Trần Trường Sinh hô hấp trở nên vô cùng bằng phẳng, giãn cách khá dài, nhưng cũng chưa tiêu tán toàn bộ, lộ vẻ vô cùng tự nhiên.
Giống như là tảng đá trong suối cùng bầy cá bơi quanh nó, có động tĩnh, nhưng sẽ không khiến cho bất kỳ ai chú ý.
Hắn thậm chí còn có tâm tư nhìn thoáng qua thiên không ngoài miếu.
Thiên không xanh thẳm , phía trên điểm điểm vụn mây thật là xinh đẹp.
Chấm đen dọc theo tầng mây, hẳn là hôi thứu chịu trách nhiệm giám thị.
Dựa theo mệnh lệnh của hắn, vô số yêu thú núp trong bãi cỏ, không có nhích tới gần con đường bạch thảo.
Hắn biết sự cường đại cùng đáng sợ của sư phụ, nếu để cho yêu thú xuất kích, mặc dù có thể giúp hắn tranh thủ một ít thời gian, nhận được chút chỗ tốt, nhưng đám yêu thú tất nhiên sẽ phải trả giá thật nhiều, thậm chí khắp bãi cỏ đều có thể bị nhuộm đỏ. Hơn nữa tựa như ở Thiên Thư lăng hắn đã nói đối với thế nhân, nếu là chuyện giữa thầy trò bọn họ, vậy nên để bọn họ giải quyết, cần gì dính líu đến toàn bộ thế giới.
Thương Hành Chu đồng ý với thỉnh cầu của hắn, thu hồi những thứ đã ban cho hắn.
Hắn thậm chí nói thẳng chính mình thiên phú không bằng Trần Trường Sinh, cho nên muốn cộng thêm mười tuổi.
Hắn rất thản nhiên, hơn nữa bình tĩnh.
Thầy trò hai người dựa vào bản lãnh tranh tài một cuộc, đây mới thực sự là công bình.
Chỉ bất quá có một số việc Trần Trường Sinh nghĩ mãi vẫn không rõ.
Hắn có thân thể vô cấu, tẩy tủy cùng thông u cũng là trình độ hoàn mỹ nhất, lúc tụ tinh lại là một trăm lẻ tám khí khiếu đều được đả thông. Cho dù thiếu rất nhiều thời gian rèn luyện, thiếu hụt nội tình cùng kinh nghiệm chiến đấu của cường giả, nhưng chênh lệch giữa mình cùng sư phụ tại sao lại to lớn như thế?
Chuyện này không liên quan tới khiêm tốn hoặc là tự tin, cũng không liên quan tới tình cảm.
Tại lý trí cùng quy luật khách quan, hắn đều không thể tiếp nhận sự thật này.
Thương Hành Chu chưởng pháp rất huyền diệu, nhưng loại lực lượng kia thì sao?
Loại lực lượng mơ hồ có thể đột phá quy tắc hạn mức cao nhất rốt cuộc là cái gì?
Trần Trường Sinh nhìn thiên không ngoài miếu, nghĩ tới chuyện này.
Mặt trời chậm chạp chuyển động vòng quanh Nhật Bất Lạc thảo nguyên, xuất hiện trong bầu trời, đi vào phạm vi quan sát của hắn.
Vầng mặt trời đỏ này cũng không chói mắt, hơn nữa không có nhiệt độ chân thật .
Mặt trời trong Chu viên là giả .
Thế giới bên ngoài, lại có một vầng mặt trời chân thật.
Vầng mặt trời kia có nhiệt lượng khó có thể tưởng tượng, tỏa ra vô cùng vô tận quang huy.
Trần Trường Sinh bỗng nhiên hiểu ra.
Thương Hành Chu tu hành nghìn vạn đạo pháp, nhưng chân nguyên căn cơ không phải Quốc Giáo chánh thống dùng tinh huy nhập vào cơ thể, mà là Phần Nhật Quyết!
Nhưng đây không phải chỉ có Trần thị hoàng tộc mới có thể tu hành sao?
Bỗng nhiên, tóc đen bên thái dương Trần Trường Sinh khẽ cuồn cuộn lên.
Bốn phía nhiệt độ kịch liệt tăng lên, dọc theo hương án sinh ra ngọn lửa màu lam nhạt.
Phảng phất gian miếu đổ nát này xuất hiện một vầng mặt trời chân thật!
Trần Trường Sinh không chút do dự, tay trái đánh về phía sau, đồng thời hai chân vừa đạp thần tượng, phá vỡ tường sau của ngôi miếu đổ này.
Oanh một tiếng, hắn hóa thành một đạo tàn ảnh, biến mất ở hai bên bãi cỏ cạnh con đường bạch thảo.
Ngôi miếu đổ bắt đầu hừng hực thiêu đốt.
Thương Hành Chu từ trong biển lửa đi ra, nhìn phương hướng mà hắn biến mất, trên mặt lưu lại vẻ đăm chiêu.
Ở thời khắc mấu chốt nhất lúc trước, hắn cùng với Trần Trường Sinh lần nữa chạm nhau một chưởng.
Lần này tình hình cùng hai lần trước hoàn toàn bất đồng.
Hắn không chiếm quá nhiều ưu thế.
Sự thật này để cho tâm tình của hắn trở nên có chút kỳ quái, ngay sau đó có chút nhàn nhạt lo âu.
Trong biển lửa ngôi miếu đổ nát phát ra tiếng cháy lách tách .
Trong không khí tựa hồ còn còn sót lại tiếng va chạm thanh thúy.
Giống như là đám trẻ con đang chơi thạch châu.
...
...
Chìa khóa va chạm phát ra thanh âm thanh thúy.
Lâm lão công công đóng cửa lại, xoay người nhìn thân ảnh của Hoàng Đế Bệ Hạ, trên mặt có chút bất đắc dĩ, rất là khẩn trương.
Dư Nhân chống gậy, vẹt ra thanh đằng, đi tới Bách Thảo Viên.
Đây là lần đầu tiên hắn rời hoàng cung trong ba năm qua.
Bách Thảo Viên đã có người.
Váy trắng bồng bềnh, chính là Từ Hữu Dung.
Vương Chi Sách canh giữ ở Quốc Giáo học viện, không có bất kỳ ai có thể sang bên đó.
Người lo lắng cho Trần Trường Sinh nhất, tự nhiên muốn ở địa phương gần Quốc Giáo học viện nhất, thời khắc chuẩn bị ra tay cứu viện.
Bách Thảo Viên cùng Quốc Giáo học viện chỉ cách nhau một bức tường.
Nhìn Từ Hữu Dung, Lâm lão công công nhớ tới đêm đó nàng cùng Bệ Hạ nói chuyện rất lâu, nghĩ tới những ngày qua, trong mắt toát ra chút ít oán hận đắc.
Dư Nhân nhìn nàng khẽ mỉm cười, ý bảo nàng ngồi xuống.
Rừng cây giá lạnh không thấy quá nhiều chồi non.
Bàn đá cùng ghế đá có chút thoáng lạnh.
Từ Hữu Dung nói: "Nương nương được chôn cất ở chỗ này."
Dư Nhân lẳng lặng nhìn phiến sân cỏ này, không nói gì.
Từ Hữu Dung bỗng nhiên nói: "Dư Nhân hai chữ hợp lại chính là chữ Từ."
Cái tên Dư Nhân không phải là tiên đế đặt, cũng không phải là Thánh Hậu nương nương đặt, mà là Thương Hành Chu đặt .
Đây là chuyện nàng gần nhất mới nghĩ đến, bởi vì nàng gần nhất mới bắt đầu nghĩ đến chi tiết của phần hôn ước này.
Ban đầu Thái Tể cùng Thương Hành Chu ước định hôn sự, không chỉ định nàng phải gả cho ai, chỉ cần là đồ đệ của Thương Hành Chu là được.
Từ tên của Dư Nhân đến xem, thời điểm ban đầu rất có khả năng Thương Hành Chu lựa chọn hắn.
Dư Nhân không phủ nhận.
Ban đầu ở Tây Trữ trấn miếu cũ, hắn cự tuyệt hôn ước này, cho nên sư phụ mới chọn Trần Trường Sinh.
Từ Hữu Dung hỏi: "Tại sao?"
Có thể có được một vị hôn thê là chân phượng chuyển thế, đối với ngôi vị hoàng đế quả thật có rất nhiều lợi ích.
Chớ đừng nói chi khi đó, nàng đã được Thánh Nữ phía nam nhìn trúng.
Dư Nhân chỉ chỉ hai mắt của mình, vừa chỉ chỉ quải trượng đặt tại bên bàn đá.
Từ Hữu Dung nói: "Bệ Hạ ngươi nghĩ như vậy là sai rồi ."
Dư Nhân làm dấu nói: "Nhưng không thể chỉ thân, nếu không đối phương không hài lòng, muốn từ hôn thì phải làm sao?"
Từ Hữu Dung lạnh giọng nói: "Tựa như tất cả những chuyện khác, những thứ mà ngươi không cần mới đến lượt hắn."
Đây là bất mãn lớn nhất của nàng đối với Tây Trữ trấn miếu cũ.
Nàng càng quan tâm tới Trần Trường Sinh, sẽ càng thêm bất mãn.
Mỗi lần nghĩ tới cuộc sống của hắn những năm qua, nàng liền sinh lòng thương tiếc.
Dư Nhân trên mặt đầy vẻ xin lỗi.
"Nếu như ngươi thật sự muốn xin lỗi hắn, tốt nhất là mau chóng biểu hiện ra."
Từ Hữu Dung nhìn hắn lạnh nhạt nói: "Nếu không nếu hôm nay hắn chết, ngươi có khóc thảm đến đâu, ta cũng chỉ có thể cho rằng đó là dối trá."
Dư Nhân có chút khó hiểu.
Lúc này Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh đang ở Chu viên.
Muốn đi vào Chu viên chỉ có thể thông qua khối hắc thạch kia.
Hắc thạch nằm trong tay Vương Chi Sách.
Vì bảo đảm sự công bình của cuộc chiến này, Vương Chi Sách sẽ không cho phép bất luận kẻ nào tiến vào Chu viên.
Trừ phi Thương Hành Chu cùng Trần Trường Sinh tự đi ra ngoài.
Cho dù bọn họ muốn giúp Trần Trường Sinh, nhưng có thể làm sao đây?
"Thiên thư bia là lối đi. Năm đó Chu Độc Phu chém bia đem Thiên Thư lăng biến thành mười ba lăng, sau đó thiên thư bia được hắn an trí ở Chu viên, ta suy đoán những tấm bia này có phải có hiệu quả tương tự như hắc thạch hay không."
Từ Hữu Dung từ trên cổ tay cởi xuống một chuỗi thạch châu, đặt vào trước người Dư Nhân .
Nhìn năm viên thạch châu này, Dư Nhân rất giật mình.
Đêm đó nói chuyện ở thâm cung, hắn đã biết Từ Hữu Dung rất thích sư đệ của mình.
Nhưng cho đến lúc này, hắn mới biết được thì ra sư đệ cũng rất thích nàng.
Ánh mắt Dư Nhân nhìn nàng bỗng nhiên trở nên càng thêm nhu hòa.
Hắn từ trong ống tay áo lấy ra một cái hộp, đặt vào trước người Từ Hữu Dung .
Từ Hữu Dung mở hộp ra, phát hiện bên trong là ô mai mơ.
Nàng có chút khó hiểu, nhưng vẫn nhặt một viên đưa vào trong miệng.
Có chút vị chua, có chút vị ngọt.
Đây là thiện ý hay là hứa hẹn?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...