Trạch Thiên Ký

Đạo môn là Quốc Giáo của Đại Chu, nhưng không chỉ là Quốc Giáo của Đại Chu, tại trước lúc Đại Chu kiến quốc rất lâu, ở rất nhiều vương triều Đạo môn cũng là Quốc Giáo.

Giáo Hoàng là người chấp thần quyền trong Quốc Giáo, là cộng chủ của tín đồ thiên hạ, từ ý nào đó mà nói, có địa vị cao hơn so với quân vương.

Như thế nào mới có thể làm tốt trách nhiệm của Giáo Hoàng?

Trần Trường Sinh đọc một lượt Đạo Tàng, ở trong sách xem rất nhiều câu chuyện của vô số đời Giáo Hoàng, nhưng loại chuyện này không có cách nào học tập .

Hoặc chính bởi vì nguyên nhân như thế, Giáo Hoàng sư thúc của hắng chưa từng dạy hắn làm thế nào, mà cố gắng thông qua lời nói của mình ảnh hưởng đến hắn mà thôi.

Tỷ như thiên hạ làm trọng, ẩn mình chờ thời, thận trọng cẩn thận, không cần để ý nhất thời được mất, không để ý muôn đời chê khen, chỉ vì chúng sanh.

Rời đi kinh đô, hắn giống rất nhiều người trẻ tuổi trực tiếp đi lên phương bắc, muốn ra sức ở trên chiến trường, nhưng sự thật chứng minh như vậy không có chút tác dụng nào, ngược lại dễ dàng để cho tiền tuyến trở nên hỗn loạn, lòng quân dao động. Tiếp theo hắn bắt đầu dùng y thuật để cứu người, luyện chế Chu Sa đan, quả thật cứu được không ít người, nhưng vậy vẫn không đủ.

Vương Chi Sách ở bút ký từng thảo luận, vị trí là tương đối, đứng ở vị trí bất đồng, tự nhiên phải lựa chọn phương pháp làm việc bất đồng. Hắn bây giờ là Giáo Hoàng, muốn có cống hiến với thế giới này, không thể giống như một kiếm khách, một thầy thuốc làm chuyện như vậy, mà nên dùng thủ đoạn hoàn toàn khác biệt.

Đối với thế giới hắc ám mà hủ hủ này, Tô Ly không muốn làm bạn với nó, khinh thường nhìn nó, nếu hồng trần dính vào người sẽ vung kiếm chém đi, thủ đoạn của Thiên Hải Thánh Hậu lại là dùng thủ đoạn càng thêm hắc ám, càng thêm tàn khốc để trấn áp, thử đem toàn bộ những thứ mốc meo này xua tan, mà thủ đoạn của Giáo Hoàng sư thúc càng thêm ôn hòa mà bảo thủ.


Ở trong suy nghĩ của Trần Trường Sinh, những thủ đoạn này đều không đúng.

Hắn không thể nào như sư thúc vì đại cục mà không ngừng rút lui, tình nguyện hy sinh chính mình, hắn cũng không muốn giống Tô Ly tiền bối xa cách với thế giới này như thế, thế giới này mặc dù không có thiện ý gì với hắn, nhưng hắn vẫn thích thế giới này cùng với mọi người sống trên thế giới này, dĩ nhiên hắn càng không có khả năng giống như Thiên Hải Thánh Hậu làm như vậy, ban đầu ở Lăng Yên các xem bút ký của Vương Chi Sách, hắn đã từ bỏ dã vọng muốn làm cho thế giới nhảy múa thay mình.

Thủ đoạn hoặc là nói phương pháp hoặc là nói việc cần phải làm của hắn thật ra rất đơn giản.

Nếu không muốn đem thế giới này chắp tay tặng cho những người hủ hủ , không thú vị, như vậy mình nên đứng ra.

Tựa như gió xuân thổi tới giang nam, tựa như hoa dại nở đầy sườn núi, cứ như vậy quang minh chánh đại, đường đường chánh chánh, chiêu cáo thiên hạ.

Nếu như chỉ có một mình hắn, dĩ nhiên sẽ rất khó khăn, may mắn chính là, hắn còn có rất nhiều bạn cùng lứa tuổi, người đồng đạo.

Nếu như tên kia nguyện ý gia nhập, thật là tốt biết bao, đáng tiếc chính là tại sao hắn không muốn rời núi chứ?

Trần Trường Sinh nhìn về gian phòng xa xa vẫn sáng tỏ ánh đèn, không biết La Bố lúc này đang suy nghĩ cái gì.


...

...

Ma tộc thật sự rút quân rồi, không có bất kỳ cái bẫy nào cả, cũng không giữ lại chút nào, cánh đồng tuyết từ bắc Thiên Lương quận tới tây lộc Hàn sơn phương viên hoang dã hai nghìn dặm, cũng không có bóng dáng một tên Ma tộc nào, chỉ có bờ Lạp Hỗ hà còn giữ hai đội lang kỵ, hẳn là dùng để giám thị động tĩnh của đại quân Nhân tộc.

Đối với nguyên nhân vì sao Ma tộc rút quân, rất nhiều người vẫn còn có chút nghi ngờ không giải thích được, nhưng vô luận từ góc độ nào đánh giá, đây cũng coi như là Nhân tộc thắng lợi, phương bắc cánh đồng tuyết hơn mười tòa quân phủ cùng với số lượng càng nhiều quân trại cũng bắt đầu ăn mừng, trên mặt mọi người tràn đầy nụ cười thoải mái.

Không khí trong Tùng Sơn quân phủ cùng chỗ khác bất đồng, khẩn trương hơn nữa rất áp lực, hai bên đường lớn đầy ấp người, vô luận là quân sĩ hay là thương nhân hoặc là dân thường nhân số không nhiều, trên mặt cũng tràn ngập sầu lo cùng bất an, bởi vì bọn họ ở chỗ này không phải đợi chúc mừng Ma tộc rút quân, mà là đang chờ kết quả của một cuộc tra hỏi.

Những ngày trước đó, lần lượt có rất nhiều liễn tiến vào Tùng Sơn quân phủ, có liễn đến từ Ủng Lam quan cùng Ủng Tuyết quan, có liễn đến từ Hán Thu thành, có vài toà liễn thậm chí tới từ kinh đô xa xôi, mà mỗi một tòa liễn cũng đại biểu một vị đại nhân vật chân chính.

Bởi vì Ninh Thập Vệ đã chết.

Một đêm nào đó, hắn mang theo thân binh rời khỏi chỗ đóng quân, lúc đó biến mất mất tích, sau phát hiện ra thi thể của hắn đã không trọn vẹn, vấn đề mấu chốt nhất dạ, hắn không phải chết trên chiến trường cánh đồng tuyết, mà là một mảnh tuyết lĩnh cực kỳ vắng vẻ.


Một vị thần tướng ly kỳ tử vong, dĩ nhiên cần điều tra rõ chân tướng.

Trên đường quân sĩ cùng thương hộ dân chúng, cũng rất muốn biết nguyên nhân trong đó.

Bọn họ cũng không biết, đêm đó còn rất nhiều người chết. Chu phiệt tân nhậm phiệt chủ Chu Dạ, Thiên Hải gia đệ tử đời thứ hai trọng điểm bồi dưỡng Thiên Hải Triêm Y, còn có Đường gia Thập Thất gia, giống như Ninh Thập Vệ, cũng chết trong cái đêm cực kỳ lạnh lẽo ấy.

Đã chết nhiều đại nhân vật như vậy, tự nhiên cần càng nhiều đại nhân vật tới để điều tra.

Hai vị thần tướng chia ra từ Ủng Tuyết quan cùng Ủng Lam quan chạy tới, Thiên Hải gia cũng có đại nhân vật chân chính tới —— đệ đệ của gia chủ Thiên Hải Thừa Vũ, Thiên Hải Thừa Văn, nhưng hắn cũng không phải là người có địa vị tối cao ở Tùng Sơn quân phủ hôm nay , bởi vì Trung Sơn Vương đóng vai trò khâm sai triều đình từ kinh đô cũng tới. Chỉ có Thiên Lương quận Chu gia bởi vì liên tiếp hai đời phiệt chủ chết đi, không còn nhân vật nào có thực lực nữa, thế lực kịch liệt suy thoái, chẳng qua chỉ tùy tiện phái người, nghĩ đến ở lúc thẩm án cũng chỉ có thể ở cạnh nghe mà thôi.

Đại nhân vật đi tới Tùng Sơn quân phủ, thiết yếu đương nhiên là điều tra nguyên nhân cái chết của Ninh Thập Vệ đám người, nhưng rất rõ ràng, quan trọng nhất chính là vị trí kia.

Vị trí thần tướng ở Tùng Sơn quân phủ.

Năm đó Thánh Hậu nương nương đương triều, chiến sự đối với Ma tộc tiến hành cũng không thuận lợi, nhưng quân đội vẫn không kém lúc toàn thịnh, cũng sở hữu ba mươi tám vị thần tướng. Sau Thiên Thư lăng chi biến , Tiết Tỉnh Xuyên, Thiên Chùy mấy vị thần tướng trước sau chết đi, sau đó triều đình tranh giành giống như trước vô cùng kịch liệt, mưa gió phiêu linh, hôm nay chỉ còn lại hai mươi ba vị.

Kinh đô cùng Lạc Dương cần có thần tướng trấn thủ, số lượng thần tướng có thể ở lại phương bắc lại càng ít hơn.

Hôm nay trên cánh đồng tuyết, trừ Ủng Tuyết quan cùng Ủng Lam quan địa vị đặc thù, quân phủ còn lại đều chỉ có một vị thần tướng. Sau khi Ninh Thập Vệ chết, vị trí thần tướng của Tùng Sơn quân phủ liền để trống, hơn nữa không cách nào từ quân phủ khác điều động thần tướng tới đây, chuyện này đồng nghĩa, triều đình cần một vị thần tướng mới.


Đối với Đại Chu quân đội cho đến triều đình mà nói, thần tướng là vị trí mấu chốt nhất.

Bởi vì thần tướng có binh quyền, thời khắc mấu chốt thậm chí có thể không phụng chỉ ý điều động binh lính.

Bất kể Ninh Thập Vệ đến tột cùng là vì chuyện gì mà chết, hiện tại nếu để trống một vị trí, có thể chọn ra một vị thần tướng mới, vô luận là Tương Vương nhất phái hay là Thiên Hải gia hoặc là thế lực khác trong triều, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy.

Thời tiết giá rét, Tùng Sơn quân phủ không có tuyết rơi, phía trên thành trại dựa vào núi mà xây lại giăng đầy mây đen, bầu trời rất lãnh đạm.

Tựa như vẻ mặt các đại nhân vật lúc này ngồi ở chánh đường trong quân phủ.

Trung Sơn Vương ngồi chính giữa, như trong truyền thuyết, thần sắc ẩn chứa vẻ cực kỳ thô bạo.

Thiên Hải Thừa Văn cùng Kiến Hi thần tướng đến từ Ủng Tuyết quan ngồi bên tay phải.

Đại Lý Tự khanh theo Trung Sơn Vương tới đây còn có Thành Đào thần tướng đến từ Ủng Lam quan ngồi bên tay trái.

Trận doanh vô cùng đối lập, lập trường cũng giống như thế, nếu không vì sao không khí trong chánh đường lại đầy áp lực như thế, thậm chí lộ vẻ có chút âm trầm.

Thành Đào thần tướng nhìn thống binh lĩnh ở Cao Dương trấn quỳ bên dưới, sắc mặt cực kỳ khó coi, quát lên: "Chủ tướng đến doanh địa của ngươi, ngươi lại không biết chuyện gì cả ư?"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui