Từ khi tân quốc nguyên niên bắt đầu, toàn bộ đại lục cũng chỉ quan tâm một việc.
Không phải là Giáo Hoàng bị trục xuất, không phải là Thánh Nữ phong hợp trai, không phải là Vương Phá trở về Hòe viện.
Chuyện kia còn khẩn yếu hơn so với tất cả những chuyện này cộng lại.
Ma tộc xâm lấn.
Mùa thu năm ngoái, Ma Quân đã chết, Nam Khách rời đi, tân quân sơ lập, nội bộ Ma tộc cực kỳ hỗn loạn, khắp nơi trong Tuyết Lão thành đều là máu, thời tiết dị thường hàn lãnh, mùa đông đến sớm, gió tuyết ào ào, thu hoạch giảm thiểu, không biết bao nhiêu tiểu bộ lạc của Ma tộc bị buộc rời xa Tuyết Lão thành, lang kỵ mà Ma Cung coi trọng nhất sản lượng năm nay không bằng một phần ba năm ngoái.
Cho dù ai đến đánh giá, đây đều là thời khắc Ma tộc yếu ớt nhất, không có mấy người có thể nghĩ đến, Ma tộc lại chọn thời điểm này để đại cử xâm lấn.
Đại cử hai chữ này mang ý nghĩa điên cuồng, không tiếc bất cứ giá nào.
Có thể là gió tuyết lạnh lẽo mang đến nguy cơ sinh tồn, trực tiếp chuyển biến thành dục vọng khát máu của Ma tộc. Còn có một nguyên nhân trọng yếu phi thường, đó chính là Ma tộc Thái tử Hãn Thanh năm đó, thủ Thiên Thư lăng hơn sáu trăm năm, cuối cùng rời kinh đô, vượt qua cánh đồng tuyết mênh mông, trở lại Tuyết Lão thành.
Dựa theo ước định với Thương Hành Chu, Bạch Đế thành thông qua phương pháp bí ẩn nào đó, đưa hắn vào Tuyết Lão thành, có liên lạc với một vài thành viên nguyên lão hội vẫn trung với hắn. Thông qua tình báo trong Ma cung truyền tới, hắn lần nữa khẳng định trước mặt chân chính thống trị Ma vực cũng không phải là Ma Quân tân nhậm trong Ma cung, mà là Ma Soái cùng với vị thần bí quân sư Hắc Bào kia.
Hắn cho rằng mặc dù Ma Soái cùng Hắc Bào liên thủ lật đổ vị Ma Quân phụ thân từng hùng bá đại lục của mình, nhưng cũng không ý tứ hàm xúc bọn họ thật sự tín nhiệm lẫn nhau, ngược lại, không có bóng ma trong bầu trời còn tồn tại, sự tín nhiệm giữa hai người tùy thời có thể biến thành bọt nước, bọn họ tất nhiên sẽ cảnh giác lẫn nhau, thậm chí tùy thời chuẩn bị hạ thủ với đối phương. Về phần Ma Quân tân nhậm trẻ tuổi trong Ma cung, chẳng qua là một con rối đáng thương, tựa như cây cỏ tùy ý lắc lư giữa hai luồng gió rét , tùy thời có khả năng bị liên lụy, sau đó chết đi.
Hãn Thanh muốn lợi dụng quan hệ căng thẳng giữa Ma Soái cùng Hắc Bào.
Bởi vì nguyên nhân lịch sử, hắn không thể nào hợp tác với Hắc Bào, cho nên đương nhiên, hắn liên hệ với Ma Soái trước.
Hắn biết Ma Soái sẽ không hoàn toàn tin tưởng mình, nhưng hắn không thèm để ý, đối tượng mà hắn muốn hợp tác thực sự lại là Ma Quân tân nhậm trẻ tuổi kia cơ.
Hài tử kia tứ cố vô thân ở trong Ma cung, chắc chắn sẽ thấp thỏm lo âu, nếu như lúc này có thể được hắn cùng với lực lượng phía sau hắn ủng hộ, tất nhiên sẽ mừng rỡ như điên.
Hơn nữa, bọn họ là an hem ruột.
Sau này đến đánh giá, ý nghĩ của Hãn Thanh cũng không sai, thậm chí có thể nói tuyệt đối chính xác. Ma tộc không phải là Nhân tộc, đối với thế giới này có góc độ bất đồng, nhưng hai bên từ bản chất cũng không có gì khác biệt, quyết định kết cục của câu chuyện tất cả chỉ là lợi ích, tín nhiệm cùng với quan hệ từ xưa đến nay đều cực kỳ kém.
Hãn Thanh thất bại, là bởi vì từ đầu phán đoán của hắn đã có vấn đề.
Ma Soái cùng Hắc Bào có thể thật sự có vấn đề, nhưng này vị Ma Quân trẻ tuổi này lại cũng không phải là con rối như hắn suy đoán. Trên thực tế, cho đến sau khi hắn chết, toàn bộ đại lục mới biết được, kẻ chủ mưu làm phản ở Tuyết Lão thành cũng không phải là Ma Soái, cũng không phải là Hắc Bào, mà là vị Ma Quân trẻ tuổi mà tất cả các thế lực thương hại hoặc là không thèm để ý kia.
Hắn mới thật sự là người soán vị.
Sở dĩ Ma Soái cùng Hắc Bào liên thủ, đem vị Ma Quân từng bá đạo vô song kia đẩy vào thâm uyên, chính bởi vì hắn tồn tại.
Ma Soái cùng Hắc Bào quả thật sẽ không tín nhiệm nhau, nhưng đều vô cùng tín nhiệm Ma Quân trẻ tuổi, đem Ma Quân trẻ tuổi coi là con cháu thân cận nhất.
Có thể đồng thời được hai vị này tín nhiệm thậm chí là trung thành, Ma Quân trẻ tuổi làm sao làm được?
Phụ thân của hắn đã từng là bóng ma kinh khủng nhất trên phiến đại lục này, chính là Thái Tông cùng Chu Độc Phu liên thủ, cũng không cách nào hoàn toàn tiêu diệt, lại bị người này đích thân giết chết.
Ma Quân trẻ tuổiđến tột cùng là kẻ như thế nào?
Đem hi vọng thành công ký thác trên người đối thủ chân chính, mang tâm thái lợi dụng đối phó với một đối thủ đáng sợ không cách nào tưởng tượng, không có chút bất ngờ nào, Hãn Thanh hoàn toàn thất bại. Thời điểm sắp chết, dù hắn khô thủ Thiên Thư lăng sáu trăm năm, mưa gió không thể chạm vào, cũng không nhịn được ngẩng đầu lên, nhìn về vương tọa.
Đây là một vị Ma tộc trẻ tuổi mà anh tuấn, khóe môi khẽ nhếch lên, vừa đúng hòa tan quý khí cùng khí phách trên ma thân.
Ma Quân trẻ tuổi là đứa con nhỏ nhất của vị Ma Quân Bệ Hạ vĩ đại kia, so với Nam Khách cũng không lớn hơn bao nhiêu.
Ma Quân đã chết có rất nhiều đứa con, Hãn Thanh là một kẻ cường đại nhất trong số đó, Nam Khách là người nổi danh nhất, những cái tên còn lại quả thật ít người biết tới.
Khách quan mà nói, tên của hắn cũng đã được nhiều người biết đến, bởi vì hắn đã từng là Ma Quân Thiếu chủ, còn chủ yếu vì hắn đã từng nói một câu.
"Ta rất muốn Từ Hữu Dung."
Không phải là muốn gặp, là muốn.
Sau hi những lời này truyền lưu trên đại lục, tạo thành vô hạn lửa giận cho Nhân tộc cùng Yêu tộc, cũng tạo thành rất nhiều đùa cợt.
Bởi vì khi đó, hắn trừ thân phận Ma Quân Thiếu chủ, không có điểm gì đáng để khoe khoang hơn.
Vô luận thiên phú tu hành hay là ma thân tăng cấp, hắn cũng biểu hiện vô cùng bình thường, không bằng Nam Khách, chớ đừng nói chi là Từ Hữu Dung.
Thời khắc Tuyết Lão thành quý tộc tụ hội, ở trên Lan Khê triển lãm tranh, hắn cho tới bây giờ cũng chưa từng đạt được lời khen đẹp đẽ nào, ngay cả Trần Trường Sinh cũng không bằng, chớ đừng nói chi tới Thu Sơn Quân.
Cho đến hiện tại.
Ngoài Tuyết Lão thành gió lửa khắp nơi, trong thành vô số quý tộc đầu gãy thân tàn, máu đỏ ngập trời.
Ngoài Ma Cung lang kỵ gào thét mà đi, trong cung kiến trúc khắc đầy dấu vết khổ chiến.
Vị huynh trưởng truyền kỳ cả người đầy máu quỳ gối trước người của hắn.
Ma Soái cùng Hắc Bào an tĩnh đứng bên người hắn.
Hắn đứng phía trước nhất.
Hắn đứng trung tâm nhất.
...
...
"Chẳng lẽ ngươi tin tưởng mình vẫn có được sự trung thành của bọn họ ư?"
Hãn Thanh nhìn Ma Quân trẻ tuổi hỏi. Những lời này tự nhiên là nhắc tới Hắc Bào cùng Ma Soái.
"Ca ca, các ngươi sống quá lâu rồi, nghĩ chuyện thường thường chỉ có thể liên quan tới trung thành, nhiệt huyết, tín nhiệm, âm mưu... những từ ngữ không chút thú vị này, ta còn rất trẻ tuổi, ta thích những từ trẻ trung tươi mới hơn, tỷ như lý tưởng, mơ ước, ánh mặt trời, ấm áp, mùa xuân... phía nam, còn có cô nương."
Ma Quân trẻ tuổi nở nụ cười động lòng người: "Bọn họ ủng hộ ta không liên quan gì tới trung thành, mà là bởi vì chúng ta có cùng chung lý tưởng, hoặc có thể nói là mơ ước."
Hãn Thanh hiểu được ý tứ của hắn, sắc mặt trở nên tái nhợt.
Ma Tướng thứ bảy cùng Ma Tướng thứ hai mươi bốn tiến lên, đem hắn kéo ra khỏi cung điện, đạo thâm uyên phía sau Ma Cung đang chờ đợi hắn.
Ma tộc đại quân sắp xuất chinh.
Ma Quân trẻ tuổi đi tới ngoài điện, nhìn lang kỵ đông nghịt trên mặt tuyết còn có Ma tộc binh lính không ngừng thấp giọng gầm thét, bỗng nhiên trầm mặc.
Hắn không biết nghĩ tới điều gì, có chút thất thần, thật lâu sau mới tỉnh lại, có chút tự giễu cười cười.
Sau đó, hắn nói một câu nói ngày sau sẽ rất nổi danh.
"Phía nam ánh mặt trời tốt hơn, ấm áp hơn, mùa xuân dài hơn, phía nam còn có rất nhiều cô nương, cho nên, chúng ta đi phía nam."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...