó Nhi Thương chỉ còn ba ngày.
Cô trở về biệt thự, ở một mình.
Có lẽ là bận rộn với đám cưới nên mấy hôm nay Phó Nhi Thương không hề đến tìm cô, ngoài những tin tức về đám cưới ở trên báo thì anh không hề có chút tin tức nào khác cả.
Cùng lúc đó thì khối u trong não của Cố Thanh Hà cũng ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn.
Ba ngày sau, ngày mà Phó Nhi Thương tổ chức đám cưới, cô chỉ xem báo, máu mũi đột nhiên chảy ra, rất nhanh đã làm ướt tờ báo.
Cô vội vàng đứng dậy lấy giấy ăn, nhưng khi vừa mới đứng dậy thì trước mặt tối sầm lại, ngất xỉu trên đất.
Khiến người làm trong nhà vô cùng hoảng sợ.
Cố Thanh Hà chỉ ngất đi một lúc, mười mấy phút sau liền tỉnh lại, quản gia sợ hãi, liên tục nói muốn đưa Cố Thanh Hà đến bệnh viện kiểm tra.
“Tôi không sao, không cần đến bệnh viện.”
Cô từ chối quản gia, một mình lên tầng, rửa vết máu trên mặt đi.
Ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tái nhợt ốm yếu của mình trong gương, cô mệt mỏi rũ lông mi xuống, thật sự cảm thấy sinh mệnh của mình đang dần mất đi...!
Cô không có thời gian nữa rồi.
Bây giờ, nếu có thể ra nước ngoài điều trị một lần thì có lẽ sắc mặt sẽ tốt hơn rất nhiều.
Nhưng gần đây Phó Nhi Thương đã hoàn toàn nhốt cô lại, ngay cả đến điện thoại cũng không để lại cho cô chứ đừng nói là ra ngoài.
Cố Thanh Hà cười gượng, từ phòng tắm đi ra.
Cô vừa định ngủ một giấc để nghỉ ngơi, tiện thể trốn tránh tin tức đám cưới đang được đăng trên tất cả các mặt báo thì dưới tầng bỗng vang lên tiếng gọi ầm ĩ.
“Cố Thanh Hà! Thanh Hà! Bác muốn gặp cháu!” Tiếng gọi là của một người phụ nữ trung tuổi, giọng nói rất quen thuộc, chính là mẹ của Lục Minh Dân.
Cố Thanh Hà kinh ngạc, vội vàng xuống dưới nhà.
Bà Lục vừa nhìn thấy Cố Thanh Hà liền bất chấp tất cả đẩy quản gia ra, lảo đảo lao đến, quỳ xuống dưới chân Cố Thanh Hà, khóc lóc nói: “Thanh Hà, xin cháu hãy cứu Minh Dân và bố nó, bọn họ bị tố cáo về việc trốn thuế và tham ô, hai người họ đều đã bị bắt vào đồn cảnh sát...”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...