Đường gia Nhị gia trầm mặc không nói.
Đại cung phụng nói: "Tiết Tỉnh Xuyên tối nay tất nhiên sẽ ở trong cung để chủ trì hoàng dư đồ, người này khí huyết cực thịnh, lại đang lúc đỉnh phong, ta cùng với hắn giao thủ cũng không có quá nhiều cơ hội để thắng, hơn nữa Thánh Hậu nương nương rất có khả năng sẽ đem Sương Dư thần thương giao phó cho hắn, nếu như là thật, như vậy hắn có năng lực đến cực gần với thần thánh lĩnh vực."
Ý tứ của những lời này đã rất rõ ràng, nếu như Tiết Tỉnh Xuyên cầm trong tay Sương Dư thần thương, như vậy chỉ có cường giả thần thánh lĩnh vực mới có thể chiến thắng hắn, lấy nội tình ngàn năm của Đường gia ở đại lục, hoặc là thật có thể mời được một vị cường giả thần thánh lĩnh vực xuất thủ, nhưng trong hoàng cung có tòa Thiên Ý Sát Cơ trận chuyên môn nhằm vào cường giả thần thánh lĩnh vực.
Thoạt nhìn cục diện này không cách nào phá giải, chỉ có đại cung phụng mạo hiểm xuất thủ, mới có thể tìm được một đường khả năng phá cục.
Đường gia Nhị gia tiếp tục trầm mặc.
Đại cung phụng nói: "Thu Sơn gia cung phụng thực lực không bằng ta, Tương Vương gian xảo cự hoạt, tuyệt đối sẽ không chạy tới kinh đô trước khi định cục rõ ràng, Trung Sơn Vương lại là người điên, trừ ta ra, không còn ai nữa."
"Không." Đường gia Nhị gia lắc đầu nói: "Đường gia chúng ta vĩnh viễn chỉ cung cấp tin tức, phán đoán cùng với kim tiền, không tới thời khắc cuối cùng, chúng ta sẽ không phái một người nào cả."
"Vậy Thiên Ý Sát Cơ trận do ai tới phá? Vào hoàng cung không được, cho dù lão thái gia đích thân đến kinh đô, cũng không có cách nào đem hoàng dư đồ khống chế."
"Người này đã nói với lão thái gia, chuyện này để hắn giải quyết."
"Liên quan trọng đại, chuyện này không thể tin được người khác, không liên quan tới tín nhiệm, mà chỉ có liên quan tới năng lực."
Đường gia Nhị gia nói: "Người này ngay cả ta cũng cảm thấy sợ hãi, cho nên tin tưởng hắn nói có thể làm được, vậy thì nhất định có thể làm được."
Hắn không nói rõ người kia là ai.
Đường Tam Thập Lục tự nhiên không thể nào biết, nhưng không biết tại sao, phi thường khẳng định, hắn nói đúng là vị lão sư của Trần Trường Sinh, Quốc Giáo học viện tiền nhiệm viện trưởng, Thương Hành Chu.
"Nếu mục tiêu của mọi người tối nay cũng là mời Thánh Hậu nương nương trở về Tinh hải, tại sao không thuận tiện cứu Trần Trường Sinh?"
Hắn cố gắng để cho thanh âm của mình bình tĩnh chút ít, lạnh nhạt chút ít, biểu hiện không quá mức để ý.
Nhưng cũng không có cách nào giấu diếm được ánh mắt của Đường gia Nhị gia, hắn nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Đây là hai chuyện không liên quan gì tới nhau."
Đường Tam Thập Lục nói: "Nếu như là thiên đạo để cho Trần Trường Sinh sống, hoặc nhiều hoặc ít sẽ ảnh hưởng đến tâm cảnh của Thánh Hậu nương nương."
Đường gia Nhị gia không tiếng động mà cười, sau đó lạnh nhạt nói: "Đầu tiên, chúng ta không phải đang thay trời hành đạo, mà là đang hàn huyên nhân sự, tiếp theo, chúng ta họ Đường không phải họ Trần, chúng ta không phải là trung thần nghĩa sĩ đi theo mười bảy vị Vương gia về kinh, Trần Trường Sinh chết sống ra sao, chúng ta không nên quan tâm, bởi vì chúng ta muốn bảo đảm chính mình còn sống."
Đường Tam Thập Lục nói: "Vậy Nhị thúc ngươi có nghĩ tới hay không, nếu như các ngươi thất bại thì phải làm sao?"
Đường gia Nhị gia mỉm cười nói: "Nếu như người này không thể phá vỡ Thiên Ý Sát Cơ trận, giúp chúng ta đi vào hoàng cung, vậy chúng ta tự nhiên không thể làm gì khác đành trở về Vấn Thủy."
Đường Tam Thập Lục bình tĩnh nói: "Ngươi có thể chắc chắn Đường gia chúng ta sẽ không phải chịu bất kỳ ảnh hưởng nào ư?"
"Dĩ nhiên, bởi vì không có ai thấy chúng ta từng xuất hiện tại kinh đô."
Đường gia Nhị gia bình tĩnh nói: "Không nên quên lúc trước ta đã nói, Đường gia chúng ta vĩnh viễn sẽ không làm chuyện làm ăn thua lỗ."
Đường Tam Thập Lục nói: "Nhưng lúc trước ngươi cũng đề cập tới tên Vương Phá."
Đường gia Nhị gia vẫn không nổi giận, thở dài nói: "Không sai, trừ Vương Phá còn có Tô Ly, đây là hai cuộc làm ăn mà lão thái gia thua thiệt nhất trên cuộc đời này, nếu như tối nay hai người đều ở kinh đô, Tô Ly đi Thiên Thư lăng vây khốn Thánh Hậu, để cho Vương Phá tính ra trận pháp thay đổi, tìm được nhược điểm, sau đó đi thẳng tới hoàng cung cùng Tiết Tỉnh Xuyên tranh tài một cuộc, nơi nào còn cần chúng ta tự mình ra mặt? Kết quả thì sao? Một người làm danh sĩ cô cảnh nhiễm đầy keo kiệt, một người lại làm lãng tử vướng vào ải mỹ nhân, thật khiến cho người ta đáng tiếc."
"Không đề cập tới Vương Phá năm đó bị Nhị thúc ngươi ép phải rời Vấn Thủy."
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn mỉm cười nói: "Ở thời điểm Đường gia cần bọn họ nhất, bọn họ lại không ở, có thể chính là bởi vì bọn hắn cũng đã nhìn ra, Đường gia chúng ta, không, Đường gia các ngươi chỉ biết định đoạt, nói tiền bạc, để cho bọn họ cảm thấy ghê tởm, chớ đừng nói chi là có thể để cho bọn họ cảm thấy kính sợ."
Nụ cười của hắn rất ngây thơ, rất tinh khiết , rất chói mắt.
Đường gia Nhị gia lẳng lặng nhìn hắn, bỗng nhiên giơ tay phải lên, quất vào trên mặt của hắn.
Ba một tiếng giòn vang, Đường Tam Thập Lục nặng nề đụng vào trên tường, má trái cao cao sưng lên, khóe môi chảy ra một đạo huyết thủy, nhìn rất chật vật.
Nhưng hắn vẫn còn đang cười, cười vẫn vui vẻ như vậy, cho nên lộ vẻ càng thêm chói mắt.
"Ta nói rồi, ta không muốn cùng ngươi chơi trò trẻ con này." Đường gia Nhị gia nhìn hắn vô cùng nghiêm túc nói.
Đường Tam Thập Lục loạng choạng đứng dậy, từ trong tay áo lấy ra khăn tay, đem máu tươi trên khóe môi cẩn thận lau đi, nói: "Không, là bởi vì ngươi biết ta nói không sai."
Đường gia Nhị gia nhìn hắn mỉm cười nói: "Ngươi thật sự cho là Nhị thúc không dám giết ngươi ư?"
Đường Tam Thập Lục nhìn hắn mỉm cười nói: "Ở Quốc Giáo học viện ngay trước mặt nhiều người như vậy ta đã nói, Nhị thúc ngươi vẫn rất muốn ta chết, ta làm sao lại nghĩ ngươi không dám giết ta chứ?"
Không đợi Đường gia Nhị gia nói chuyện, hắn cười tiếp tục nói: "Tin tưởng lão thái gia lúc sau đã biết đối thoại của chúng ta ở Quốc Giáo học viện, tin tưởng đại cung phụng gia gia cũng sẽ đem đối thoại giữa chúng ta truyền về Vấn Thủy, chờ ta về nhà ta cũng sẽ đích thân nói chuyện này với lão thái gia, cho nên nếu như Nhị thúc ngươi hôm nay không giết chết ta, còn thật có chút phiền phức."
Đường gia Nhị gia nhìn hắn mỉm cười nói: "Lão thái gia ánh mắt cùng tính tình, ngươi hẳn phải rõ ràng hơn so với ta."
Đường Tam Thập Lục ha ha cười một tiếng, nói: "Lão nhân gia nha, ánh mắt dù tốt mấy cũng đã dần mờ đục rồi, tính tình lớn hơn nữa, cũng vẫn sủng ái độc tôn, Nhị thúc ngươi cho dù sinh một cái, nuôi đến lớn như ta, miệng ngọt như ta, ít nhất cũng phải tốn nhiều năm thời gian, ta đoán không còn kịp nữa, cho nên Nhị thúc a, nếu như ngài muốn tiếp tục cuộc sống quần áo lụa là của mình, hoặc là tiếp tục ẩn nhẫn, ở dưới tình huống tất cả mọi người biết sắm vai một đứa con nhà giàu, hoặc là ngươi có thể thật cần giết ta trước khi ta về Vấn Thủy, nếu không trận trò chơi ngươi lừa ta, ta gạt ngươi này, thật đúng là không còn biện pháp tiếp tục diễn ra nữa."
Hai người nói chuyện với nhau, cũng khẽ mỉm cười, gương mặt tương tự giống như trước anh tuấn, như vậy tương đối, hình ảnh cũng không hài hòa, ngược lại khiến người ta không rét mà run.
Đây là một đôi chú cháu thế nào a.
Đường gia Nhị gia mỉm cười rốt cục dần dần biến mất, nhìn Đường Tam Thập Lục nói: "Ngươi làm vậy là buộc ta tranh giành gia sản?"
Đường Tam Thập Lục cười nói: "Đường gia chúng ta... Không, Đường gia các ngươi không phải là ưa thích dùng ích lợi trêu chọc lòng người như vậy hay sao? Ta cũng muốn thử xem."
Nghe được câu này, Đường gia Nhị gia không tiếng động mà cười lần nữa, miệng mở rộng, nhìn có chút đáng sợ.
"Đừng cười như vậy, Nhị thúc." Đường Tam Thập Lục bỗng nhiên ngừng cười, nhìn hắn thật tình nói: "Như vậy nhìn rất ngu, như vậy thật sự rất giống một kẻ ngu ngốc."
...
...
Bởi vì gần bầu trời đêm hơn, thời điểm ngày thường có sao, đỉnh Thiên Thư lăng hẳn là sáng hơn mặt đất một chút, nhưng tối nay mây nhiều không mây, bóng đêm nơi này so với chỗ khác trong kinh đô càng thêm thâm trầm, phía trước thần đạo phiến hình ảnh do thanh quang ngưng tụ thành, cũng là càng thêm rõ ràng, có thể thấy được hình ảnh cho dù nhỏ bé nhất.
Ở phía trước trước trong đoạn thời gian đó, Trần Trường Sinh ở phía trên thấy được Quốc Giáo học viện, thấy được trung niên nam nhân rất giống Đường Tam Thập Lục, hắn không biết người này là ai, nhưng có thể đại khái đoán được, chẳng qua hắn bây giờ cũng không hiểu giữa đôi chú cháu này có chuyện gì phát sinh, cũng không biết Vấn Thủy Đường gia đến kinh đô chuẩn bị làm gì.
Thiên Hải Thánh Hậu biết rất nhiều, nhưng nàng cũng không thèm để ý.
Nàng trước đó đã nghĩ đến, Đường gia nhất định sẽ có người tới, Đường gia cũng có thể có người tới, lão nhân bị nàng dùng vô thượng uy quyền áp chế ở bờ Vấn Thủy hơn hai trăm năm kia làm sao bỏ qua cơ hội như tối nay?
Người nên tới cũng đã tới.
"Người không nên tới, cũng đã tới."
Tầm mắt Thiên Hải Thánh Hậu rời đi hình ảnh trong bóng đêm, ngẩng đầu nhìn phương xa.
Nơi này phương xa, là nơi cực kỳ xa xôi.
Lúc trước vô luận Chu Lạc cùng Quan Tinh Khách, Vô Cùng Bích cùng Biệt Dạng Hồng, hay là mười bảy đường phản vương, tứ đại thế gia xuất hiện, cũng không thể làm cho cảm xúc trên mặt nàng có chút biến hóa.
Nhưng nàng lúc này nhìn về địa phương xa xôi kia, vẻ mặt rốt cục trở nên ngưng trọng mấy phần.
Kinh đô ở trung tâm đại lục, cách nơi này xa xôi nhất, hoặc là Đại Tây Châu, hoặc là Nam Hải chư đảo, hoặc là vô tận tuyết nguyên nơi phương bắc ở Tuyết Lão thành.
Hoặc là chính là Vân Mộ.
Trong Vân Mộ có tòa cô phong, cách cô phong ba trăm có tòa tiểu trấn nhân số không nhiều, trấn tên Tây Trữ.
Ngoài trấn nhỏ có gian miếu cũ, sau miếu có dòng suối nhỏ, đều nói dòng suối này bắt nguồn từ cô phong trong Vân Mộ.
Chẳng biết lúc nào, bên suối có thêm một vị tăng lữ.
Tăng lữ mặc tăng y màu đen, phía trên tràn đầy tro bụi cùng vết rách, nhưng tự có một loại cảm giác phiêu nhiên thoát trần.
Vị tăng lữ này dung nhan tuấn tú, nhìn không ra số tuổi cụ thể, đại khái trung niên, khóe mắt có mấy nếp nhăn nhàn nhạt, ánh mắt yên lặng trầm tĩnh, có vô cùng thương xót cùng yêu mến, phảng phất có thể thấy địa phương vô hạn xa xôi, có thể nhìn thấy tất cả.
Tăng lữ đem hai chân đưa vào nước suối hơi lạnh, phát ra một tiếng thở dài.
Cảm xúc trong tiếng thở dài này dị thường phức tạp.
Đôi chân này của hắn đã đi mấy chục vạn dặm đường, quá mệt rồi.
Hắn và tộc nhân của hắn rời khỏi đại lục này đã gần ngàn năm, quá lâu rồi.
Trên mặt tăng lữ toát ra vẻ mỉm cười lạnh nhạt, bầu trời phía trên dòng suối nhỏ có mưa rơi xuống.
Vân Mộ là nơi tất cả mây trên thế gian này tụ hội, cũng là ngọn nguồn của tất cả nước, nơi này cách Vân Mộ rất gần, mưa này chính là cơn mưa tươi mới nhất.
Kinh đô cách mấy vạn dặm cũng bắt đầu mưa, mưa bụi như khói xuyên thấu bóng đêm, rơi ở trong đường phố cùng núi non.
Nam thành một con đường thẳng, mưa bụi bay xuống khẽ biến hình, ánh sáng trong đó chiết xạ đi tới đi lui.
Một vị đạo nhân từ trong đêm mưa đi ra, trống rỗng mà đi ra.
Hắn đứng ở trên đường trong đêm mưa, nhưng làm cho người ta một loại cảm giác, cũng không ở chỗ này.
Hắn ở nơi nào đó, bất kỳ một chỗ nào trên thế gian, vị trí chân thật càng không ngừng biến hóa, căn bản không cách nào xác định nổi.
Mưa bụi chặm đất không tiếng động, hai bên đường phố bình thường, thế nhân đang ngủ say, không có một ai tỉnh lại.
Chỉ có hắn là tỉnh.
Đạo nhân nhìn về tòa lăng ở phía nam, ánh mắt yên tĩnh.
Ở đỉnh lăng, Thiên Hải Thánh Hậu đang lẳng lặng nhìn hắn trong bóng đêm.
Trần Trường Sinh cũng đang nhìn đạo nhân kia.
Hắn lặng yên hô lên sư phụ, nhưng không hô thành tiếng.
Bởi vì đạo nhân kia không nhìn hắn, chẳng qua chỉ nhìn Thiên Hải Thánh Hậu.
Hắn nhớ tới cuộc sống hơn mười năm ở Tây Trữ trấn miếu cũ, sư phụ thường thường cũng chỉ nhìn sư huynh, sẽ không nhìn chính mình, thật giống như trong mắt sư phụ, chưa từng có sự hiện hữu của hắn.
"Nương nương, thối vị đi." Đạo nhân kia nhìn Thiên Thư lăng nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...