Trần Trường Sinh quyết định, không thể chờ Vương Phá thất bại rồi mới ra tay. Đứng ở trên đường mưa, biến thành hai bức tường trước sau, nhìn rất bi tráng, trên thực tế không ý nghĩa, lúc trước sở dĩ hắn nghĩ như vậy, là bởi vì hắn lúc ấy căn bản không tự tin, chỉ là muốn mọi chuyện nghe theo thiên mệnh —— hắn dù thiên phú kinh người như thế nào, cuối cùng tu hành mới chỉ một năm có thừa, không cần nhắc tới kinh mạch trong cơ thể vẫn gãy lìa, chỉ nói chút thời gian này, đã muốn chiến đấu cùng Bát Phương Phong Vũ, thật là chuyện cười rất hoang đường.
Hắn vốn cho rằng mình sau đó cho dù xuất kiếm, chẳng qua cũng là vì kết thúc chút ít tâm ý. Nhưng hiện tại hắn đổi ý. Bởi vì mỗi một người tu hành ngã xuống, để cho sự tin tưởng của hắn tăng thêm một phần, người tu hành Thông U cảnh đã không cách nào uy hiếp được hắn, mới vừa rồi thậm chí có tu hành cường giả hẳn là tiến vào Tụ Tinh sơ cảnh không lâu, lại bị hắn ở trong mưa một kiếm chém ngã
Nếu như không phải đầu kia con đường mưa chiến đấu tầng cấp quá cao, quá mức chói mắt, hoặc là sẽ có nhiều người chú ý tới Trần Trường Sinh làm được chuyện khó tin này hơn. Ở Thiên Thư lăng đạt được tăng lên, thu hoạch ở Chu viên, đi theo Tô Ly nam quy học kiếm, hình tượng của Vương Phá trong mưa sa, trong một kiếm đã hoàn mỹ biểu hiện ra
Nhìn Vương Phá đau khổ chống đỡ ở trong mưa gió, nhìn trên người hắn không ngừng chảy ra huyết thủy lại bị mưa sa nhanh chóng hòa tan, lòng tin mạnh dần cùng chân nguyên hơi khôi phục để trong lòng Trần Trường Sinh dâng lên khát vọng vô cùng mãnh liệt —— hắn muốn thử xem mình có thể đâm Chu Lạc một kiếm không, cho dù đối phương là Bát Phương Phong Vũ trong truyền thuyết, hắn vẫn muốn đâm ra một kiếm kia. Nói thật, hắn căn bản không biết nên như thế nào xuất kiếm, một kiếm này nên đâm tới đâu, nhưng hắn cho là, nếu chính mình quyết định xuất kiếm, như vậy sau khi xuất kiếm, dĩ nhiên sẽ hiểu được một kiếm này vận hành như thế nào.
Trần Trường Sinh đi qua mấy người tu hành ngã trong nước mưa, rời khỏi trước ngựa của Tô Ly hướng Vương Phá đi tới, trong quá trình bước đi hắn bắt đầu tĩnh tâm minh ý, ánh mắt trở nên càng ngày càng sáng ngời.
Đối phương là Chu Lạc, Tòng Thánh cảnh giới có thể dễ dàng chèn ép Nhiên Kiếm, trước ánh trăng, đom đóm làm sao có thể sánh bằng? Kiếm ý trên đường mưa như ánh trăng phiêu miểu không chừng, căn bản không cách nào tính toán, Tuệ Kiếm tự nhiên cũng không cách nào sử dụng. Như vậy hắn nên xuất kiếm gì? Kiếm gì mới là một kiếm cường đại nhất của hắn?
Trần Trường Sinh biết kiếm cường đại nhất của mình là cái gì.
Ở trên Chu lăng, hắn từng hướng âm ảnh che đậy nửa phiến thiên không đâm ra một kiếm kia.
Hắn không biết mình bây giờ còn có thể thi triển một kiếm kia hay không, nhưng hắn muốn thử xem.
Thần thức của hắn rơi vào trên Long Ngâm kiếm. Lúc này Long Ngâm kiếm lấy vỏ làm chuôi, hợp làm một thể, trong nháy mắt thần thức rơi xuống, đã đánh thức những linh hồn trong vỏ kiếm.
Hắn đánh thức vạn đạo tàn kiếm, chuẩn bị mượn kiếm ý dùng một chút.
Hắc long cũng tỉnh lại.
Hắn hít vào một hơi thật sâu, chân nguyên cuồng bạo thiêu đốt, thân thể trở nên vô cùng nóng hổi, nước mưa không ngừng rơi xuống chạm vào áo trong nháy mắt trở thành hơi nước, bao phủ trên nửa người. Kinh mạch gãy lìa phát ra tiếng vang khó có thể thừa nhận, kịch liệt thống khổ từ các nơi trong thân thể truyền vào thức hải, cuồng bạo chân nguyên cuối cùng thành công đột phá mấy chỗ tắc nghẽn, vận tới cổ tay , hắn đã chuẩn bị xuất kiếm . Trong kiếm vô số kiếm ý cùng hắc long ly hồn cũng trầm mặc chuẩn bị kỹ càng.
Song đúng lúc này, Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác được đường mưa quanh mình trở nên u ám chút ít. Là bởi vì đám sương mù bao phủ trước mắt mình sao?
Không phải bởi vì sương mù, là bởi vì có người che đi ánh sáng khắp con đường.
Trần Trường Sinh đột nhiên cảm giác được rất lạnh.
Thân thể của hắn cũng sớm đã bị mưa lạnh ngâm ướt thật lâu, theo đạo lý mà nói, hẳn là chết lặng, nhưng giờ khắc này, hắn phảng phất có thể rõ ràng cảm giác được một luồng gió rét lướt nhẹ qua cổ.
Lạnh lẽo từ sâu trong đáy lòng dâng lên, thân thể của hắn trở nên cứng ngắc, không cách nào nhúc nhích.
Đến lúc này, hắn mới nhớ tới, chính mình quên mất chuyện gì.
Đây là một chuyện trọng yếu nhất.
Nói chuẩn xác hơn, hắn quên mất một người.
Một người không thể nào quên.
Hắn cõng Tô Ly xuyên qua cánh đồng tuyết mấy vạn dặm, từ Ma vực trở về thế giới nhân loại, vẫn có một thích khách đi theo bọn hắn.
Tên thích khách kia rất nổi tiếng, cho nên Tô Ly có chút xem thường đối phương. Dĩ nhiên, cũng chỉ có Tô Ly mới có tư cách xem thường tên thích khách kia. Phải biết rằng, tên thích khách kia xếp hạng thứ ba trên thích khách bảng mà Thiên Cơ các đưa ra. Chưa từng có ai dám coi thường hắn, mà những người coi thường hắn tuyệt đại đa số đều đã chết.
Trần Trường Sinh biết mình tuyệt đối không có tư cách xem thường tên thích khách kia, hơn nữa dọc theo đường đi Tô Ly thường xuyên nhìn viễn sơn trầm mặc không nói, từ trong hình ảnh này hắn biết, ngay cả Tô Ly sâu trong nội tâm đối với tên thích khách kia đều có chút kiêng kỵ.
Tô Ly cùng hắn vẫn cũng rất cảnh giác, vô luận cùng Tiết Hà hay là cùng Lương Hồng Trang thảm thiết chém giết , cho dù bị buộc vào tuyệt cảnh, cho dù tùy thời đều có thể chết đi, bọn họ vẫn không quên mất sự tồn tại của tên thích khách kia, chuẩn bị hậu thủ. Cho đến vừa rồi, Trần Trường Sinh rốt cục quên mất chuyện này.
——ở thời điểm hắn có lòng tin nhất, cảm giác mình cường đại nhất, ý chí chiến đấu kiên quyết nhất.
Hắn đi về phía Chu Lạc, lại rời đi Tô Ly.
Hắn không biết tên thích khách kia đang ở giữa hắn cùng với Tô Ly, bị mưa to giội, nằm trên mặt đất, chính là một người tu hành lúc trước làm bộ bị hắn đánh bại, mà tên thích khách kia lúc này đã đứng lên.
Liên tục mấy chục ngày đêm ẩn nặc đợi chờ, thích khách cuối cùng đã chờ được tới cơ hội hoàn mỹ nhất.
Tên thích khách kia không che mặt, dung mạo bình thường, nét mặt tùy ý có thể thấy được ở bất cứ đâu, nước mưa rơi vào trên mặt của hắn, không để lại bất cứ dấu vết gì, hình dạng của hắn cũng rất khó lưu lại dấu vết trong lòng người khác.
Đây là một người rất bình thường không có gì lạ, như tảng đá ven đường, như viên ngói trong phế tích.
Trần Trường Sinh cảm thụ được động tĩnh phía sau, thân thể cứng ngắc vô cùng, muốn xoay người, nhưng biết không còn kịp nữa.
Quả thật không còn kịp nữa, tên thích khách kia sẽ không cho hắn thêm bất cứ cơ hội nào, sẽ không cho Tô Ly thêm bất cứ cơ hội nào.
Tên thích khách kia ở trong mưa phiêu lướt tới trước ngựa.
Thân pháp của hắn nhìn rất tầm thường, nhưng rất nhanh.
Sau đó hắn xuất kiếm.
Kiếm của hắn rất tầm thường, kiếm pháp nhìn cũng rất tầm thường, nhưng rất nhanh.
Tóm lại, tất cả cũng phát sinh vô cùng nhanh.
Nhưng cảnh giới của tên thích khách này rất không tầm thường, mũi thanh kiếm tầm thường này, lặng lẽ không tiếng động tỏa ra vô số tinh mảnh.
Một đạo khí tức cường đại chí cực rồi lại tịch mịch chí cực, theo kiếm đồng xuất.
Tụ Tinh thượng cảnh
Một thích khách Tụ Tinh thượng cảnh?
Chuyện này đã vượt ra khỏi phạm trù rất nhiều người hiểu được.
Đã tu hành tới Tụ Tinh thượng cảnh, vì cái gì còn muốn giết người mà sống?
Vì sao tên thích khách này phải giết Tô Ly?
Tên thích khách này đáng sợ đến cỡ nào
Mưa to càng không ngừng rơi xuống.
Trần Trường Sinh hai tay cầm kiếm, đứng ở trên đường mưa.
Ở phía sau hắn, tên thích khách kia như u linh, hướng Tô Ly xuất kiếm.
Tất cả cũng phát sinh quá nhanh.
Tất cả tựa hồ cũng đã không kịp thay đổi.
Tiếng mưa rơi như giận.
Bỗng nhiên một đạo thanh âm nhẹ vang lên.
Đó là thanh âm kiếm cùng máu tiếp xúc .
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...