Trạch Nữ Yêu Kiều: Chồng Là Tổng Giám Đốc Sói

Tịch Uyên trở lại phòng làm việc, tĩnh lặng ngồi xuống ghế dựa động người xoay một vòng. Ánh mắt hướng nhìn ra bầu trời từ cửa sổ thủy tinh sát đất. Đôi mắt phượng hẹp dài phút chốc đã hơi co lại một ánh nhìn đầy phức tạp.

Anh tại sao lại cảm thấy nữ nhân viên kia vô cùng quen thuộc. Giống như trước đây thật sự đã nhìn thấy cô ở đâu đó. Nhưng anh dù có vắt óc suy nghĩ vẫn không thể nhớ nổi đã gặp cô ở đâu?

Chính là vì thấy cô quen thuộc nên mới bao dung sao? Bình thường người bị anh để ý đến vẫn không có người nào sống được tốt như vậy. Cô gái này vậy mà ngay dưới mí mắt của anh được tha bổng, đây là chuyện kì dị cỡ nào.

Tịch Uyên đưa tay xoa bóp vầng trán rộng, đột nhiên có cảm giác mình thật ra chỉ toàn suy nghĩ thừa thải. Sai lầm của cô ta vốn không có, chẳng qua là anh có chấp nhận được hay không mà thôi.

Tiếng chuông điện thoại nội bộ trên bàn đúng lúc Tịch Uyên thả lỏng nhất liền reo lên. Anh chỉnh lại tay áo, gương mặt thoắt cái đã trở về điềm tĩnh lạnh lùng, ưu nhã nâng tay nhấc điện thoại.

" Có chuyện gì?"

" Chủ tịch , có một bản hợp đồng bổ sung nhân sự chưa qua xác nhận. Ngài có muốn xem qua hay không ạ?"

Tiếng nhân viên trong phòng nhân sự rất nhỏ, rõ ràng là đã bị khí thế của Tịch Uyên dọa sợ, giọng nói run rẩy mãi mới thốt ra được một câu hoàn chỉnh.


" Việc cỏn con này bao giờ thì phải đến tay tôi mới được hả?"

Sắc mặt của Tịch Uyên nháy mắt ám trầm, giọng nói lạnh lùng như tu la địa ngục làm người bên đầu dây sợ hãi không nói nên lời, vội vàng mở miệng giải thích.

" Chủ tịch, thật xin lỗi, tôi là nhân viên mới, không... Không biết... "

" Khoan đã, cô đưa toàn bộ hồ sơ nhân viên mới vào làm đến đây cho tôi. Nhớ là toàn bộ, kể cả nhân viên vệ sinh!"

Tịch Uyên đúng lúc nữ nhân viên bên kia cuống quýt sắp hỏng thì lại sửa miệng. Nói xong cũng không chờ đối phương ừ hữ gì, trực tiếp nhấn nút tắt mắt. Cả người thoải mái ngã ra thành ghế, đôi mắt chớp chớp nhìn trần nhà, thần sắc vô cùng phức tạp.

Lời của Tịch Uyên nói ra, nhân viên trong tập đoàn dĩ nhiên không dám chậm trễ. Trong vòng không đến hai mươi phút, hồ sơ đã được đặt toàn bộ trên bàn của anh. Nữ nhân viên đứng chờ trước bàn, ánh mắt không nhịn được đảo đảo nhìn gương mặt suất khí của anh, hai gò má đều không nhịn được phảng phất lan nhiễm một màu hồng mềm mại, tươi tắn.

" Cô muốn bị đuổi việc sao? Còn không mau đi ra ngoài!"

Tịch Uyên mặc dù không ngẩng đầu, nhưng cảm quan của anh lại đặc biệt nhạy bén. Đối với ánh mắt nhìn của người khác đều cảm nhận được vô cùng rõ ràng. Ngón tay thon dài với từng khớp xương rõ ràng đều đặn gõ nhẹ vào mặt kính, từng nhịp, từng nhịp làm lòng người đối diện phát hoảng, vội vàng cúi đầu chào chạy ra ngoài.

Chủ tịch thật đúng là quá đáng sợ mà!

Tịch Uyên nhìn cánh cửa đã đóng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt hơi chuyển nhìn xuống sấp tài liệu, mi mắt thoáng cong lên, từ tốn lật từng tờ trong sấp tài liệu.

Dương Thần?

Thần mặt trời?

Ngốc nghếch như vậy cũng có thể đặt tên này sao?

Tịch Uyên cầm bộ hồ sơ của Dương Thần đột nhiên có một loại xúc cảm muốn cười. Anh không khỏi nghĩ đến vẻ mặt của cô khi đối diện với anh. Đó là vẻ mặt vừa say mê vừa xấu hổ. Người da mặt mỏng như vậy lại có cái tên đầy mạnh mẽ thế này sao?


Đúng thật là quá không thích hợp rồi?

*~*~*~*~*

Lâm Vương Minh xuất hiện ở cửa ra vào, nâng tay nhẹ nhàng gõ vào mặt cửa, nhưng cũng không chờ người bên trong đồng ý đã đẩy cửa tiến vào. Xét vào giao tình giữa anh và Tịch Uyên mà nói, bọn họ không cần những nghi thức hữu lễ kiểu này.

" Uyên, cậu đang làm gì vậy?"

Lâm Vương Minh nhìn bạn tốt đang chăm chú nhìn tài liệu dưới bàn, trong lòng đột nhiên nảy ra một tia tò mò. Anh không phải lần đầu tiên nhìn thấy bạn tốt xem tài liệu, tuy rằng lần nào cũng thật nghiêm túc nhưng anh vẫn cảm thấy lần này có điểm gì đó không đúng lắm.

Phải! Chính là dao động! Tâm trạng của Tịch Uyên đang đặc biệt dao động!

Hồ sơ lý lịch nhân viên?

Tương Thần?

Lâm Vương Minh kéo bản hồ sơ qua trước mặt mình, mắt đảo qua một vòng có chút không thể tin tưởng được. Bạn tốt của anh vậy mà chỉ vì xem lý lịch nhân viên mà kích động sao? Hơn nữa... Người ta còn là nhân viên vệ sinh?

Cái này... Không phải đột ngột có bệnh chứ?


Lâm Vương Minh với tinh thần lo lắng cho bạn tốt, tay liền đặt lên trán của Tịch Uyên, nheo mắt lại an tường cẩn thận đánh giá. Không nóng mà? Bất thường như vậy lẽ nào là bị chạm dây thần kinh?

Tịch Uyên bị quấy rối trong lòng sớm đã khó chịu, sau lại còn bị Lâm Vương Minh đụng chạm, ánh mắt chuyển về lạnh lùng mạnh mẽ gạt bàn tay của bạn tốt, không tiếng động đem tập hồ sơ thu về trong tay.

Lâm Vương Minh nhìn thấy biểu cảm của Tịch Uyên lúc này mới thoáng thở phào nhẹ nhõm một hơi, cười cười vươn tay vỗ vai bạn tốt.

" Cậu vẫn là xấu tính thế này tốt hơn, đột ngột chuyên chú nhu tình như vậy tôi có chút không thích ứng được!"

Chuyên chú? Nhu tình?

Tịch Uyên nghe thấy hai tính từ này chỉ cảm thấy buồn cười, thế nhưng gương mặt vẫn giống như băng hàn ngàn năm, không có chút biểu cảm. Anh chẳng qua là hơi tò mò về người khiến anh cảm thấy quen thuộc. Dùng nhiều từ ngữ như vậy có phóng đại quá hay không?

" Cậu gần đây rất ít việc sao? Tôi không ngại đưa cậu đi Châu Phi thị sát một bữa! Nghe nói phụ nữ cùng đàn ông đều rất nhiệt tình. Thế nào?"

" Ách, cậu không cần triệt đường sống của bạn bè như vậy chứ! Cứ xem như tôi cái gì cũng chưa nói được chưa? Tôi đến đây là muốn nhắc nhở cậu một câu, Ngạn Y đã về nước rồi! Cậu tốt nhất là nên cẩn thận đề phòng đó!"


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui