Hôm sau, giờ Thìn.
Chu Uẩn được cung nhân dẫn vào Đông Cung.
So với Hiền Vương phủ, Đông Cung chật chội hơn một chút, nhưng lại toát lên vẻ quý khí tinh xảo.
Cứ ba bước lại thấy một cung nhân, quy củ vô cùng nghiêm ngặt.
Từ cửa cung đến trong điện, Chu Uẩn gần như không nghe thấy một tiếng động nào.
Lúc này, Chu Uẩn có chút bất an ngồi ở thính điện Đông Cung.
Cung nhân dẫn nàng vào cung nói là đi thỉnh Thái Tử Phi, nhưng đã đi nửa khắc chung mà vẫn không quay lại.
Uống cạn một chén trà, cuối cùng cũng có tiếng động vang lên từ ngoài điện.
Chu Uẩn vội vàng buông chén, đứng dậy chuẩn bị thỉnh an, cho tới khi thấy rõ người đi tới, nàng sửng sốt, phục hồi lại tinh thần, hấp tấp mà rũ mắt:
“Thỉnh an thái tử điện hạ.”
Nàng rốt cuộc cũng lần đầu tiên dùng thân phận Hiền Vương trắc phi gặp người, nhất thời hoảng loạn, lại quên tự xưng.
Nhưng may mắn là không mất quy củ.
Người trước mặt tựa hồ bất đắc dĩ cười nhẹ, giọng nói ôn hòa truyền đến:
“Uẩn Nhi hiện giờ quả thật xa lạ với cô, đứng lên đi.”
Thời Thu đỡ Chu Uẩn đứng dậy, lúc tay chạm tay nhau, Thời Thu không khỏi kinh ngạc.
Tay chủ tử sao lại lạnh toát, ướt át dính.
Chu Uẩn ngước mắt nhìn Phó Khưu.
Hắn vẫn như ngày xưa, chỉ cần đứng ở đó, không cần làm gì, cũng đủ để thu hút ánh mắt của người khác, tựa như trăng sáng giữa sông hà.
Chỉ liếc mắt một cái, Chu Uẩn vội vã thu mắt, lặng lẽ mím môi, không đáp lời hắn.
Phó Khưu khẽ khàng vuốt ve ngọc bội bên hông, thu hết sự căng thẳng của nữ tử vào đáy mắt.
Hắn tiến lên hai bước, đến khi cách xa người kia mới nhẹ nhàng thở ra.
Chu Uẩn lén lút liếc nhìn hắn.
Hắn vẫn như trước đây, luôn biết cách khiến người khác cảm thấy hắn không nên là Thái Tử, mà chỉ là một công tử quý tộc bình thường.
Chu Uẩn lấy hết can đảm, cúi đầu nhỏ giọng hỏi:
"Thái Tử điện hạ, hôm nay không phải Thái Tử Phi muốn gặp ta sao?"
Vừa dứt lời, nàng đã nghe Phó Khưu thở dài nói một câu:
"Uẩn Nhi từ trước đều gọi cô là Thái Tử ca ca."
Mặt Chu Uẩn đầu tiên nhạt nhẽo, sau đó trắng bệch, nàng cúi đầu:
"Từ trước là do ta không hiểu chuyện..."
Phó Khưu nheo mắt, vẫn nhìn nàng không chớp mắt:
"Hiện giờ đây là hiểu chuyện..."
Chu Uẩn không hiểu ý hắn, hắn đang khen ngợi hay trách móc nàng? Nàng không rõ, cũng không muốn nghĩ ngợi nhiều.
Nàng đứng gượng gạo ở đó, Phó Khưu bất đắc dĩ thở dài:
"Ngươi hãy ngồi xuống đi, dù không giống như trước đây, cũng không cần phải câu thúc như vậy."
Chu Uẩn không biết nên thở phào nhẹ nhõm hay không, khi nàng ngồi xuống, lén lút nắm chặt khăn tay, lau đi mồ hôi trên lòng bàn tay.
Đối mặt với Phó Khưu, đột nhiên nàng có chút nhớ nhà.
Nàng thật là gượng gạo, Phó Khưu lại rất bình thản.
Hắn nửa dựa vào vị trí trên cao, ánh mắt vô tình dừng lại trên người Chu Uẩn, như đang đánh giá điều gì, lại như đang nhìn xuyên qua nàng để đánh giá điều gì khác.
Khi Chu Uẩn sắp sửa cứng đờ, mới nghe hắn ôn hòa nói:
"Uẩn Nhi thích nhất bánh mơ, sao không ăn? Hay là hiện giờ không thích nữa?"
Chu Uẩn cầm chiếc bánh, ngẩng đầu cong môi lên, nói:
"Thích, tạ ơn điện hạ quan tâm."
Nàng nhét một miếng bánh lớn vào miệng, nhai nhai mà không cảm nhận được hương vị gì, chưa nuốt xuống đã nghe tiếng bước chân dồn dập vang lên.
Một cung nhân tiến vào, quỳ xuống giữa điện:
"Điện hạ, Thái Tử Phi thân mình không khỏe, không thể tới được."
Chu Uẩn đưa khăn tay lên môi, suýt sặc vì nghẹn bánh.
Mặt nàng đỏ bừng bừng, Thời Thu vội vàng đưa chén trà cho nàng.
Nàng uống cạn, mới ngừng ho khan.
Lúc này, nàng nào còn không hiểu, hôm nay này căn bản không phải Thái Tử Phi mở tiệc chiêu đãi nàng.
Nàng đã nói rồi, không nên đến Đông Cung.
Đều do Phó Quân, nói rằng từ Hiền Vương phủ ra, sẽ không ai dám khinh nàng, toàn là lừa gạt!
Cuối cùng nàng không nhịn được, ngẩng đầu lên, đột nhiên đối diện với ánh mắt của Phó Khưu, cả người nàng cứng đờ, siết chặt khăn tay, cố gắng nở một nụ cười gượng gạo, nhỏ giọng nói:
"Điện hạ, Thái Tử Phi thân mình không khỏe, ta xin phép trở về phủ trước."
Lặng im, cực kỳ im lặng.
Phó Khưu cụp mắt, khóe miệng vẫn nở nụ cười ôn hòa, nhưng không nói gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...