Cả đêm ấy, Mạc Hướng Vãn chẳng thể nào ngủ yên giấc
được, dáng vẻ vui như Tết của Mạc Phi quanh quẩn mãi trong đầu cô.
Cô sực nhớ lại câu nói của Quản Huyền, và cả những lời
khuyên răn của Tần Cầm. Cả hai chị đều nghĩ tốt cho cô, nói rất hợp lý. Bỗng
nhiên, cô lại nghĩ đến Mạc Bắc.
Gần đây, tòa nhà này bắt đầu có thêm một vài chuyện
thị phi đồn thổi. Tất cả mọi người đều bàn tán về Mạc tiên sinh thuê căn phòng
403 phải lòng người mẹ đơn thân trẻ tuổi Mạc Hướng Vãn ở phòng 402.
Bác Thôi không ngừng nói với cô rằng: “Hướng Vãn, Mạc
tiên sinh là một người tốt bụng, tôi đã nhìn thấy từ lâu rằng cậu ấy có ý tứ
với cô đấy.” Bà tỏ rõ vẻ nhiệt tình của người nắm bắt mọi nội tình sự việc, Mạc
Hướng Vãn thấy vậy chỉ biết mỉm cười đáp lại.
Còn có rất nhiều người hàng xóm khác ít nhiều cũng
biểu hiện ra ý nghĩ tương tự như vậy.
Ví như anh mặt rỗ trông xe ở dưới nhà mấy hôm trước
vừa thấy cô về liền chạy tới thông báo rằng: “Mẹ bé Mạc Phi, chỗ đỗ xe của Mạc
tiên sinh bị khách của phòng 501 chiếm mất rồi, phiền cô gọi điện thoại cho anh
ấy báo là đem xe gửi tạm chỗ khác một hôm nhé! Một lúc nữa, tôi phải ra ngoài
ăn uống cùng mấy người bạn thân rồi.”
Hay như một bác ở dưới nhà cô hai, ba tầng mỗi khi tìm
được cơ hội tán gẫu, không nhìn thấy Mạc Bắc đưa Mạc Phi đi học lại đến gần hỏi
thăm Mạc Phi: “Mạc Phi à, chú Mạc hôm nay không đưa cháu đi học à?”
Mạc Phi ngây ngô trả lời: “Dạo này chú ấy bận lắm ạ.”
Tất cả mọi sự việc cô đều nhìn thấy và biết hết.
Trong mắt của mấy hàng xóm ở khu nhà này, Mạc Bắc đã
có mối quan hệ không thể nói rõ thành lời với hai mẹ con nhà họ Mạc.
Vậy là mọi chuyện đã lật sang một trang mới, cuộc sống
đơn điệu vô vị của người phụ nữ đơn thân trẻ tuổi như cô cuối cùng cũng tô điểm
thêm màu sắc hoa hồng. Lúc này đáng lẽ cô phải cảm thấy đau đầu nhức óc, thế
nhưng hoàn toàn ngược lại, cảm xúc của cô chẳng hề rõ ràng chút nào.
Mạc Hướng Vãn chợt nhận ra, Mạc Bắc đúng là một đối
thủ đáng gờm. Anh đang muốn cái gì chứ? Không lẽ anh thật sự muốn kết hôn với
cô sao?
Đây là điều mà cô chẳng bao giờ dám nghĩ tới.
Nếu như anh kết hôn cùng cô vì cảm thấy áy náy, hối
hận thì đúng là trò cười vô vị. Cô, Mạc Hướng Vãn không cần sự thương hại của
một người đàn ông theo kiểu đó, cô càng không bao giờ quên được ban đầu anh chỉ
đơn thuần là người khách làng chơi mà thôi. Ngẫm lại, chính cô cũng thấy cách
nghĩ này không đúng. Mạc Bắc đầy thiện ý, cô không thể nào dùng trái tim tràn
đầy hiềm nghi để suy diễn lòng tốt của anh được.
Chẳng phải đây chính là một ý nghĩ không nhân đạo chút
nào sao?
Cô có thể chọn lựa một phương thức hòa bình để đối xử
với anh.
Đến tầm nửa đêm, Mạc Hướng Vãn đứng dậy đi ra phòng
bếp, rót cho mình một ly nước lạnh, cô cần phải bình tĩnh vào lúc này.
Khi đi qua cửa phòng của Mạc Phi, cô nghe thấy có
tiếng động trong đó liền đẩy cửa đi vào.
Không ngờ Mạc Phi vẫn chưa ngủ, đang gác đùi lên đầu
giường làm mấy động tác thể dục. Quay đầu sang thấy mẹ đi vào, Mạc Phi tỏ ra
hơi hoảng hốt, thu chân lại, ngồi bật dậy.
Mạc Hướng Vãn liền mắng: “Con lại giở trò gì đấy?”
Mạc Phi ôm lấy eo của mẹ rồi bỗng nhiên nũng nịu: “Mẹ
ơi, con yêu mẹ nhiều lắm!”
Trái tim Mạc Hướng Vãn đột nhiên mềm ra như nước.
Mạc Phi lại nói thêm: “Mẹ ơi, mẹ là người mẹ tốt nhất
trên thế gian này, con yêu mẹ nhất nhất nhất luôn.”
Mạc Hướng Vãn ôm chặt lấy con trai, vuốt ve khuôn mặt
của thằng bé.
Đây chính là thiên sứ cứu rỗi cuộc đời cô.
Lúc sinh Mạc Phi, cô đã phải chịu rất nhiều áp lực, dù
là mượn tiền của Quản Huyền và Vu Chính, nhưng vẫn chẳng thể nào đủ được. Mạc
Phi bị mắc chứng vàng da sinh lý của trẻ sơ sinh, suýt chút nữa chuyển thành
nhiễm trùng.
Cô đứng trước cửa nhà ông bà nội một hồi, nhìn dòng
người và xe cộ qua lại tấp nập, hòa trong ánh đèn đường hoa lệ trông thật đông
vui, náo nhiệt. Sau cùng, cô lấy hết dũng khí bước vào trong.
Ông nội im lặng nghe cô tường thuật ngắn gọn lại tình
cảnh trước mắt của bản thân, sau đó lấy ra một hộp bánh quy cũ kĩ. Chiếc hộp
này đã quá cũ, ông nội phải khó khăn lắm mới mở ra được.
Đây chỉ là một chiếc hộp thông thường chứ không có gì
đặc biệt cả, nhưng lại chứa đựng trong đó biết bao tình cảm và chuyện cũ của
những người già cả, biết bao nhiêu thăng trầm, vui vẻ, đắng cay.
Ông nội đưa cho cô một quyển sổ tiết kiệm, trong đó có
năm vạn đồng.
Cô liền quỳ xuống, dập đầu lạy ông nội đủ ba cái.
“Ông nội, cháu là một đứa bất hiếu, khốn nạn, cháu
không xứng làm cháu của ông.”
Nét buồn rầu trên khuôn mặt ông nội chẳng thể nào che
giấu được dưới ánh đèn điện, giọng nói của ông cũng già nua, tàn tạ theo dấu
của thời gian. Thì ra, tất cả mọi chuyện đều không giống như những gì cô vẫn
thường nghĩ, những chuyện hoang đường cô gây ra trước mặt người ông già nua
chẳng khác nào một trò cười lớn nhất trên thế giới này.
“Vãn Vãn, ông bà cũng có lỗi với cháu. Bố cháu muốn
đón ông bà sang Mỹ để dưỡng lão, nó làm vậy là không đúng. Ông cũng không đúng
vì đã không chăm sóc, quản lý cháu cho tốt. Ông bà cũng cao tuổi rồi, cháu một
thân một mình phải cố gắng hết mình đấy.” Ông nội nói.
Bà nội ngồi một bên đưa tay lên gạt nước mắt, rồi nhắc
đi nhắc lại: “Vãn Vãn, cháu lúc nào cũng không tốt, sau này phải làm thế nào
đây? Bố mẹ đều không quan tâm, lại còn sinh thêm một đứa nữa.”
Kể từ sau năm mười sáu tuổi, đó là lần đầu tiên Mạc
Hướng Vãn khóc lóc thảm thương.
Cô cảm thấy những cơn đau tràn đến liên tục, đau thấu
cả xương cốt, rồi cô chợt nhận ra mình đã sai lầm từ đầu đến cuối.
Thật sự, ông bà nội hết lòng yêu thương cô, trước kia
đã từng thử quan tâm, chăm sóc nhưng lại bị cô từ chối, nhất quyết đi vào con
đường đen tối.
Cô nói trong nước mắt: “Cháu là một người không biết
phân biệt tốt xấu.”
Ông nội ngước đầu lên, dường như không muốn để nước
mắt chảy xuống. Ông cũng thốt lên tự trách bản thân: “Ông không dạy dỗ được bố
cháu, cũng chẳng dạy dỗ được cháu. Ông đúng là vô dụng quá!”
T¬T
Khoản tiền tiết kiệm năm vạn đồng vẫn luôn nằm ở đầu
giường của cô, vào những lúc khó khăn, gian khổ nhất cô cũng nhất quyết không
lấy ra dùng. Mỗi lần năm hết Tết đến, cô đều gửi thư chúc mừng đến địa chỉ nhà
bên kia Đại Dương, nhưng chưa bao giờ gửi ảnh Mạc Phi sang đó.
Ông bà nội luôn cảm thấy bất lực vì đã không dạy dỗ
con trai tốt, cũng không quản giáo cô cháu gái tử tế. Nỗi đau ấy luôn day dứt,
dằn vặt trái tim già nua của ông bà.
Một giọt máu đào hơn ao nước lã, Mạc Hướng Vãn giờ đây
đã thấu hiểu hết được ý nghĩa của câu nói này.
Khi ấy, khuôn mặt bé nhỏ, xinh xắn của Mạc Phi trông
thật yếu ớt, mong manh, cậu bé rất ngoan ngoãn nằm trong chiếc nôi. Cô ôm Mạc
Phi lên cho con bú, nhìn đứa con trong vòng tay mình, nước mắt cô lại lăn dài
trên má.
Đây là khoảng thời gian vô cùng khốn khổ, khó khăn,
cực nhọc và nên sớm kết thúc.
Trên thế giới này, dưới ánh mặt trời kia, đứng lên làm
lại từ đầu không phải là việc gì quá khó khăn. Cô cần phải tạm biệt đôi mắt
thất thần, không chút sức lực nào, ít nhất cũng phải viết trên tấm thiệp chúc
mừng những nét bút tươi mới, rạng rỡ để cho người già ở nơi xa xôi có thể an
lòng sống tiếp.
T¬T
Mạc Hướng Vãn ôm chặt lấy Mạc Phi, hôn nhẹ lên mái tóc
của cậu bé.
Cô hỏi: “Nói cho mẹ biết, tại sao con vẫn chưa ngủ?”
Mạc Phi thành thật trả lời: “Con đang nghĩ tới hội
diễn thể thao ngày mai ở trường.”
Mạc Hướng Vãn không hề cảm thấy ngạc nhiên. Lúc này,
chắc chắn Mạc Phi đang nghĩ đến Mạc Bắc, anh là một người thân thiết, đã cho
Mạc Phi một nửa sinh mệnh để có mặt trên cuộc đời này. Vì thế, cô không lấy gì
làm lạ khi cậu bé vì được gần gũi với anh mà trằn trọc không ngủ được.
Niềm hân hoan của con trẻ, cô nỡ lòng nào tước đoạt?
Thế nhưng, Mạc Phi không hề hỏi thăm mẹ về việc có
muốn hẹn hò yêu đương cùng chú bốn mắt hay không. Cậu bé biết rằng làm vậy sẽ
khiến mẹ cảm thấy khó xử, cũng giống như việc cậu bé không bao giờ hỏi bố ở đâu
mà tự mình giải thích cùng giáo viên là bố đã ra nước ngoài công tác.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy không dễ chịu chút nào. Cô chỉ
muốn an ủi con trai, nên nhắc lại ý của mình, không hề từ chối: “Phi Phi, nếu
như con muốn gọi chú bốn mắt là bố thì cứ gọi đi.”
Mạc Phi gật đầu lia lịa, đôi mắt sáng rực lên, tràn
đầy niềm hân hoan vui sướng.
Mạc Hướng Vãn bảo cậu bé nằm xuống, rồi nhẹ nhàng nói:
“Phi Phi, nếu như con muốn gọi chú bốn mắt là bố, thì không thể để cho bố mình
mất mặt được đúng không? Cuộc thi ngày mai nhất định phải cố gắng hết mình, cho
nên bây giờ cũng phải đi ngủ cho sớm để dưỡng sức chứ!”
Mạc Phi nói thêm một câu rồi nhanh chóng nhắm mắt lại:
“Mẹ ơi, con chắc chắn con sẽ thi đấu hết sức mình, để cho bố mẹ cảm thấy hãnh
diện vì con, giống như tiểu Lâm Hạo[1]vậy.”
[1]
Cậu thiếu niên nhỏ tuổi nhất anh dũng tham gia chiến dịch cứu nạn trong vụ đại
địa chấn tại Văn Xuyên, Tứ Xuyên kinh hoàng nhất trong lịch sử Trung Quốc năm
2008.
Mạc Hướng Vãn đưa tay vuốt nhẹ lên mái tóc Mạc Phi.
Con trai cô là một đứa trẻ mẫn cảm, lanh lợi, mấy tháng xem truyền hình về trận
đại địa chấn tại Văn Xuyên lúc nào cũng sụt sùi nước mắt thương mọi người, cậu
bé nghẹn ngào nói với cô: “Mẹ ơi, vậy là rất nhiều bạn nhỏ không còn bố mẹ nữa
rồi.”
So với cô, đứa trẻ này còn biết trân trọng cuộc sống
tươi đẹp hơn nhiều.
Mạc Hướng Vãn liền nói với Mạc Phi: “Đúng vậy, chính
là thế, con phải học theo tinh thần của bạn nhỏ Lâm Hạo, dũng cảm, chính trực,
nhân ái, hơn nữa không được để mẹ phải lo lắng nhiều nhé!”
Mạc Phi lập tức vui vẻ nói: “Con đi ngủ ngay bây giờ
đây”. Sau đó, cu cậu còn giả vờ cất tiếng ngáy nữa.
Mạc Hướng Vãn đứng dậy, tắt đèn đi ra.
T¬T
Ngày mai sẽ là một bắt đầu hoàn toàn mới.
Cô và con trai sẽ gặp lại vầng thái dương ấm áp, rọi
chiếu muôn nơi.
Mạc Hướng Vãn thức dậy từ sớm, sắp xếp điều chỉnh lại
những công việc quan trọng mình quản lý rồi gửi email cho Trâu Nam, nhờ cô hoàn
thành nốt nhiệm vụ ngày hôm nay hộ mình. Sau đó nhắn tin cho Vu Chính, tuy rằng
hôm trước đó cô đã báo cáo xin nghỉ phép với bộ phận nhân sự, nhưng vẫn phải
báo cáo đầy đủ, cặn kẽ mọi việc cho Vu tổng mới phải đạo.
Cô làm xong tất cả những việc này, Mạc Phi vẫn còn
chưa tỉnh dậy. Có lẽ do hôm qua cậu bế đã ngủ quá muộn, nên đến bây giờ vẫn
chưa thức dậy nổi. Cô cũng chưa vội gọi Mạc Phi dậy, hội diễn thể thao ở trường
học chín rưỡi mới bắt đầu, học sinh không cần phải đến trường như mọi khi vào
bảy rưỡi, nên cô có thể để Mạc Phi ngủ thêm lúc nữa.
Học sinh hiện nay đúng là quá vất vả, mới tí tuổi đầu
mà đã phải đeo ba lô đến trường từ lúc bảy giờ sáng, chiều năm giờ mới tan học,
cô còn động viên Mạc Phi tham gia thêm một vài hoạt động ngoại khóa theo sở
thích của bản thân sau giờ học nữa. Chỉ có điều, thời gian rảnh rỗi của con
trai quá ít, cô vẫn luôn nghĩ, nếu như mua được một chiếc xe, thì có thể khiến
con thoải mái hơn đôi chút.
Vấn đề này mấy tháng nay Mạc Bắc đã giải quyết đâu ra
đấy.
Những gì anh đã làm thật sự là quá nhiều.
Vừa mới nghĩ đến Mạc Bắc, cô liền nghe thấy tiếng
chuông cửa vang lên. Mạc Hướng Vãn đi ra mở cửa, bên ngoài là Mạc Bắc, anh hoàn
toàn không ngờ cô là người ra mở cửa nên hơi ngây người đôi chút.
Mạc Hướng Vãn mỉm cười: “Chào buổi sáng.”
Mạc Bắc khôi phục lại nụ cười hiền hòa, ấm áp mọi khi,
nhìn cô bằng ánh mắt khiến cô chẳng thể nào tiếp tục tâm trạng và biểu cảm xa
cách vạn dặm như mọi khi được nữa.
“Tôi vẫn còn chưa mua đồ ăn sáng, tôi nghĩ trước khi
vận động nên ăn thanh đạm và no một chút thì tốt hơn. Tôi nhớ là cô đã mua mì
để trong bếp, có thể mượn bếp của cô một chút được không?”
“Được chứ!”
Sự thoải mái, hào sảng của Mạc Hướng Vãn như động viên
cho Mạc Bắc rất nhiều, anh nhìn cô rồi hỏi: “Cô muốn ăn gì?”
“Tối qua, tôi có xào chút mộc nhĩ trắng, nấu với mì là
ổn rồi.”
“Vậy
đâu có được, hôm nay nắng gắt lắm đấy.”
“Vậy anh muốn làm gì thì làm, tôi thế nào cũng xong.”
Mạc Bắc thầm nghĩ, khi phụ nữ nói “thế nào cũng xong”
hoàn toàn là một nhiệm vụ vô cùng gian khổ, khó khăn, cô cứ “thế nào cũng xong”
thì bảo anh phải làm thế nào để đoán được tâm ý của cô chứ?
Anh rất thuần thục lấy chiếc máy nướng bánh mì từ
phòng bếp, rồi lấy bánh mì, trứng gà và bơ trong tủ lạnh, sau cùng lấy đĩa,
dĩa, thìa từ tủ bếp ở nhà cô ra ngoài.
Mạc Hướng Vãn nhìn thấy cảnh này, trong lòng thầm
nghĩ, có lẽ anh đã thật sự coi nơi đây là nhà của mình rồi.
Trong ấn tượng của Mạc Hướng Vãn, xưa nay Mạc Bắc làm
việc gì cũng rất thuần thục, nhanh nhẹn. Anh chỉ mất đúng một phút đồng hồ để
hoàn thành món sandwich phương Tây và món trứng kiểu Trung Hoa. Không chỉ vậy,
anh còn mang sữa tươi sang rồi làm nóng luôn cho hai mẹ con cô.
Điều Mạc Hướng Vãn phải làm lúc này chỉ là ngồi trước
bàn ăn chờ đợi, trong lòng cô không ngừng suy ngẫm, liệu còn có việc gì mà
người đàn ông này không biết làm?
Mạc Bắc vừa quay đầu lại đã nhận ngay ra sự ngạc nhiên
ẩn chứa trong đôi mắt của Mạc Hướng Vãn.
Anh nhìn cô rồi mỉm cười, thấy thần thái cô thoải mái,
chắc là có đôi chút hứng thú nói chuyện phiếm, anh có thể bắt đầu một số đề tài
nói chuyện “vô hại” nào đó.
“Gần đây tình trạng sức khỏe của cô tốt hơn nhiều rồi
đấy, nghỉ ngơi thật tốt chính là đảm bảo vững chắc nhất cho công việc. Chương
trình nghệ thuật sắp tới chắc chắn sẽ khiến cô bận rộn một trận tối mắt tối mũi
đây.”
“Cũng bình thường thôi”. Mạc Hướng Vãn buộc lại tóc,
bởi vì ở nhà cho nên cô cũng buộc tóc một cách tùy tiện.
Mạc Bắc lại muốn thấy hình dáng của cô khi buông xõa
mái tóc xuống.
Hình ảnh Thảo Thảo tóc buông xõa chín năm trước đã mờ
mờ ảo ảo trong tâm trí anh. Anh chỉ còn nhớ mang máng sự run rẩy của cô khi nằm
dưới thân người mình, những sợi tóc của cô chạm vào khuôn mặt khiến anh cảm
thấy ngưa ngứa.
Mạc Hướng Vãn không phải là Thảo Thảo, không tùy tiện
buông xõa tóc xuống, lúc nào cô cũng buộc hoặc búi tóc lên, không chút cẩu thả,
lúc nào cũng chỉnh chu đúng đắn, quy tắc và nghiêm chỉnh.
Mạc Hướng Vãn hơi bất ngờ, từ đâu mà anh biết rõ được
chuyện công việc của cô thế chứ? Mạng thông tin của anh thật quá sắc bén, thế
nhưng, cô lại chẳng biết chút gì về anh cả, đây chính là điểm yếu của cô. Cô
liền hỏi Mạc Bắc: “Anh cũng rất bận còn gì, ngày nào cũng họp hành ở nhà.”
Mỗi khi cảm thấy nghi ngờ gì, đôi mắt cô lại hơi hơi
mở to hơn thường ngày. Điểm này rất giống với Mạc Phi, mỗi khi hỏi anh câu gì,
đôi mắt của thằng bé thường mở to ra. Từ trước đến nay, Mạc Bắc vẫn luôn thừa
nhận một điều, đôi mắt của hai mẹ con cô thực sự rất đẹp, là đôi mắt to, tròn
rất có sức hút. Đôi mắt của Mạc Hướng Vãn quả thật là một đôi mắt long lanh
biết nói, lại được đặt dưới một đôi lông mày khá đậm, nên rất hợp với tính cách
quật cường, mạnh mẽ của cô.
Để đạt được không khí nói chuyện thản nhiên, hòa hợp
thế này, anh đã phải tốn biết bao thời gian và công sức? Cuối cùng, cô cũng đã
chịu tán gẫu cùng anh những chuyện tầm phào, ngẫu hứng.
Mạc Bắc liền trả lời: “Tôi quản lý một hợp đồng đầu tư
vốn ở khu vực này, chính vì vậy mà thuê nhà gần đây, tiện theo sát vụ việc”.
Anh hình như vẫn sợ cô không tin lời anh nói, lại thêm lời giải thích: “Mấy nhà
đầu tư trong hay ngoài nước đều muốn chiếm được miếng mồi ngon lành, béo bở
nhất. Công việc của tôi chính là giữ vững quan ải để họ không bán cổ phần rẻ
mạt quá, càng không để họ mắc lừa nhà đầu tư, nếu không thì chính là do tôi đã
thất trách.”
Mạc Hướng Vãn bất giác đùa cợt anh một câu: “Anh hy
sinh vì công việc cũng nhiều quá nhỉ?”
Mạc Bắc mỉm cười: “Khách hàng là thượng đế mà, công
ty, tổ chức nào mà chẳng yêu cầu hiệu quả, năng suất cao.”
Lời nói này vừa nghiêm túc vừa hợp lý, Mạc Hướng Vãn
không nói gì thêm, thấy thế, Mạc Bắc lại gợi thêm một đề tài khác: “Sau này cô
uống rượu thì phải chú ý một chút, công việc không phải liều mạng, ông chủ
không phải là Hoàng đế, cô còn như vậy lần nữa sẽ dọa con trẻ sợ chết khiếp mất
thôi.”
Mạc Hướng Vãn ngồi nghe anh nhắc lại chuyện trước đó,
lại là chuyện áy náy bấy lâu trong lòng nên cô liền lên tiếng phản bác lại:
“Không sao đâu, tửu lượng của tôi cũng không tệ lắm.”
Mạc Bắc vẫn mỉm cười. Thị lực của anh không tốt lắm,
nhưng vẫn rất sắc bén, những lời nói cố tỏ ra mạnh mẽ trước mặt anh thường
chẳng có tác dụng gì nhiều. Mạc Hướng Vãn né tránh ánh mắt của anh, cúi đầu
nói: “Tôi biết rồi mà. Tôi cũng chỉ say có đúng một lần đó thôi.”
“Cô chính là cây đại thụ, là trụ cột tinh thần của Mạc
Phi, cần phải giữ gìn sức khỏe của mình.”
Câu nói này tự nhiên, sảng khoái như một cơn gió mát,
thổi đi hết cả quá khứ đau khổ và day dứt. Người đã khẳng định một thân phận
hoàn toàn mới, hoàn toàn tốt đẹp của cô lại chính là người mà năm xưa cô đã
từng đối địch, đã từng lạnh lùng và cay nghiệt. Cô khẽ nhếch đôi mày lên, cũng
đúng lúc Mạc Bắc vừa làm xong sandwich đang bê ra trước mặt cô, có mướp đắng,
thịt gà lại có cả bơ, dinh dưỡng phong phú, dồi dào, càng nhìn lại càng bị thu
hút, thêm vào đó là mùi vị thức ăn thơm phức nên nhất thời cô không kịp đáp lại
lời nói mang tính khẳng định của anh.
Mạc Bắc nhìn thấy dáng vẻ cô bình thản thưởng thức món
ăn mình làm ra, cảm thấy vô cùng dễ chịu, khoan khoái. Ánh nắng rực rỡ xuyên
qua ô cửa sổ, chiếu lên đầu của cô gái ngồi trước mặt anh, phản chiếu lại thứ
ánh sáng thật dịu nhẹ, ấm áp.
Mạc Bắc dần dần tiến lại gần, đặt tay lên trên mặt
bàn. Cả thân người cô đang được ánh nắng bao quanh, sáng trong, thuần khiết,
thơ ngây, gần như còn xán lạn hơn cả ánh mặt trời ngoài kia. Anh đột nhiên cảm
thấy có một sự thôi thúc vô cùng mạnh mẽ, muốn lại gần hơn nữa ánh sáng mặt
trời của lòng mình.
Đúng lúc ấy, cánh cửa phòng Mạc Phi cọt kẹt dần dần mở
ra. Đứa trẻ đưa tay lên dụi mắt như không nhìn rõ, cứ tưởng rằng mình đang nằm
mơ.
Từ trước đến nay, cậu bé chưa bao giờ nói với mẹ mình
là hồi nhỏ cậu đã có một giấc mơ, mỗi buổi sáng khi thức dậy sẽ nhìn thấy bố mẹ
ngồi bên bàn ăn, cùng nhau chờ đợi cậu bé tỉnh dậy. Chính vì vậy, Mạc Phi cho
rằng mình vẫn còn đang nằm mơ.
Mạc Phi dụi mắt một lần rồi lại dụi mắt thêm lần nữa,
đôi mắt ngày càng mở to hơn, trong lòng chợt dâng lên một sự xúc động, không
ngừng thôi thúc cậu bé mở miệng cất tiếng gọi: “Bố ơi, mẹ ơi!”
Mạc Bắc và Mạc Hướng Vãn thấy cậu bé tỉnh giấc, còn
chưa kịp nói lời nào, thậm chí bàn tay của Mạc Bắc vẫn còn đang đặt trên bàn.
Anh vốn dĩ định bước tới bế đứa trẻ đáng yêu vừa thức giấc lên, nhưng mới bước
được vài bước, bỗng nhiên nghe thấy câu nói như sét đánh ngang tai này.
Kể từ sau khi biết được Mạc Phi chính là cốt nhục của
mình, anh luôn luôn mộng tưởng về thời khắc đứa trẻ này gọi mình là “bố”. Nhưng
đó chỉ là suy nghĩ, huyễn tưởng của riêng anh mà thôi, anh chỉ dám chôn giấu
cảm giác này thật sâu vào trong tim, chứ trên thực tế vẫn còn mơ hồ lắm.
Anh thầm dặn lòng, nếu như Mạc Hướng Vãn không cho
phép thì anh quyết không đưa ra yêu cầu như vậy.
Đúng vậy, đây quả là một yêu cầu quá đáng, đứng trước
mặt một người mẹ đã hy sinh đến cả xương máu và nước mắt cho con mình, Mạc Bắc
tự nhận thấy mình không đủ tư cách để đón nhận tiếng gọi thiêng liêng đó.
Thế nhưng, tiếng nói của Mạc Phi cất lên chẳng khác
nào tiếng sấm đầu tiên nổi lên giữa mùa xuân, khiến trái tim anh như vỡ thành
hai. Khi đối diện với tình huống này, Mạc Bắc thật sự không biết phải xử sự thế
nào trước tiếng gọi “bố ơi” của con.
Người duy nhất mà anh có thể học hỏi chính là bố mình,
người luôn luôn tỏ ra oai nghiêm trước mặt con cái. Cho nên, anh nghĩ mình sẽ
ngồi xuống, nhưng như thế vẫn quá nghiêm chỉnh, thật không thân thiện chút nào,
anh quyết định sẽ bế đứa trẻ lên. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi anh đã do dự,
bước lên phía trước rồi lại định ngồi xuống và đương nhiên là anh đã ngồi xuống
một chỗ trống không. “Bụp”, anh ngã phệt xuống đất, khiến cho Mạc Hướng Vãn sợ
hãi đến mức đứng bật dậy.
Mạc Phi “a” lên một tiếng, bừng tỉnh khỏi giấc mộng,
hình như nhận ra là mình đã gọi nhầm, nên liền lo lắng quay sang nhìn Mạc Hướng
Vãn: “Mẹ ơi, có phải con đã gọi nhầm bố rồi không?”
Câu nói này lại khiến cho Mạc Bắc vẫn đang ngồi trên
mặt đất nghe thấy không mấy dễ chịu, anh không đứng dậy ngay mà quay đầu lại
hỏi Mạc Hướng Vãn: “Cái gì là gọi nhầm bố chứ?”
Mạc Hướng Vãn vẫn còn chưa kịp phản ứng lại kịp với
tình huống đột biến này, không biết phải trả lời hai câu hỏi ngớ ngẩn này thế
nào, cô chỉ thầm nghĩ, đúng là con ngốc, bố lại càng ngốc hơn. Cô bất giác
nghiêm mặt lại, vẫy vẫy con trai rồi trực tiếp đưa con vào phòng vệ sinh đánh
răng rửa mặt.
T¬T
Buổi sáng hôm đó, Mạc Bắc vẫn chẳng thể nào định thần
lại nổi, khóe miệng nhoẻn cao, luôn giữ trạng thái thân thiện, dễ gần, tính
cách hiền hòa tốt hơn cả mọi khi, thậm chí khi lái xe anh còn huýt sáo vô cùng
hứng chí, yêu đời.
Mạc Phi thì ngân nga hát theo điệu huýt sáo của anh,
xem ra cậu bé cũng hân hoan không kém: “Ánh thái dương
rọi chiếu khắp nơi nơi. Những bông hoa không ngừng nhìn tôi mỉm cười. Các chú
chim nhỏ luôn miệng hót chào buổi sáng. Hỏi tôi tại sao lại đeo chiếc ba lô
trên vai?”
Cả hai phiền phức đến mức Mạc Hướng Vãn cau chặt đôi
mày lại.
Mạc Phi có rất nhiều sở trường nhưng hoàn toàn không
bao gồm giọng hát hay trong đó, thậm chí còn hát sai nhạc cả những bài hát nhi
đồng. Gen di truyền một cách bất đắc dĩ thế này khiến cô chẳng thể nào phát cáu
với con trai được, đành phải đưa lời mang tính thương lượng: “Phi Phi, lúc này
đáng lẽ con phải suy nghĩ xem chút nữa sẽ phối hợp với đồng đội trong trận bóng
đá thế nào mới đúng chứ!”
Mạc Phi rướn người lên phía sau của ghế lái xe, đưa
tay ôm lấy đôi vai của Mạc Bắc rồi nói: “Bố đã nói với con về việc này rồi đúng
không ạ?”
Mạc Bắc chiều theo ý con nói: “Phi Phi thông minh
tuyệt đỉnh, sẽ học tập theo Oliver Kahn[2].”
[2]
Tên thủ môn nổi tiếng Đội tuyển bóng đá quốc gia Đức.
Từ sau lần Mạc Phi bị trẹo chân, giáo viên thể dục ít
khi để cậu bé làm tiền vệ, sau đó thấy động tác cậu nhanh nhẹn, lanh lợi, lại
có khả năng chỉ huy, động viên các thành viên khác trong đội, nên đã cho cậu bé
về vị trí thủ thành, trấn giữ cầu môn. Chính vì lí do này mà Mạc Phi cảm thấy
chán nản một thời gian dài, Mạc Hướng Vãn không hiểu gì về bóng đá, nên lúc đó
chỉ động viên con: “Phi Phi, nếu như con có thể tạo ra thành tích xuất sắc ở
tất cả các vị trí thì cũng là một thành công vô cũng lớn rồi.”
Nghe thấy câu nói của mẹ, Mạc Phi dần dần vui vẻ hơn,
chăm chỉ đi luyện tập và rồi từ đó cậu bé bắt đầu cảm thấy vinh hạnh vì được
làm thủ môn, lại còn mượn đĩa DVD của Mạc Bắc để xem trận đấu cáo biệt sự
nghiệp của thủ môn người Đức nổi tiếng thế giới Oliver Kahn cùng với anh.
Mạc Hướng Vãn tự cảm thấy mình khó mà không bằng lòng
được với Mạc Bắc trong việc giáo dục con trai, về điểm này, cô quả nhiên còn thiếu
rất nhiều kỹ năng. Trong những ngày tháng vừa làm mẹ lại kiêm nhiệm luôn vai
trò người cha, có nhiều việc khiến cô cảm thấy lực bất tòng tâm. Vai trò người
cha đó thật sự cần một người đắp đầy vào, cho dù chỉ là bổ sung trong tâm lý
của con trai cô thôi cũng được.
Vậy nên để cho Mạc Phi gọi Mạc Bắc là “bố” cũng chẳng
có gì quá đáng cả.
T¬T
Lúc đánh răng xong, Mạc Phi mới thì thầm hỏi cô: “Mẹ
ơi, có phải chú bốn mắt không thích con gọi chú ấy là “bố” không?”
Nếu Mạc Hướng Vãn trả lời là “đúng” thì hoàn toàn trái
với lương tâm, nếu bảo là “không phải” thì hình như lại đoán mò suy nghĩ của
người ta, nên cô đành phải nói rằng: “Con tự mình ra hỏi chú ấy xem sao?”
Mạc Phi liền chạy tới bên cạnh Mạc Bắc nhẹ nhàng cất
tiếng hỏi: “Chú bốn mắt, cháu có thể gọi chú là bố được không?”
Sau khi bị ngã đứng dậy, thần thái của Mạc Bắc dần trở
nên ôn hòa, dịu dàng, tâm trí dần bình tĩnh trở lại. Anh vui vẻ trả lời: “Yêu
cầu do Phi Phi đưa ra đương nhiên là được rồi.”
Mạc Hướng Vãn thầm mắng anh trong lòng: “Khuôn mặt
đang đỏ ửng lên vì sung sướng, vậy mà còn nói vậy, đúng là da mặt dày hơn cả
bức tường thành.”
Nghe Mạc Bắc trả lời thế, Mạc Phi tỏ ra vui sướng, hân
hoan vô cùng. Vốn dĩ từ nhỏ đến lớn Mạc Phi đã là đứa trẻ biết ăn biết nói,
trên đường đi tới trường, cậu bé liên tục nói đủ mọi chuyện. Trước mỗi một câu
nói, cậu bé đều nhất định phải thêm một câu “bố ơi”, “bố à”. Mỗi lần Mạc Phi
gọi một tiếng lại khiến cho ông bố Mạc Bắc vui đến hớn hở cả mặt mày, lập tức
đáp lời lại con.
Lúc này, Mạc Hướng Vãn chợt cảm thấy trong lòng đang
trào lên cảm giác đố kị đến mức nghiến răng mãi không thôi.
Khi tới trường học, vừa nhìn thấy các thành viên cùng
đội bóng của mình, Mạc Phi liền hét lên đòi xuống xe trước, lại còn bắt mẹ mình
nhất định không được đi xuống theo. Cậu bé liên tục năn nỉ: “Mẹ đợi một lát rồi
ra đây cùng bố luôn nhé.”
Mạc Hướng Vãn không thể hiểu nổi, nhưng lúc này tâm
tư, trí óc của cô vẫn còn đang vô cùng phức tạp, mơ màng nên đành ngồi lại trên
xe.
Mạc Bắc cho xe đi quanh trường một vòng mới tìm được
chỗ đỗ xe thích hợp. Anh nhìn thấy khuôn mặt nghiêm nghị của cô gái ngồi phía
sau mình thông qua chiếc gương chiếu hậu, suốt chặng đường cô chẳng nói với anh
câu nào. Anh không hề biết rằng, sau khi trả lại quan hệ huyết thống cho anh thì
cô chẳng biết phải nói thêm gì nữa.
Mạc Bắc cũng không nói gì, mãi cho tới khi tìm được
chỗ dừng xe thích hợp, chính là góc quặt bên cạnh trường học. Người trông giữ
xe đã quá quen với việc các phụ huynh học sinh lái xe hàng hiệu đắt tiền đến
trường, nên chẳng nói lời nào, chậm rãi ra hiệu cho Mạc Bắc lùi xe lại.
Thời gian trôi chậm chạp, Mạc Hướng Vãn vẫn không nói
lời nào.
Mạc Bắc lùi xe lại, tắt máy, cô định mở cửa xuống xe,
thì anh liền nhanh nhẹn xuống trước mở cửa cho cô, lại còn nói thêm một câu:
“Cảm ơn cô.”
Lúc xuống xe, có lẽ do muốn né tránh anh hoặc chính vì
nghe thấy câu nói này mà Mạc Hướng Vãn suýt chút nữa té ngã, may mà anh kịp
thời đỡ lấy.
Hai người cùng nhau đi vào trường học của Mạc Phi.
Mạc Phi thật sự thích cảnh tượng lúc này, từ phía xa
nhìn thấy bố mẹ mình bước tới. Đúng lúc ấy, cô giáo Cát đến bên Mạc Phi hỏi:
“Mạc Phi, mẹ con hôm nay có tới không? Còn bố thì sao?”
Cô giáo Cát suy nghĩ một hồi lâu mới thận trọng đưa ra
câu hỏi này. Bản thân cô nắm khá rõ tình cảnh nhà Mạc Phi, biết được rằng từ
trước đến nay Mạc Hướng Vãn vẫn một thân một mình nuôi con, vậy nên cảm thấy vô
cùng hiếu kỳ với việc bỗng dưng Mạc Phi lại tìm được một ông bố nào đó xuất
hiện trong ngày hôm nay.
Mạc Phi cảm thấy đôi chút đắc ý khi nhìn thấy dáng vẻ
kinh ngạc, hiếu kỳ của cô giáo chủ nhiệm lớp.
Thời
khắc mà cậu bé mong chờ bao lâu nay cuối cùng đã tới, nhìn thấy bóng dáng quen
thuộc xuất hiện trong tầm mắt mình, Mạc Phi liền vẫy tay rồi hét lớn tiếng: “Bố
ơi, mẹ ơi, con ở đây, ở đây này.”
Cô giáo Cát liền chào hỏi Mạc Bắc: “Bố cháu Mạc Phi, anh đã từ nước ngoài về
nước rồi sao?”
Mạc Phi cảm thấy bất an, không ngờ rằng cô giáo chủ
nhiệm của mình lại thẳng thắn đến vậy, cậu bé lẻn nhanh đến bên cạnh Mạc Bắc.
Mạc Bắc liền nói: “Đúng vậy, lần đầu tiên được gặp cô
giáo, thời gian qua tôi sống và làm việc tại nước ngoài, con trai tôi chắc đã
khiến cô giáo phải hao tâm tổn sức nhiều.”
Cô giáo Cát cũng khách khí trả lời: “Không đâu, không
đâu, Mạc Phi nhà anh ngoan ngoãn lắm.” Quay sang nhìn Mạc Hướng Vãn, cô lại mỉm
cười.
Mạc Hướng Vãn thì chẳng thể nào nhoẻn miệng lên cười
được, chỉ gật đầu thay lời chào hỏi.
Tiếp đó, Mạc Phi hứng khởi kéo tay bố mẹ đến xem thời
gian thi đấu trong ngày hôm nay, trước tiên đến khu vực thi đấu trò “hoành hành
bá đạo” rất được mong đợi. Nhưng Mạc Hướng Vãn nhận ra ngay vấn đề, cô liền hỏi
Mạc Phi: “Sao con lại dám thi đấu cùng với các bạn gái thế?”
Mạc Phi nhìn xung quanh, thì ra tất cả các ứng cử viên
tham dự trò chơi này đều là bố mẹ của các bạn học sinh nữ trong trường. Cậu bé
liền gọi cô bé đứng gần đấy: “Hứa Thu Ngôn, chào cậu.”
Mạc Hướng Vãn biết đứa bé gái này, là Lớp trưởng lớp
Mạc Phi, đồng thời cô bé cũng là một cây văn nghệ cốt cán trong trường học. Ăn
nói lanh lợi sắc sảo, cô bé lên tiếng trả lời Mạc Phi: “Mạc Phi, chào cậu. Tại
sao cậu lại muốn thi đấu cùng các bạn nữ thế? Lẽ nào cậu không biết rằng phụ
huynh của các bạn nam đều khá mạnh khỏe hay sao?”
Câu nói này khiến cho Mạc Phi tức đến độ nghiến chặt
răng lại.
Mạc Bắc thấy vậy, đoán ngay được vấn đề, e sợ Mạc Phi
sẽ đắc tội với cô bé sắc sảo, lanh lợi này, rồi sẽ bị trêu chọc liên miên. Con
trẻ bây giờ khôn sớm khiến người lớn cũng phải hoàn toàn thay đổi cách nhìn.
Anh liền hỏi Mạc Phi: “Xảy ra việc gì thế?”
Mạc Phi cúi đầu buồn bã: “Tuần trước, con chỉ kéo bím
tóc của bạn ấy có chút xíu, đúng là nhỏ nhen.”
Cô bé gái đứng gần đó đang vô cùng vui vẻ, kiêu ngạo,
hãnh diện, hân hoan, hớn hở.
Mạc Phi nắm chặt lấy bàn tay của Mạc Bắc và Mạc Hướng
Vãn, dường như đang sợ nếu như không có cuộc thi này thì hai người họ sẽ chia
tay nhau ngay tức khắc.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy vừa tức lại vừa buồn cười liền
nói với con rằng: “Không phải con nói là phải biết đoàn kết yêu thương bạn học
hay sao?”
Mạc Phi phụng phịu: “Bạn ấy ngồi phía trước con, phiền
chết đi được, bím tóc cứ quẫy đi quẫy lại, có tóc dài hay lắm sao?”
Nhưng chỉ còn mười lăm phút nữa là các cuộc thi đấu
bắt đầu, chẳng kịp đăng kí trò khác nữa.
Mạc Bắc ái ngại nhìn sang Mạc Hướng Vãn: “Hai chúng ta
đành phải làm khán giả vậy.”
Vì cuộc thi lần này mà anh đã mua một bộ quần áo thể
thao giống hệt kiểu của Mạc Phi, Mạc Hướng Vãn cũng đã đi mua đôi giày thể
thao, bây giờ xem ra đều là phí công vô ích rồi.
Mạc Hướng Vãn liền nói: “Cũng chẳng sao hết, mười rưỡi
là đến trận thi đấu bóng đá của Mạc Phi rồi.”
T¬T
Mạc Phi phải khởi động làm nóng người trước, để lại bố
mẹ mình ngồi trên khán đài xem bố mẹ của các bạn cùng học thi đấu.
Phía bên đó đều là các gia đình ba người, được cột vào
một nhóm, đồng tâm hiệp lực, cùng tiến cùng lùi. Mạc Hướng Vãn xem rất nhập
tâm, một gia đình như vậy mới được coi là hoàn mỹ. Nghĩ vậy nên cô bất giác lên
tiếng cổ vũ cho các đội đang thi đấu dưới kia.
Mạc Bắc vắt chân chữ ngũ, nhàn nhã ngồi một bên, nhìn
thấy Mạc Hướng Vãn đứng lên nhiệt tình cổ vũ cho những đội khác. Bộ dạng thế
này trông chẳng khác nào với bạn nhỏ Mạc Phi cả, anh thật sự muốn xem càng lâu
càng tốt.
Gia đình cô bé Lớp trưởng Hứa Thu Ngôn vừa nãy chọc
ghẹo Mạc Phi thi đấu dường như không được tốt lắm. Bố cô bé là một người đàn
ông có bụng bia to đùng nên khả năng giữ thăng bằng rất kém, ngã xuống liên
tục, thế nhưng vì con gái mình, anh lại kiên cường đứng dậy, đỡ vợ ôm con cố
gắng tiến về đích.
Mạc Bắc thầm nghĩ, đây là trách nhiệm cơ bản cần có ở
một người đàn ông. Anh bất giác nghiêng người về phía Mạc Hướng Vãn hơn đôi
chút. Cô đang dồn tâm sức vào việc cổ vũ cho gia đình bé Hứa Thu Ngôn nên hoàn
toàn không để tâm chút nào đến “anh chàng oan gia” ngồi bên cạnh đã cùng mình
sinh một đứa con.
Sau cùng, gia đình Hứa Thu Ngôn vẫn thua trận, cô bé
không giành được giải thưởng là chiếc gối có hình biển cả xanh thẳm, liền ngồi
trên mặt đất, ôm lấy đầu gối vô cùng tức giận, chán chường, bố mẹ làm cách nào
cũng chẳng dỗ dành, kéo dậy nổi.
Mạc Hướng Vãn cũng cảm thấy tiếc nuối: “Bố cô bé cũng
đã rất nỗ lực rồi.” Cô nghĩ, lòng tự tôn của cô bé kia cao như vậy, có lẽ người
làm bố mẹ sẽ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Sau đó cô nhanh chóng đi tìm Mạc Phi, cậu bé đang
luyện tập cùng với các thành viên trong đội, chuyện không vui khi nãy dường như
đã tan theo mây khói từ lâu rồi.
Cậu bé hứng khởi tiến lại nói: “Bố mẹ ơi, chốc nữa thi
đấu, đội lớp con nhất định sẽ thắng các bạn lớp A2 và giành được giải thưởng.”
Mạc Bắc liền hỏi: “Là chiếc gối sao?”
Mạc Phi hứng khởi gật đầu.
Mạc Bắc quay sang chỉ Hứa Thu Ngôn rồi nói: “Vậy chút
nữa, nếu con thắng thì đem phần thưởng tặng cho bạn ấy đi…”
“Tại sao phải làm thế ạ?”. Mạc Phi lập tức hỏi lại.
“Bởi vì cô bé đã thua, còn con chiến thắng thì nên
chia sẻ phần thưởng với người khác. Bởi vì, chiến thắng đã là phần thưởng lớn
nhất đối với con rồi.”
Mạc Phi
tỏ ra không phục, Mạc Bắc thấy thế lại nói tiếp: “Mẹ con đã từng nói phải biết
yêu thương các bạn cùng lớp đúng không nào?”
Mạc Hướng Vãn cũng gật đầu phối hợp theo khiến Mạc Phi hoàn toàn bị “khuất
phục” trước uy lực của cả bố lẫn mẹ, đột nhiên cậu bé nhận ra rằng, có thêm một
người bố cũng chưa chắc đã là một việc tốt, bản thân rất dễ bị thuyết phục. Cậu
bé mím môi lại, quay sang nhìn Hứa Thu Ngôn đang ngồi bệt trên đất, dáng vẻ vô cùng
buồn bã, thương tâm.
Cuối cùng, Mạc Phi đành miễn cưỡng chịu “khuất phục”.
Thật ra, những trận bóng đá của trẻ con không có quá
nhiều điểm đáng xem, chưa đủ kỹ thuật, chưa đủ tốc độ và chưa đủ sức lực. Thế
nhưng, ngồi trên khán đài, Mạc Bắc lại cảm thấy vô cùng thú vị, thích thú.
Thực lực của đội bóng lớp Mạc Phi và lớp A2 khá tương
đồng cho nên tỷ số bám đuổi rất sát, khiến cho các vị phụ huynh ngồi trên khán
đài cũng tỏ ra khá căng thẳng, hồi hộp. Ngồi bên cạnh Mạc Bắc là bố của một học
sinh cùng lớp với Mạc Phi, hai người bàn luận với nhau rất sôi nổi.
Anh ấy nhìn Mạc Phi rồi quay sang hỏi: “Mạc Phi nhà
anh sao lại cao thế nhỉ? Anh cho cháu ăn gì thế? Tôi cho con uống rất nhiều sữa
canxi hiệu Con Khỉ Vàng mà vẫn chưa cao được thế này.”
Mạc Bắc liền quay đầu sang hỏi Mạc Hướng Vãn: “Mẹ Mạc
Phi, bình thường Mạc Phi nhà chúng ta uống đồ dinh dưỡng gì vậy?”
Mạc Hướng Vãn đang chuyên tâm xem trận đấu của con
trai nên thuận miệng đáp: “Chẳng uống đồ gì cả, chỉ uống mỗi sữa mà thôi.”
Mẹ của cậu bé kia nghe thấy thế cũng tham gia: “Anh có
thấy không, không kén ăn thì mới lớn nhanh được, con trai nhìn thấy bố không ăn
trứng cũng chẳng uống sữa thì đã thua ngay từ điểm xuất phát rồi.”
Bố của cậu bé kia liền nhìn Mạc Bắc mỉm cười ngần
ngại. Đúng lúc này, Mạc Phi bắt được bóng của đội kia, rồi chuyền cho hai đồng
đội khác sút một cú bay thẳng vào cầu môn. Các phụ huynh bên đội này hò reo
sung sướng, bố cậu bé nọ vui mừng rút thuốc ra, định chia sẻ niềm vui cùng với
Mạc Bắc. Mạc Bắc nhìn thấy Mạc Hướng Vãn liếc mắt nhìn lại, dáng vẻ tỏ rõ không
thích người ngồi cạnh hút thuốc lá, nên không nhận điếu thuốc kia.
Mẹ cậu bé nọ thấy kỹ thuật của Mạc Phi rất tốt, nên vô
cùng ngưỡng mộ, sau đó bắt đầu quay sang oán trách chồng mình: “Vấn đề di
truyền cũng rất quan trọng, anh chỉ có mỗi một mét bảy hai, khiến cho Minh Minh
nhà mình chẳng thể nào cao hơn được.” Rồi cô ấy lại quay sang nói với Mạc Bắc:
“Bố mẹ Mạc Phi, trông anh cao quá nhỉ?”
Mạc Bắc khiêm tốn: “Không cao, không cao đâu, tôi còn
kém Diêu Minh[3] nhiều.
Là do mẹ cháu không thấp lắm, cũng được mét sáu.”
[3]
Cầu thủ bóng rổ nổi tiếng Trung Hoa với chiều cao 2m13, hiện vẫn tham gia giải
bóng rổ NBA nổi tiếng Hoa Kỳ.
Mạc Hướng Vãn nghe thấy anh nói vậy, giật mình quay
sang thì thầm hỏi: “Tại sao anh biết tôi cao một mét sáu?”. Cô lại liếc anh một
cái. “Một mét sáu còn không phải là thấp sao? Anh đang định chê bai tôi đúng
không?”
Anh xem ra không hề sợ bị cô mắng, lại còn hứng khởi
dùng tay so sánh rồi nói: “Chỉ kém có một đoạn thế này thôi, anh nghĩ chắc
không sai đâu.”
Đề tài này không thể kéo dài thêm nữa, nếu không sẽ
gợi nhớ tới chuyện cũ rất nhiều, rất nhiều năm trước. Mạc Hướng Vãn chẳng thèm
để ý đến anh nữa, may là mẹ của cậu bé Minh Minh cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ
khách khí nói: “Như vậy, Mạc Phi nhà anh chị sẽ theo gen di truyền cao được tầm
mét tám rồi.”
Mạc Bắc tiếp tục khiêm tốn: “Tôi nghĩ thế là cũng đủ
rồi, nếu cao như Diêu Minh thì tìm bà xã cũng không dễ dàng gì.”
“Diêu Minh đã kết hôn với Diệp Lợi từ lâu rồi anh có
biết không?”. Mạc Hướng Vãn vừa dứt lời thì chuông điện thoại vang lên, cô mở
máy nghe, sắc mặt dần dần biến đổi.
Mạc Bắc thấy thế liền hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Mạc Hướng Vãn đóng máy lại rồi trả lời: “Ở công ty xảy
ra chuyện rồi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...