Editor: SQ
_____________________
Mạnh Thính Chi giỏi quá ta
Cuối tháng 6, sắp đến sinh nhật của Trình Trạc.
Tài liệu mà Đặng Duệ sắp xếp đã được chuyển cho Trình Trạc, anh đọc kỹ tất cả, vào bữa tối sinh nhật, anh lặng lẽ đặt vào tay Mạnh Thính Chi.
Anh không nhắc đến chia tay, câu chữ nhẹ nhàng nhưng xuyên thẳng vào tim đó phải cân nhắc rất lâu mới có thể được thốt ra một cách thỏa đáng.
Nhưng cho dù trên thanh kiếm là những chiếc gai mềm nhất đi nữa, lưỡi kiếm vẫn sẽ tạo ra vết thương.
Mạnh Thính Chi nghe ra ý dễ hợp dễ tan.
Cô hơi sửng sốt, cụp mi xuống, thật ra cũng không quá bất ngờ, ngón tay đẩy xấp giấy đó đi, cô lắc đầu, thấp giọng nói: “Em không cần những thứ này, em không thiếu.
”
Như để giữ bầu không khí thoải mái, ánh nến rọi vào mắt, Trình Trạc gật đầu, mím môi cười nhạt, “Em không thiếu thì tốt, vậy em có thiếu gì không?”
Thiếu gì?
Mạnh Thính Chi nhìn anh, chầm chậm thở ra một hơi, mũi bắt đầu cảm thấy khó chịu, giống như đang cố kìm nén gì đó, không ngừng bấm vào ngón tay mình, cơn đau đến ngắt quãng, giống như thế nào cũng không đủ.
Cô nhìn Trình Trạc sau ánh nến, như một hình bóng đẹp đẽ nhưng mờ ảo sau bức màn mỏng.
Rồi nở một nụ cười hiền lành và kiềm nén.
“Em không thiếu gì hết.
”
Điều cô muốn chưa bao giờ nhiều, nhưng lại là tất cả những gì anh không cho được vào lúc này.
Kể từ khi biết Trình Tĩnh Viễn đưa danh thiếp cho cô ở câu lạc bộ nghệ thuật, Trình Trạc bắt đầu có cảm giác bất lực như thế này, lần này là phòng tranh Đảo Xuyên Tập, lần sau sẽ là ép buộc hay dụ dỗ? Nếu để mọi chuyện diễn ra, tốt thì là số phận, không tốt thì chỉ cần nói một câu không làm khác được?
Anh dù tiến hay lùi cũng rất thận trọng, nhưng còn cô gái nhỏ này đối diện này thì sao? Một người không thích được chú ý như cô, sao có thể nguyên vẹn thoát khỏi sóng gió đây?
Không hiểu sao, anh lại nhớ tới cái đêm đến hẻm Đồng Hoa tìm cô, anh nói có thể dành thời gian đến gặp bố mẹ cô, lúc đó cô ấp úng nói, không phải về thời gian, mà là sau này không biết giải thích thế nào.
Sau khi im lặng một lúc lâu, Trình Trạc bỗng nói một câu: “Mạnh Thính Chi giỏi quá ta.
”
Trước đây anh nói câu này rất nhiều lần, không khác một chữ nào, bình thường cô sẽ nhảy dựng lên che miệng anh lại, không cho anh nói, nhưng lúc này, cổ họng nghẹn đắng, thậm chí cất giọng cũng khó khăn.
Hít sâu một hơi, Mạnh Thính Chi lấy chiếc túi nhựa bên cạnh ra, bên trong có một hộp quà, cô đưa đến từ xa, nhưng cũng chỉ dừng ở chân nến.
Anh không lấy tới.
“Làm phiền anh cầm giúp tôi”, cô đi đến nhờ người phục vụ đứng đó không xa, cả người tê rần, như thể tất cả bộ phận từ tim trở xuống bị cắt bỏ, không thể cử động.
Phục vụ nhận lấy món quà, đưa cho Trình Trạc.
Khi quay người lại, gió lay động ngọn nến, một giọt sáp nóng văng trúng mu bàn tay của Mạnh Thính Chi, tay cô run lên, độ nóng biến mất cực nhanh, sáp nến trở thành vảy cứng nhỏ.
Như vết thương cũ bao năm chưa lành.
Cô rụt tay về, ấn chặt vào đó.
Món quà đã đến tay Trình Trạc, cô nói: “Quà sinh nhật, Trình Trạc, chúc anh sinh nhật vui vẻ.
”
“Em đổi một món với anh được không?”
Cô đã từng chứng kiến Từ Cách chia tay với mấy cô bạn gái, cho là lẽ thường, cô rất sợ anh hiểu lầm đây là cái cớ để dây dưa, nên chân thành nói thêm: “Xem như là quà chia tay anh tặng em được không?”
Trình Trạc lặng thinh.
Đôi mắt như mặt hồ chết, không một chút gợn sóng, dù cho ánh sáng lay động.
Cảnh tượng đó, giống như một vụ tai nạn xe hơi nghiêm trọng, mặc dù thê thảm, nhưng hai chủ xe vẫn rất lịch sự thương lượng với nhau, dành cho nhau mọi sự tôn trọng.
Anh mới là người đề xuất chia tay, nhưng khi cô nở nụ cười hiền lành, thậm chí mấy chữ quà chia tay cũng nói ra, dường như cảm giác đã hoàn toàn khác.
Không nói rõ được khác ở đâu.
Nhưng cảm xúc đó bất thình lình ập thẳng đến, khiến anh cảm thấy như trong lòng có gì đó ứ đọng, càng ngày càng nhức nhối.
Anh nuốt nước bọt, lẩm bẩm mấy chữ “quà chia tay”, như thể cô thấy khó chịu khi nói ra, anh cũng phải cùng thấy khó chịu với cô một lần.
Trình Trạc hỏi: “Em muốn gì?”
Bữa tối dưới ánh nến đột ngột kết thúc, nghệ sĩ dương cầm cũng dừng đàn, nhìn cảnh tượng lãng mạn, còn ngạc nhiên hơn người trong cuộc.
Sau đó, xe chạy đến khu căn hộ Chẩm Xuân.
Mạnh Thính Chi đi trước Trình Trạc, vào cửa, lấy đôi dép nhung trắng trong tủ giày ra thay như bình thường.
Trình Trạc đứng dưới ngọn đèn trần ở tầng trệt, nhìn theo bóng dáng mảnh khảnh của cô đi lên lầu, bây giờ anh mới để ý thấy hôm nay cô buộc tóc bằng một sợi dây lụa mỏng màu hồng khói.
Năm phút sau, cô xuống lầu.
Giống như hướng thẳng đến nơi nào đó, lấy được đồ là xuống ngay, hai tay trống trơn, ung dung bình tĩnh đứng trước mặt anh.
Trình Trạc cúi đầu, thấy cô đeo chiếc túi bucket màu nâu cà phê của nhãn hàng L, “Em không lấy chìa khóa nhà anh đi luôn đâu mà hả?”
Mạnh Thính Chi nắm chặt miệng túi, mỉm cười không nói.
Vốn dĩ chỉ muốn hùa theo nói đùa, nhưng không ngờ nước mắt bỗng dưng trào ra, cái kiểu dễ hợp dễ tan này như một lớp bọc kẹo mỏng tang và trong suốt, trong phút chốc đã thấm đẫm vị mặn.
Ướt dính và nhếch nhác.
Cô nhìn anh, không nói lời nào, trong mắt bỗng ngập tràn trách móc, trách gì cô cũng không rõ, cảm xúc kìm nén bấy lâu chợt tức nước vỡ bờ, hoàn toàn rối bời.
Cô cúi gập người, xương bướm gầy gò hiện qua lớp áo, như đang bị tra tấn, cô khóc mất kiểm soát.
Mạnh Thính Chi không nhớ rõ những chuyện sau đó.
Trình Trạc ôm cô, dỗ cô, an ủi cô, chỉ không nói xin lỗi, cũng không giải thích một lời nào, chỉ bảo cô nhìn về phía trước, sau này bất cứ khi nào gặp khó khăn cũng có thể tìm anh.
Cô chỉ gật đầu, không ngừng gật đầu, đôi mắt ướt nhòa, đồng ý với mọi thứ, nhưng chẳng nghe thấy điều gì.
Cuối cùng, Đặng Duệ đưa Mạnh Thính Chi về chung cư nơi Chu Du sống.
Xuống xe, qua kính chiếu hậu, Đặng Duệ nhìn cô gái ngồi ở hàng ghế qua kính chiếu hậu, gió đêm thổi tung mái tóc dài của cô, ánh mắt tĩnh lặng như đại dương không một gợn sóng.
Đặng Duệ muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng không nói gì cả, chỉ dõi theo Mạnh Thính Chi bước vào cánh cửa điện tử chớp tắt ánh đỏ, rồi lái xe về căn hộ Chẩm Xuân.
Anh rút chìa khóa xuống xe, nghi ngờ rằng Trình Trạc đã đứng bất động ở phòng khách suốt một tiếng đồng hồ.
Một sợi dây lụa màu hồng khói, yếu ớt nằm trong lòng bàn tay anh.
Anh chỉ nhìn chăm chú, bần thần đến mức Đặng Duệ đến gần cũng không có bất kỳ phản ứng nào.
“Anh Trình?”
Trình Trạc xoay đầu lại, giọng nói trầm thấp có chút mệt mỏi và khản đặc như bị bệnh, “Đưa về nhà rồi hả?”
“Đưa về rồi ạ.
”
Đặng Duệ có linh cảm rằng Trình Trạc sẽ không hỏi thêm, quý công tử sống trong gia đình quyền quý này từ trước đến giờ luôn là người dứt khoát gọn ghẽ, không bao giờ hối hận.
Nhưng không biết vì sao, nhìn vào sợi dây lụa kia, anh lại cảm thấy Trình Trạc sẽ muốn biết Mạnh Thính Chi thế nào trên đường về nhà.
“Cô Mạnh rất bình tĩnh, dọc đường có nhận một cuộc điện thoại, nói với người trong điện thoại là sẽ chuyển đồ về nhà vào đầu tháng.
”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...