1. Một tuần sau khi tổng kết, lớp Bạch Lục Sênh lần nữa tập trung. Bọn họ thuyết phục gãy lưỡi, rốt cuộc cũng thành công tổ chức chuyến đi biển kéo dài 2 ngày. Bãi biển C của thành phố X. Phong cảnh xinh đẹp, có chỗ chơi, khoảng cách gần, tuyệt đối là chỗ thích hợp nhất.
Bạch Lục Sênh mặc một cái váy hoa ngắn, khoác jeans mỏng. Khí độ thục nữ tăng cấp không biết bao nhiêu lần. Lý Dật đi cùng Trác Vấn Phong tới, liền vỗ vai bạn học Trác:
“Thế nào? Kiều thê nhà cậu kìa.”
Trác Vấn Phong mỉm cười, nói nhỏ cùng Lý Dật điều gì đó. Lý Dật nghe xong không khỏi bội phục. Nham hiểm!
2. Bạch Lục Sênh kiểm tra đủ số người, báo cáo rõ ràng rồi mới lên xe. Cô ngó trái ngó lui, chỗ đều kín, Quan Hỉ Diêu cùng Lý Dật, Tạ Đồng Đồng ngồi cạnh đồng chí Giáp. Chị em thâm giao cái gì chứ? Chỗ đều không chừa cho cô. Thật đáng đánh đòn T_T
Trác Vấn Phong ngồi hàng ba vẫy tay với cô, chỉ chỉ. Bạch Lục Sênh bất đắc dĩ ngồi xuống, hoàn toàn không thấy ánh mắt ái muội của quần chúng.
Quan Hỉ Diêu: “Họ Trác kia thật quá nham hiểm.”
Lý Dật: “Ai nói, đều do ngẫu nhiên thôi!”
Ẩn tình chỗ ngồi quần chúng đều biết, chỉ Bạch Lục Sênh không biết. Từ lúc cô còn ở dưới kiểm tra, Lý Dật đã ám hiệu bọn họ ngồi kín, chừa ra vị trí bên cạnh Trác Vấn Phong. Quần chúng thông minh, tự động ngầm hiểu Trác học bá muốn bồi dưỡng cảm tình cùng phu nhân, liền nước chảy mây trôi sắp xếp chỗ ngồi. Màn JQ như vậy, bọn họ thích hóng ^^
Bạn học Tiểu Sênh bị toàn dân phản bội, cứ như vậy chui vào hang sói...
Bạn học Trác đại công cáo thành, cả người thoải mái!
3. Trác Vấn Phong bên cạnh im lặng đeo tai nghe, Bạch Lục Sênh check lại lịch trình ăn ở chơi giúp thầy giáo, đột nhiên bên vai nặng nặng. Quay ra thấy mái đầu đen mượt của người nào đó, liền giúp Trác Vấn Phong ngồi lại ngay ngắn.
10 phút sau, bên vai lại nặng nặng. Cô hảo tâm giúp Trác Vấn Phong ngồi lại ngay ngắn.
Sau đó 10 phút, lại tiếp tục nặng nặng. Bạch Lục Sênh nhíu mi, vẫn chỉnh lại giúp bạn Trác.
Lần thứ tư... Bạch nữ vương dứt khoát ngừng làm việc, trừng mắt nhìn Trác Vấn Phong. Lại thấy Trác Vấn Phong vô tội nhắm mắt, có một loại nhu hòa không dễ thấy. Cô hít sâu, nể tình cậu dễ nhìn, không tính toán với cậu. Một lần nữa giúp Trác Vấn Phong điều chỉnh nguyên trạng.
Tạ Đồng Đồng cười khanh khách một tiếng. Bạch nữ vương muốn đẩy ra lại bị Trác Vấn Phong sắc dụ. Nham hiểm lần ba!
Đến lần thứ năm Trác Vấn Phong không yên phận, Bạch Lục Sênh lập tức vỗ vỗ hai má Trác Vấn Phong, gọi người tỉnh.
Thế mà lúc sau, Lý Dật ngó lên đã thấy phu nhân tựa vai đồng chí học bá mà ngủ, vỗ vai Trác Vấn Phong:
“Đại ca, dục tính thỏa mãn!”
Trác Vấn Phong chỉ cười không nói.
4. Không bao lâu sau xe liền dừng trước trạm nghỉ chân. Bọn họ khởi hành sớm, đến trạm nghỉ vừa tròn 6 giờ sáng. Quan Hỉ Diêu gọi Bạch Lục Sênh tỉnh, cùng đi vệ sinh một chút. Bạch Lục Sênh rửa mặt ra ngoài, liền thấy hơi đói, định chạy vào mua bánh thì Trác Vấn Phong đã kéo lại:
“Sớm đã biết cậu chậm chạp rồi.”
Sau đó đưa cho cô bánh bao và nước lọc. Bạch Lục Sênh tít mắt cảm ơn. Tên này đạo đức suy đồi, nhưng vẫn có lúc thật tốt!
Quần chúng vây xem đỏ mắt: “Đôi cẩu nam nữ!!!”
5. Bọn họ đến nơi liền trực tiếp đi ăn trưa, thuê 2 phòng khách sạn đem đồ đạc xếp nguyên ở đó, mỗi người chủ yếu cầm theo 2 bộ đồ, gọn nhẹ cùng nhau lên núi.
Trên núi bây giờ đang có lễ hội dân gian, người trẻ thích náo nhiệt, liền bỏ qua bãi biển gợn sóng xanh ngời, lên núi cắm trại!
Lớp Bạch Lục Sênh có 35 người, ít nhất toàn trường, chuyến này 10 người không đi, tổng lại 26 người. Bạch Lục Sênh đi cuối đoàn, lạc mất chú cừu nào cô thật không gánh nổi đâu!
Nam sinh lớp cô thật sự quá đàn ông, đồ đạc đem theo đều nhận xách dùm. 10 điểm ga lăng.
Bạch Lục Sênh đang ngó nghiêng thì thấy Trác Vấn Phong lùi xuống đi bên cạnh, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cô bĩu môi:
“Còn không tới chia sẻ gánh nặng giúp các bạn?”
Hắn thâm ý nhìn cô một cái, lẩm bẩm:
“Bên cạnh tôi còn có cái gánh nặng hơn...”
6. Đến điểm cắm trại trên núi, có không ít đoàn cũng lựa chọn hình thức gần gũi thiên nhiên này. Bọn họ mỗi người một tay, dựng được 6 cái lều theo vòng tròn, tập trung ăn uống ở giữa, có một loại cảm giác vô cùng ấm áp.
Trời rất nhanh về chiều, 26 người quây quanh đống lửa, ăn đồ nướng. Không biết là ai bắt nhịp, một chốc đã ca hát ầm trời. Trác Vấn Phong ngồi đối diện Bạch Lục Sênh, nhìn cô cười nói, khóe miệng cũng không nhịn được cong cong.
“Có thể mãi như thế này thật ra cũng không tệ...”
7. Lễ hội dân gian của thành phố X không thật nổi tiếng, nhưng mỗi năm đều tổ chức rất đặc sắc, xoay vòng theo phong tục của các nước trên thế giới. Năm nay vừa vặn là Nhật Bản ^^
Treo đèn kết hoa rực rỡ không thể tả, bán rất nhiều cá chép, đồ lưu niệm mang đậm văn hóa Nhật. Thu hút nhất chính là khu vực cosplay!
Bạch Lục Sênh thích đọc manga, đem nhân vật Kudo Shinichi thần tượng tới chết. Rất rất mong chờ cosplay Kudo Shinichi. Đến khi nhìn thấy, trái tim nóng bỏng của thiếu nữ liền tan vỡ...
“Đồng Đồng, Kudo của mình đâu có béo như vậy...”
Cosplayer cos vai Kudo thật sự...phì nhiêu. Gương mặt sắc sảo trong manga liền biến thành cái bánh bao tròn vo..
Tạ Đồng Đồng dáng người siêu mẫu, vỗ vỗ vai Bạch Lục Sênh:
“Tiểu Sênh, ít nhất người ta cũng đầu tư trang phục rất sát nguyên tác rồi. Mình ngược lại thấy khí chất idol của cậu cùng Trác Vấn Phong rất hợp!”
Cô liền nhìn qua Trác Vấn Phong cách đó không xa...
Ực...ánh đèn mờ mờ ảo ảo, quả thật quá đẹp trai!
8. Đến khu vực trò chơi thực tế, 26 người lớp Bạch Lục Sênh chia thành 3 luồng ý kiến. Một nhóm muốn tìm hiểu nhà hoang bí ẩn, nhóm khác muốn lên cáp treo ngắm cảnh, Bạch Lục Sênh cầm đầu đội nhóm xông pha tìm miếu hoang trong núi. Phụ xướng phu tùy, Trác Vấn Phong tham gia, kéo thêm Tạ Đồng Đồng, Quan Hỉ Diêu, Lý Dật, kết nạp thêm đồng đội Tống Chỉ Khang. Mọi người chia nhau ra, hẹn mười một giờ tập trung về trại. An ninh khu vực núi này phi thường tốt, lão sư tuy rằng vẫn lo lắng nhưng bọn họ nhất mực thuyết phục, đành ậm ừ đồng ý.
Khi làm khu du lịch trên núi, có xây dựng một đoạn rừng giả, ngày thường vẫn có đoàn phim đến quay. Khu miếu hoang của nhóm Bạch Lục Sênh ở sau đoạn rừng này. Trò chơi bọn họ tham gia nghe nói mạo hiểm lớn, bên tai là đoạn nhạc rùng rợn, đội ngũ nhân viên tâm huyết thỉnh thoảng còn nhảy ra hù dọa, so với nhà ma, còn muốn đáng sợ hơn!
Bạch Lục Sênh phấn khởi cầm bản đồ, rất xông pha dẫn mọi người đi...
15 phút...
Quác quác quác...
Hi...h...i...
Xung quanh toàn âm thanh kì quái...
Cô...lạc rồi... T_T
Bạch Lục Sênh gấp tới muốn khóc. Cô mở điện thoại, mới phát hiện hết pin, càng khủng hoảng...
Xuất môn bất lợi aaaaaaaa!!!!!
9. Trác Vấn Phong vừa mới lơ đi một chút, nhìn đầu đoàn mới phát hiện không thấy Bạch Lục Sênh.
“Tiểu Sênh đi lạc rồi. Mọi người đi trước đi. Tôi tìm được sẽ dẫn cậu ấy đến miếu.”
Quan Hỉ Diêu nhíu mày:
“Mọi người cùng đi thôi. Tách ra như vậy không ổn.”
“Nhiều người đi khả năng lạc cao hơn. Tôi nhớ đường rồi. Các cậu đến miếu chờ đi.”
Lý Dật thấy Trác Vấn Phong bồn chồn muốn chạy đi ngay rồi, nghe Trác Vấn Phong nói có lý, liền khuyên:
“Cậu ấy nói đúng. Chi bằng chúng ta đi trước, càng nhiều người đi càng khó để ý.”
Lý Dật nói xong đã thấy Trác Vấn Phong chạy mất dạng. Mọi người nhìn nhau, suy nghĩ không hẹn mà gặp:
“Kiều thê đi lạc, kẻ phu quân nhất định lo tới điên!”
10. Trác Vấn Phong lòng như có lửa, chạy nhanh theo hướng ngược lại. Vừa rồi có đoạn rẽ, Bạch Lục Sênh khẳng định ngẩn ngơ đã rẽ nhầm hướng rồi!
May mắn là rừng giả, lá cây không um sùm, Bạch Lục Sênh vừa vặn mặc áo phông trắng. Trác Vấn Phong quay ngược lại quả nhiên nhìn thấy cô.
“Tiểu Sênh!”
Bạch Lục Sênh nghe tiếng người gọi, có chút hoảng loạn quay đầu. Thấy Trác Vấn Phong thở gấp đứng đó, lao tới ôm hệt như người chết đuối vớ được cọc gỗ.
Trác Vấn Phong thật sự tìm thấy cô rồi! Khu vực cô đứng bày nhiều cây to, âm u khó tả. Cô càng đi càng loạn, rốt cuộc quyết định đứng yên. Thần linh ơi, Trác Vấn Phong quả nhiên đẹp trai nhất!
“Cậu đi đứng kiểu gì thế? Rõ ràng là cầm bản đồ còn muốn đi lạc, lần sau tốt nhất...mà không, không có lần sau...”
“Cảm ơn!”
Trác Vấn Phong còn muốn tiếp tục nhắc nhở cô, lại nghe tiếng cảm ơn lí nhí kia, trong lòng mềm lại, nhất thời nghẹn họng, muốn nói lại thôi:
“Cậu...Thôi.Tìm được là tốt rồi.”
Trác Vấn Phong vuốt thuận tay vuốt tóc cô, ôm như vậy, hình như không nỡ buông ra...
11. Rốt cuộc vẫn là Bạch Lục Sênh thấy không ổn, tay chắn trước ngực, đẩy Trác Vấn Phong ra, mặt đỏ như gấc:
“Vậy...Chúng ta...đi...tìm mọi người...”
Trác Vấn Phong cười khẽ, đáp ừ một tiếng, liền nắm tay Bạch Lục Sênh. Thấy cô hơi sững người, ánh mắt không nhìn thẳng vào cô, nói:
“Lạc nữa lại không tìm thấy cậu...”
À, hóa ra là sợ cô chạy loạn phiền phức.
“Thì tôi phải làm sao?”
Lời này Trác Vấn Phong không nói, chỉ đưa mắt nhìn cô. Hai người nắm tay đi tới miếu, trái tim gợn sóng lăn tăn...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...