Thế giới khó hiểu kia, có quy tắc vận hành của mình, cứng nhắc, đơn điệu, tái diễn, cho dù thỉnh thoảng xuất hiện một chút tình tiết làm người ta không tưởng được? Nhưng nếu như nhìn tới chỗ sâu, vẫn là phiên bản chuyện cũ năm xưa, vô luận dưới ánh mặt trời hay là dưới trời sao, cũng không có chuyện gì mới mẻ, âm mưu cùng phản bội đều là mùi vị mục nát làm người ta muốn nôn mửa.
Những thanh niên vẫn tràn đầy mong đợi, hi vọng đối với thế giới này, vẫn có dũng khí đứng dưới ánh mặt trời nhìn thẳng vào hắc ám, trong tinh không nhìn lên đạo đức, tự nhiên không cách nào sinh ra hảo cảm đối với thế giới như vậy, tỷ như Đường Tam Thập Lục, nhưng ở trong mắt Vấn Thủy Đường gia vị Nhị gia thích không tiếng động mà cười kia, ở trong mắt các lão nhân của Thiên Hải gia, ở trong mắt Chu Thông, ý nghĩ của người trẻ tuổi luôn ngây thơ buồn cười như vậy.
Nhân sinh không phải một trò chơi trẻ con —— Trần Trường Sinh thậm chí có thể nghĩ đến, trên đường từ kinh đô bị áp tải về Vấn Thủy, Đường Tam Thập Lục sẽ nghe được bao nhiêu lời tương tự. Hắn cũng có thể tưởng tượng được, lúc này ở Đông Ngự thần tướng phủ, Từ Thế Tích khuôn mặt nghiêm túc, một thân chánh khí, sau khi đầy bàn thức ăn triệt hạ, sẽ nói với phu nhân, hắn chính là một phụ thân làm bất cứ chuyện gì cũng là vì nữ nhi, nếu như không phải ta quyết định thật nhanh, ngăn cơn sóng dữ, sau khi Thánh Hậu nương nương chết, ngươi cho rằng nàng còn có thể an ổn ngồi trên vị trí Thánh Nữ ư?
Tinh quang dần tan, bóng đêm dần dần dày đặc, trước cửa Quốc Giáo học viện bỗng nhiên có chút xôn xao, sau đó Tô Mặc Ngu vội vã đi tới ven hồ, đem tin tức kia nói cho hắn.
Tuyết Lão thành tin tức quả thật làm cho người ta khiếp sợ, Trần Trường Sinh trầm mặc một đoạn thời gian rất dài.
Ma Quân đã chết, đối với hắn mà nói đây là chuyện vô cùng tốt, ở Chu viên, hắn và Từ Hữu Dung mấy lần suýt nữa bị Nam Khách giết chết, hắn đối với Ma tộc Tiểu công chúa đôi mắt cách nhau rất nhiều kia không có bất kỳ hảo cảm, chỉ là nghĩ tới đối thủ từng ngươi chết ta sống, ở trong đại biến kinh khủng như vậy, tựa như bọt nước biến mất, khó tránh khỏi vẫn sẽ có một chút ngơ ngẩn.
"Rời khỏi kinh đô sao, đây là lựa chọn tốt nhất." Tô Mặc Ngu nói với hắn.
Trần Trường Sinh hiểu được ý tứ của hắn.
Ma Quân tử vong, Ma tộc nội loạn, để cho Thương Hành Chu bố trí tất cả mọi chuyện, đi lên thần đàn, ở trước khi trí nhớ của loài người còn không hoàn toàn mờ nhạt, không có ai còn dũng khí để phản kháng hắn.
Hôm nay Giáo Hoàng Bệ Hạ rất hiếm khi tỏ ra tư thái cường ngạnh, bảo vệ hắn và Quốc Giáo học viện, cũng chỉ có thể duy trì thế cân bằng.
Nhưng đúng như Giáo Hoàng Bệ Hạ nói, hắn đã già, sắp chết, nếu như ngày đó thật sự tới, Trần Trường Sinh nên đối mặt người kia như thế nào đây?
Người kia sẽ trở thành thần minh của toàn bộ đại lục, hơn nữa còn là lão sư của hắn.
Trần Trường Sinh lần nữa trầm mặc thời gian rất lâu.
Hắn quả thật muốn rời khỏi kinh đô, ở trong khoảng thời gian ngồi ở tàng thư lâu, từng mấy lần muốn thu thập hành lý, nhưng cuối cùng đã bỏ qua.
Hắn biết mình không thể ly khai, bởi vì người kia sẽ không cho phép hắn rời khỏi tầm mắt của mình, trừ phi hắn chết.
Dư Nhân cũng biết chuyện này, cho nên, hắn lẳng lặng làm Hoàng Đế trong hoàng cung.
Trần Trường Sinh ở Quốc Giáo học viện lặng yên chờ đợi thời gian trôi đi.
Bọn họ là người hiểu rõ Thương Hành Chu nhất trên thế giới này, thậm chí so với Giáo Hoàng Bệ Hạ còn càng thêm hiểu rõ.
Mặc dù trước kia lão sư trong suy nghĩ của bọn họ chỉ là một đạo nhân bình thường, bây giờ là một vị Đạo Tôn.
Nhưng vô luận là đạo nhân bình thường hay là Đạo Tôn chí cao, cũng là sư phụ của bọn họ.
...
...
Ngày thứ tư sau Thiên Thư lăng chi biến, lại có một tin tức làm người ta khiếp sợ từ Hàn Sơn truyền đến.
Thiên Cơ lão nhân đã bình yên chết đi trong một gian phòng nhỏ cạnh bờ Thiên Trì.
Vị lão nhân đứng đầu Bát Phương Phong Vũ này, cùng tuổi đời với Giáo Hoàng, Thương Hành Chu, vẫn còn không thể địch lại được thời gian, thần hồn trở về Tinh hải.
Bị tin tức kia làm chấn động một lát, kinh đô lần nữa tự động tiến vào trong hỗn loạn.
Sở dĩ nói hỗn loạn, là bởi vì khắp nơi đều có người chết, đều có soát nhà, sở dĩ nói tự động, là bởi vì toàn bộ tiến hành dưới sự khống chế của triều đình, vô luận phạm vi liên lụy, hay là độ chấn động, đều ở một trình độ đại đa số người đều có thể thừa nhận, cũng không làm cho dân chúng quá nhiều ác cảm.
Thiên Hải triều đại thần đã chết một chút, bị giam vào nhà tù, phần lớn cũng đã thả ra, chỉ có bè lũ ngoan cố còn đang đau khổ chống đỡ, hoặc là có thể chống được đến một chút thời gian.
Hoặc là bởi vì Trần Quan Tùng bị Thiên Hải Thánh Hậu dùng Thiên Phượng chân hỏa đốt cháy, thân phận chân thật của Hãn Thanh bị vạch trần rời khỏi kinh đô, Đại Chu triều không tìm được một danh tướng có đầy đủ tư lịch áp trận, các châu quận quân phủ thỉnh thoảng có chiến đấu kịch liệt phát sinh, cho nên quân đội thanh tẩy cũng càng thêm lãnh khốc dữ dằn.
Tuyết Lão thành làm phản để cho bảy tên ma tướng bỏ mình, phương diện Đại Chu triều đã có tám vị thần tướng chết đi, còn có mấy vị thần tướng nản lòng thoái chí, cởi giáp về quê. Làm người ta cảm thấy hàn lãnh chính là, y theo trong cung truyền ra ý chỉ, thi thể Tiết Tỉnh Xuyên cùng với Vũ Lâm quân chút ít tướng quân trung với Thiên Hải Thánh Hậu, đến nay vẫn vứt ở bên cạnh quan đạo ngoài thành để thị chúng, không cho phép mang chôn.
Thế nhân đều biết, Tiết Tỉnh Xuyên thần tướng cùng Thiên Chùy thần tướng là phụ tá đắc lực, thuộc hạ trung thành nhất của Thiên Hải Thánh Hậu.
Di thể Thiên Chùy thần tướng, đã hóa thành khói xanh, theo Thiên Hải Thánh Hậu trở về Tinh hải. Tiết Tỉnh Xuyên lại không cách nào nhận được đãi ngộ tương tự.
Không nói Tiết Tỉnh Xuyên năm đó ở quân phủ phương bắc đối kháng Ma tộc đại quân, từng vì Đại Chu triều lập nhiều chiến công thật lớn, hơn nữa hắn chỉ là một tướng quân bình thường, vì sao sau khi chết còn phải thừa nhận nhục nhã như vậy?
Rất nhiều người cũng cảm thấy chuyện này không đúng, nhưng không dám phản đối, bởi vì đây là trong hoàng cung truyền ra ý chỉ, hơn nữa mọi người biết, đây là một vài đại nhân vật cường ngạnh đáp lại đối với tin đồn ở kinh đô.
Tại trong truyền thuyết, Tiết Tỉnh Xuyên chết dưới âm mưu của Chu Thông.
Chu Thông phản bội Thiên Hải Thánh Hậu, còn phản bội bằng hữu duy nhất của chính mình.
Mọi người thống hận cùng với khinh bỉ đối với Chu Thông, theo tin đồn truyền bá, đã đến một độ cao mới.
Lúc này, trong cung đạo ý chỉ kia đi ra, Tiết Tỉnh Xuyên cùng các tướng lãnh Vũ Lâm quân đều bị phơi thây.
Đại nhân vật chính là muốn thông qua biểu diễn lãnh khốc, nói cho tất cả thế nhân, chỉ cần là người nguyện ý chống lại Thiên Hải Thánh Hậu, cũng sẽ nhận được bọn họ nhân từ cùng với cường ngạnh che chở, bọn họ thậm chí không tiếc dùng loại phương thức nhục nhã người chết này, tới biểu hiện ý chí của mình, tới thay Chu Thông trút giận.
Đại lục vẫn truyền lưu một câu nói, nếu như Chu Thông chết, chỉ có một người tới nhặt xác cho hắn, người kia chính là Tiết Tỉnh Xuyên.
Hiện tại Tiết Tỉnh Xuyên đã chết, chết trong tay Chu Thông, nhưng còn bởi vì Chu Thông, chết không có chỗ chôn.
Chuyện này làm cho người khác cười chê, rất nhiều người bắt đầu tức giận, nhưng cả kinh đô vẫn yên lặng như tờ.
Có thể là bởi vì tin Thiên Cơ lão nhân đã chết, để cho thế nhân liên tưởng đến Thiên Thư lăng chi biến đêm đó Giáo Hoàng Bệ Hạ nói, hắn cũng đã già, sắp chết.
Nếu như Giáo Hoàng Bệ Hạ cũng hết, như vậy ai có thể chịu đựng được lửa giận của Đạo Tôn?
Có người có thể chịu đựng được, hoặc là nói nàng căn bản cũng không có nghĩ tới vấn đề, có thể thừa nhận hay không, bởi vì nàng là thê tử của Tiết Tỉnh Xuyên.
Lúc sáng sớm, Tiết phu nhân lần thứ tư đi ra khỏi cửa thành.
Nàng đi tới trên quan đạo, nhìn về di thể người chết bị tùy ý đặt trên mặt đất cạnh quan đạo, vẫn không thể phân biệt được cỗ thi thể nào là phu quân của mình.
Sau đó nàng nhìn về Hình bộ chủ sự chịu trách nhiệm trông chừng, nói: "Đại nhân ngài khỏe chứ, ta muốn thay tiên phu..."
Sắc mặt của nàng có chút tái nhợt, vẻ mặt mỏi mệt , đôi môi khô héo, nhưng vẻ mặt vẫn bình tĩnh, tự có một cỗ nghiêm nghị.
Hình bộ chủ sự không để cho nàng nói cho hết lời.
Ba một tiếng roi thanh thúy!
Tiết phu nhân làn váy bị quất rách một góc.
Có thể là bởi vì bị bình tĩnh cùng nghiêm nghị của Tiết phu nhân chấn nhiếp, do đó cảm thấy có chút xấu hổ, thanh âm của Hình bộ chủ sự có chút bén nhọn, khó khăn nghe tới cực điểm.
"Tiết Tỉnh Xuyên theo Yêu Hậu làm việc xấu, lấy mưu phản luận tội, phơi thây mười ngày, sau đó cho chó ăn!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...