Trác Phu Nhân, Mau Về Nhà

1. Bạch Lục Sênh mơ màng ngẩng đầu, tiếng giảng bài đều đều như gõ mõ trên bảng gõ xuống đầu cô đau buốt. Bạch Lục Sênh thầm cảm thán: Ngữ văn. Qủa nhiên là đem người ta không thương mà chết. 

“Reenggggggggggg!”

Hồi chuông dài vang lên. Bạch Lục Sênh bỗng chốc cảm thấy như uống thần dược, toàn thân sảng khoái, đầu óc minh tuệ khác thường.

Bạch Lục Sênh giờ tự nhiên có thể phát quang tỏa sáng, là bảo bối minh châu. Sang tới giờ xã hội, lập tức rơi bộp xuống đáy, bi đát bị chà đạp, trở thành tội đồ. Học lệch...Thật sự bi ai a!

2. Giáo viên chủ nhiệm của Bạch Lục Sênh là một lão sư ngũ tuần, nom rất đôn hậu, đáng yêu. Lão sư tròn tròn bước vào lớp, hắng giọng một tiếng bèn nói:

“Trật tự. Lớp ta có học sinh mới chuyển vào. Toàn bộ đệ tử lớn nhỏ chú ý chiếu cố người ta đi!”

“Chúng đồ đệ tuân mệnh!”

Đối đáp như vậy mọi người liền cười không khép miệng. Dạo gần đây thịnh hành dòng phim cổ đại, bọn họ hưởng ứng phong trào, thi thoảng nhập vai như vậy rất hứng thú.

3. Chuyển tới là một nam sinh. Trọng điểm còn là rất

Đẹp trai!

Bạch Lục Sênh ngẩng đầu, lại có cảm giác: Cử đầu vọng minh nguyệt!

Tuy rằng đường nét còn thiếu niên, nhưng ngũ quan đặc sắc, hơi cao ngạo. So sánh với mặt trăng lạnh lùng, thật giống! Bạch Lục Sênh nhìn như say. Nam sinh tuấn nhã như vậy..Hư hư, đại tỷ chấm!

Trác Vấn Phong đột nhiên cảm thấy có một luồng ánh mắt đặc biệt chăm chú hướng về phía này, nhìn qua một chút lại thấy một nữ sinh. Cái kia...rõ ràng là hận không thể bổ nhào tới hắn ngay! Trác Vấn Phong hơi mỉm cười. Qua loa giới thiệu tên liền bước xuống chỗ trống cạnh Bạch Lục Sênh.


An tọa!

Bạch Lục Sênh trong tâm thật vô cùng cao hứng, quét mắt nhắc nhở xung quanh một chút, liền quay qua cười hiền hòa:

“Chào cậu. Tôi là Bạch Lục Sênh!”

“Trác Vấn Phong!”

Quần chúng một hồi khinh bỉ. Lớp phó Bạch ngày thường khí chất nữ vương bưu hãn, loại hình dịu dàng kia khẳng định là có người gặp nạn rồi. Bạn học đẹp trai họ Trác. Cung hỉ~~~

4. Ngồi cạnh Trác Vấn Phong một tuần, Bạch Lục Sênh phát hiện tên này tuyệt đối là Đường Tăng chuyển thế! 

Trác Vấn Phong không biết rải bao nhiêu hoa đào, ngăn bàn rất hay có thư hồng, đồ ăn sáng... Hắn trước sau điềm nhiên như không, đồ ăn sẽ chia cho cô. Còn thư hồng mỗi lần thiếu nháp đều tùy tiện lấy ra một cái, nội dung đều không quan tâm. Bạch Lục Sênh hỏi qua:

“Trác Vấn Phong, cậu không đọc sao? Có cần tôi đọc dùm không?”

Trác Vấn Phong vẫn chú tâm vào quyển giáo trình, nhàn nhạt đáp:

“Một cái văn bản đầu đuôi không rõ ràng, nội dung nhàm chán, lặp từ lặp ý. Có gì đáng học tập sao?”

Tâm tư của người ta mà hắn phân tích hệt như sách giáo khoa ngữ văn. Bạch Lục Sênh từ đó không hỏi lại lần nào nữa. Cô sợ cứ cố đấm ăn xôi, Trác Vấn Phong sẽ toàn bộ chương trình ngữ văn ra chỉnh cô mất!

5. Bạch Lục Sênh nhận xét Trác Vấn Phong không chỉ là Đường Tăng. Mà còn là siêu cấp học bá. Bọn họ lớp 10. Bạch Lục Sênh thông thạo chương trình tự nhiên lớp 11 đã là siêu quần. Trác Vấn Phong thế nhưng đã ngồi nghiên cứu toán cao cấp của đại học. Dọa chết người rồi!

“Không cần nhìn tôi như vậy. Cậu không phải vướng đề vật lý sao? Tôi chỉ cho cậu.”


Thế là bạn học Bạch ngoan ngoãn mở sách vở, thôi không xét nét lung tung nữa. Trác Vấn Phong nhìn cô một cái, như có như không mỉm cười.

6. Hôm nọ, lúc Bạch Lục Sênh vừa ra ngoài lấy nước, bạn học Lý Dật liền đặt hai lá thư lên bàn Bạch Lục Sênh. Trác Vấn Phong nhìn nhìn, hỏi:

“Của ai vậy?”

Lý Dật đối với Trác Vấn Phong chính là thân thiết, liền thẳng thật đáp:

“Nghị Tiểu Thuần đưa cho tôi. Nói là có nam sinh gửi cho lão đại, cũng không chỉ rõ là ai.”

Trác Vấn Phong cảm ơn một tiếng, liền cầm lấy một bức tùy tiện xem. Chữ rất đẹp, rất ngay ngắn gọn ghẽ.

“Gửi bạn học Bạch Lục Sênh,

Cái gì gọi là say nhầm một nụ cười, hồn mênh mang phiêu đãng? Chính là lúc nhìn thấy bạn trên khán đài bóng rổ. Bạn cười lên rất rung động. Cũng không biết tại sao nhìn thấy nụ cười của bạn, mình sau đó nhộn nhạo không thôi. Lục Sênh, tan trường gặp. Sân bóng rổ.”

Trác Vấn Phong nhếch môi, trực tiếp vo viên ném ra thùng rác cuối lớp. Bạch Lục Sênh mới vào lớp còn thấy Trác Vấn Phong nghiên cứu thư tình, vốn tưởng Đường Tăng phá giới. Sau đó lại thấy hắn ném đi không thương tiếc như vậy, tự nhận mình đa nghi. Huyền Trang cả đời theo Phật, há lại dễ dàng bị nhúng chàm!

“Cậu cũng không cần ném đi phũ phàng vậy chứ?”

Bạch Lục Sênh hỏi, lại thấy Trác Vấn Phong vứt cho cô một loại ánh mắt oán giận. Liền liếc Lý Dật: Tôi có làm sai cái gì sao? 

Lý Dật: “...” 


Cô nhún vai, nhìn tới trên bàn mình có một lá thư, cầm lên lật lật, đoạn mở ra xem, nhíu mày thật sâu, ném cho Lý Dật:

“Bát tự xung khắc. Không nhận!”

Vẻ mặt Trác Vấn Phong đột nhiên dễ chịu không ít.

7. Bạn học Trác ngoại trừ khuôn mặt ăn tiền, tình duyên sạch sẽ, siêu cấp học bá, còn giỏi thể thao. Chính là điển hình của dạng nam thần học đường trong truyện tranh thiếu nữ. Bạch Lục Sênh phát hiện ra điều này, ngả lưng ra ghế ai oán:

“Tinh hoa đất trời nhất định phân phát nhầm chỗ. Trác Vấn Phong, thật ra cậu vốn là robot phải không? Hoàn hảo tới độ ép người khác tự ti đến chết.”

“Cậu tự ti lâu như vậy không phải vẫn sống tốt sao?”

Bạch Lục Sênh đạp mạnh chân ghế bạn học Trác. Cô phải lĩnh ngộ lâu rồi mới đúng. Môn giáo dục công dân của tên này nhất định do nâng đỡ mới qua, nhân phẩm thật thối!

8. Một hôm Bạch Lục Sênh đi học muộn, thập thò ngoài cửa lớp một chút liền nhanh như cắt phóng vào chỗ. Có điều hôm nay xuất hành bất lợi:

“Bạch Lục Sênh!!!!!”

Cô ảo não cúi đầu, nghe mắng liền xách cặp ra ngoài lớp. Tội đồ môn Sử, lẽ nào bị bắt được còn mong vô lớp sao...

Thế mà chừng năm phút sau, cô lại thấy Trác Vấn Phong tiêu sái bước ra ngoài.

“Cậu đi lấy đề sao?”

Trác Vấn Phong là lớp phó học tập, đề bài hay tài liệu đều do hắn đi lấy. 

Trác Vấn Phong liếc cô một cái liền nói:


“Tâm trạng nhàm chán, kiếm cớ ra ngoài chút. Cậu chưa ăn sáng đúng không? Để cặp ở đây, tôi mời!”

Bạch Lục Sênh nghe được cảm động tới chết! 

Sau này cô mới biết, Trác Vấn Phong trong lớp cố ý làm loạn mới bị đuổi ra ngoài...

9. Ngày nọ Bạch Lục Sênh vác gương mặt như đưa đám đến lớp, thần tình mệt mỏi, đầu mũi đỏ ửng, không ngừng sụt sịt. Đầu tiết một điểm số xong liền mê man gục mặt xuống ngủ. Trác Vấn Phong sờ trán cô, hoàn toàn không nóng, hình như là bị cảm, nói:

“Tôi đưa cậu xuống phòng y tế.”

“Không cần. Trông giúp tôi ngủ tiết này.”

Bạch Lục Sênh nói bằng giọng mũi. Trác Vấn Phong vừa nghe liền nhíu mày thật sâu, lặng lẽ lấy vở ghi của Bạch Lục Sênh giúp cô chép lại. Hiện tại là giờ Hóa học, cô giáo Trầm giảng bài đều đều, chữa tới đề khó liền nói:

“Lục Sênh, lên giải mẫu bài này.”

Trác Vấn Phong đứng lên dõng dạc:

“Thưa cô, Bạch Lục Sênh bị cảm, xin phép nghỉ tiết. Bài tập của cậu ấy để em làm giúp!”

Trầm lão sư nhấc nhấc kính, gật đầu. Cái gì gọi là bảo bối minh châu? Chính là chỉ cần biểu hiện thành tích môn học tốt, lão sư đều đối xử với bạn rất rất ôn hòa!

Mấy tiết sau đó Bạch Lục Sênh đều mơ màng, Trác Vấn Phong hận không thể bế cô xuống phòng y tế, nhưng cô nhất mực không chịu đi. Cuối cùng đành đích thân đi mua thuốc cho cô, tiết nào cũng ghi chép lại bài giúp cô cẩn thận, đều giúp cô xin phép giáo viên.

Thế là chuyện Trác Vấn Phong sủng ái Bạch Lục Sênh, toàn dân đều tường tỏ rõ ràng.

10. Kì nghỉ hè đến giống như mưa rào trên ruộng nứt. Ngoài trừ khối 12, toàn thể học sinh đều gào rú điên cuồng. Một năm ân ái yêu đương với sách vở, bọn họ mệt muốn chết!!!

Từng lớp từng lớp xin được giấy phép của nhà trường, liền muốn tổ chức đi chơi. Lớp Bạch Lục Sênh không ngoại lệ. Trước kì thi đã bắt đầu lên kế hoạch, tổng kết năm học xong là đã thu xếp đầy đủ. Một tuần sau, khởi hành!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui