Kể từ lần đó, Ngụy Phương Thành quyết tâm không để ý đến Hoàng Chấn Dương nữa. Đối với công việc đều là do Lí Ái Phân và Lâm Y Lệ phụ trách, không cần phải gặp mặt tên xấu xí khốn kiếp đó nữa. Nhớ lại lần đó tự nhiên đòi kết bạn với hắn, đồng ý ngủ qua đêm trong căn nhà ma đó, rồi chịu sỉ nhục vô ích đúng là ngu ngốc mà. Bây giờ có phải tốt hơn không.
Đặc biệt Lí Ái Phân tìm mọi cách để quyến rũ hắn, đối hắn cực kì tốt. Cho nên đã vài lần hắn hẹn hò cùng Lí Ái Phân . Mà không đơn giản là hẹn hò, cũng đã lên giường được mấy lần.
Tuy nhiên Ngụy Phương Thành vẫn tiếp tục giữ quan hệ với Ny Ny.
Sau vài lần hẹn hò, Lí Ái Phân tự cho mình là bạn gái của hắn, thậm chí còn tra hỏi hành tung mọi chuyện cá nhân của hắn.
Có lần còn quá đáng, tự động hẹn Ny Ny ra để thị uy. Cô ta nghĩ mình là cái gì chứ. Ngụy Phương Thành chẳng qua chỉ là muốn chơi qua đường mà thôi. Ấy mà cô ả lại mộng cao , còn đòi hỏi cái này cái kia.
Ngụy Phương Thành quyết định chấm dứt với Lí Ái Phân. Cô nàng vừa khóc lóc vừa nói là đã lỡ mang thai với hắn. Điều này càng làm Ngụy Phương Thành tức giận, bởi mỗi lần quan hệ hắn đều rất chú ý, căn bản là không thể nào có chuyện đó được, nếu có đi nữa thì đứa trẻ cũng không phải là con của hắn.
———-
Vài ngày sau, Hoàng Chấn Dương tự mình đến công ty gặp Ngụy Phương Thành.
Ngụy PHương Thành vốn đã không muốn gặp mặt Hoàng Chấn Dương nhưng vẫn lịch sự cho hắn vào.
Hoàng Chấn Dương bước vào phòng làm việc của Ngụy Phương Thành, bình tĩnh nói : “Ngụy tiên sinh, hy vọng ngài chịu trách nhiệm với Lí Ái Phân.”
Ngụy Phương Thành sớm đã vì Lí Ái Phân làm cho bực tức. Trong suốt thời gian qua , không biết là cô ả đã gây ra bao nhiêu chuyện . Loại con gái như vậy đáng lí ngay từ đầu không nên dính vào .
Tuy nhiên thật không ngờ , chỉ vì chuyện này có thể bắt tên xấu xí kiêu ngạo không ai bằng Hoàng Chấn Dương cúi đầu van xin hắn. Ngẫm kĩ dù gì Lí Ái Phân cũng rất xinh đẹp, có lẽ Hoàng Chấn Dương đã thầm yêu cô ả từ lâu mà không dám nói … Ngụy Phương Thành không khỏi cảm thấy khoái cảm. Cuối cùng cũng có cơ hội trả thù.
“Tại sao phải chịu trách nhiệm? Là chính cô ta chủ động tiếp cận. Chưa bao giờ tôi cho rằng cô ta là bạn gái cả. Huống hồ cả hai đều tình nguyện , nam nữ yêu đương, hoan ái là chuyện bình thường. Cô ta dĩ nhiên phải hiểu.” – Ngụy Phương Thành kết luận ngắn gọn thể hiện ý tứ của mình.
“Cô ấy khóc nói rằng đã mang thai.”
“Đó không thể là con của tôi. Tôi từ trước đến giờ khi quan hệ đều có chuẩn bị kĩ.”
“Nhưng cũng có thể có sơ suất chứ.”
Ngụy Phương Thành đối với mối nhục lần trước vẫn ghi hận trong lòng. Lần này là tự Hoàng Chấn Dương cầu hắn, đừng trách hắn vô tình. Ngụy Phương Thanh cười lạnh nói : “Thật không ngờ Hoàng tiên sinh lại có lòng với Lí Ái Phân như vậy.”
“Tôi không có ý gì. Chỉ là tôi hy vọng ngài nên có trách nhiệm với việc đã làm.”
Ngụy Phương Thành hoàn toàn không tin lời Hoàng Chấn Dương, nếu không phải có ý với Lí Ái Phân thì việc gì phải chịu thiệt vì cô ta.
“Muốn tôi chịu trách nhiệm cũng không phải là không được.”
Ngụy Phương Thành nhớ đến giấc mơ hôm ngủ ở ngôi nhà ma, chợt nảy ra ý tưởng trả thù Hoàng Chấn Dương. Đây chắc chắn là cách vụ nhục hắn tốt nhất mà : “Vậy đi, tối nay lúc 7 giờ tại khách sạn XX , chúng ta sẽ cùng bàn chuyện.”
Hoàng Chấn Dương mặt không chút thay đổi nói : “Được. Hy vọng ngài có thể cho tôi câu trả lời thuyết phục.”
Khóe miệng Ngụy Phương Thành cong lên , trưng ra bộ mặt gian tà : “Tôi nói trước. Tôi rất không kiên nhẫn, chỉ cần cậu đến trễ một phút , àh không một giây thôi sẽ không cần bàn chuyện. Hơn nữa , tốt nhất là cậu nên đến trước 30 phút . Tôi thích nhất là cảm giác được người khác chờ.”
“Được. Tôi sẽ đến trước 30 phút.”
“Cậu không cần ở dưới đại sảnh chờ. Cứ lên phòng trước , tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi đợi.”
Ngụy Phương Thành bày tỏ rõ ràng ý định của mình. Thực sự trong thâm tâm, hắn cũng không muốn cùng con trai làm mấy chuyện đó, nhưng mà Hoàng Chấn Dương đắc tội hắn quá nhiều lần , nên hắn chỉ muốn dọa cho Hoàng Chấn Dương sợ để trả mối thù của mình. Chứ với “nhan sắc” xấu xí của Hoàng Chấn Dương thì có cho hắn cũng không nuốt trôi nổi.
Hoàng Chấn Dương không nói gì, lập tức quay đi. Ngụy Phương Thành đắc ý cười to. Hắn không ngờ cảm giác làm người khác khuất phục lại tuyệt đến như vậy.
———-
Đúng giờ, Ngụy Phương Thành đến khách sạn. Hoàng Chấn Dương lúc này đang ngồi ngay ngắn trong phòng. Ngụy Phương Thành đến gần, ngửi ngửi người Hoàng Chấn Dương. Quả thật có mùi xà phòng, đúng là đã tắm . Bất quá lần đầu tiên Ngụy Phương Thành thấy một người sau khi tắm rửa xong lại mặc lại bộ quần áo đi làm lúc nãy mà không mặc đồ ngủ của khách sạn.
“Cậu thật lạ nha. Bình thường tắm rửa xong thì nên mặc đồ ngủ của khách sạn chứ.”
“Chúng ta chỉ nói chuyện chút rồi đi mà.”
Hoàng Chấn Dương lạnh lùng đáp , trong giọng không hề có chút lo sợ.
Đúng thật là Ngụy Phương Thành không có ý định ra tay với Hoàng Chấn Dương. Nội nhìn cái mặt xấu xí đó là đã không chịu nổi rồi làm sao dám nghĩ đến …. Nhưng mà hắn tức chính là Hoàng Chấn Dương quá bình tĩnh cứ như là dám chắc chắn hắn không dám làm gì mình.
“Có lẽ chúng ta nên lên giường vận động một chút , sau đó tôi mới có hứng thú nói chuyện.”
Hoàng Chấn Dương vẫn lạnh lùng không thèm liếc nhìn Ngụy Phương Thành, đứng dậy cởi cà vạt , nút áo … Không bao lâu đều cởi ra hết. Ngụy Phương Thành không ngờ Hoàng Chấn Dương không hề nhăn nhó , cũng không chống cự , làm hắn một chút hứng thú ban đầu cũng tiêu tan.
“Quên đi. Thật chẳng thú vị chút nào. Ai mà thèm làm với cái tên xấu xí như cậu chứ. Mặc quần áo vào đi.”
Hoàng Chấn Dương không trả lời, chỉ lẳng lặng mặc quần áo vào. Ngụy Phương Thành chăm chú nhìn hắn. Cái thân thể này và bộ mặt xấu xí đó hoàn toàn tương phản. Toàn thân Hoàng Chấn Dương trắng nõn, dáng người chuẩn, rất xinh đẹp. Ngụy Phương Thành chợt cảm thấy nước bọt trào qua khóe miệng, nhịn không được đành nuốt ực một cái.
Hoàng Chấn Dương đang chuẩn bị mặc quần vào thì Ngụy Phương Thành tiến đến gần , đưa tay vuốt ve làn da của Hoàng Chấn Dương. Cơ thể này thật làm người khác say mê, Ngụy Phương Thành càng lúc càng cảm thấy phấn khích , hô hấp nhanh hơn : “Dáng đẹp lắm, nhưng mà … chắc đến giờ vẫn là trai tân nhỉ.”
Ngụy Phương Thành cố ý muốn chọc Hoàng Chấn Dương, nhưng không ngờ câu trả lời của Hoàng Chấn Dương làm hắn đứng hình.
Hoàng Chấn Dương lạnh băng : “Ba lần.”
“cái gì?” – Ngụy Phương Thành nhất thời không hiểu được câu trả lời của Hoàng Chấn Dương.
Một lúc sau mới hiểu được Hoàng Chấn Dương ý nói đã có 3 lần kinh nghiệm.
Ngụy Phương Thành cười nhạo : “Thật không dám tưởng tượng ai lại có can đảm làm chuyện này với tên không ai xấu bằng như cậu chứ?”
Hoàng Chấn Dương không nói nữa. Ngụy Phương Thành dùng ngón tay nhẹ nhàng ve vuốt nhũ tiêm của Hoàng Chấn Dương, cảm giác nhũ tiêm bị hắn vuốt ve dần sưng lên đáng yêu vô cùng. Ngụy Phương Thành không chút suy nghĩ cúi đầu hôn một bên nhũ tiêm còn lại. Cảm giác nhũ tiêm nằm trên đầu lưỡi làm hắn tê dại.
“Vậy 3 lần đó cậu có thích không?”
Ngụy Phương Thành hỏi cốt là muốn làm xao nhãn đi việc hắn đang làm. Hoàng Chấn Dương không trả lời. Ngụy Phương Thành lúc này đã không còn khống chế nổi, một tay vò nhũ tiêm, còn một tay sờ khắp người Hoàng Chấn Dương. Hơi thở ấm nóng phả lên da thịt lạnh lẽo của Hoàng Chấn Dương : “Cởi quần ra.”
Hoàng Chấn Dương làm theo lời Ngụy Phương Thành.
Ngụy Phương Thành cảm thấy khó hiểu , rõ ràng đối phương là con trai lại xấu xí. Hắn vì lẽ gì lại cảm thấy tên đó quyến rũ , muốn âu yếm cơ thể đó.
Dù sao Hoàng Chấn Dương cũng là đàn ông , lại đang tuổi trẻ sung sức, lâu ngày không gần phụ nữ nên chỉ mới kích thích một chút thì phần dục vọng kia rất nhanh liền ngạnh lên. Tuy sắc mặt Hoàng Chấn Dương vẫn băng lãnh như cũ nhưng Ngụy Phương Thành biết, đã là đàn ông, nếu không cảm thấy kích thích thì tuyệt đối sẽ không ngạnh lên.
“Đáng ghét, không biết có thuốc bôi trơn không nữa.”
Ngụy Phương Thành nóng nảy lục lọi ngăn tủ cạnh giường. Hạ bộ hắn đã ngạnh cứng đến không khống chế nổi. Ngăn đầu tiên chỉ có BCS, hắn bực mình lục ngăn tiếp theo thì thấy thuốc bôi trơn. Mừng rỡ quay về bên cạnh Hoàng Chấn Dương, bóp ra một lượng lớn thuốc bôi trơn, nhẹ tách chân Hoàng Chấn Dương ra từ từ tiến vào. Cảm giác ấm áp bên trong Hoàng Chấn Dương làm Ngụy Phương Thành hết sức sảng khoái, làm cho Ngụy Phương Thành thô rống ra tiếng , run cả người, chưa đầy hai phút vì quá sảng khoái mà bắn ra hết. Ngụy Phương Thành thở hổn hển, không nghĩ mình lại có thể ra nhanh như vậy.
Hoàng Chấn Dương sắc mặt vẫn như cũ, nhẹ nhàng đứng dậy cầm lấy khăn giấy trên bàn lau sạch giấu vết mà Ngụy Phương Thành để lại. Nhưng hình ảnh ấy lại làm cho Ngụy Phương Thành lần thứ hai trướng ngạnh lên.
“Tôi chưa nói đã xong mà.”
Ngụy Phương Thành kéo Hoàng Chấn Dương lại, đặt hắn nằm sấp, không chần chừ , lập tức xâm phạm vào bên trong Hoàng Chấn Dương, cảm giác thoải mái đến cực điểm. Ngụy Phương Thành cúi xuống định hôn lên môi Hoàng Chấn Dương , nhưng lập tức Hoàng Chấn Dương quay đầu đi tránh nụ hôn của hắn. Hành động này cũng không làm cho Ngụy Phương Thành cảm thấy giận dữ, bởi nói gì thì bây giờ Hoàng Chấn Dương cũng đang ở dưới thân hắn, mặc cho hắn chà đạp.
Sau khi phát tiết lần thức hai , Ngụy Phương Thành đứng dậy mặc lại quần áo. Hoàng Chấn Dương không nói gì lãnh đạm mặc quần áo vào. Ý nghĩ Hoàng Chấn Dương bị hắn muốn làm gì thì làm khiến cho bao nhiêu cảm giác hờn giận của Ngụy Phương Thành đều tan biến. Thậm chí hắn còn cảm thấy hơi đắc thắng.
Đã lâu Ngụy Phương Thành không hút thuốc, cảm giác hôm nay làm hắn thật sự muốn hút một điếu.
“Tôi sẽ thương lượng với Lí Ái Phân sau. Tôi nghĩ cô ta chỉ là muốn một ít tiền mà thôi, bởi đứa nhỏ đó không thể nào là của tôi.”
“Được.”
Hoàng Chấn Dương mặc quần áo đi ra ngoài. Ngụy Phương Thành cũng theo sau. Thấy Hoàng Chấn Dương dáng vẻ chậm chạp , Ngụy Phương Thành không khỏi cảm thấy thương tiếc .
Ngụy Phương Thành cũng đã quan hệ với đàn ông, hắn biết sau khi làm xong, cơ thể sẽ đau đớn khó có thể xuống giường. Mà ý là lúc ấy hắn chỉ mới làm có 1 lần, còn hôm nay hắn không thể khống chế làm tới 4 lần, khỏi nghĩ cũng biết là Hoàng Chấn Dương đau đến cỡ nào.
“Cậu không sao chứ?”
Ngụy Phương Thành ôn nhu hỏi, đồng thời tay nhẹ nhàng đặt lên lưng Hoàng Chấn Dương. Hoàng Chấn Dương đẩy tay hắn ra. Hành động này làm Ngụy Phương Thành hết sức giận dữ , lập tức rút tay về bực dọc nói :
“Tôi chỉ lo cậu có thể tự đón taxi về không. Chứ tôi thực không muốn đưa một tên con trai như cậu về nhà.”
Hoàng Chấn Dương nhìn hắn, nở nụ cười khinh miệt : “Yên tâm, tôi cũng không hề nghĩ muốn nhờ vả gì ngài.”
Ngụy Phương Thành bị Hoàng Chấn Dương chọc giận, bực tức quay đầu bỏ đi. Hắn không nghĩ là lúc nãy làm Hoàng Chấn Dương khó chịu , nhưng riêng hắn lại cảm thấy lâu lắm rồi mới có được cảm giác thoải mái như vậy. Ngụy Phương Thành tự hỏi, Hoàng Chấn Dương làm sao có thể so sánh với hắn. Hắn vừa đẹp trai, vừa giàu có , căn bản là không thể để ý đến loại như Hoàng Chấn Dương, lúc nãy chỉ là hắn muốn trả thù mà thôi. Nếu không phải như vậy, hắn đời nào mà chịu quan hệ với một tên bộ dạng xấu xí lại ăn nói khó nghe , hoàn toàn không có điểm nào tốt như Hoàng Chấn Dương được.
———
Ngụy Phương Thành hẹn Lí Ái Phân ra chia tay. Cô ả khóc sướt mướt không chịu chia tay, thậm chí còn đem việc này kể hết cho các tâm phúc của hắn nghe, làm sự việc càng lúc càng loạn. Điều này khiến Ngụy Phương Thành hết sức tức giận, cô ả nghĩ mình không làm gì tức là sợ ả sao? Thấy người ta nhường rồi muốn lấn tới a. Đã vậy đừng trách hắn vô tình.
Ngụy Phương Thành muốn mọi việc êm đẹp, nhưng Lí Ái Phân càng lúc càng làm mọi chuyện thêm rắc rối. Cô ả còn đem chuyện cho các tờ báo lá cải viết lung tung. Điều này là phạm vào điều tối kị của Ngụy Phương Thành. Hắn tìm xã hội đen xử lý, việc này sau đó mới kết thúc.
Từ lần đó, mỗi lần ở cùng Ny Ny, hắn thường bị cô đem việc này ra trêu chọc. Tuy rằng Ngụy Phương Thành biết Ny Ny cũng không phải là loại con gái khờ dại , hơn nữa lại không bao giờ làm mấy chuyện ngu ngốc đó, nên hắn mới chịu để Ny Ny bên cạnh.
————–
Đông qua, xuân đến. Công ty Ngụy Phương Thành chuẩn bị tung ra sản phẩm thời trang và đồ trang điểm phục vụ cho mùa xuân này. Lâm Y Lệ vẫn đang giảng giải kế hoạch quảng cáo. Ngụy Phương Thành cảm thấy bản kế hoạch có điểm lạ, hình như không giống trước đây, chẳng có điểm nào đặc sắc , lôi cuốn.
Nghiên cứu một lúc lâu, Ngụy Phương Thành mới phát hiện ra bản thiết kế này không phải do Hoàng Chấn Dương làm, mà là do một người khác phụ trách. Điều này làm cho Ngụy Phương Thành hết sức tức giận. Hắn chi một năm vài ngàn vạn cho công ty quảng cáo của Hoàng Chấn Dương, hiển nhiên phải là khách hàng lớn nhất , tối quan trọng. Vậy mà … Không thể tưởng tượng được, tên Hoàng Chấn Dương đó lại có thể làm cho công ty khác mà không thèm làm cho hắn.
“Bảo Hoàng Chấn Dương đến đây gặp tôi. Nếu hắn không tới, tôi sẽ hủy bỏ hết các hợp đồng quảng cáo với công ty các người.”
Ngụy Phương Thành hét vang trong điện thoai, quản lí vâng vâng dạ dạ , một lần nữa đứng tim. Hoàng Chấn Dương lại chọc giận Ngụy giám tổng, hắn nghĩ mình là ai chứ, muốn công ty phá sản hay sao.
Quản lí lập tức kêu Hoàng Chấn Dương đến chỗ Ngụy Phương Thành.
Ngụy Phương Thành ném bản thiết kế xuống bàn : “Đây là cái gì. Tôi đã chi cho công ty các người bao nhiêu tiền. Vậy mà các người dám tùy tiện vàng thau lẫn lộn, đem đại một tên vô dụng thực hiện dự án. Các người xem công ty của ta là gì chứ?”
Quản lí trong lòng kêu khổ, Hoàng Chấn Dương là từ chối không chịu làm, thà làm dự án nhỏ chỉ có vài người tham gia chứ nhất định không thèm làm thiết kế cho Ngụy Phương Thành.
“Thực xin lỗi ngài. Là vì dạo gần đây A Dương phải nhận nhiều dự án quá, nên có điểm thất lễ.” – Quản lý vội xin lỗi Ngụy Phương Thành , nói thế nào thì Ngụy Phương Thành cũng là khách hàng quan trọng nhất của công ty, không thể đắc tội được.
“Tôi không cần biết hắn có bao nhiêu dự án. Nhưng mà dự án của công ty tôi phải là quan trọng nhất. Đến ngày mốt , nhất định phải giao cho tôi bản thiết kế mới.”
———–
Ngụy Phương Thành trong lòng thầm rủa Hoàng Chấn Dương. Cái tên Hoàng Chấn Dương mặt thì xấu xí, nói năng khó nghe, lúc nào cũng vô cảm làm người bực mình. Nhưng là … Ngụy Phương Thành chợt nhớ đến cái hôm ở khách sạn. Nhớ lại nhũ tiêm xinh đẹp của Hoàng Chấn Dương, còn cả khoái cảm khi ở trong thân thể ấm áp đó. Đang hồi tưởng , chợt hạ bộ của Ngụy Phương Thành ngạnh đứng lên. Hắn kinh hãi , hắn không thể nào lại có cảm giác đó với Hoàng Chấn Dương. Nhưng lúc này , toàn thân hắn chợt nóng rực, tim đập dồn đã thể hiện rõ tình cảm trong hắn.
Sau khi quản lí và Hoàng Chấn Dương ra về, Ngụy Phương Thành lập tức chạy đến chỗ Ny Ny. Hắn áp môi lên chiếc môi thơm lừng của cô, vội vã cùng cô hoan ái.
Nhưng mà … dù đã làm như thế nào đi chăng nữa thì cảm giác nóng rực vẫn cứ cháy mãnh liệt trong lòng , một chút cũng không tiêu trừ.
Ngụy Phương Thành quyết định gọi điện thoại cho Hoàng Chấn Dương , uy hiếp nói : “Tôi quyết định hủy bỏ hết mọi hợp đồng với công ty các người. Hơn nữa sẽ nói cho các công ty khác biết cung cách làm ăn không tôn trọng khách hàng của các người. Cậu đoán xem , nếu như thế công ty cậu sẽ thế nào. Dù quản lí có quỳ xuống cầu xin, cũng không có tác dụng.’
Hoàng Chấn Dương thanh âm lãnh đạm, lạnh lùng nói : “Ngài muốn cái gì?”
Ngụy Phương Thành thở ra, ít nhất Hoàng Chấn Dương cũng còn có chút thông minh, nghe là biết ý đồ của hắn. Ngụy Phương Thành cố gắng đè xuống ngọn lửa trong lòng, đây là thời điểm quyết định, hắn không muốn Hoàng Chấn Dương đọc được tâm của hắn . Bởi có chết Ngụy Phương Thành cũng không muốn thừa nhận là hắn thèm khát thân thể Hoàng Chấn Dương.
“Đây là địa chỉ nhà tôi. Tối nay tám giờ.”
Ngụy Phương Thành đọc địa chỉ nhà cho Hoàng Chấn Dương. Ngôi nhà này là không gian riêng tư để hắn giải tỏa những mệt mỏi trong công việc, trước giờ ngoại trừ Ngụy Phương Thành ra chưa ai được bước vào. Tuy nhiên lần này hắn không muốn cùng Hoàng Chấn Dương tùy tiện qua loa ở khách sạn
Nếu hỏi Ngụy Phương Thành tại sao lại không muốn , hắn cũng không biết trả lời thế nào. Chỉ có thể nói là hắn không thích.
—————-
Khi bảo vệ báo có khách đến, Ngụy Phương Thành đích thân ra mở cửa. Hoàng Chấn Dương lãnh đạm bước vào. Giày của hắn ướt đẫm dẫm lên sàn nhà được làm bằng gỗ vô cùng đắt tiền, ống tay áo nhiễu từng giọt từng giọt xuống sàn.
Ngụy Phương Thành tức giận, nhưng mà không có lí do gì để mắng Hoàng Chấn Dương. Bên ngoài đang mưa to, hắn lại đến đúng giờ, vậy là đủ rồi.
“Vào phòng ngủ tắm rửa đi.”
Hoàng Chấn Dương cởi giầy ra, không nói gì chỉ lẳng lặng đi theo Ngụy Phương Thành.
Ngụy Phương Thành mở vòi nước , kiểm tra độ nóng của nước hướng Hoàng Chấn Dương ra ý tắm đi. Hoàng Chấn Dương cởi hết quần áo, đứng dưới vòi nước bắt đầu tắm rửa.
Ngụy Phương Thành lúc này đang đứng bên ngoài nhìn thấy rõ ràng thân thể trần truồng của Hoàng Chấn Dương , lửa nóng trong người chưa tan đã cháy mạnh thêm, phần hạ bộ nhanh chóng ngạnh đứng lên, lặng lẽ tiến vào phòng tắm.
Ở trong phòng tắm được một lúc, bọn họ bèn dời địa điểm đến giường . Ngụy Phương Thành nhẹ nhàng, từ từ thưởng thức hương vị da thịt của Hoàng Chấn Dương. Hắn biết mình có thể hưởng thụ mùi vị này bao nhiêu cũng được bởi đơn giản người con trai bên dưới hắn không có cơ hội để phản đối.
Đêm qua đi. Hoàng Chấn Dương giống như tối qua không có chuyện gì, vẫn đi làm bình thường.
Ngụy Phương Thành nằm ở trên giường nhớ lại mùi vị thơm ngon của Hoàng Chấn Dương, nhớ lại từng đường cong trên cơ thể ấy cũng làm hắn khoái cảm. Hoàng Chấn Dương sẽ là một người tình tốt, gọi hắn thì hắn đến, bảo đi sẽ đi , không nói thêm cái gì. Ngoại trừ trên giường thì bên ngoài , hai người vẫn như cũ , không có gì thay đổi, đã thế gần hắn cũng không đem lại rắc rối gì cho Ngụy Phương Thành, càng không cần nói đến tranh thủ tình cảm.
Ngụy Phương Thành bỗng nhiên cảm thấy cực kì vừa ý với Hoàng Chấn Dương. Hắn muốn Hoàng Chấn Dương trở thành tình nhân của hắn. Tuy rằng Hoàng Chấn Dương lạnh lùng ít nói , nhưng như vậy sẽ không cần lo có thêm một Lí Ái Phân thứ hai.
Từ đó về sau, khi nào muốn Ngụy Phương Thành đều dùng cái cớ hủy hợp đồng để bắt Hoàng Chấn Dương đến nhà. Ngụy Phương Thành đặc biệt căn dặn người làm chưng một vài bông hoa trên bàn bởi hắn phát hiện được Hoàng Chấn Dương tuy lạnh lùng nhưng khi nhìn thấy hoa thần sắc sẽ ôn hòa một chút.
Nhưng mà lần nào cũng vậy , Hoàng Chấn Dương đều không cho Ngụy Phương Thành hôn. Điều này làm hắn hết sức tức giận, sao lại có chuyện chỉ cho thân thể nhưng không cho hôn. Hắn quyết định phải làm cho bằng được chuyện này.
Ngụy Phương Thành nhờ người mua thuốc kích dục, bỏ vào nước trái cây của Hoàng Chấn Dương.
Đêm đó, Hoàng Chấn Dương cực kì quyến rũ. Hắn không còn kìm chế , sảng khoái rên la làm cho Ngụy Phương Thành cảm thấy hưng phấn cực kì, còn để cho Ngụy Phương Thành hôn vào đôi môi thơm lừng của mình, làm cho hai người trào dâng khoái cảm đến cực đỉnh mới thôi.
Đến sáng , hiệu lực thuốc đã qua, Hoàng Chấn Dương tỉnh dậy hung hăng tát hắn một cái.
Ngụy Phương Thành tức giận, trước giờ hắn chưa bao giờ bị người khác đánh, lần này lại bị tên xấu xí đó tát?
Từ đó về sau, Hoàng Chấn Dương bất chấp mọi lời uy hiếp của hắn, không bao giờ đến nhà hắn nữa.
Lửa giận của Ngụy Phương Thành bốc cháy ngùn ngụt, hủy bỏ tất cả mọi hợp đồng quảng cáo chuyển sang cho một công ty khác. Nhưng mà quảng cáo này nội dung không bằng Hoàng Chấn Dương, không có điểm nào hấp dẫn, nhưng mà lửa giận không cho phép hắn chịu thua.
Mặt khác , trong hai tháng Ngụy Phương Thành liên tục quan hệ với nhiều cô gái khác vẫn không bù đắp được chỗ trống trong lòng.
Cuối cùng hắn đành bỏ cuộc.
————–
Ngụy Phương Thành yêu cầu người làm trang trí thật nhiều hoa trong khắp nhà , lại đặt thêm thật nhiều nến thơm , hắn biết Hoàng Chấn Dương rất thích cách bố trí này.
Ngụy Phương Thành mời Chu quản lí và Hoàng Chấn Dương đến nhà. Hắn làm áp lực với Chu quản lí bắt buộc phải dẫn theo Hoàng Chấn Dương.
Nhìn thấy khuôn mặt không một chút biểu cảm của Hoàng Chấn Dương, Ngụy Phương Thành phải cố gắng kìm chế, thiếu chút nữa là xông lên kéo Hoàng Chấn Dương vào phòng làm cho đã ghiền.
“Chu quản lí, Hoàng tiên sinh, hoan nghênh đến nhà.” – Ngụy Phương Thành cố giữ bình tĩnh, sợ trong lúc xúc động có thể làm hỏng việc , khiến cho cơ hội một lần nữa vụt mất.
“Vẫn khỏe. Thật ngại quá, hôm nay lại đến quấy rầy Ngụy tổng giám”
Chu quản lí cười làm lành, Ngụy Phương Thành hủy bỏ hết hợp đồng quảng cáo làm công ty tổn thất không ít. Tuy rằng dựa vào thanh danh Hoàng Chấn Dương cũng không đến nỗi đóng cửa nhưng đúng là khổ tận trời xanh.
Lần này Ngụy Phương Thành mời đến nhà, đã là có ý muốn hợp tác lại , do đó ngài bằng mọi cách bắt ép Hoàng Chấn Dương đi cùng. Bởi ngài biết, cả công ty, Ngụy Phương Thành chỉ coi trọng Hoàng Chấn Dương mà thôi.
“Tôi đi WC một chút.”
Quản lí đã uống quá nhiều. Ai bảo cứ thấy ly ngài vừa vơi là Ngụy Phương Thành lại lập tức rót đầy mời , làm ngài ngượng ngùng đành uống.
Thừa dịp Chu quản lí đi WC, Ngụy Phương Thành đến ngồi cạnh Hoàng Chấn Dương, ôn nhu nói : “Cậu thấy cách bày trí hôm nay thế nào? Có thích không?”
“Cũng đẹp”
Hoàng Chấn Dương lâu lắm mới mở miệng nói được một câu, làm Ngụy Phương Thành vui mừng quá đỗi, ít nhất là hắn cũng còn nể mặt nói chuyện Khởi đầu vậy là tốt rồi. Ngụy Phương Thành vui sướng , tiến lên bước nữa : “Cậu có muốn đi tham quan phòng ngủ không?”
Hoàng Chấn Dương cứng đờ, Ngụy Phương Thành tim đập nhanh, hôn nhẹ lên lỗ tai Hoàng Chấn Dương : “Chúng ta có thể làm một lần nữa không? Tôi rất nhớ thân thể của cậu.”
“Ngài có thể dừng hành động ghê tởm này không?”
Hoàng Chấn Dương lập tức đứng lên, Ngụy Phương Thành đáng lí phải tức giận nhưng lại lập tức đứng lên, khép nép nói : “Xin lỗi, là tôi không đúng. Tôi thực không biết tác dụng của thuốc. Là do bạn cho, hắn chỉ nói là thuốc trợ hứng, tôi thực không biết mọi chuyện lại ra vậy.”
Chỉ cần Hoàng Chấn Dương đồng ý trở về , cái gì Ngụy Phương Thành cũng dám nói, cho dù là đem tất cả tội lỗi đổ lên đầu tên bạn thân đã giúp hắn …
“Chúng ta trở lại như trước có được không? Cậu cũng biết là công ty cậu giờ rất khó khăn, cậu cũng đâu muốn quản lí cậu khổ hả? Hơn nữa , tôi cũng rất thích các thiết kế của cậu, chúng ta không cần tự làm khó nhau vậy. Được không?”
Ngụy Phương Thành trước giờ chưa từng đối với ai ôn nhu khép nép như vậy. Thấy Hoàng Chấn Dương không trả lời, Ngụy Phương Thành lại tiếp : “Dù sao cậu lúc này cũng có danh tiếng , công ty có bị gì cũng không ảnh hưởng đến cậu. Nhưng mà Chu quản lí thì khác, công ty có chuyện gì, thì một mình ngài ấy gánh. Nếu thêm hợp đồng với công ty tôi thì không phải sẽ tốt hơn sao. Quản lí không phải độc thân như cậu, ngài ấy còn phải lo cho vợ con, cho toàn bộ nhân viên nữa.”
“Ai, thật ngượng quá, đúng là tôi uống quá nhiều rồi.”
Chu quản lí đi ra. Ngài thật không hiểu được Ngụy Phương Thành có ý gì. Tự nhiên biến cả ngôi nhà toàn hoa, lại còn nến thơm nữa chứ. Ngửi lâu thật sự làm ngài cảm thấy choáng váng , hoa mắt. Nhìn vào chẳng giống chiêu đãi đối tác mà giống như là chiêu đãi người yêu.
Ngụy Phương Thành thiếu chút nữa là đã hét lớn, rõ ràng là sắp thành công , chỉ cần quản lí ra chậm một phút , nói không chừng Hoàng Chấn Dương đã đồng ý. Hắn làm cái quỷ gì mà đi nhanh như vậy làm hỏng hết đại sự của người khác.
“Chúng tôi phải về .”
Hoàng Chấn Dương lên tiếng. Nãy giờ ngắm khắp phòng, cơ hồ toàn hoa là hoa , đủ loại đủ màu, giống như là Ngụy Phương Thành đem cả shop hoa về nhà vậy.
Ngụy Phương Thành hái một bông hoa xuống, dùng giấy bọc cẩn thận để tránh gai đâm vào tay Hoàng Chấn Dương.
“Nếu cậu thích, cứ cầm về.”
Hoàng Chấn Dương liếc Ngụy Phương Thành nói : “Nhà tôi trước kia có trồng loại hoa này.”
Ngụy Phương Thành tiễn quản lí và Hoàng Chấn Dương ra về. Tuy rằng lúc nãy Chu quản lí làm hỏng đại sự, nhưng mà sự việc cũng tiến được một bước lớn, kể cũng không uổng công.
Hôm sau, hắn đặt một bó hoa lớn cùng loại đến tặng Hoàng Chấn Dương. Liên tục ngày nào cũng vậy không gián đoạn. Đợi khoảng một tháng, Ngụy Phương Thành gọi điện hẹn Hoàng Chấn Dương đến nhà, Hoàng Chấn Dương đồng ý.
END 5
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...