Bọn họ cứ như vậy ở cự ly gần nhìn vào mắt của nhau, nhìn chính mình trong đôi mắt của đối phương.
Chung quanh an tĩnh, không có bất kỳ thanh âm nào cả.
Lại không biết qua thời gian bao lâu, hai người mới tách ra.
"Ta cảm thấy đói." Từ Hữu Dung nhìn hắn thật tình nói.
Trần Trường Sinh thanh âm khẽ run lên, hỏi: "Ngươi muốn ăn thứ gì?"
Bạch hạc lần nữa bay lên trời, phá mây mù rời khỏi dãy núi, đi tới trong trấn nhỏ cách Đồng giang không xa kia.
Từ Hữu Dung dẫn hắn đi tới trước một tòa trạch viện rất tầm thường, sau đó được một trung niên phụ nhân vui mừng vạn phần đón vào trong.
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đều rất muốn ăn món xương bò hầm ở Phước Tuy đường tại kinh đô.
Trung niên phụ nhân nói: "Ta không biết làm món ăn của người phương bắc, hôm nay đúng dịp bắt được mấy con cá tam hoa, hay là các ngươi làm một nồi đậu hoa ngư nhé?"
Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung liếc mắt nhìn nhau, không ngờ năm đó phải tiếc nuối bỏ qua món này, hôm nay lại được bổ sung.
...
...
Thịt cá tươi non cùng hơn đậu mới nấu chung với nhau, sẽ tạo thành một vị ngon khó có thể hình dung, cộng thêm với dầu cay màu đỏ tươi, lại càng làm người ta phải tán dương.
Giống như năm đó ở Phước Tuy đường, Trần Trường Sinh cùng Từ Hữu Dung đầu tiên an tĩnh mà ăn rất lâu, đợi cái thú ăn uống đã thỏa mãn đôi chút, mới bắt đầu nói chuyện phiếm.
Các đĩa điểm tâm đủ loại màu sắc được bày quanh nồi cá, nhìn rất đẹp, Từ Hữu Dung đột nhiên gọi một phần bánh gạo nếp trở nên có chút đột ngột.
"Có vẻ như ngươi rất thích ăn đồ ngọt."
Trần Trường Sinh nhớ tới bên bờ Thiên Trì ở Hàn sơn nàng vẫn luôn đem theo mứt táo bên mình.
Từ Hữu Dung không trả lời hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn trở nên ửng đỏ, không biết là bị nghẹn hay bị sặc.
Bọn họ đem những chuyện xảy ra gần đây bàn luận một phen.
Ý nghĩ của triều đình đã quá rõ ràng, đối với chuyện này Trần Trường Sinh cũng đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, chẳng qua là chuyện Tân giáo sĩ tử vong làm cho hắn có điều cảm khái.
Năm đó Quốc Giáo học viện từ phế tích đạt được tân sinh, Tân giáo sĩ có thể nói là người chứng kiến đầu tiên, ai có thể ngờ được người này còn có thân phận như vậy chứ. Lại có âm mưu của Đại Tây Châu đã bị bóc trần, nhưng ai cũng biết, chuyện này còn chưa kết thúc, Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích đi Bạch Đế thành, không biết kết cục sẽ như thế nào đây.
"Bạch Đế cùng Ma Quân đánh một trận e rằng đã trọng thương, mấy năm qua vẫn luôn bế quan dưỡng thương, Bạch Đế thành hiện tại có vẻ đang nằm trong tay của Mục phu nhân."
Từ Hữu Dung nhìn hắn nói, không che giấu sự lo lắng của mình, bởi vì nàng đã biết nguyên nhân tiểu hắc long đi Bạch Đế thành.
"Yêu tộc năm đó có thể lập quốc, huyền sương cự long nhất tộc đã hao tốn rất nhiều công sức, Chi Chi ở đó chắc là sẽ an toàn ."
Trần Trường Sinh nói: "Ta chỉ lo lắng cho Biệt Dạng Hồng tiền bối mà thôi."
Từ Hữu Dung nghĩ tới ban ngày bóng lưng tiêu điều của Biệt Dạng Hồng cùng Vô Cùng Bích bước tới trong mây, cũng cảm thấy tâm tình buồn rầu không nói.
Thế gian luôn không yên ổn, giống như hai vị cường giả thần thánh lĩnh vực cũng vẫn gặp chuyện thương tâm, ai có thể hoàn toàn đứng ngoài được chứ?
Chớ đừng nói chi Trần Trường Sinh là Giáo Hoàng, nàng là Thánh Nữ, đều có trách nhiệm của mình, muốn quy ẩn thảo nguyên, ít nhất bây giờ nhìn lại là chuyện không thể nào làm được.
Trần Trường Sinh nói: "Nói tới chuyện này, người hôm nay cần cảm tạ nhất hẳn phải là Thu Sơn Quân."
Từ Hữu Dung nói: "Sư huynh đúng là người rất giỏi."
Lúc nói những lời này, ánh mắt của nàng rất bình tĩnh, giọng nói rất tự nhiên, bộc lộ ra sự thân cận cùng tín nhiệm.
Nếu như là nam tử trẻ tuổi bình thường, nghe lời nói như vậy, khó tránh khỏi sẽ có chút không vui.
—— Trần Trường Sinh không phải nam tử trẻ tuổi bình thường, nhưng hắn vẫn cảm thấy không thoải mái cho lắm.
Nhưng hắn không thể nói được gì, bởi vì việc Thu Sơn Quân làm hôm nay đáng để hắn phải cảm tạ.
Hơn nữa hắn ở Phản Nhai mã tràng tận mắt chứng kiến, cũng đã được cảm thụ, Thu Sơn Quân đúng là người rất giỏi.
Nghe Trần Trường Sinh nói xong câu chuyện ở Phản Nhai mã tràng, Từ Hữu Dung cảm thấy giật mình, không nói nên lời, nghĩ thầm ánh mắt của ngươi cùng sư huynh quả thực là ...
"Ta cùng hắn ở bên suối nói chuyện, hắn từng đề cập tới một cô nương mà mình thích."
Trần Trường Sinh nhìn Từ Hữu Dung một cái, nhìn như vô tình nói một câu.
Từ Hữu Dung rất bình tĩnh nói: "Bên cạnh của ngươi luôn có rất nhiều cô nương."
Lời này đúng là thật.
Từ sớm nhất Lạc Lạc từ Bách Thảo Viên trèo tường đến Quốc Giáo học viện bái sư không chịu rời đi, đến tiểu hắc long ở đáy Bắc Tân kiều dùng chân huyết cứu mạng sau đó bảo vệ cho hắn, rồi đến Mạc Vũ hàng đêm lẻn vào Quốc Giáo học viện mê say mùi thơm ngát trên chăn gối của hắn, cho đến hiện tại Ma tộc tiểu công chúa Nam Khách vẫn còn luôn nắm chéo áo của hắn.
Trần Trường Sinh không biết nên giải thích thế nào, không thể làm gì khác đành cúi đầu định ăn một món gì đó, chuẩn bị gắp một miếng bánh gạo nếp để nếm thử.
Từ Hữu Dung không để cho hắn lấy.
Hắn không hiểu được mới hỏi tại sao.
Từ Hữu Dung cảm thấy hơi xấu hổ , không biết nên giải thích như thế nào, không thể làm gì khác đành đem toàn bộ bánh gạo nếp trong đĩa gắp vào chén của mình.
Trần Trường Sinh cho là nàng đang tức giận, nghĩ tới mấy cô nương kia quả thật không dễ để giải thích, nhưng có một chuyện có thể giải thích rõ ràng.
"Năm mười tuổi, ta mới biết chuyện mình có bệnh, không có cách nào chữa khỏi, sống không quá hai mươi tuổi... Cho nên mới không trả lời thư của ngươi."
Từ Hữu Dung thế mới biết thì ra vừa rồi hắn không ngủ, nghe được hết những lời mình nói, xấu hổ càng đậm, cúi đầu không nói.
Trần Trường Sinh nhìn nàng rất chân thành nói: "Chuyện này ngươi đừng giận ta nhé."
Hắn cùng Từ Hữu Dung là bạn cùng lứa tuổi, sinh nhật chỉ kém ba ngày.
Năm đó bọn họ sáu tuổi rưỡi, hai bên đã có hôn ước.
Từ Hữu Dung là nhân vật thế nào, lúc năm tuổi Thiên Phượng huyết mạch đã thức tỉnh, được Thánh Hậu cùng Thánh Nữ dốc lòng nuôi dạy thành người.
Mặc dù khi đó nàng mới sáu tuổi rưỡi, nhưng đừng nói là Thái Tể gia gia của nàng, cho dù Thánh Hậu nương nương muốn nàng gả cho ai, cũng muốn nghe ý kiến của nàng.
Từ ngày bắt đầu có hôn ước, nàng sinh ra rất nhiều tò mò với vị hôn phu của mình,sai bạch hạc mang thư đi Tây Trữ.
Trần Trường Sinh nhận được thư của nàng, liền bắt đầu hồi âm, như thế lui tới, cho đến năm mười tuổi hắn mới gián đoạn.
Bọn họ cho tới bây giờ không phải người xa lạ.
Chẳng qua sau khi thư từ gián đoạn, Từ Hữu Dung không thích tiểu đạo sĩ kia, không muốn nhớ tới những chuyện này.
Hiện tại, những chuyện khi còn bé, tỷ như chong chóng tre đều có thể nhớ ra được rồi.
"Ban đầu ngươi ở phong thư đầu tiên ngươi hỏi ta là ai, giọng điệu thật sự là khó chịu?"
"Khó chịu chỗ nào? Ta thật sự tò mò thôi."
"Phong thư cuối cùng, ngươi mắng ta như mắng tội phạm giết người a."
"Ai bảo ngươi không trả lời thư."
"Bởi vì không muốn liên lụy tới ngươi, hơn nữa khi đó ngươi cũng không thích ta."
"A, nhưng thật ra là thích."
"Ngươi nói gì?"
"Ta nói từ khi đó đến hiện tại, cũng đã thích ."
"Ta cũng vậy."
"Kế tiếp ngươi muốn đi đâu?"
"Ly sơn."
Nghe lời như thế, vẻ mặt của Từ Hữu Dung ngưng lại, nhìn hắn tò mò hỏi: "Ngươi muốn đi tìm sư huynh ư?"
Trần Trường Sinh suy nghĩ một chút, nói: "Ta muốn đi tìm sư huynh."
Đây là câu nói rất hài hước, nếu không phải là Từ Hữu Dung cực kì thông minh, rất khó hiểu được thâm ý ẩn giấu bên trong.
Nàng thật tình hỏi: "Vậy Bạch Đế thành bên kia làm sao bây giờ?"
Trần Trường Sinh nghĩ tới tình huống bây giờ của Chiết Tụ, nói: "Chuyện có nặng nhẹ, ta xử lý xong chuyện này rồi mới tính."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...