Trạch Nữ Yêu Kiều: Chồng Là Tổng Giám Đốc Sói



Định mệnh thật ra cũng cực kỳ vi diệu, giống như việc gặp được một người khiến mình cảm thấy rất quen thuộc, ở một nơi không ngờ đến, nhưng lại không thể nhớ được cô ta là ai...

Đó có lẽ chính là tâm trạng hiện giờ của Tịch Uyên. Hiện tại anh đang cảm thấy vô cùng khó chịu vì không thể nhớ được cô gái mình gặp trong nhà vệ sinh kia là ai. Hình như đã từng quen biết ở đâu đó, mà còn là cách đây rất lâu về trước rồi!

Tịch Uyên nổi tiếng là người có trí nhớ vô cùng tốt. Thường thì chỉ cần anh đã từng gặp qua một lần, về sau sẽ không bao giờ quên. Đương nhiên, trừ trường hợp anh không để bọn họ vào mắt ra.

Chỉ là, nếu như thật sự chưa từng gặp qua, vậy những điều anh đang xoắn xuýt có nghĩa là gì vậy?


Tịch Uyên dĩ nhiên không hề tin vào tình yêu sét đánh, vừa gặp đã yêu. Nhưng cô gái kia lại khiến anh dù không muốn nghĩ đến, cũng vẫn không nhịn được suy nghĩ. Sẽ không phải là do bị bỏ bùa mê đó chứ?

Tịch Uyên cau mày càng lúc càng chặt. Anh là người thế kỷ mới, bắt anh tin những chuyện bỏ bùa mê này nọ thật sự là không có khả năng, vậy nên điều anh vừa nghĩ lại bị loại bỏ. Kết quả cuối cùng đương nhiên là thân phận của Tương Thần vẫn là một bí ẩn thách thức Tịch Uyên không cách nào tháo gỡ ra được.

Giữa lúc Tịch Uyên đang suy nghĩ, bạn thân Lâm Vương Minh lại bước vào. Cậu ta quăng chìa khóa xe, thả người chống hai tay trước bàn làm việc của Tịch Uyên, ánh mắt nhìn chằm chằm cái người tưởng như đang làm việc cực kỳ chăm chỉ kia, mãi vẫn không chịu dời mắt.

Lâm Vương Minh cùng Tịch Uyên đọ mắt hồi lâu. Tịch Uyên dĩ nhiên vẫn vững vàng lật giở tài liệu như cũ, còn Lâm Vương Minh đã sớm nhận ra hành động khiêu chiến của mình ấu trĩ đến mức độ nào. Tịch Uyên nhà người ta là lão đại cao cấp, từ sớm đã luyện thành bộ dáng không nghe, không thấy, không biết, có việc tự đến hỏi. Bộ mặt than từ đầu đến cuối ấy ngay cả với bạn thân cũng chưa từng buông tha, thật sự không biết sau này cậu ta đối xử với vợ mình như thế nào đây nữa.

Lâm Vương Minh chán nản thở dài một tiếng. Không hiểu sao vừa nghĩ đến vợ của Tịch Uyên, trong đầu lại hiện ra bộ dáng ngốc ngốc của Tương Thần. Nếu như so sánh thì Tương Thần kia không thể nào sánh bằng một góc của Uyên, nhìn qua không cách nào đem bọn họ ghép chung vào một chỗ. Chẳng qua, cô ta chính là người đầu tiên khiến cho Tịch Uyên rối loạn, không phải hay sao? Anh cảm thấy nhân vật này thật ra cũng rất có tiềm năng a!

Lâm Vương Minh giảo hoạt sờ chiếc cằm nhẵn nhụi, cười hắc hắc hai tiếng, ngón tay gõ gõ mặt bàn của Tịch Uyên, nói.

" Này, cậu đoán xem tôi vừa đi đâu về đây? Tôi chính là đi đưa Tương Thần đại mỹ nhân của cậu về đó nha!"

Tịch Uyên đang lật giở tài liệu thoáng chốc ngừng tay lại, hành động dù nhỏ nhưng vẫn khiến ánh mắt của Lâm Vương Minh phát sáng. Trúng mục đích rồi? Là thật sao?

Lâm Vương Minh bên này còn chưa kịp đắc ý, Tịch Uyên lại trở về bộ dáng bình thản như cũ, tiếp tục lật tài liệu. Chẳng qua, bàn tay cầm viết chấm một dấu xuống tài liệu thuyên chuyển công tác, nghĩ nghĩ, lại thêm ba chữ Lâm Vương Minh vào. Lâm Vương Minh nhìn tên mình hiện lên trên tài liệu thuyên chuyển rõ mồn một, nhất thời kinh hoảng hét to.


" Này, cậu có còn là bạn tôi không hả? Thuyên chuyển xuống phía nam, có ai ác độc như cậu không a?"

" Phía nam địa hình tốt, sơn thủy hữu tình, khí hậu phù hợp, không đủ tốt với cậu hay sao?"

Tịch Uyên không ngẩng đầu lên, nhàn nhạt nói. Lời nói vừa ra đã khiến Lâm Vưowng Minh cắn răng nghiến lợi một chặp. Địa hình tốt? Địa hình tốt chính là núi cao trên 2700 mét? Khí hậu tốt? Khí hậu tốt chính là gió lạnh muốn giết chết người ta? Cái đó không quan trọng, quan trọng là chỗ đó không có mỹ nữ a!

Lâm Vương Minh muốn gào to bất công, không phải chỉ xen vào chút chuyện cá nhân của cậu thôi sao? Có cần ác độc với tôi như thế hay không?

" Cậu có hai lựa chọn, một là đi ngay lập tức, hai là tôi tống cậu xuống Châu Phi nuôi sư tử!"

" Bạn tốt a! Không cần đi phía nam. Cũng không cần đi Châu Phi có được hay không?"


" Đi phía Nam hoặc đi Châu Phi, lẽ nào cậu thấy Châu Phi hấp dẫn hơn?"

Tịch Uyên thản nhiên nói, Lâm Vương Minh cắn chặt răng, hơn năm phút mới tiếp nhận mệnh lệnh đi phía Nam. Được rồi! Tôi từ nay không dám trêu chọc đến cậu là được chứ gì?

Tịch Uyên nhìn Lâm Vương Minh đi khỏi, còn không quên dằn mặt đóng mạnh cửa, anh rốt cuộc ngẩng đầu lên, thêm một cái ghi chú nhỏ cắt tiền thưởng. Lúc này mới cảm thấy hài lòng một chút. Giữa lúc anh đang khó chịu, có người chạy đến làm người chết thay thật là tốt quá a!

Tịch Uyên ngã người ra ghế tựa, quay đầu nhìn lên bầu trời cao phía xa. Để khám phá ra cô gái kia, có phải nên đưa cô ta đến bên cạnh mình gần hơn một chút hay không?



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui