Trạch Thiên Ký

Còn về vật nhỏ hơi lạnh đó, chính là cái cúc áo.

Lúc rời khỏi kinh đô, hắn chỉ mang theo một cái cúc áo, vốn nghĩ nếu gặp nguy hiểm gì ở Chu Viên, thì có thể giúp bảo vệ tính mạng mình.

Nhưng bây giờ hình như phải cho người khác dùng.

Lúc ở Quốc Giáo Học Viện, Lạc Lạc tặng cúc áo cho hắn, nói rất rõ cúc áo này nhiều nhất chỉ có thể mang hai người rời khỏi.

Trần Trường Sinh đang giơ cao cây dù, nhìn mấy cường giả Ma tộc đang lướt nhanh qua, không có xoay người lại mà bình tĩnh nói với Chiết Tụ ở đằng sau:
- Dẫn y đi.

Cục diện Ma tộc bố trí trong Chu Viên nhất định không chỉ như vậy. Nhưng những chuyện liên tục xảy ra ở bên hồ, đủ đã giúp bọn họ xác nhận, trong ba người bọn họ, mục tiêu chính của Ma tộc là Thất Gian. Bằng không, Ma tộc hoàn toàn có thể dốc toàn lực giết chết hắn và Chiết Tụ trước, mà không giống như bây giờ, mãi tới lúc Thất Gian chết đến nơi, Lưu Tiểu Uyển mới nói ra ba từ đó, Lương Tiếu Hiểu cuối cùng xuất kiếm.

Chiết Tụ hiểu điều này. Tuy y không rõ, cho dù Thất Gian đệ tử cuối cùng của Ly Sơn chưởng môn, thì dựa vào cái gì được Ma tộc coi trọng như vậy.

Y cũng hiểu, đem cái cúc áo đó cho mình, chính là đem hy vọng sống cho mình. Còn Trần Trường Sinh giữ lại chính là đối diện với cái chết.


Y cũng hiểu được, Trần Trường Sinh cũng sẽ không tự mình dẫn Thất Gian đi, cũng sẽ không vứt bỏ Thất Gian. Trong bố cục như vậy, chỉ còn lại một khả năng.

Y đồng thời cũng hiểu được, lúc mình trúng kịch độc, không còn sức để đánh tiếp, ở lại không thể giúp gì cho Trần Trường Sinh, chi bằng dẫn Thất Gian rời khỏi.

Y hiểu rõ nhất là, nếu Trần Trường Sinh đã đưa ra chủ ý rồi, thì bất luận mình làm thế nào, cũng đều vô nghĩa, chỉ có thể là lãng phí thời gian.

Chiết Tụ không chút do dự, xốc Thất Gian lên, đồng thời kích phát cái cúc áo trong tay.

Ở trong lòng y, khuôn mặt của Thất Gian tái nhợt dị thường, đầu chân mày chau lại, nhắm chặt mắt, lông mi khẽ nhấp nháy, trong rất đáng thương, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì.

Một làn khói xanh xông ra từ Hoàng Chỉ Tán.

Ở giây phút cuối cùng, Chiết Tụ nhìn bóng lưng Trần Trường Sinh, mặt không biểu tình suy nghĩ rốt cuộc là ai bảo vệ ai? Nếu hôm nay mình có thể sống sót, hình như thật sự nợ ai đó một mạng.

Cơ hồ cùng lúc này, đòn gánh thứ ba của ma tướng lại rơi xuống.

Mặt đất chấn động mạnh, vô số khói bụi tràn lan, che lấp làn khói xanh đó.

Vô số khe nứt xuất hiện, bùn đất mới cuồn cuộn ra, giống như đất cày bừa mùa vụ xuân.

Khói bụi lặng xuống.

Trần Trường Sinh một mình đứng tại chỗ

Hắn tay trái cầm dù

Tay phải nắm chặc đoản kiếm

Ánh mắt của hắn rất túc mục, chuẩn bị cho trận đấu cuối cùng.



- Đó là Thiên Lý Nữu ? Lưu Tiểu Uyển nhìn cây dù trong tay trái Trần Trường Sinh, hơi kinh ngạc hỏi:
- Chẳng lẽ đây là cây dù cả Tô Ly cũng không mua nổi.

Chiến tranh giữa nhân loại và Ma tộc vô cùng tàn khốc, trên đường phân ranh cánh đồng tuyết, loại chuyện giết người xưa nay chưa từng dừng lại. Vì để dành được lợi ích cuối cùng của trận chiến diệt tộc, song phương không từ bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào. Chỉ cần có cơ hội, tuyệt đối sẽ không tiếc bất cứ giá nào giết chết đối phương. Trong doanh trận, những đám trẻ thiên tài sẽ có cơ hội trưởng thành. Sở dĩ Chiết Tụ nhỏ tuổi như vậy, lúc còn ở Tọa Chiếu Cảnh, thì đã có thanh danh lớn trong đại lục, chính là vì y cô độc một mình lại có thể sinh tồn ở nơi tàn khốc nhất, nguy hiểm nhất.

Vì để bảo vệ thiếu niên thiên tài của mình, để bọn họ có đủ thời gian trưởng thành, trước khi các đệ tử vãn bối trọng khí nhất ở các học viên tông phái thế giới loài người thật sự lớn lên, phái ra cường giả âm thầm bảo vệ bọn họ, hoặc là tặng cho một số pháp khí hộ mệnh. Như lúc Thiên Hải Thắng Tuyết trong trận chiến Tuyết Quan, thần tướng Phí Điện thường ẩn núp bên cạnh. Các thiên tài thiếu niên Thần Quốc Thất Luật, Trang Hoán Vũ, Tô Mặc Ngu, Chung Hội đều có đãi ngộ như vậy. Sở dĩ Ma tộc lại lựa chọn vào trong Chu Viên ám sát, chính là vì Chu Viên rất đặc biệt. Cường giả tiền bối nhân loại không thể vào, những người tu hành nhân loại thiếu niên chỉ có thể tự mình bảo vệ mình.

Đương nhiên những người tu hành nhân loại thiếu niên này nhất định sẽ có pháp khí hộ mệnh, người như Trần Trường Sinh rất được Giáo Hoàng sủng ái thì càng như vậy. Chỉ là, pháp khí của Trần Trường Sinh thật sự là quá nhiều, hơn nữa đều là cường đại hiếm thấy. Bất luận là Hoàng Chỉ Tán trong truyền thuyết, hay là Thiên Lý Nữu được người tu hành quý trọng như mạng sống, ở trong đại lục đều là pháp khí cao cấp nhất.

Còn đoản kiếm thoạt nhìn có vẻ bình thường ở trong tay hắn có độ sắc bén khó có thể tượng tượng, càng làm Lưu Tiểu Uyển luôn cảm thấy có chút sợ hãi.

Theo sắp xếp ban đầu của bọn họ, cường giả Ma tộc ẩn vào Chu Viên, dùng tin đồn đầm kiếm dẫn dụ tập trung ở bên hồ. Phối hợp với gian tế ẩn núp trong nhân loại đó, cùng nổi dậy, có lẽ có thể dễ dàng giết chết ba người Trần Trường Sinh, Chiết Tụ và Thất Gian. Như vậy cũng xem như là hoàn thành ba phần tư nhiệm vụ. Sau đó lại đi hội hợp với đại nhân, giết chết Từ Hữu Dung.

Ai có thể ngờ, sắp xếp chu đáo như vậy, cuối cùng lại bị một người như Trần Trường Sinh phá hoại.

Chiết Tụ trúng độc của Khổng Tước Linh, bụng của Thất Gian bị kiếm đâm thủng. Vốn nghĩ rằng kinh mạch phủ tạng sẽ chịu được vết thương cực lớn, nhưng cuối cùng rời khỏi bờ hồ rồi, tạm thời vẫn chưa chết.

Lưu Tiểu Uyển nhìn Lương Tiếu Hiểu, ánh mắt dừng trên mãnh vải đang nhấp nhô ở cổ tay y, gật đầu.

Ả cũng không quen biết đệ tử Ly Sơn Kiếm Tông này. Chỉ biết y là Tam Luật Thần Quốc thanh danh lẫy lừng ở phía Nam, là loài người sẽ giúp đỡ bọn họ mà quân sư từng nói trước khi vào viện.


Sắc mặt của Lương Tiếu Hiểu vẫn còn tái nhợt, giọng nói có chút rung rẩy, nhưng giọng điệu rất kiên định:
- Nhất định phải xác nhận Thất Gian chết… tất cả những người tới chỗ này nhất định phải chết.

Trần Trường Sinh dùng viên Thiên Lý Nữu đưa Chiết Tụ và Thất Gian rời khỏi. Nếu là ở thế giới thật, những cao thủ Ma tộc này cho dù cường đại thế nào, cũng không có cách đuổi kịp bọn họ. Đáng tiếc là, ở đây là Chu Viên, có hàng rào không gian của thiên nhiên ngăn cản. Chiết Tụ và Thất Gian không thể đi ra ngoài ngàn dặm, tất nhiên vẫn còn ở trong vườn.

Quan trọng nhất là, bất cứ lúc nào Lưu Tiểu Uyển cũng có thể nắm được tung tích của bọn họ.

- Không cần giết ngươi, ta rất hài lòng. Vì ta rất thích ngươi

Nàng nhìn Trần Trường Sinh với vẻ mặt ôn hòa, nói:
- Ta rất hiếm khi thích một loài người, vì vừa nãy ngươi rất chân thành khuyên đừng ăn thịt người. Nhân loại khác, bao gồm rất nhiều tộc người của ta, sau khi biết tin đồn về vợ chồng ta, chỉ có thể căm ghét và sợ hãi, không có ai giống như ngươi chân thành khuyên bảo. Ngươi không giống như một đứa trẻ.

- Đáng tiếc là, ngươi không thể sống tiếp, vì đây là yêu cầu của quân sư.

Nói xong câu này, ả xách cái nồi sắt bị thủng lỗ đó lên, thân hình chợt nhoáng, lướt qua trên mặt hồ. Đằng Tiểu Minh xóc hai cái giỏ lên đòn gánh, liền đi theo.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui