Giữa lúc suy nghĩ hỗn loạn, y nữ đã băng bó vết thương trên tay nàng xong, nhẹ giọng dặn dò: "Chu tiểu chủ, ít ngày này vết thương không được chạm vào nước , bôi thuốc mỡ này mỗi ngày một lần."
Chu Uẩn hoàn hồn: "Ta biết rồi, đa tạ đại nhân."
Y nữ là người có phẩm giai, xưng hô "đại nhân" với
nàng không coi là sai,
nhưng y nữ vẫn nhìn nàng một cách đầy bất ngờ.
Ngoại điện, Thập nhất hoàng tử khóc đến mặt đỏ bừng, tuyên phi đau lòng đến không biết phải làm sao.
Nhưng nàng không dám nói lời nào.
Nàng là người đến Sư Tiêu Điện trước Thánh Thượng, mục đích chính là muốn Trân quý phi cho nàng một công đạo.
Phụng An là chó săn do Hoàng Thượng tự mình thưởng cho Việt Nhi, hiện giờ chết ở ngoài Sư Tiêu Điện, dù thế nào cũng nên có lời giải thích.
Ai ngờ, không chỉ có nàng muốn công đạo, Trân quý phi cũng không
nghĩ tới chuyện dung hòa, trực tiếp phân phó người thỉnh Thánh Thượng lại đây.
Thánh Thượng ngồi trên ngai vàng, thân hình cao lớn toát lên vẻ uy nghiêm.
Bên cạnh hắn, Trân quý phi dựa vào cung nhân, mắt đỏ hoe, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt xinh đẹp, khóc đến ai nghe cũng xót xa:
"Huynh trưởng của thiếp chỉ có một đứa con gái như vậy, hôm
nay suýt nữa gặp chuyện ngay trước mắt thiếp.
Nếu không phải Hiền vương kịp
thời đuổi đến, thiếp biết làm sao để trả lời huynh trưởng đây?"
Sau khi sinh đứa bé chết yểu, sức khỏe của nàng vẫn luôn không
tốt, Thánh Thượng luôn yêu thương nàng.
Nàng giả vờ đau lòng, lắc nhẹ người,
Thánh Thượng lập tức đứng dậy đỡ lấy nàng, không muốn nàng khóc thêm:
"Sao lại khóc thành như vậy? Kia nha đầu không phải không
sao rồi sao?"
Lúc này, Tuyên phi sợ mình không nói lời nào sẽ không hay, bèn
chen vào:
"Quý phi cũng nói, Chu cô nương chỉ suýt nữa xảy ra chuyện,
nhưng phụng An lại đã lìa đời.
Phụng An là do Hoàng Thượng ban cho Việt Nhi,
Việt Nhi thường ngày rất coi trọng nó, giờ đây không biết phải đau lòng đến mức
nào!"
Nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía Thánh Thượng, vội vàng kêu
lên: "Hoàng Thượng! Thiếp thấy Việt Nhi khóc như vậy, giống như xẻo tim mà
đau!"
Nàng không ưa nhìn Quý phi giả vờ yếu đuối, nên buông lời đâm
thọc: "Tỷ tỷ không có con, tự nhiên không hiểu được đây là cảm giác
gì."
Cả điện bỗng chốc im lặng như tờ.
Tiếng khóc của Trân quý phi cũng ngừng lại, sắc mặt Thánh Thượng
tối sầm.
Tuyên phi vào cung muộn, sau khi Quý phi mất đứa con, nên không
hiểu được những lời này như đâm vào tổ ong vò vẽ.
Sau một lúc lâu, Trân quý phi cười nhạt, giả vờ đẩy tay Thánh
Thượng ra: "Đúng vậy, thiếp duyên mỏng không có con nối dõi, nên mới coi
Uẩn Nhi như con gái ruột mà đối đãi.
Giờ đây suýt nữa xảy ra chuyện, thiếp khóc
mãi không thôi."
"Rốt cuộc thiếp nào hiểu được cái cảm giác đó."
Giọng nói tự giễu của nàng lại đâm vào nỗi đau của Thánh Thượng,
khiến một chén trà trực tiếp rơi xuống trước mặt Tuyên phi, dọa cho nàng nhảy
dựng:
"Hỗn trướng! Một con súc sinh cũng đáng để khóc lóc như
vậy, trẫm thấy Việt Nhi chính là bị ngươi dưỡng thành cái bộ dạng không biết
tiến thủ này!"
Thập Nhất hoàng tử cũng không dám khóc nữa, sắc mặt nghẹn đỏ
bừng.
“Tuyên phi không biết tôn ti, tước đi phong hào, ngay trong ngày cấm ra cửa ba tháng, còn không cho trẫm cút đi!”
Thánh Thượng chỉ một câu nói đã khiến tuyên phi tái mặt.
Nàng không thể tin được rằng mình lại bị trừng phạt nặng nề như vậy.
Đứng bên cạnh, Phó Quân không khỏi kinh ngạc.
Hắn liếc nhìn Tuyên
phi và Thập Nhất hoàng tử một cách lạnh lùng.
Nếu không phải biết được ảnh
hưởng của quý phi đối với Thánh Thượng, thì Chu gia nữ làm sao có thể vượt qua
mọi người để trở thành hương bánh trái trong lần tuyển tú này?
Theo hắn biết, sau khi thánh chỉ tuyển tú được ban xuống, trắc
phi ở Thái Tử phủ đã mắc lỗi và bị giáng xuống làm lương đệ.
Vị trí trắc phi
hiện vẫn đang bỏ trống.
Chuyện này không cần nói cũng biết là do ai.
Nếu Chu gia nữ nhập cung làm phi tần cho các hoàng tử, thấp nhất
cũng phải là trắc phi.
Nếu không, làm sao có thể đền đáp công đạo cho quý phi
và Chu phủ?
Phó Quân bỗng nhớ đến câu hỏi mà quý phi đã hỏi hắn trước đó.
Hắn rũ mắt xuống, suy tư.
Đêm đã khuya, Chu Uẩn mới trở về Trữ Tú Cung.
Trân quý phi cố ý cho người dùng nghi thức dành cho phi tần để
đưa Chu Uẩn về.
Vừa mới đi được một lúc, Phục Linh đã sắc mặt không tốt đi vào,
ghé vào tai quý phi nói nhỏ điều gì đó.
Mặt mày quý phi hơi cau lại, do dự một hồi rồi mới lắc đầu.
Chu Uẩn không biết chuyện gì xảy ra ở Sư Tiêu Điện.
Khi trở về
Trữ Tú Cung, nàng thấy tiểu cung nữ thường hầu hạ mình đang nôn nóng chờ ở cửa
cung.
Nàng có chút khó chịu: "Sao lại ở đây chờ?"
Tiểu cung nữ thấy nàng, vội vàng tiến đến: "Chu tiểu chủ,
người đã về rồi! Người mau vào xem đi, Cố tiểu chủ đã xảy ra chuyện!"
Sắc mặt Chu Uẩn đột ngột thay đổi, không màng đến vết thương
trên chân, lập tức đẩy cửa đi vào.
Tiếng ồn ào trong sân lập tức im bặt.
Mọi người quay đầu nhìn về
phía cửa, một số người sắc mặt hơi biến.
Cố Nghiên bị vây quanh ở giữa, khi
nhìn thấy nàng, ánh mắt hơi sáng lên, nhưng sau đó lại ảm đạm xuống.
Chu Uẩn nhìn cảnh tượng trước mắt, suýt nữa tức giận đến mất
trí.
Nàng không ngờ rằng chỉ đi ra ngoài một lúc mà đã xảy ra chuyện.
Chu Uẩn nhìn lại, thoáng thấy cửa phòng của mình mở toang.
Giường của nàng bị lục tung tóe, nếu chỉ như vậy, có lẽ nàng sẽ không nổi giận.
Nhưng là, Chu Uẩn nhìn về phía Cố Nghiên, khó hiểu mà gọi:
"Cố tỷ tỷ?"
Cố Nghiên miễn cưỡng mỉm cười với nàng, sau đó lắc đầu một cách
không dấu vết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...