Trách Em Thật Quá Xinh

Mạc Hướng Vãn có tật đêm ngủ hay nằm mơ, trong giấc mơ
cô thường thấy hình ảnh một con đường dài vô tận, trên đó có vô số hố to, hố
nhỏ. Cô cứ lao đầu chạy, vấp ngã liên tục, rồi lại đứng dậy, người nhem nhuốc
đầy bùn đất, cảm giác mệt mỏi, rệu rã vô cùng. Cúi xuống nhìn, cô thấy toàn
thân máu thịt bầy nhầy, nhoe nhoét. Hoảng loạn, sợ hãi, cô lại tiếp tục chạy,
vừa chạy vừa cố gột bỏ hết số bùn đất trên người, lau sạch sẽ tất cả vết máu bê
bết kia đi.

Thế nhưng, tất cả như bị dính chặt, dính đến mức gần
như đã biến thành một phần thân thể cô, chẳng thể nào vứt bỏ.

T¬T

Mạc Hướng Vãn chợt bừng tỉnh, sờ tay lên trán thấy ướt
đẫm mồ hôi. Còn chưa kịp lau khô thì tiếng chuông điện thoại đã reo inh ỏi, là
trợ lý của cô. Trâu Nam thét lên với giọng vô cùng gấp gáp, căng thẳng: “Lâm
Tương lại nhảy lầu, nhưng may bị mắc lại trên ban công, đầu gối bị chảy máu,
trên đầu cũng vậy”.

Mạc Hướng Vãn day day huyệt thái dương.

“Chị đến ngay bây giờ đây, đang ở bệnh viện nào thế?”

Trâu Nam liền thông báo tên của bệnh viện nọ.

“Trước khi chị đến, em hãy chăm sóc chu đáo cho cô ấy
nhé!”

Dập điện thoại xuống, cô đứng dậy, nhanh chóng thay
quần áo rồi bước ra khỏi phòng. Đứa con trai của cô, Mạc Phi, tập tễnh từ phòng
ngủ ra với chiếc chân đang bó bột, mơ mơ màng màng hỏi: “Mẹ ơi, mẹ lại phải đi
làm sao?”. Thằng bé có vẻ không bằng lòng, thế nhưng nó vẫn cứ cẩn thận dặn dò:
“Vậy thì mẹ nhờ mẹ bạn Vu Lôi sáng sớm ngày mai mua đồ ăn sáng cho con nhé!”

Mạc Hướng Vãn hôn nhẹ lên trán con rồi nói: “Mẹ sẽ
khóa cửa lại, nhớ là không được mở gas đấy, sáng mai mẹ sẽ mua bánh bao nhân thịt
cho con ăn, không cần phải làm phiền mẹ bạn Vu Lôi đâu”.

Mạc Phi rúc đầu vào lòng mẹ chẳng khác nào chú mèo con
đang làm nũng.Thấy thế, cô cũng chẳng nỡ rời xa, có điều chuyện này vô cùng gấp
gáp, nên đành phải hạ quyết tâm, sau khi cho con trai đi vệ sinh, cô vội vã
đóng cửa đi ngay.

T¬T

Lâm Tương, ca sỹ nổi tiếng xuất thân từ một cuộc thi
tuyển chọn sắc đẹp, nhờ có vẻ ngoài xinh xắn, lại được nhiều người yêu mến, nên
cô đã đoạt được ngôi vị Á hậu hai theo đúng dự đoán ban đầu. Sau đó, cô đã nổi
tiếng hơn một năm liền. Tuy chưa đến mức lừng lẫy bậc nhất trong nước nhưng
cuộc sống minh tinh của cô cũng chẳng tệ chút nào. Có điều, một tháng trở lại
đây, cô liên tục tự sát nhưng không thành và đã phải vào viện đến ba lần.

Mạc Hướng Vãn vừa tới bệnh viện thì thấy bác sỹ Châu
đang nói chuyện với Trâu Nam: “Cắt mạch máu, mở khí gas, nhảy lầu mọi cách cô
ấy đều đã thử. Khi nào quay về, cô nhớ giấu tất cả dây rợ trong phòng đi nhé!”

Trâu Nam khóc đỏ cả mắt. Trước kia, cô từng làm đại
diện tuyên truyền, phát ngôn cho Lâm Tương. Lâm Tương đối với cô không tệ,
chuyện này xảy ra, cô cảm thấy thật sự rất đau lòng, nên vừa nghe xong câu nói
của bác sỹ Châu, cô lại càng ảo não, khổ tâm hơn.

Mạc Hướng Vãn bước tới gần lên tiếng: “Bác sỹ Châu rất
giỏi ngoại khoa nên chắc cũng vô cùng tự tin về những vấn đề như thế này nhỉ?”

Bác sỹ Châu nhìn cô cười, không hề tức giận mà nhẹ
nhàng nhắc nhở: “Tiểu Mạc, tôi rất bận rộn, sau này phiền cô nói với những nghệ
sỹ mà cô quản lý đừng có làm chuyện gì nguy hiểm vào lúc canh ba nữa đấy, bây
giờ tôi đủ bận rộn lắm rồi”.

Mạc Hướng Vãn gật gật đầu: “Dạ, dạ, dạ, tôi sẽ khuyên
bảo lại cô ấy”.

Rồi cô quay sang hỏi Trâu Nam: “Tình hình hiện nay của
Lâm Tương sao rồi?”

Trâu Nam mắt đỏ hoe vì khóc, chỉ tay vào phòng: “Cô ấy
vẫn đang ngồi khóc trong đó.”

“Tôi đã gọi y tá tiêm một liều thuốc an thần cho cô ấy
rồi. Điều quan trọng nhất bây giờ là hai cô nên suy nghĩ xem làm thế nào đối
phó với đám phóng viên ở ngoài kia đi”. Nói xong, bác sỹ Châu quay người bước
đi.

Mạc Hướng Vãn cau chặt đôi mày.

“Hôm nay, trong thành phố có vụ tai nạn ô tô, bác sỹ
Châu vẫn còn đang bận tối mắt tối mũi. Tương Tương vừa xảy ra chuyện, Vu tổng
cứ nhất định đòi bác sỹ Châu phải lo liệu phòng bệnh, đồng thời làm bác sỹ điều
trị luôn”. Trâu Nam giải thích.

“Thảo nào mà người ta lại cau mặt với mình như thế”.
Mạc Hướng Vãn thầm nghĩ.

Cô sầm mặt lại, đẩy cửa phòng bệnh đi vào, liền thấy
ngay một người đẹp ốm yếu đang ngồi trên giường, nước mắt lặng lẽ rơi, cảnh
tượng đó không khỏi làm cho người ta cảm thấy đau lòng, nhưng Mạc Hướng Vãn thì
không.

Cô khoanh tay trước ngực hỏi: “Lâm Tương, nói xem rốt
cuộc em muốn làm gì đây?”

T¬T

Việc Lâm Tương tự sát bắt nguồn từ vụ scandal ầm ĩ do
một người giấu mặt trong giới showbiz công khai với báo đài. Đó là một loạt các
bức ảnh phòng the giữa một nam diễn viên điện ảnh nổi tiếng và rất nhiều các nữ
minh tinh, trong đó có cả Lâm Tương.

Ngay lập tức, các phóng viên không ngừng gọi điện,
nhắn tin, liên hệ phỏng vấn khiến cho tinh thần của Lâm Tương càng thêm hoảng
loạn và suy sụp. Những bức ảnh này được chụp trước khi cô gia nhập làng giải
trí, cô không ngờ sự việc ấy lại dẫn tới hậu quả nghiêm trọng như ngày hôm nay.
Mạc Hướng Vãn cũng không thể lường được rằng vì vụ việc này mà Lâm Tương đã tự
sát đến ba lần.

T¬T

Lâm Tương ngẩng đầu lên, trên mặt vẫn còn vương lệ, cô
ngậm ngùi nói: “Trước khi gia nhập làng giải trí, đã có khoảng thời gian em qua
lại cùng anh ấy.”


“Những việc này bọn chị đều biết cả rồi.”

“Anh ta không thể đối xử với em như vậy được. Anh ta
nói là có lỗi với Lâm tiểu thư nào đó. Chúng em đã từng yêu nhau, tại sao
chuyện hai người chụp ảnh thân mật lại phải xin lỗi cô ta chứ?”

“Bởi vì, bây giờ cô ta mới là bạn gái của La Phong chứ
không phải là em.”

Lâm Tương nghiến răng nói: “Hướng Văn, chị đừng tàn
nhẫn như vậy được không?”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười rồi ngồi xuống chiếc ghế đặt
cạnh giường bệnh.

“Lâm Tương, lát nữa chị sẽ gọi điện cho Vu tổng, vụ
việc lần này em chỉ là nạn nhân thôi. Vốn dĩ, cuối năm nay định phát hành album
của em, nhưng xem ra với tình hình này, chị thấy có lẽ phải lên kế hoạch tung
ra thị trường trước. Cuối năm nay có hai đêm nhạc hội mừng năm mới của đài
truyền hình, chị sẽ sắp xếp cho em tham gia, em thấy sao?”

Lâm Tương ngây thần nhìn Mạc Hướng Vãn không nói lời
nào.

“Vết thương tình cảm có thể được chữa lành bằng công
việc, mọi người sẽ nỗ lực hết mình động viên để em có thể dũng cảm đứng lên
bước tiếp. Trong cuộc thi tuyển chọn sắc đẹp năm trước, em nhận được nhiều tin
nhắn bình chọn của khán giả nhất, chị tin là các fan hâm mộ vẫn luôn luôn ở bên
cổ vũ em vượt qua nỗi đau này.”

Lâm Tương thở dài: “Chị đúng là có bản lĩnh.”

Mạc Hướng Vãn vỗ vỗ lên tay Lâm Tương: “Đáng lẽ, em
nên thoát khỏi bóng đen của cuộc tình năm xưa từ lâu rồi mới phải. Em thấy có
đúng không?”

Cô thường thích dùng các cụm từ kiểu như “có đúng
không?” hoặc “phải không nào?” khi nói chuyện với các nghệ sỹ và nhân viên dưới
quyền, nghe vừa thân thiết, tình cảm lại vừa nhẹ nhàng, nhã nhặn.

Lâm Tương đã bình tĩnh hơn đôi chút: “Bao giờ thì chị
gọi điện cho Vu tổng?”

“Vu tổng đến núi Alpes trượt tuyết suốt nửa tháng nay,
chị nghĩ đã đến lúc anh ấy phải quay về rồi.”

“Vậy tùy chị.”

Mạc Hướng Vãn đứng dậy, an ủi: “Em cố nghỉ ngơi cho
khỏe lại, sao phải giày vò bản thân đến ba lần liền, thật sự không cần thiết
phải như thế.”

Lâm Tương rơm rớm nước mắt, giọng nói có chút đau đớn,
uất ức: “Chuyện này không thể trách em được.”

T¬T

Khi rời bệnh viện, Mạc Hướng Vãn cảm thấy hơi mệt.
Nhìn đồng hồ, lúc này đã ba giờ sáng, nếu như quay về nhà thì còn có thể ngủ
được khoảng hai tiếng nữa, sau đó đi mua bánh bao nhân thịt cho Mạc Phi. Nghĩ
vậy, cô liền đi thật nhanh.

Nhưng cô vẫn cứ chậm một bước, vừa mới ra khỏi cổng
bệnh viện đã bị ba phóng viên vây quanh để hỏi tin.

“Tình hình của Lâm Tương lúc này sao rồi?”

“Lâm Tương và La Phong vì sao lại chia tay nhau? Tại
sao đến tận lúc này trong di động của La Phong vẫn còn giữ ảnh của Lâm Tương?”

“Tương Tương có còn yêu La Phong nữa không? Cô ấy tự
sát vì cảm thấy xấu hổ hay vì La Phong phát ngôn rõ rằng cảm thấy có lỗi với
bạn gái hiện tại?”



Việc Lâm Tương tự sát khiến cho đám phóng viên báo đài
có dịp chĩa thẳng ống kính máy quay vào Mạc Hướng Vãn. Đối với cô, chuyện này
chẳng phải có gì hay ho cả.

Cô điều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt, cố gắng tỏ
ra khó tính và lạnh lùng, ánh mắt đầy kiên nghị quay sang trả lời với cô phóng
viên vừa đặt ra hai giả thuyết kia: “Các cô có số di động của La Phong không?
Tôi cũng đang muốn gọi điện cho anh ta hỏi xem rốt cuộc giữa anh ta với Tương
Tương đã có chuyện gì?”

Cô đưa ra một câu nói lấp lửng, thái độ thì không được
hòa nhã lắm, ngay đến bản thân cô cũng cảm nhận được sự lãnh đạm cứng rắn trong
đó. Nhưng điều này chẳng thể nào trách cô được, những lúc lâm vào tình cảnh khó
khăn, khốn cùng như thế này, cô thật sự chẳng muốn người khác thừa nước đục thả
câu chút nào cả. Tất cả những con người sinh tồn nhờ làng giải trí thường xuyên
phải làm những chuyện thêm dầu vào lửa, vui mừng trước nỗi đau của người khác
kiểu như thế này, thật khiến người khác chẳng biết phải làm sao nữa.

Vị phóng viên đứng trước mặt cô lúc này đích thực là
cao thủ, hai người đã biết nhau vài năm nay rồi. Mạc Hướng Vãn vẫn nhớ cô này
là Kim Thanh, cũng là nhân vật hàng đầu trong giới phóng viên giải trí, vô cùng
khó chơi.

Quả nhiên, Kim Thanh không chịu buông tha, trợn mắt
lên rồi đuổi theo hỏi tiếp: “Mạc tiểu thư, cô là Giám đốc quản lý nghệ sỹ của
Tập đoàn Kỳ Lệ, chẳng lẽ trong tay cô không có thông tin gì sao?”

Mạc Hướng Vãn nhếch miệng cười: “Công ty chúng tôi
không giống như các công ty quản lý Hàn Quốc, bắt nghệ sỹ phải báo cáo chuyện
tình cảm riêng tư của mình. Cũng giống như ông chủ của các vị sẽ chẳng bao giờ
hỏi tối qua các vị đã dùng bữa với những người đàn ông may mắn ở nhà hàng nào,
có phải vậy không?”

Đây là đáp án của Mạc Hướng Vãn ở thời điểm hiện tại.
Nếu như là bốn năm trước, e rằng câu trả lời của cô sẽ là: “Dựa vào cái gì mà
các người cho rằng trong tay tôi có thông tin? Lẽ nào tôi sống qua ngày bằng
cách theo đuôi các nghệ sỹ sao?”

Bốn năm qua, cả tính tình lẫn cách cư xử của cô đều
điềm đạm hơn nhiều, cô đã đủ thông minh để hiểu rằng, không thể đắc tội trực
diện với những người đang nói chuyện được.

Lời vừa buông, cô liền đưa tay vẫy một chiếc taxi rồi
“ấn” Trâu Nam ngốc nghếch, thẫn thờ nãy giờ theo mình ngồi vào trong, sau đó
hai người cùng lên xe trở về nhà.


T¬T

Sau khi đưa Trâu Nam về tận cửa, cô mới yên tâm về nhà
mình. Trước tiên, Hướng Vãn vào phòng của con trai, khẽ khàng bật đèn lên, nhìn
đứa trẻ đang nằm trên giường.

Mạc Phi ngủ không được ngon giấc, quay bên này, lật
bên kia, khi phát hiện mẹ đã về liền mỉm cười tươi rói rồi reo lên: “A, mẹ đã
về!”

Giọng nói ngô nghê của con trẻ hoàn toàn làm ngắt
quãng luồng suy nghĩ của Mạc Hướng Vãn, khiến cô nhanh chóng lấy lại sinh lực.
Cô kiểm tra chiếc chân bó bột của con, trong lòng cảm thấy vô cùng hối hận,
đáng lẽ cô không nên đồng ý cho Mạc Phi tham gia đội bóng đá. Bởi vì, vừa mới
tập buổi đầu tiên, Mạc Phi đã bị trẹo chân rồi.

Mạc Phi nũng nịu trong lòng mẹ, nheo nheo đôi mắt,
giống hệt như chú mèo con cuộn tròn trong vòng tay ấm áp, âu yếm của mẹ. Mạc
Phi nói: “Mẹ ơi, sáng mai mẹ còn phải đưa con đến trường nữa, vậy nên mẹ con
mình ngủ thôi.”

Mạc Hướng Vãn vỗ nhẹ lên trán của con: “Tiểu quỷ, đúng
là nhiều trò, nhiều chuyện.”

Mạc Phi mỉm cười ngây ngô, mở to đôi mắt, hai đồng tử
sáng long lanh. Ở đứa trẻ này có sự tinh ranh hiếm thấy so với các bạn cùng
trang lứa, luôn biết cách tỏ ra dễ thương, nũng nịu khiến cho cô chẳng thể nào
từ chối nổi yêu cầu của con.

Mạc Phi cứ lật người qua, lật người lại, ôm chặt eo cô
nũng nịu đòi mẹ ngủ cùng. Mạc Hướng Vãn không biết làm gì khác, đành ôm chặt
lấy con vào lòng rồi vỗ nhẹ lên lưng.

Bác sỹ bảo trẻ con không ngủ ngon giấc thường ảnh
hưởng đến thời gian làm lành vết thương, vì vậy Mạc Hướng Vãn cố gắng dỗ dành
cho con ngủ, nhưng cậu bé vẫn không chịu nhắm mắt. Lập tức, cô không nịnh con
nữa mà nói một cách nghiêm nghị: “Có khi mẹ phải nói với giáo viên chủ nhiệm
lớp rằng con không thích hợp tham gia đội tuyển bóng đá của trường thôi.”

Quả nhiên, Mạc Phi nghe xong liền cảm thấy sợ hãi, lập
tức nhắm mắt ngủ ngay.

Mạc Hướng Vãn không vội tắt đèn mà ngây người đứng bên
giường ngắm khuôn mặt khôi ngô, xinh trai của con mình.

Được di truyền từ cô, Mạc Phi chẳng những có đôi mắt
to tròn, hoạt bát mà còn có cả hàng lông mi vừa dài vừa dày như con gái vậy.
Mạc Hướng Vãn cảm thấy vô cùng may mắn khi các nét trên khuôn mặt đứa trẻ đa
phần đều giống cô.

Nhưng tính tình đứa trẻ này lại rất cứng đầu, hiếu
động, thích đấu đá, học đòi làm người lớn, tác phong chẳng khác nào một thiếu
niên trưởng thành, càng lớn cô càng khó quản lý.

T¬T

Mạc Hướng Vãn không phải chưa từng nuôi dạy con. Cô
từng nói với Mạc Phi khi mới vào lớp một rằng: “Thứ nhất không được cãi nhau,
gây sự với các bạn cùng lớp, phải biết khiêm nhường. Thứ hai, không được cùng
bạn chơi mấy trò nguy hiểm, bởi vì nếu con bị thương, mẹ sẽ phải xin nghỉ ở nhà
để đưa con đi khám bệnh. Như vậy, mẹ sẽ bị trừ lương, đến Tết không có tiền mua
ô tô mô hình cho con đâu.”

Mạc Phi liền cau đôi mày bé xinh rồi nói với mẹ: “Con
không cãi nhau với các bạn nhưng nếu các bạn cố tình gây sự với con thì sao?
Sau khi tan học, nếu các bạn rủ chơi trò chơi thì chẳng lẽ con lại không đi
cùng?”

Câu hỏi này khiến cô đau đầu, cô nghĩ bản thân mình
vẫn còn quá trẻ, vậy nên đành phải nghiêm mặt nói: “Nếu các bạn cố tình gây sự
thì con đi tìm cô giáo. Lúc các bạn rủ con đi chơi phải hỏi ý kiến của mẹ trước
rồi mới được đi cùng với các bạn.”

“Nếu như lúc đó mẹ đang đi làm thì con cũng có thể hỏi
được sao?”

“Con đã biết số điện thoại công ty của mẹ rồi thì có
thể gọi đến hỏi.”

“Nếu như mẹ đang họp thì sao ạ?”

“Con có thể gọi vào di động cho mẹ.”

Mạc Phi nắm ngay được chỗ sơ hở trong câu nói của mẹ:
“Mẹ à, từ trước đến giờ, mẹ chẳng bao giờ nghe điện thoại trong lúc họp cả.”

Trước mặt con trai, từ trước đến nay cô giống một
người chị hơn là người mẹ. Mạc Phi chẳng hề sợ cô chút nào, hơn nữa lại còn
biết cách nói lý lẽ với cô.

Giống hệt khi nãy, may mà đứa trẻ này còn biết nhìn
sắc mặt của người lớn, ngoan ngoãn nhắm mắt vào ngủ. Mạc Hướng Vãn kéo chăn lên
đắp cho con trai, liếc qua chiếc chân đang bó bột, khi cảm thấy mọi thứ đều ổn
thỏa thì mới yên lòng, rón rén nhấc chân quay về phòng khách.

Lúc này ở nước ngoài, chắc sếp đang dùng cơm tối. Cô
liếc qua đồng hồ rồi gọi điện thoại đường dài quốc tế cho Vu tổng.

Lúc nhận điện thoại của cô, quả nhiên Vu Chính đang
dùng bữa tối. Không biết có phải vì thức ăn hôm nay hợp khẩu vị hay không mà
khi nói chuyện điện thoại cùng cô tâm trạng của anh rất vui vẻ. Sau khi nghe
Mạc Hướng Vãn báo cáo tình hình, anh liền nói: “Vậy thì cứ làm theo kế hoạch
của em đi, vài ngày nữa hãy mở cuộc họp báo cho cô ấy.”

“Dạ vâng, còn phía bên công ty đĩa hát thì cần phải có
Judy lo liệu.”

“Mary[1], em cứ
thế mà làm nhé!”

[1]
Tên tiếng Anh của Mạc Hướng Vãn.

Nghe xong, Mạc Hướng Vãn hoàn toàn hiểu ý anh. Từ

trước đến nay, Vu Chính không bao giờ quan tâm đến những chuyện nhỏ nhặt của
các nghệ sỹ dưới trướng, tất cả đều giao cho cấp dưới đắc lực tự sắp xếp, xử
lý. Vị Tổng giám đốc này đã chinh chiến nhiều năm trong làng giải trí, ít khi
có dịp đi nghỉ dài ngày, năm nay khó khăn lắm mới dồn được mấy ngày rảnh rỗi để
nghỉ ngơi, thư giãn, vậy nên hoàn toàn có thể thông cảm với thái độ không muốn
tham gia vào bất cứ công việc gì của anh lúc này.

“Em sẽ nói chuyện với Judy.”

“Anh biết là em có thể xử lý tốt vụ này, anh sẽ ở lại
đây thêm hai tuần nữa, hãy vỗ về, an ủi Tương Tương nhé!”

Mạc Hướng Vãn không biết nói gì nữa, đành kết thúc
cuộc gọi: “Have a good time!”

T¬T

Ngày hôm sau, tất cả mọi chuyện đều trở nên vô cùng
hỗn loạn.

Buổi sáng, Mạc Phi thức dậy rất nhõng nhẽo, luôn miệng
kêu “đau chân”, quyết không chịu ra khỏi giường. Trẻ con, nói cho cùng vẫn
thường bướng bỉnh. Mạc Hướng Vãn đã gọi mấy lần nhưng cu cậu vẫn chẳng chịu
thức dậy, cô không khỏi tức giận, ngồi bên cạnh cậu bé rồi nghiêm nghị nói:
“Mạc Phi, con đừng nghĩ bị ngã đau chân nên đi muộn học là chuyện có thể chấp
nhận được, con sẽ hại mẹ đi làm muộn theo con đấy, có biết không?”

Mạc Phi liền thò đầu ra khỏi chăn, cảm giác mình đã
nhõng nhẽo quá đáng, liền nhanh chóng mặc quần áo, miệng vẫn không ngừng nói:
“Cô giáo bảo rằng, con trai khó thức dậy là chuyện có thể chấp nhận được, cho
nên mẹ cần phải thông cảm cho con. Mẹ đến muộn vì phải chăm sóc con nhỏ cũng
hoàn toàn đáng được thông cảm. Mẹ à, sếp của mẹ sẽ thông cảm cho mẹ thôi, mẹ
đừng lo!”. Nói xong, thằng bé nhe răng làm mặt xấu.

Trước vẻ mặt này, Mạc Hướng Vãn không thể không bật
cười. Mạc Phi có khiếu hài hước bẩm sinh, lại còn có thể tạo ra một số biểu cảm
và hành động tinh nghịch, đáng yêu vô cùng mà những đứa trẻ cùng trang lứa khác
không làm được, cho nên các thầy cô giáo đều yêu quý thằng bé.

Điểm này không phải do cô di truyền lại.

Cô không phải là người có khiếu hài hước bẩm sinh.

Ngay từ khi còn nhỏ, mỗi lần ra ngoài ăn uống, tiếp
đãi khách hàng, bố thường đưa cô theo. Lúc nào cô cũng chỉ biết tỏ ra ngoan
ngoãn, lễ phép chào hỏi người lớn chứ tuyệt nhiên không biết nói thêm gì, lại
càng chẳng thể làm ra những điệu bộ đáng yêu dễ thương nào cả. Hoàn toàn không
giống với tiểu Mạc Phi.

Vừa mới bước vào cổng trường, cậu bé đã biết tâng bốc,
khen ngợi giáo viên chủ nhiệm để ém nhẹm việc đi học muộn: “Cô giáo Cát, hôm
nay trông cô xinh quá! Cô lấp lánh, y như ánh trăng tối hôm qua vậy.”

Cô giáo Cát vừa mới tốt nghiệp đại học, gần đây lại
đang hẹn hò, vừa nghe thấy lời tâng bốc của cậu học trò nhỏ liền cảm thấy vô
cùng vui vẻ. Cô quay sang nói với Mạc Hướng Vãn: “Trường quyết định cử Mạc Phi
làm đại diện tham gia cuộc thi hùng biện của thiếu nhi trong tiểu khu đấy ạ.”

Mạc Phi liền nhìn mẹ chớp chớp mắt, ý như muốn nói: Mẹ
thấy chưa? Cô giáo không hề bảo con là đi học muộn rồi nhé!

Mạc Hướng Vãn cảm thấy vừa bực bội lại vừa buồn cười
vì cậu con láu cá, nhưng quyết không thỏa hiệp, vỗ vỗ lên đầu thằng bé: “Lên
lớp học hành cho tử tế vào đấy!”

Cô giáo Cát cho học sinh khác đỡ Mạc Phi vào học.
Thằng bé quay đầu lại cười tít mắt, một tay vẫy vẫy chào mẹ, một tay khoác lên
vai bạn vào lớp.

Cô giáo Cát đứng ngoài cổng trường hàn huyên với Mạc
Hướng Vãn vài câu rồi tiện miệng: “Gần đây, chị có bận lắm không? Cuộc họp phụ
huynh lần trước không thấy chị tham dự.”

Mạc Hướng Vãn liền cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ: “Gần đây, công
ty tôi cũng khá bận rộn. Rất xin lỗi cô giáo!”

Cô giáo Cát tỏ ra thông cảm nói: “Thành tích học tập
của Mạc Phi rất tốt, ở lớp rất ngoan, rất nghe lời thầy cô, chị có thể an tâm
mà làm việc.”

Mạc Hướng Vãn mở túi xách lấy ra một chiếc phong bì
rồi đưa cho cô giáo Cát: “Tháng sau, công ty chúng tôi sẽ tổ chức một show ca
nhạc dành cho những nghệ sỹ mới ra mắt, không biết cô có thời gian rảnh đến
chung vui không?”

Cô giáo Cát cầm lấy đôi vé, vô cùng vui vẻ nhận lời:
“Mẹ Mạc Phi, cảm ơn chị nhiều nhé!”

Mạc Hướng Vãn chỉ mỉm cười không nói gì thêm.

Vào hôm Mạc Phi bị ngã, chính cô giáo Cát đã đưa thằng
bé đến bệnh viện và ở lại bên cạnh nó cho tới tận bảy giờ tối. Mạc Hướng Vãn vô
cùng cảm động, đương nhiên cũng phải cảm ơn theo cách mà cô giáo Cát thích
nhất.

Phương thức này đừng nói là trẻ con không hiểu. Năm
ngoái, Mạc Phi vừa mới học lớp một mà đã nghiêm nghị bàn bạc với mẹ rằng: “Mẹ
ơi, sắp đến lễ Giáng sinh, bố của bạn Vu Lôi đã tặng hoa và chúc mừng cho cô
giáo rồi đấy, mẹ xem mình có nên mua một tấm thiệp phát nhạc tặng cô không?”

Thấy vậy, Mạc Hướng Vãn liền mua một tấm thiệp mừng
giáng sinh kèm theo đôi vé đi dự show ca nhạc mừng năm mới tặng cho cô giáo
Cát. Từ đó, cô giáo Cát luôn quan tâm chăm sóc đến Mạc Phi. Hơn nữa cô cũng
hoàn toàn thông cảm với việc Mạc Hướng Vãn quá bận rộn, ít khi để tâm đến việc
học hành của Mạc Phi ở trường.

Sau này, khi biết được Mạc Hướng Vãn là bà mẹ đơn
thân, cô giáo liền chia sẻ: “Chị một thân một mình nuôi con đúng là vô cùng vất
vả”. Có lẽ vì thông cảm hoặc do yếu tố nào đó nữa, nên cô giáo cũng quan tâm
đến Mạc Phi hơn.

Chẳng mấy ai nghi hoặc trước việc cô mới từng này tuổi
mà đã có đứa con lớn như vậy cả.

Sau khi được thăng chức làm Giám đốc quản lý nghệ sỹ,
Mạc Hướng Vãn luôn ăn mặc nghiêm chỉnh, màu son quanh năm suốt tháng chỉ duy
nhất một màu nâu giản dị, cộng thêm cặp kính cận già dặn, lúc nói chuyện bao
giờ vẻ mặt cũng nghiêm nghị, tốc độ nói vừa phải, khoan thai.

Thực tế, năm nay cô mới hai mươi bảy tuổi.

Một người phụ nữ hai mươi bảy tuổi có một cậu con trai
tám tuổi. Đây thật sự là chuyện hiếm thấy ở một thành phố tân tiến, mở cửa như
nơi đây.

Biết giải thích câu chuyện có vẻ lạ lùng này bắt đầu
từ đâu chứ? Ba năm trước, đối với Mạc Hướng Vãn thì đây là một chuyện vô cùng
đau đầu, nhức óc. Sau đó, tuổi đời lớn dần, cách ăn mặc, trang điểm già dặn
hơn, mọi người không còn ai hỏi han gì nữa. Lúc đó, cô mới có thể an tâm thở
phào nhẹ nhõm.

T¬T

Tối qua, quá nửa đêm rồi mà cô vẫn chưa được ngủ nên
trạng thái tinh thần không được tốt lắm. Cô giáo Cát hàn huyên tâm sự vài câu,
cô cũng chỉ biết mỉm cười cho qua chuyện.

Cô giáo Cát nhìn thấy quầng thâm trên mắt của cô liền
hỏi thăm đầy vẻ quan tâm: “Mẹ bé Mạc Phi, mấy người bạn của tôi đi Hồng Kông về
có mang theo mấy hộp kem xóa quầng thâm mắt của Estée Lauder đấy, chị có cần

không ạ?”

Đương nhiên, câu nói này là lời quan tâm tận tình, chỉ
có điều là không đúng chỗ mà thôi. Mạc Hướng Vãn bất giác đưa tay lên sờ vào
đôi mắt của mình. Nhãn hiệu Estée Lauderchuyên
sử dụng cho những phụ nữ đã ngoài ba mươi tuổi, trong lòng cô cảm thấy xót xa,
đành phải gượng cười trước lòng nhiệt thành của cô giáo: “Ở nhà tôi vẫn còn khá
nhiều, tạm thời chưa cần dùng đến, cảm ơn cô.”

Cô gióa Cát thích hàn huyên với cô nhiều cũng bởi vì
công việc cô đang làm. Ở trường, Mạc Phi chưa bao giờ nói về chuyện trong gia
đình, nhưng do mấy món quà Mạc Hướng Vãn tặng nên cô giáo Cát đoán được công
việc của mẹ cậu bé, từ đó thường hỏi thăm để thỏa mãn trí tò mò muốn biết một
số chuyện trong làng giải trí.

Phụ nữ bẩm sinh đã thích hóng chuyện, có điều đối với
Mạc Hướng Vãn, việc tò mò chuyện trong làng giải trí vẫn tốt hơn nhiều so với
việc hiếu kỳ về hoàn cảnh gia đình của mình. Chí ít là ở ngôi trường này, không
có bất cứ thầy cô hay bạn học nào cho rằng Mạc Phi là đứa trẻ không có bố.

Như vậy cũng hay, Mạc Hướng Vãn tự nhận thấy đã che
đậy hết sức thành công, mặc dù Quản Huyền vẫn hay nói cô đang cố tình tự lừa
dối mình. Có điều sau đó, Quản Huyền cũng bổ sung thêm: “Cái xã hội này cười
nghèo không cười giàu, chỉ cần em đứng cho vững chân, chẳng ai dám nói em đang
tự lừa dối mình cả.”

“Đúng thế, trong xã hội bây giờ nhiều gia đình đơn
thân là thế, ai có hơi sức đâu mà quan tâm đến mẹ con em chứ?”. Cô mỉm cười
đáp.

Quản Huyền cười nhạt rồi thẳng thắn: “Có điều, làm mẹ
đơn thân khi mới mười tám tuổi thì quá sớm.”

Mạc Hướng Vãn chẳng mấy để tâm: “Dù gì em cũng không
phải minh tinh, không phải hứng chịu búa rìu dư luận, nếu không chỉ cần có tí
xíu chuyện đã bị đem ra bàn tán, đánh giá rồi.”

Quản Huyền nhẹ nhàng than thở: “Vậy thì tại sao em lại
phải ăn vận trang điểm cho mình già nua đến thế? Trông cứ như chuẩn bị đón mùa
xuân thứ hai[2] đến nơi
rồi ấy.”

[2]
Hồi xuân.

“Mùa xuân của em đã đến rồi sao?”

“Vậy thì Mạc Phi từ đâu ra chứ?”

“Lúc đó, đầu óc hồ đồ cho nên em mới quyết định sinh
Mạc Phi. May mà mang thai con trai cũng nhẹ nhàng, bụng to ra cũng chỉ là
chuyện béo gầy của phụ nữ mà thôi”. Mạc Hướng Vãn còn bổ sung thêm: “Nếu như
lúc đó là con gái, có lẽ em đã không sinh rồi.”

Quản Huyền vỗ vỗ vào đầu cô rồi nói: “Trời ơi! Em đúng
là hết thuốc chữa!”

T¬T

Quản Huyền mở một quán bar ở khu vực phía Tây thành
phố lấy tên là More Beautiful, những
người trong giới giải trí thường tới đây tụ tập.

Khi đó, thai phụ mười tám tuổi Mạc Hướng Vãn không có
tiền nên đành trốn về quê sinh con. Lúc cái bụng còn chưa to lên rõ rệt, cô đã
từng làm thêm ở More Beautiful. Tay
nghề pha chế rượu của cô rất thuần thục, kỹ thuật khéo léo, nói chuyện với
khách hàng lại có duyên.

Có lần, một vị khách đã say mềm, nằm rạp trên quầy
bar, tay cầm viên thuốc nhỏ màu trắng bỏ vào trong ly rượu Martini, Mạc Hướng
Vãn ngay lập tức cầm ly đó đổ đi. Quản Huyền nói sẽ trừ vào tiền boa buổi tối
hôm đó của Mạc Hướng Vãn, cô lập tức phản đối: “Không được, em còn phải sinh
con nữa.”

Câu nói vô cùng thẳng thắn.

Lúc này, Quản Huyền mới nhận thấy phần bụng của Mạc
Hướng Vãn hơi nhô ra, sắp sửa không giấu được nữa, liền kinh ngạc thốt lên:
“Nhóc con vắt mũi còn chưa sạch, ai cho phép đùa cợt ở đây hả?”

Mạc Hướng Vãn lặng im buộc lại tóc. Tóc cô xoăn tự
nhiên, lúc đó đã dài đến phần eo, đuôi tóc màu nâu vàng, thời điểm đó màu tóc
này chói mắt và sặc sỡ biết mấy.

Quản Huyền đưa ánh mắt đầy tin tưởng sang nhìn cô:
“Chị sẽ giới thiệu cho em một bác sỹ giỏi, cũng ở gần đây thôi, chỗ làm bí mật,
kín đáo, tay nghề rất khá, không đau đớn chút nào đâu.”

“Những nơi cần đến em đều đã qua rồi, em không muốn
làm việc đó.” Mạc Hướng Vãn nói đầy kiên quyết.

Quản Huyền liền đưa tay đặt lên trán cô, vẻ mặt lộ rõ
sự ngạc nhiện: “Em không bị sốt đấy chứ, tiểu cô nương, nghĩ kỹ chưa thế?”

Mạc Hướng Vãn mỉm cười nhìn Quản Huyền, đôi lông mày
của cô đen rậm, giống y lông mày của nữ diễn viên Vương Tổ Hiền[3]. Cặp
mắt sáng ngời, thông minh, hàng lông mi vừa dài vừa cong vút. Thường ngày, Mạc
Hướng Vãn không bao giờ trang điểm và chắc cũng vì mới mang thai mấy tháng đầu
nên da mặt hơi khô, khuôn mặt hơi phù nề, vì thế mà ngay lúc đầu Quản Huyền
không hề nhận ra khuôn mặt của Mạc Hướng Vãn lại cân đối, xinh đẹp và kiều diễm
đến thế.

[3]
Nữ diễn viên xinh đẹp nổi tiếng Hồng Kông một thời.

Mạc Hướng Vãn nói: “Em chỉ còn thiếu một nghìn đồng
nữa thôi, chỉ cần tiết kiệm được một nghìn đồng nữa là em có thể đi Nam Vị hoặc
Phụng Hiền rồi.”

Quản Huyền nhìn bộ dạng kiên cường của cô, đôi mắt
ngày càng trừng to, đôi lông mày rậm nhếch lên, hai tay đưa lên đặt trước bụng
như thể gà mẹ đang bảo vệ gà con vậy.

Quản Huyền quyết định phải lo chuyện bao đồng này.

Mạc Hướng Vãn liền nói đùa: “Quản Huyền, vốn dĩ ban
đầu em tưởng chị là nghệ sỹ, ai ngờ lại là nhà từ thiện cơ đấy.”

“Đúng vậy, chị không phải tên là Quản Huyền mà phải
gọi là “Quản việc bao đồng” mới đúng.”

Tiểu Mạc Phi được sinh ra ở bệnh viện. Có cảm giác như
các mối quan hệ của Quản Huyền khá rộng, không ngờ cô ấy có thể lo được cả vấn
đề hộ khẩu cho thằng bé.

Sau này, Mạc Hướng Vãn thắc mắc: “Quản Huyền, tại sao
chị lại giúp đỡ em?”

Quản Huyền trả lời một câu vô cùng trầm ấm mà cũng rất
văn vẻ như sau: “Nhìn thấy em của ngày hôm nay thật chẳng khác nào chị của ngày
hôm qua.”

Mạc Hướng Vãn liền phản bác: “Em với chị chẳng giống
nhau chút nào cả.”

Quản Huyền nhẹ gảy điếu thuốc dài mỏng trong tay, vẻ
mặt chẳng mấy để tâm rồi nói: “Điều đó thì đương nhiên rồi, em là em, là “Mạc
Vô Địch””.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận