Cố Thái Hồng nhìn thấy gương mặt ấy, trong đầu liền xuất hiện cái tên này.
Đúng vậy, cô từng lén lên mạng tìm kiếm tư liệu về Lâm Linh.
Bởi vì cô muốn biết, người anh yêu trông như thế nào.
Mà giờ khắc này nhìn thấy người thật, so với những tài liệu trên mạng, những đoạn phim vũ đạo càng thêm tươi tắn xinh đẹp, hóa ra, cô ấy chính là Lâm Linh.
Người yêu thanh mai trúc mã của Thích Vũ Mục, lúc trước anh tìm tới cô nói không thể kết hôn, nói với cô anh đã có người anh yêu, tên Lâm Linh.
– Lâm Linh- Khi giọng trầm khàn của Thích Vũ Mục cất lên gọi ra cái tên đó, Cố Thái Hồng cảm thấy đáy lòng mình sợ run.
Ánh mắt của hai người họ, đã không còn chỗ trống cho người thứ ba chen vào.
Lồng ngực Cố Thái Hồng như bị rút cạn không khí, cảm thấy ngạt thở khó chịu, đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Thẩm Phương, cô cảm giác bản thân như người thừa thải trong không gian này.
Đây cũng là bữa cơm nhạt nhất mà Cố Thái Hồng từng ăn.
Cô lặng lẽ cúi thấp đầu lùa cơm, nghe Thích Quý Sinh và Thích Vũ Mục bàn chuyện công việc, nghe Lâm Linh kể Thẩm Phương nghe những chuyện lý thú mà cô ấy gặp khi sống ở trời Tây.
Thực ra bầu không khí rất tốt, nếu nhưng không phải Thích Quý Sinh bỗng nhiên kêu cô, Cố Thái Hồng hẳn là có thể mau mau kết thúc thời gian tra tấn này.
Đáng tiếc, Thích Quý Sinh lại cứ kêu cô, còn hỏi cô:
– Thái Hồng, có định sinh em bé không con?
Thích Quý Sinh cười ha ha nói:
– Ba rất muốn ẵm cháu nội trai, nhưng nếu sinh con gái cũng chẳng sao, tóm lại ba rất muốn làm ông nội, mấy hôm trước gặp được lão Khương, lão già ấy còn khoe khoang cháu nội với ba, ba nghĩ con trai ba cũng lấy vợ rồi, nên ba cũng có thể làm ông nội.
Thích Quý Sinh chìm đắm trong suy nghĩ của mình, bầu không khí đột ngột thay đổi lại là bốn người còn lại.
Cố Thái Hồng thấy Thẩm Phương nhíu mày, thấy Thích Vũ Mục nhếch mi, ánh mắt anh cứng đờ, chắc không muốn nghe thấy chuyện này.
Còn Lâm Linh, nụ cười ngọt ngào trên mặt cũng biến mất.
Ánh mắt Lâm Linh rơi vào người cô, Cố Thái Hồng có thể cảm nhận được vẻ kiêu ngạo trong mắt cô ta.
Thích Quý Sinh đang đợi câu trả lời của cô, cô chỉ cảm thấy thức ăn nuốt xuống cổ họng đắng nghét, lí nhí nói:
– Ba, chuyện này cứ thuận theo tự nhiên đi ạ.
– Phải phải, thuật theo tự nhiên- Thích Quý Sinh cười vui vẻ, lại nhìn cô- Con trông giống mẹ con, nên cháu nội của ba tương lai nhất định rất xinh đẹp.
Lúc Thích Quý Sinh nói cô giống mẹ, cô rõ ràng cảm nhận được Thẩm Phương ném cho mình ánh nhìn cực kỳ căm hận.
Cô lại sợ run, chỉ có thể cố gắng chịu đựng ánh mắt như lưỡi dao của Thẩm Phương.
Sau bữa ăn, Cố Thái Hồng bị Thẩm Phương gọi vào phòng riêng dành để xử lý công việc hằng ngày của bà, hiển nhiên bà có vài lời cần nói với nàng dâu này.
Khi cánh cửa đóng lại, Cố Thái Hồng cảm thấy thật ngột ngạt.
Căn phòng này làm cô vô thức nghĩ đến căn phòng âm u trong bộ phim xưa “Mộng Hồ Điệp”, cô vợ trước đã chết cũng từng có một căn phòng thế này.
Mà Thẩm Phương ở trước mặt cô, cách nói năng cũng có vài nét tương đồng với nữ quản gia trong phim, khiến cô đột nhiên thấy ớn lạnh.
Thẩm Phương không bảo Cố Thái Hồng ngồi, Cố Thái Hồng liền đứng ở đó.
Thẩm Phương dùng ánh mắt xét nét cô từ đầu đến chân, dường như nhìn cô tận mấy lần, Cố Thái Hồng nghe thấy tiếng cười âm lãnh của bà:
– Sao tôi nhìn thế nào cũng chẳng thấy cô giống Hứa Huệ Lâm nhỉ, chẳng bằng một góc nhan sắc năm đó của mẹ cô.
Thích Quý Sinh già cả mắt mờ rồi.
Sự thật chứng minh, phụ nữ bất luận ở độ tuổi nào cũng sẽ ghen tuông, xem ra một câu nói vô tâm lúc nãy của ba chồng, đã chạm đến ranh giới cuối cùng của Thẩm Phương.
Ánh mắt coi thường của Thẩm Phương rơi thẳng vào mặt cô:
– Chiếc đầm này của cô, trong năm nay, đã là lần thứ ba tôi thấy cô mặc- Giọng điệu rất ghét bỏ- Xem ra cô chẳng coi lời tôi nói ra gì cả, có phải tôi đã từng chỉ ra gu thời trang thấp kém của cô, kêu cô phải nâng đẳng cấp lên không?
Cố Thái Hồng không nói một lời, chỉ đứng đó gục đầu xuống, hai tay đan lại, trong lòng chả biết nên thấy thế nào.
– Ngôn hành cử chỉ của cô chẳng có điểm nào khiến tôi ưng ý.
Tôi rất hoài nghi, làm con gái của Cố Chi Kiều, cô được dạy dỗ thế nào vậy, sao không có một chút khí chất danh môn nào cả vậy- Thẩm Phương khinh miệt nói.
– Trước kia tôi đã nói, sau khi cưới hi vọng cô có thể nghỉ việc, yên tâm ở nhà đừng có ra ngoài xuất đầu lộ diện nữa.
Nhưng hiển nhiên cô chẳng nghe lọt tai, bỏ qua chuyện cô ra ngoài làm việc đi, nếu Vũ Mục không phản đối, tôi chẳng tiện có ý kiến.
Nhưng cô làm ơn nhớ kỹ, bất cứ thời điểm nào cũng đừng nên bôi nhọ thể diện của họ Thích chúng tôi.
– Cô nghèo lắm sao?- Thẩm Phương đột nhiên lạnh lùng đặt câu hỏi, khiến tim Cố Thái Hồng run bắn lên.
Cố Thái Hồng ngẩng đầu nhìn Thẩm Phương, thì thấy Thẩm Phương cười khẩy:
– Chắc Cố Chi Kiều chẳng quan tâm gì cô, nên cô với mẹ cô đều rất nghèo nhỉ.
Cố Thái Hồng không để ý đến vẻ giễu cợt trong lời nói của bà, hít một hơi thật sâu, nhìn thẳng vào mắt bà, đáp:
– Dạ vâng, cho nên con không có tiền mua nhiều quần áo thừa thải, cũng không có tiền để thỏa mãn được những yêu cầu kia của mẹ.
Cô chuẩn bị nghênh đón cơn mưa chỉ trích của Thẩm Phương, ai ngờ Thẩm Phương lại bật cười, tiếng cười đó mang theo khinh miệt, còn có đắc ý.
– Hứa Huệ Lâm à Hứa Huệ Lâm, cô cũng có hôm nay.
Câu nói này làm Cố Thái Hồng càng thêm khẳng định, chuyện năm đó của mấy vị trưởng bối này là có thật, và Thẩm Phương ghét cay ghét đắng mẹ cô.
– Cố Thái Hồng, cô không xứng làm dâu tôi đâu- Thẩm Phương nhìn thẳng vào cô, lạnh lùng vô tình nói- Tôi chẳng thấy hài lòng gì về cô cả, cho nên rất sẵn lòng xem trò cười của cô.
Đúng, cảnh túng quẫn này của cô, Vũ Mục không hề biết, trong mắt nó cô là loại người gì cô biết không? Nó nghĩ cô là loại đàn bà tiêu xài phung phí, thực dụng, bởi vì ba cô Cố Chi Kiều và em gái cô Cố Hoan Dư đều dùng mấy lời như vậy để hình dung cô.
À, họ còn đổ cho cô tội danh, nói cô bình thường thích đầu tư bậy bạ, cho nên lúc nào cũng túng tiền- Thẩm Phương mím môi bật cười, nhìn chằm chằm cô- Cô làm gì để người ta ghét đến nông nỗi này vậy, ngay cả ba cô và em gái cô cũng chẳng chào đón cô, họ đều sợ cô sống quá hạnh phúc.
Cố Thái Hồng vì lời nói này của Thẩm Phương mà kinh ngạc và đau khổ, cô tuyệt đối không ngờ ba mình và em gái mình lại ở sau lưng bịa chuyện về mình như thế.
– Đừng có ý nghĩ xấu xa nào với con trai tôi, bởi vì nó vĩnh viễn sẽ không thuộc về cô đâu.
Cô không xứng với Vũ Mục của tôi, còn tôi cũng sẽ dùng hết thủ đoạn tổng cổ cô ra khỏi nhà họ Thích này!- Thẩm Phương tàn nhẫn nhìn cô, rít qua kẽ răng- Mối hôn sự này vốn chỉ là mộng cũ đơn phương của lão già Thích Quý Sinh kia mà thôi.
Thẩm Phương đột nhiên tiến gần, đôi mắt lạnh băng lộ vẻ oán độc, gắt gao nhìn Cố Thái Hồng, nhưng lại giống như xuyên qua cô để nhìn một người khác.
– Người phụ nữ tôi hận nhất đời này chính là Hứa Huệ Lâm, cô ta đã hủy hoại hạnh phúc cả đời tôi! Cô là con gái của cô ta, đúng là làm người ta buồn nôn như mẹ cô, tôi nhắc cô nhớ, mấy lời ban nãy của Thích Quý Sinh nghe rồi thì thôi đi nhé.
Thẩm Phương áp vào tai cô, giọng điệu chậm rãi nhưng lại nói ra toàn lời ác độc:
– Đừng vọng tưởng dùng con cái để trói buộc Vũ Mục, cho dù cô có con, tôi cũng có cách khiến cô cốt nhục ly tan, kết quả người tổn thương sẽ chỉ là cô.
Thẩm Phương nói xong, lùi lại mấy bước, đứng ở đó thu xếp lại nét mặt, rồi cười một tiếng cực kỳ quý phái:
– Hi vọng cô giải quyết ổn thỏa.
Cố Thái Hồng đã hoàn toàn cảm nhận được sự độc ác điên cuồng được bà che giấu dưới lớp mặt nạ, tay chân cô lạnh toát, trái tim như bị ngâm trong băng.
Bên ngoài cửa sổ mưa rơi tí tách, âm thanh rơi vào sân nhà rất có cảm giác như ở trong núi.
Thích Vũ Mục đang ngồi trên sô pha đọc sách.
Đây là gian phòng anh từng ở, đã lâu chưa về, cũng như tìm về lại vài phần thảnh thơi ngày cũ.
Nghe thấy tiếng động, trông thấy bóng dáng nhỏ nhắn đi tới kia, anh mới ý thức được bây giờ đã khác lúc xưa.
Hiện giờ anh là người đã có gia đình, có một người phụ nữ có thể đường hoàng ra vào căn phòng này.
– Hình như mẹ nói chuyện với cô rất lâu- Anh nhìn Cố Thái Hồng, cảm thấy trong mắt cô có vẻ mỏi mệt.
– Ừm, chút chuyện nhà, em không có kinh nghiệm nên mẹ dạy em- Cố Thái Hồng chỉ có thể trả lời thế này, cô đang nghĩ nếu nói sự thật với Thích Vũ Mục, nói cho anh biết mẹ anh đã nói những gì, anh sẽ nhìn nhận thế nào?
Anh sẽ tin tưởng cô chứ?
Đáp án làm cô chùn bước, anh sẽ không tin cô, đồng thời sẽ cảm thấy cô có ý đồ khác, bịa đặt những chuyện này, vô cớ sinh sự để hãm hại mẹ anh.
Cho nên cô tránh nặng tìm nhẹ, người đàn ông này ghét cô, trong mắt anh cô rất tồi tệ, anh đương nhiên sẽ không tin tưởng nhân phẩm của cô.
Cố Thái Hồng lặng lẽ nhìn quanh bốn phía, đây là lần đầu tiên sau khi kết hôn cùng anh ngủ lại nhà lớn, cũng là lần đầu tiên cô bước vào lãnh địa riêng tư của anh.
Tình huống để hai người họ ở cùng một phòng dường như bằng không, chắc hẳn anh không muốn sinh hoạt cùng cô trong một không gian đâu.
Nhưng tối hôm nay, cô lại không có chỗ nào khác để đi.
Cố Thái Hồng nghĩ ngợi, xoay người nhìn thấy cái tủ lớn.
Cô mở ngăn tủ ra, thở phào, giống như cô nghĩ, bên trong có một bộ chăn nệm.
Thích Vũ Mục thấy Cố Thái Hồng ôm đống chăn nệm ra, trải xuống sàn, không khỏi nhíu mày:
– Cô làm gì vậy?
Cố Thái Hồng ngớ người một chút, quay đầu nhìn anh:
– Em… trải giường ngủ, em ngủ dưới sàn được rồi, vậy sẽ không quấy rầy anh…
Còn chưa dứt lời, cô thấy anh đóng quyển sách lại.
Vẻ mặt Thích Vũ Mục chẳng có gì là vui vẻ, ánh mắt nhìn cô là phiền chán là phức tạp.
– Cô nghĩ khả năng diễn xuất của cô sẽ thu hút tôi à?- Giọng anh lạnh lùng mất đi độ ấm.
Cố Thái Hồng giật mình, còn chưa kịp đáp lại, thì nghe anh nói tiếp:
– Có thể bớt làm màu chút không? Tôi chưa từng thấy ai thích diễn như cô.
Trước khi cưới thành khẩn nói với tôi sẽ hủy hôn, còn chúc tôi hạnh phúc, buồn cười thật! Sau đó trước mặt ba tôi cô đã nói gì? Diễn một tiết mục thầm thương trộm nhớ tôi đã lâu, vô cùng tình nguyện kết hôn với tôi? Giờ cô với tôi kết hôn rồi, chuyện không nên phát sinh đều phát sinh cả rồi, cô còn muốn diễn tiếp, cô cho rằng tôi yêu thích cô thế này à? Loại thảo mai thích diễn như cô sẽ chỉ khiến tôi càng ghét cô hơn!
Đây là lần đầu tiên anh nói nhiều lời với cô như vậy, mà từng câu từng chữ lại đâm thẳng vào tim gan như thế.
Cố Thái Hồng có một thoáng bị mơ hồ, suy nghĩ hỗn loạn từ từ tiêu hóa mấy lời anh nói, cảm nhận được sự ghét bỏ và phiền chán trong câu chữ của anh, đắng chát rót đầy vào tim.
Hóa ra anh ghét cô như vậy, chưa có lúc nào cô nhận ra rõ ràng như bây giờ, trong mắt anh cô lại xấu xa như thế,
Tay túm lấy góc chăn đang run rẩy, cắn chặt môi, cô khẽ nói:
– Xin lỗi, vậy em không trải nữa.
Mắt Cố Thái Hồng nóng lên đau nhức, cô hít sâu một hơi lần nữa gấp chăn nệm lại, bê lên cất vào trong tủ.
Cô nghe thấy tiếng động sau lưng, tiếp đó là tiếng cửa phòng đóng rầm một cái, là anh tức giận đến rời đi.
Cố Thái Hồng từ từ trượt ngồi xuống sàn, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô ôm lấy mặt mình, giấu đi tiếng khóc.
Đêm đã khuya, ngoài cửa sổ có tiếng mưa rì rào, trong không khí có mùi bùn đất ẩm ướt, Cố Thái Hồng lẳng lặng nằm một bên trên chiếc giường lớn, mở mắt nhìn giọt mưa rơi vào cửa kính.
Thích Vũ Mục là người rất thích ngắm mưa, cô biết sở thích này của anh, mơ hồ nhớ đến nhiều năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh ở tiệm cà phê cô làm thêm.
Đó cũng là ngày mưa, cô đội mưa vội chạy đến nhận ca.
Đợi đến khi cô thay xong đồng phục ra quầy nước, trong tiệm đã vắng khách hơn.
Cô lại nhìn thấy chàng trai ngồi bên cạnh cửa sổ chăm chú nhìn ra bên ngoài.
Một cái nhìn như cả đời, rơi vào trong tim, mùi hương thơm mát phảng phất như mùi của nắng.
Anh điển trai đến rung động lòng người, ánh sáng chiếu lên gương mặt ấy, ngay cả lông tơ cũng hiển hiện rõ ràng đến thế.
Nét đẹp của anh như hòa vào mưa, gương mặt như điêu khắc, sóng mũi cao thẳng, bờ môi kiên nghị, đôi mắt to với tròng đen như mã não, thâm thúy lấp lánh.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy đôi mắt nào đẹp đến vậy, đuôi mắt anh hơi xếch lên, sóng mắt lưu động, tự có phong tình.
Bấy giờ có cơn gió thổi qua, chiếc rèm trắng mỏng che ngang mặt anh, dưới lớp ren trắng là vẻ mông lung như ẩn như hiện.
Trong đời cô chưa từng có rung động sâu sắc như vậy với bất cứ ai, cô yêu anh ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Sau này, cô phát hiện anh thường xuyên đến tiệm cà phê, đa phần là vào xế chiều.
Thế là, cô luôn đổi ca với đồng nghiệp, cố tình chuyển xuống ca trưa.
Thích Vũ Mục thường mua một ly cà phê, anh thích uống latte.
Vốn dĩ cô nghĩ khí chất độc tôn có ở anh, thì sẽ là một người thích uống cà phê đen, nhưng anh không phải vậy.
Anh thích ấm áp, anh thích latte thêm đường thêm sữa.
Sự tương phản ấy lại càng khiến cô rung động.
Cô quan sát anh rất lâu, nhìn anh lúc thì nghiêm túc viết lách, lúc thì nói chuyện rôm rả với vài người bạn.
Khi anh cười với bạn, không còn khí chất thận trọng và vẻ ngoài cao quý nữa, nụ cười anh như gió xuân hóa mưa, một tiếng cười ôn nhu làm lòng người rung động.
Quả thật, cô chưa từng thấy chàng trai nào cười đến ôn nhu như vậy, chính sự ôn nhu đó làm cô đắm chìm thật sâu.
Rồi có một lần, cô thấy anh nựng chó của bạn, động tác vuốt ve chú chó nhỏ, lại dịu dàng vô ngần.
Cô xác định dưới vẻ ngoài xa cách ấy, ẩn chứa ấm áp vô hạn.
Cố Thái Hồng cứ vậy quan sát anh suốt một năm, có khi anh không gọi latte, cô cũng sẽ tự bỏ tiền túi để pha chế một ly latte theo khẩu vị anh thích.
Có lẽ anh tưởng rằng là quà tặng thêm của tiệm, nên chưa từng hỏi qua.
Cố Thái Hồng nghĩ, chắc gương mặt cô anh cũng không nhớ.
Sau đó, có lẽ anh tốt nghiệp rồi, cô không thấy anh đến tiệm cà phê ấy nữa.
Khi biết mình có hôn ước, lần đầu tiên họ gặp nhau, không ai biết trong lòng cô kinh ngạc vui sướng và run đến thế nào.
Cô chưa từng thấy vui vẻ như vậy, nhưng niềm vui ấy kéo dài chưa được một phút thì hoàn toàn tan biến khi anh nói không muốn kết hôn với cô.
Anh nói anh có người yêu rồi, dù đã chia tay, nhưng anh không còn lòng dạ nào để bắt đầu một tình yêu mới.
Quả nhiên Thích Vũ Mục chưa từng nhớ ra cô, chưa từng nhớ có một cô phục vụ đỏ mặt mỗi lúc anh đến mua cà phê, cô gái ngốc nghếch luôn nhìn anh, đối với anh mà nói, chỉ là một người xa lạ.
Ký ức khiến Cố Thái Hồng cảm thấy xót xa và đau đớn quen thuộc, cô nhắm mắt lại, nước mặt lặng lẽ lăn dài, thấm ướt bao gối.
Cô mệt mỏi vùi mình vào trong chăn, đầu đột nhiên đau nhức, cô run bắn người lên.
Có giọng nói lạnh lùng lại rõ ràng đột ngột vang lên bên tai cô: “Cô khóc cái gì?”
Cố Thái Hồng giật mình la lên, cô ngồi bật dậy, hít sâu kinh ngạc nhìn vào tấm gương trước giường.
Gương mặt quen thuộc trong tấm gương chính là cô, nhưng ánh mắt kia đã thay đổi không còn như trước, trở nên sắc bén lạnh lùng còn mang theo chế giễu và bỡn cợt, hình ảnh trong mắt cô mờ dần, đầu cô đau như muốn nổ tung.
Cố Thái Hồng đau đớn ôm đầu, hệt như nhìn thấy thứ gì đó rất đáng sợ: “Không! Không! Không! Cô đừng xuất hiện!
Cô mất khống chế đưa tay giật mạnh lấy tóc mình, muốn cố gắng duy trì tỉnh táo.
Cơn đau cũng không làm tình trạng cô khá hơn, cô vô thức nhìn khuôn mặt trong gương, vẫn là cặp mắt u lãnh bất cần ấy.
Cô hoảng sợ, trong đầu như bị châm chích bén nhọn, ngột ngạt quá, cô ngất lịm đi.
Thích Vũ Mục một mình tản bộ dưới trăng khi trời mưa, anh vốn rất thích mưa, nhưng trận mưa tối nay lại làm dòng suy nghĩ của anh thêm rối rắm.
Anh nhớ đến Cố Thái Hồng, trong lòng lại dâng lên cảm xúc không rõ, mỗi tiếng nói mỗi hành động của cô đều rõ ràng như vậy.
Vẻ mặt cô khi tháo trâm cài tóc xuống, làm lòng anh thấy không thoải mái.
Anh sao vậy, tại sao lại có phản ứng lớn thế này với người phụ nữ giỏi diễn xuất, trong ngoài bất nhất như cô?
Trước đến nay anh luôn nhắc nhở mình, cố gắng đừng nhìn cô, mặc cô làm gì, cũng chẳng mảy may ảnh hưởng đến anh, nhưng gần đây dường như không còn tác dụng.
– Vũ Mục.
Anh nghe thấy tiếng gọi tràn đầy tình cảm.
Quay người lại, nhìn thấy một gương mặt đẹp, Lâm Linh, cô mặc bộ đầm ngủ màu thủy lam.
Là mất ngủ giống anh sao? Nửa đêm còn qua lại trong hành lanh yên tĩnh này.
– Em về rồi- Lâm Linh nhìn anh, đôi mắt long lanh như chứa đầy nước- Sao lại không đến thăm em?
Thích Vũ Mục xem nhẹ rung động trong lòng mình, họ từng có quá nhiều hồi ức, khắc sâu đến nỗi không thể nói tan là tan được, anh dùng thời gian mấy năm mới khiến mình thoát ra khỏi đoạn tình cảm sâu sắc ấy.
Thế nhưng, giờ đối mặt với cô, anh lại phát hiện mình không có lời nào để nói.
– Em hối hận rồi- Lâm Linh nắm tay anh, bàn tay anh dày rộng và ấm áp hệt như lúc xưa, làm tim cô rung lên, nhìn vào mắt anh- Bốn năm qua không có lúc nào là em không nhớ đến anh.
– Anh kết hôn rồi- Thích Vũ Mục chậm rãi rút tay ra, nói với cô.
Câu nói này làm sự nhiệt tình vừa nãy của Lâm Linh như rơi vào hầm băng, nhưng cô không phải người phụ nữ dễ dàng nhận thua.
Họ từng có nhiều ký ức đẹp đẽ, tình cảm của anh với cô, sao có thể tùy tiện mất đi được.
Lâm Linh nhìn Thích Vũ Mục, lần nữa nắm lấy tay anh:
– Không thể cho em thêm cơ hội à? Sai lầm thì vẫn có cơ hội sửa chữa mà.
Lời Lâm Linh làm tim Thích Vũ Mục đập mạnh, nhìn qua đôi mắt nóng rực của cô, tình cảm mãnh liệt trong đó hệt như quá khứ, làm anh nhớ lại họ đã từng yêu nhau thế nào.
Nhưng lúc cô bỏ đi lại chẳng có chút lưu luyến nào mà nhỉ?
Anh cảm thấy lửa nóng trong tim bỗng nhiên bị nước đá dội tắt, đôi mắt trầm tĩnh không tiếp tục gợn sóng nữa, nhìn cô, chỉ là anh càng kiên quyết rút tay mình về:
– Không thể được Lâm Linh.
Thích Vũ Mục trở về phòng, liền nhìn thấy chiếc giường của anh bị chiếm một nửa, một bóng người sắp sửa rơi xuống đất.
Anh nhíu mày, cảm thấy chướng mắt.
Ngay lúc nhìn thấy gương mặt thanh tú ấy đang ngủ, động tác muốn đánh thức cô của anh dừng lại.
Hai tay anh nhẹ nhàng bế cô lên, cảm thấy cơ thể trong lòng nhẹ tựa cánh chim.
Thích Vũ Mục thở dài, bế Cố Thái Hồng đặt vào giữa giường.
Hơi thở Cố Thái Hồng thật nhẹ, hòa cùng tiếng mưa bên ngoài cửa sổ, làm tâm tư vốn bực bội của anh đột nhiên bình yên đến lạ.
Thích Vũ Mục bất giác vươn tay, chạm vào gương mặt trắng hồng của cô, muốn giúp cô vén lại mớ tóc lòa xòa trước trán.
Hàng mi cô đột nhiên rung rung, anh tưởng cô thức, tay cứng đờ chỉ chạm đến trán cô, nhất thời tim lại đập loạn xạ.
Cũng may Cố Thái Hồng không bị đánh thức, chỉ lay nhẹ đầu, tựa hồ tìm được tư thế thoải mái dễ chịu hơn, đôi mắt sâu và đen láy của Thích Vũ Mục trong đêm tối lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt ấy từ từ ôn hòa hơn..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...