Một lần thi cuối kỳ, hai ngày dày vò cùng bốn kỳ thi.
Chờ đến khi môn thi cuối cùng kết thúc thì mặt trời ngoài cửa sổ đã xuống núi, trong lớp chỉ còn lại những xác chết khô quắt, nằm liệt trên chỗ ngồi kéo dài hơi tàn mà thôi.
Dương Tâm Dược tựa vào trên bàn, hâm mộ mà nhìn Đới Kỳ Lân chạy nhảy khắp lớp. Một lát cậu ta lại cùng người này dò đáp án, một hồi lại cùng người kia đoán thành tích. Cũng không biết thân thể cậu ta đến tột cùng là chứa thứ gì mà không cần ăn cơm, chỉ dựa vào làm bài là có thể duy trì sức sống tràn đầy như thế.
Chợt gò má cô nóng lên, đồ uống ấm áp dán tới trên mặt cô mà dọa cô nhảy dựng.
Những ngón tay thon dài của Chung Khả mở lon nước óc chó, ở trước mắt cô quơ quơ cùng một cái ống hút kẹp vào ngón trỏ cô, là màu hồng phấn mà cô thích.
Cậu đứng ở bên cạnh chỗ cô ngồi, một tay bỏ túi, cúi đầu nhìn cô, chậm rãi hỏi: “Uống hay không?”
“Uống!”
Dương Tâm Dược nhanh chóng đoạt lấy, tựa như một con mèo nhỏ có móng vuốt, ôm nước óc chó vào trong ngực, hiếm lạ mà nói: “Nơi nào có vậy? Tớ nhớ rõ máy bán hàng tự động ở phòng trà nước không có.”
“Tớ từ trong nhà mang đến. Ở lò vi sóng đun một buổi trưa, hiện tại độ ấm vừa vặn.” Cậu trả lời, “Thi cử quá phí não, cậu cần bổ sung nhiều một chút.”
Dương Tâm Dược cũng không khách khí, đầu ngón tay “ping” một tiếng mở nắp lon, đem ống hút cắm vào lỗ nhỏ. Cô luyến tiếc ném đi cái nắp bạc, giống như con nít mà lấy nó làm “nhẫn” đeo lên ngón tay.
Tầm mắt của Chung Khả đuổi theo động tác của cô, nhìn chằm chằm xương ngón tay tinh tế của cô, cổ họng dâng lên một trận khát khô không giải thích được.
Cổ họng cậu lăn lộn, vô ý thức mà nuốt một ngụm nước miếng, “ực” một tiếng, hấp dẫn sự chú ý của cô gái.
“Cậu khát sao?” Dương Tâm Dược nghiêng đầu, “Chỉ có một lon thôi sao? Bằng không cậu uống đi, tớ không uống.”
“Không, không cần.” Chung Khả đem tầm mắt dịch đến bên cạnh, “Tớ thi xong không tốn não, cậu thi cử thì tốn não.”
“Này này!” Dương Tâm Dược thiếu chút nữa nhảy dựng lên đánh cậu: Đây là trần trụi khoe ra phải không?! Nhất định phải! Còn không phải là thành tích tốt sao, lần này cô có được quyển ghi chép ôn tập của cậu, thành tích cũng sẽ không kém nhá!
Hiện tại đúng là giờ cơm, hai người một bên thảo luận nội dung kỳ thi vừa rồi một bên đi đến nhà ăn. Vào tháng 12, căn tin bị đóng cửa sửa chữa vì chuyện của bọn chuột. Hai ngày nay có kỳ thi quan trọng, nhóm đầu bếp của nhà ăn vì bọn họ chuẩn bị thức ăn dinh dưỡng, có mặn có chay, cực kỳ ngon miệng.
Nhưng Dương Tâm Dược sẽ không đem cái bụng lãng phí ở chỗ thức ăn chay đâu. Cô đứng ở cửa sổ múc cơm, đôi mắt sáng lên nhìn từng hàng món ăn mặn, sườn xào chua ngọt, thịt kho tiêu, cá hấp, tôm om, thịt chiên…… Bác gái múc cơm ở nhà ăn đã sớm biết lượng cơm ăn của cô cho nên múc nhiều cho cô thêm nửa muỗng.
Hai cái bàn ăn chồng đầy thịt, Chung Khả một tay bưng một mâm, gian nan mà bảo trì cân bằng. Dương Tâm Dược nghênh ngang mà đi ở phía trước cậu, một tay giơ lon nước hạnh nhân, một tay mang cái nhẫn bằng nắp lon kia, hoàn toàn bị cậu chiều hư.
Hai người tìm được hai chỗ trống mà không tốn công. “Bạn cơm” trên cùng một bàn là bạn học lớp họ, Bạch Thiên cùng Bạch Tuệ Quyên.
Dáng người của dì Bạch rất thấp, tuy rằng ngồi ở phía sau Dương Tâm Dược nhưng thường rất ít khi nói chuyện với cô. Cho dù hỏi chuyện, cũng không ngại cực khổ chạy đến hàng phía trước đi hỏi Bạch Thiên. Bà ăn mặc đều rất bình thường, trang sức duy nhất trên người chính là chiếc nhẫn vàng trên ngón áp út, mộc mạc giống như là trên đường tùy ý có thể thấy được.
Thức ăn trước mặt bà giống như của Bạch Thiên, không biết là cố ý hay là trùng hợp.
Bà không lo ăn cơm mà vẫn luôn cùng Bạch Thiên lôi kéo làm quen: “Thiên Thiên, toán học con thi thế nào? Mấy đề lớn phía sau làm ra không? Mấy công thức lần trước con dạy dì, lần này dì nhớ kỹ, câu chứng minh thứ hai dì dùng log tính ra câu nhỏ thứ nhất, con thế nào?”
Bạch Thiên không kiên nhẫn: “Tính ra thì thế nào? Con cũng dạy dì 800 lần, dì lại tính không ra thì đó chính là vấn đề của dì.”
Giọng nói của cô ấy rất lớn, ném xuống những lời này liền vùi đầu ăn cơm. Dì Bạch hoảng sợ, thần sắc có chút bi thương.
Dương Tâm Dược nghe Bạch Thiên phàn nàn qua một lần, nói trắng ra dì Tuệ Quyên luôn dính lấy cô ấy hỏi các loại đề. Vấn đề học tập của Bạch Thiên còn chưa giải quyết được, nào còn có tâm tư giúp đỡ người khác chứ?
Dương Tâm Dược sợ hai người sẽ cãi nhau, nhanh túm lấy quần áo Chung Khả, đem cậu túm tới bên cạnh hai người ấy.
Cô cười tủm tỉm hỏi: “Nơi này không ai phải không ạ?Con cùng Chung Khả cùng dì ghép bàn nha.”
Dì Bạch: “Không ai, không ai. Các con ngồi đi.”
Có Dương Tâm Dược cùng Chung Khả làm điều hòa, không khí giữa hai người cuối cùng cũng tốt một chút.
Bọn họ một bên ăn cơm một bên thảo luận đề hình của kỳ thi lần này.
Kỳ thi cuối kỳ lần này rất khó, Dương Tâm Dược thậm chí không có một chút suy nghĩ nào trong câu hỏi cuối cùng của đề toán học. Bạch Thiên viết được câu hỏi nhỏ đầu tiên, nhưng tính ra đáp án cuối cùng lại là một con số thực quỷ dị.
“Toán học kỳ này quả thật khó.” Chung Khả an ủi mấy người bọn họ, “Thực ra tớ đã hoàn thành hết, nhưng câu hỏi cuối cùng tớ lo lắng đến khả năng mà tớ chưa suy xét tới, không nắm chắc có thể lấy được điểm tuyệt đối hay không nữa.”
Dương Tâm Dược -Toán học có thể trên 120 phân liền phải thắp nhang cầu nguyện: “……”
Rõ ràng cậu không khoe ra, nhưng loại nắm tay ngứa muốn đánh cậu một trận là chuyện như thế nào!
※
Học sinh rất ít nên tốc độ chấm bài rất nhanh. Các giáo viên tăng ca thêm giờ, vào ban đêm đã chấm xong bài thi cả 6 môn.
Vào ngày 28 Tết, là ngày đi học cuối cùng của năm cũ, các giáo viên mang theo bài thi đi vào lớp học, lại dẫm lên lòng tự trọng rơi đầy đất của học sinh mà rời đi.
Tham gia kỳ thi cuối kỳ lần này tổng cộng có 30 học sinh, thí sinh thi Nghệ thuật bởi vì tập huấn mà bỏ lỡ kỳ thi.
Trong số 30 người, Chung Khả vẫn ngồi vững vị trí đầu, thậm chí thành tích còn tiến bộ hơn so với thành tích cấp 3, tổng điểm đạt mức kinh người 710 điểm! Cậu vững vàng đứng ở hàng ngũ 700 trở lên, là niềm kiêu ngạo của toàn bộ lớp. Thành tích này trong 8 trường trung học chỉ có học sinh của Phượng Lăng là có thể đạt tới. Có giáo viên nào mà không thích học sinh có thành tích tốt chứ? Bọn họ nhìn vào mắt Chung Khả, tựa như xem một con búp bê vàng vậy.
Chung Khả quăng Đới Kỳ Lân hơn ba mươi điểm. Đới Kỳ Lân gần đây đã học được lừa mình dối người. Dù sao cậu ta bảo trì thành tích hiện tại, đại học Yến Kinh một nửa chuyên ngành đều có thể mặc cậu ta chọn lựa. Nếu ghi danh vào lúc vận khí tốt, nói không chừng còn có thể chen vào những chuyên ngành đứng đầu nữa.
Vị trí thứ ba là một nữ sinh nỗ lực trong lớp. Bình thường Dương Tâm Dược cùng cô ấy giao lưu không nhiều lắm, chỉ biết mục tiêu của cô ấy là trường đại học ngoại ngữ nổi tiếng nhất trong cả nước, chỉ là điểm số hiện tại của cô ấy vẫn còn thiếu một chút so với ngưỡng của trường đó. Cô ấy thi được 630 điểm, không sai, cô ấy bị học bá mắt kính nhỏ ném xuống chênh lệch hơn 30 điểm.
Nói thật ra, thành phần lớp học lại của bọn họ thực sự kỳ lạ, học sinh chia làm ba bậc thang. Bậc thang thứ nhất chính là từ vòng tròn Chung Khả cùng Đới Kỳ Lân, bậc thang thứ hai chính là học sinh bình thường khác, kém cỏi nhất cũng trên trung bình. Chênh lệch giữa người cao nhất cùng thấp nhất không vượt qua 100. Đại đa số học sinh trong lớp đều ở bậc thang này. Và nhóm cuối cùng, chính là thí sinh thi Nghệ thuật, mặc dù bọn họ sử dụng cùng một bài thi nhưng càng coi trọng thành tích bài chuyên ngành hơn, thành tích môn văn hóa chiếm không lớn cho lắm.
Sau khi công bố kết quả của ba người đứng đầu, giáo viên đã công bố kết quả của học sinh với thành tích trên 600 điểm.
Khi mấy chữ “Dương Tâm Dược, tổng điểm 601 điểm” từ trong miệng thầy phun ra, Dương Tâm Dược ngây ngẩn cả người.
Cô nghe được cái gì thế!
Cô thế mà thi được 601 điểm!! Cô trên 600 điểm!!!
Cô thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi nhảy lên, biểu diễn một vòng lộn ngược ra sau 720° cộng thêm quay người 360° cho thầy giáo cùng các bạn học xem!
Phải biết rằng, trước khi cô bước vào trường học lại Kinh Anh, thành tích của cô kém vài phần mới có thể đủ đến trung bình, nào nghĩ đến nửa học kỳ qua đi, cô thế mà có tiến bộ lớn như vậy!
600 điểm! Đây chính là 600 điểm á!
Trường cấp ba trước kia của cô toàn là nhóm con nhà giàu, hạng nhất cũng khó khăn lắm có thể đạt được điểm này.
Từ khi còn nhỏ, phần lớn thời gian đều nhào vào Hoa Kiếm, thành tích văn hóa rơi xuống rất nhiều. Lúc bỏ Hoa Kiếm một năm rưỡi, cô trả giá bằng nỗ lực mà người thường không thể thấy được mới bổ sung được chương trình học cấp 2 cấp 3 mà mình vắng mặt. Cô bước ra mỗi một bước, viết xuống mỗi một chữ, đề cao mỗi một điểm đều đến không dễ dàng.
Cô là Dương Tâm Dược, tuyệt không chịu thua, Dương Tâm Dược tuyệt không nhận mệnh. Ở trong lòng cô, trường thi giống như sân thi đấu, cô cần phải dẫm ổn bước chân, nắm chặt vũ khí, kiên định tín niệm mới có thể bước đến cuối thắng lợi cuối cùng.
Cô không dám biểu lộ mừng như điên ở trên mặt, nhưng lại không thể nào phát tiết, dứt khoát vươn tay nhéo đùi Đới Kỳ Lân một chút.
Đới Kỳ Lân: “……???”
Đới Kỳ Lân: “Cậu làm gì thế?! Tôi đã nói là không có hứng thú với cậu, cậu lại động tay động chân với tôi, tôi sẽ méch thầy cậu quấy rối tình dục tôi!”
Dương Tâm Dược nói như ú ớ: “Không, không có việc gì, cậu có cảm giác cũng tốt…… Tớ sợ tớ đang nằm mơ.”
“Thi được 601 đã bay rồi sao?” Đới Kỳ Lân khinh thường mà nói, “Thành tích thấp như vậy, cũng chỉ có học dở như cậu mới hiếm lạ.”
Dương Tâm Dược mới không thèm phản ứng lại cậu ta đâu.
Cô thừa lúc giáo viên không chú ý lén xoay người sang chỗ khác nhìn về Chung Khả ngồi ở cuối cùng. Cô muốn cảm ơn Chung Khả trước kỳ thi đã cho cô mượn quyển ghi chép. Nếu không có cậu vô tư trợ giúp, thành tích của cô tuyệt đối sẽ không bay nhanh đến vậy.
Nhưng mà một tình huống bất ngờ đã xảy ra với cô. Khi cô quay đầu lại, cô sa vào ánh mắt của chàng trai ấy
Không cần cô cố tình tìm kiếm, tầm mắt Chung Khả đã “chờ” ở đàng kia, vẫn luôn nhìn về phía cô.
…… Chẳng lẽ nói, mỗi ngày lúc cô học, Chung Khả đều giống như bây giờ, nhìn chằm chằm vào bóng dáng cô sao?
Chung Khả quang minh chính đại “trộm” nhìn dáng vẻ của người trong lòng, nào nghĩ đến sẽ bị người ấy đội nhiên bắt gặp? Trên mặt cậu hiện lên một tia xấu hổ, ánh mắt chớp lia lịa về bên cạnh, lại cứng rắn ngừng lại, cứng đờ mà thay đổi trở về, nhìn thẳng vào mắt Dương Tâm Dược.
Động tác của cậu rõ ràng như vậy, trên đầu quả thực viết hết tâm trí của cậu: “Không xong rồi thế mà bị Tâm Dược phát hiện mình nhìn lén cô ấy!” —— “Nhanh đưa tầm mắt dời đi đi! Làm bộ cái gì cũng chưa xảy ra!” —— “Không không không không được, như vậy càng rõ ràng hơn! Nhanh quay lại đi!” —— “Tự tin! Tự tin! Mình một chút cũng không xấu hổ!”
Dương Tâm Dược: “……”
Làm sao bây giờ, thật thú vị.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...