Trạch Thiên Ký

Hoàng thành các cửa đều đang đóng, các thần tướng, chư bộ triều thần, các vương gia đã đi tới trong cung, Mao Thu Vũ cùng Bạch Thạch đạo nhân cũng từ Ly cung đi tới. Theo thời gian trôi đi, tình báo từ cánh đồng tuyết trở về phía nam càng ngày càng nhiều, tin tức làm khiếp sợ toàn bộ đại lục, có thể sẽ mang đến vô số náo động, dần dần có càng nhiều chi tiết, càng nhiều hình ảnh.

Ba ngày trước, cũng chính là thời khắc diễn ra Thiên Thư lăng chi biến ở kinh đô, Tuyết Lão thành cũng phát sinh một cuộc đại sự kinh thiên động địa. Ma Soái bỗng nhiên phất cờ phản bội, dẫn dắt đại quân oanh kích Ma Cung, Ma Quân gặp phải Ma tộc quân sư Hắc Bào cùng một cường giả ẩn danh của Nguyên Lão hội đánh lén, người bị thương nặng, rơi vào trong u tuyền, ắt hẳn không có kết cục gì tốt đẹp.

Ma tộc Công chúa Nam Khách vận dụng bí pháp bạo huyết, mạnh mẽ đánh vỡ bình chướng của Ma Cung, hóa thân khổng tước bay về phía nam, mượn đầy trời gió tuyết thành công chạy trốn, bảy tên Ma Tướng trung thành với Ma Quân cùng mấy vạn ma kỵ trong lần phản loạn này bị giết chết hoặc là bị xử tử, đường phố Tuyết Lão thành khắp nơi đều là màu máu, tựa như làn sóng, làm người ta thấy mà kinh hãi, sau đó, Hắc Bào cùng Ma Soái phụng đứa con nhỏ nhất của Ma Quân đăng cơ làm đế, liên tiếp ban mấy đạo ma chỉ, yêu cầu Ma tộc bộ lạc cùng với quân đội tuyên thệ trung thành, đồng thời hạ tất sát lệnh đối với Nam Khách.

Đây là chuyện gì xảy ra? Trong điện chư công Đại Chu hai mặt nhìn nhau, cho dù đã từ nhiều cách bất đồng xác nhận tính chân thực của tin tức kia, nhưng mọi người vẫn khó lòng tin tưởng... địch nhân lớn nhất của Nhân tộc một ngàn năm qua, ma quỷ giống như bóng ma bao phủ cả phương bắc, ngay cả Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ cũng không thể giết chết hắn... Lại chết như vậy hay sao?

Đúng vậy, ngàn năm trước, Ma Quân bại trong tay Chu Độc Phu, người bị thương nặng, năm nay ở Hàn Sơn vì phá vỡ trận pháp của Thiên Cơ lão nhân, cũng tiêu hao rất nhiều máu huyết, rất ít người biết được, Ma Quân ở trên đường xá trở về Tuyết Lão thành, còn từng gặp phải Bạch Đế, nói vậy trận chiến đấu kinh thiên động địa kia, cũng tất nhiên để cho thương thế của hắn tăng thêm, nhưng hắn làm sao có thể chết chứ?

Để người ta không thể hiểu chính là, hắn làm sao có thể chết trong phản loạn?

Muốn tìm được một thế lực trong Ma tộc để lật đổ Ma Quân, tuyệt đối không phải là Nguyên Lão hội, cũng không thể nào là các bộ tộc đã bị dọa cho vỡ mật, chỉ có thể là Ma Soái nắm giữ phần lớn Ma tộc quân đội, tự thân thực lực cũng dị thường kinh khủng, cùng với vị Hắc Bào thần bí khó lường, trong bóng tối không biết nuôi dưỡng bao nhiêu thế lực, hơn nữa, còn phải là bọn họ liên thủ.

Vấn đề là ngay cả những người kể chuyện có trí tưởng tượng khoa trương nhất, cũng không dám suy nghĩ tới khả năng này.

Thế nhân đều biết, Ma tộc quân sư Hắc Bào cùng Ma Soái thế như nước lửa, nếu như không có Ma Quân tự mình trấn áp, nhiều lần điều đình, song phương căn bản không thể nào cùng tồn tại.

Chuyện này không thể nào là giả, bởi vì ... loại thế cục đã duy trì mấy trăm năm. Như vậy rốt cuộc là ai, có thể làm cho Hắc Bào cùng Ma tộc vứt bỏ hiềm khích trước đây, mạo hiểm lớn như thế, cho đối phương tín nhiệm lớn như thế, liên thủ phát ra một kích âm hiểm và đáng sợ như thế với Ma Quân?


Mọi người tầm mắt trong vô thức nhìn về nơi nào đó —— nơi đó là một góc tầm thường trong đại điện, rất u tĩnh, không có thái giám cung nữ đứng ở nơi đó, chỉ có một bức rèm che, theo gió thu nhẹ phẩy, bức rèm che lung lay không tiếng động, mơ hồ có thể thấy hình ảnh sau đó, phía sau rèm không có ghế ngồi, mà là một hành lang dài.

Hành lang kia thông tới một gian phòng rất bình thường sau điện.

Rất nhiều năm trước, các truyền kỳ danh thần trên bức họa ở Lăng Yên các, cũng quen ở trong gian phòng này uống trà, đánh cờ, chửi mắng, xua đi chút thời gian nhàm chán trước khi vào triều.

Hiện tại, Thái Tông Bệ Hạ đã sớm hồn quy Tinh hải, các truyền kỳ danh thần cũng đã sớm rời đi, không ai dám buông lỏng như thế trong hoàng cung, cũng không có ai cố ý khoan dung độ lượng như vậy, thậm chí tuyệt đại đa số người cũng đã quên mất trong gian phòng bình thường này từng phát sinh những câu chuyện như thế.

Có một người không quên, bởi vì hắn chính là người ở niên đại đó.

Hắn không đi lên Lăng Yên các, hắn không có danh tiếng như các truyền kỳ danh thần, nhưng trên thực tế, tại niên đại đó hắn còn quan trọng hơn tuyệt đại đa số mọi người trên Lăng Yên các, bởi vì trước lúc các truyền kỳ danh thần chết, được Ngô Đạo tử vẽ lên mặt giấy, cũng từng được hắn gặp mặt, đổi lại góc độ mà nói, các truyền kỳ danh thần cũng đều được hắn đưa lên Lăng Yên các.

Hắn bây giờ đang ở trong gian phòng bình thường kia.

Không biết là đang hồi ức các chiến hữu trong quá khứ, hay là đang hướng Thái Tông Hoàng Đế Bệ Hạ bẩm báo điều gì.

...

...


Thiên Thư lăng chi biến, Thiên Hải Thánh Hậu đã từng hỏi, ai sẽ giải quyết uy hiếp của Ma tộc.

Thương Hành Chu nói, hắn có thể giải quyết.

Hãn Thanh tin tưởng hắn có thể giải quyết, cho nên mới ném Sương Dư thần thương, hoàn thành chiêu Thu Sát kia.

Ba ngày trôi qua rồi, quả nhiên Ma Quân đã chết, Tuyết Lão thành đại loạn, Thương Hành Chu chứng minh lời nói của mình.

Hãn Thanh lúc này, hoặc là đang chạy tới Tuyết Lão thành, Ma tộc Thái tử trong quá khứ, sẽ nhìn ấu đệ của mình đi lên ngôi vị Ma Quân sao?

Trong điện các đại nhân vật, nhìn bức rèm che không tiếng động đong đưa, rung động im lặng.

Bọn họ không nhìn thấy thân ảnh của Thương Hành Chu, nhưng trong ánh mắt vẫn tràn đầy kính sợ.

...

...

Thời điểm có mây, ngọn đèn dầu trong kinh đô sẽ dầy hơn một chút, cho nên bóng đêm không cách nào quá nồng.


Thời điểm không mây, đầy trời tinh thần chiếu khắp nhân gian, bóng đêm vẫn không cách nào quá nồng.

Tóm lại, ở địa phương phồn hoa như kinh đô, vốn rất khó thấy bóng đêm dày đặc, chớ đừng nói chi là đưa tay không thấy được năm ngón, trừ phi mưa sa thúc dục mọi người tắt đi ngọn đèn nhà mình.

Tinh quang bị hồng nhạn bay múa cùng liễn tuần tra cực kỳ trân quý xua tan, Trần Trường Sinh đứng trên đại dong thụ, có chút không giải thích được bắt đầu hoài niệm trận mưa sa ba ngày trước.

Hoặc là bởi vì ba ngày trước, rất nhiều chuyện còn chưa xảy ra, khi đó hắn còn cơ hội, giả vờ như cuộc sống của mình là yên lặng tốt đẹp.

Tựa như ba năm trước, đoạn thời gian mà chỉ có Lạc Lạc cùng hắn hai người ở Quốc Giáo học viện.

Nhưng một năm trước, Đường Tam Thập Lục từng ở trên đại dong thụ nói với hắn, lão sư của hắn có vấn đề, rất nhiều người cũng có vấn đề, ngươi tốt nhất nên bắt đầu suy nghĩ tới những vấn đề này.

Trần Trường Sinh đã nghĩ tới những vấn đề kia, chẳng qua hắn không có năng lực cùng trí tuệ để giải quyết vấn đề.

Đường Tam Thập Lục đã đi, bị người của Đường gia cưỡng ép mang về Vấn Thủy, không biết còn có ngày trở lại không.

Từ Hữu Dung đã đi, bị Thiên Hải Thánh Hậu phái Mạc Vũ cưỡng ép đưa về Thánh Nữ phong, không biết thời điểm nàng trở lại kinh đô, tòa thành này đã nhấc lên bao nhiêu mưa gió.

Chiết Tụ đã đi, tựa như một con cô lang chân chính biến mất ở trong bóng đêm cùng ngọn đèn dầu tại kinh đô, nhưng nhất định hắn còn ở kinh đô, chẳng qua không biết đang chuẩn bị làm điều gì.

Chân chính để cho Trần Trường Sinh cảm thấy có chút cô đơn, hoặc là nói khổ sở chính là: Chu Thông còn sống.


Hắn đã biết toàn cảnh Thiên Thư lăng chi biến đêm đó.

Tòa tiểu viện trồng hải đường kia đã bị phá hủy, Chu Thông vẫn ổn, hơn nữa... Hắn còn hạ độc làm Tiết Tỉnh Xuyên chết đi.

Kinh đô thế cục biến chuyển, từ thời khắc hoàng liễn đồ mất đi hiệu lực bắt đầu, có thể nói, Chu Thông nổi lên tác dụng tối trọng yếu trong đó.

Hắn đã phản bội Thiên Hải Thánh Hậu.

Trần Trường Sinh có thể tiếp nhận điểm này.

Bởi vì Chiết Tụ là sói, Chu Thông là chó, sói có thể đi ngàn dặm để ăn thịt, chó thì sẽ ăn phân.

Nhưng, Từ Thế Tích cũng phản bội.

Ngay cả, Thiên Hải gia cũng phản bội.

Những điều này để cho Trần Trường Sinh khó có thể tiếp nhận.

Không liên quan tới lập trường trận doanh, chẳng qua là khó có thể tiếp nhận.

Thế giới như vậy thật sự quá mức khó hiểu.

Hắn thật sự không có cách nào thích thế giới khó hiểu như vậy được.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui