Trạch Thiên Ký

Sắc mặt Chiết Tụ có chút tái nhợt, nói:
- Giữa các chòm sao sẽ tạo thành bản đồ. Ma tộc tin mỗi một người thuộc chòm sao khác nhau, vận mệnh và tính cách sẽ chịu ảnh hưởng.

Lần đầu tiên Trần Trường Sinh nghe nói cách nói này.

Lưu Uyển Nhi mỉm cười nói:
- Vật lấy hiếm làm quý, bọn ta rất hiếm được nhìn thấy ngôi sao. Cho nên trong văn hóa thế tục, ngược lại ký thác rất nhiều ý nghĩa thần bí về ngôi sao. Về phương diện này ta luôn cảm thấy biểu hiện của nhân loại các ngươi có chút không ổn, giống như các ngươi luôn hận thế giới này không có Thánh Nguyệt.

Trần Trường Sinh thầm nghĩ nếu không phải đọc thông đạo tạng, mình đại khái cũng sẽ giống như phần lớn nhân loại trên đại lục, không biết nơi tận cùng cánh đồng tuyết Ma tộc sinh sống, có một vật như Mặt Trăng tồn tại.

Tầm nhìn của Lưu Uyển Nhi liếc xéo qua vai hắn, rơi trên mặt Chiết Tụ, tiếu ý liệm dần, nghiêm túc nói:
- Ngươi chính là con sói đó?

Trần Trường Sinh liếc xéo chú ý, sắc mặt của Chiết Tụ có chút trắng bệch, bất giác có chút kinh ngạc. Thầm nghĩ rốt cuộc cặp vợ chồng này là ai, lại làm y có phản ứng này?

- Nhị Thập Tam ma tướng, Nhị Thập Tứ ma tướng… Giọng nói của Chiết Tụ có chút chua chát:
- Sao các ngươi có thể vào Chu Viên?

Trong Ma tộc, có một cặp vợ chồng rất nổi danh. Hai vợ chồng đều là đại nhân ma tướng, thực lực vô cùng bá đạo, hơn nữa cực kỳ tàn nhẫn trong truyền thuyết.

Chính là đôi vợ chồng trước mặt bọn họ lúc này.


Mấy năm nay Chiết Tụ giết rất nhiều Ma tộc, nhưng phần lớn thời gian y chỉ là rong ruổi khắp cánh đồng tuyết. Sau nhiều ngày ẩn núp, tập kích áp sát những quân nhân đơn Ma tộc đơn lẽ.

Ma tướng không phải đối tượng y có thể đánh thắng.

Cho dù là thực lực đột phát tăng mạnh, sau khi y phá cảnh Thông U, vẫn không trông mong có thể chiến thắng cặp vợ chồng này.

Y không rõ, đôi vợ chồng ma tướng cường đại như vậy sao có thể vào trong Chu Viên. Phải biết Chu Viên chỉ cho phép Thông U Cảnh ở trong đó.

Trần Trường Sinh không ngờ cặp vợ chồng này lại là ma tướng.

Cặp vợ chồng áo vải giày rơm này, một người gánh đòn gánh, một người xách nồi đất, nhìn thế nào cũng giống như một đôi vợ chồng nhỏ mua bán thức ăn, ở đâu có chút phong phạm của đại tướng Ma tộc.

Lúc này, bỗng nhiên hắn chú ý tới trong đòn gánh người đàn ông trung niên đang gánh có chứa một người. Đó là một cô gái trẻ, ngoại ỵ đã bị xé rách, đang mặc một cái áo yếm màu trắng, nhưng rất kín đáo, không có lộ ra bất cứ chỗ nào không nên lộ. Cô gái rất xinh đẹp, nhắm chặt đôi mắt, lông mi không nháy, có lẽ là đang hôn mê.

Trần Trường Sinh nhớ đến một chuyện, cô gái bị mình và Chiết Tụ làm trọng thương khi đang chảy đầu trên tảng đá giữa hồ, mặt chính là bộ đồ của tông phái ẩn thế nào đó Đông Phương… Cô gái xinh đẹp hôn mê trong đòn gánh có lẽ chính là nữ đệ tử của tông phái ẩn thế Đông Phương đó.

Non xanh nước biếc vốn vô cùng tươi đẹp, cặp vợ chồng đó nhìn rất hiền hòa thậm chí là chất phác. Nhưng đi kèm với sự xuất hiện của bọn họ, cả thế giới dường như trở nên u ám. Nhất là cô gái đang hôn mê co rút trong đòn gánh và cô gái bị Chiết Tụ đâm xuyên qua cổ, lại làm cho bức tranh này thêm một chút sắc thái quỷ dị.

Ma tộc được ông trời chiếu cố, cơ thể có thể nói là hoàn mỹ, rất hiếm khi sinh bệnh, kinh mạch cũng là hoàn mỹ, có thể tu hành đủ loại môn pháp thủ đoạn. Bọn họ không giống loài người, lúc tu hành hấp thụ không phải là tinh quang, mà là một loại năng lượng nào đó thuần khiết. Trong cùng một cảnh giới Thiên Tiên Ma tộc mạnh hơn người. Càng huống hồ cặp vợ chồng ma tướng bọn họ đối mặt, ở phương diện cảnh giới cũng chắc hẳn sẽ nghiền nát bọn họ.

- Gọi người. Chiết Tụ ở đằng sau hắn nhỏ tiếng nói.

Trần Trường Sinh hiểu ý của y. Bọn họ từ thác nước nhảy xuống, là vì để kiếm ao kiếm, đồng thời cũng là vì biết Lương Tiếu Hiểu, Thất Gian và Trang Hoán Vũ có thể ở đây.

Hai chọi hai, bọn họ nhất định thua chắc. Nếu lúc này ba người Lương Tiếu Hiểu có thể kịp thời xuất hiện, có lẽ còn có cơ hội thắng.

Chỉ là nên hô thế nào? Lớn tiếng kêu người đến cứu với núi rừng sông nước vô thanh tĩnh mịch?

Chính lúc hắn chăm chú suy nghĩ chuyện này, cánh tay của Chiết Tụ thò ra từ sau vai, cho một vật.

Đó là Xuyên Vân tiễn mà quân Đại Chu thường dùng nhất, cần hai tay thi triển.

Trần Trường Sinh đón lấy Xuyên Vân tiễn, hơi dùng chút lực.

Vèo một tiếng, một đường pháo hoa nở tản ra trong bầu trời xanh thẳm. Âm thanh cực kỳ vang dội truyền ra bốn phương tám hướng.


Một mũi tên xuyên mây

Sau đó bên hồ lại yên tĩnh lại như cũ.

Người phụ nữ Ma tộc tên là Lưu Uyển nhìn cô gái bị Chiết Tụ đâm qua giữa ngón, thở dài nói:
- Đại nhân, tuy nói ngài luôn khư khư cố chấp, khinh địch bị thương. Nhưng bọn ta vẫn không thể nhìn người chết như vậy.

Ả nhìn Trần Trường Sinh, nụ cười ôn hòa lại hiện lên trên mặt, chân thành nói:
- Tiểu bằng hữu, ngươi thấy, chúng ta đổi người, thế nào?

Theo sau giọng nói của ả, người đàn ông trung niên Ma tộc tên Đằng Tiểu Minh chậm rãi xoay người, dời cây đòn gánh vốn ở phía sau lên đằng trước.

Trần Trường Sinh và Chiết Tụ có thể nhìn thấy rất rõ trên mặt cô gái nhân loại đang hôn mê đó mơ hồ có chút nước mắt.

Chiết Tụ mặt không biểu tình. Với tính tình của y, chưa bao giờ làm chuyện gì vô nghĩa trên chiến trường, càng sẽ không đẩy bản thân mình vào trong vòng nguy hiểm.

Bất luận mỹ nữ Ma tộc lúc này đang cắm vào ngón tay y có thân phận thế nào, nhưng chỉ cần trước đó ả dùng là Khổng Tước Linh thật, vậy càng có tư cách trở thành bùa hộ mệnh của bọn họ.

Còn về cô gái nhân loại vẫn đang hôn mê đó, có lẽ là nữ đệ tử của tông phải ẩn thế Đông Phương, thì có quan hệ gì với y?

Trần Trường Sinh cũng sẽ không làm bất cứ chuyện gì vô nghĩa. Nhưng suy nghĩa của hắn khác với Chiết Tụ ở chỗ, hắn cho rằng, nếu có thể để cô gái loài người này sống, chuyện này có ý nghĩa nhất định.

Chỉ là hắn càng rõ, cho dù chiến đấu thì vẫn qua lại với Ma tộc. Bản thân mình kinh nghiệm chiến đấu thua xa Chiết Tụ, cho nên hắn vẫn im lặng không quấy nhiễu quyết đoán của Chiết Tụ.


- Đổi người, các người có thể giết chết bọn ta. Chiết Tụ nhìn cặp vợ chồng Ma tộc đó, nói.

Lưu Uyển Nhi nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói:
- Ngươi nhất định phải chết trong Chu Viên, ta lấy danh nghĩa tổ tông xin thề. Nhưng đồng thời ta cũng sẽ thề, chỉ cần ngươi đồng ý đổi người, ta sẽ cho các ngươi nữa canh giờ để rời khỏi. Nếu làm trái lời thề, trời tru đất diệt.

Chiết Tụ vẫn biểu tình bất biến:
- Lời thề của Ma tộc giống với lời thề của nhân loại.

Lưu Uyển Nhi bình tĩnh nói:
- Làm sao mới có thể làm ngươi tin?

Chiết Tụ nói:
- Đầu tiên, ngươi phải làm bọn ta tin người phụ nữ bị bọn ta khống chế có tư cách làm các ngươi tôn trọng lời thề.

Lưu Uyển Nhi nhìn chồng của mình, sau đó nói:
- Nàng ta là Nam Khách đại nhân…

- Ta không tin.
Chiết Tụ không đợi ả nói hết lời, ngắt ngang:
- Nếu ả là Nam Khách, cho dù ta và Trần Trường Sinh chuẩn bị chu đáo hơn nữa, thì vừa nãy đã chết trong hồ rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui