Editor: SQ
_____________________
Tối nay là một con rùa nhỏ quyến rũ
Thấy Mạnh Thính Chi tò mò về chuyện “phụ nữ Mỹ”, đôi tình nhân hôn nhau nồng nhiệt kia rất ngạc nhiên.
Họ bày tỏ sự khó hiểu với Trình Trạc bằng những hành động cơ thể cường điệu, nói: “Sao không nói cho người yêu của cậu biết thế? Chuyện đó thể hiện nét quyến rũ của cậu mà.”
Chuyện này càng làm Mạnh Thính Chi tò mò hơn.
Phụ nữ thế nào khiến Trình Trạc bày ra nét quyến rũ của anh?
Cuối cùng Benson kể lại rằng, khi Trình Trạc du học ở Mỹ từng bị một cô gái tây theo dõi, một tối nọ anh lái xe về nhà, nhìn thấy trong nhà sáng đèn, một cô gái phương tây trong bộ đồ ngủ gợi cảm đang nằm nghiêng trên sofa phòng khách, õng ẹo tạo dáng, nói chào buổi tối với anh.
Lúc nói đến gợi cảm, Benson làm một chữ S cực kỳ bỏng mắt.
Đôi tình nhân lập tức bổ sung cho thêm chắc chắn rằng, lúc Trình Trạc còn đi học rất thu hút mấy cô nàng nóng bỏng.
Mạnh Thính Chi ăn cá mà Trình Trạc gắp cho mình, vẻ mặt cố ý tỏ ra mình đang ăn, nhìn anh để xác nhận, “Vậy hả?”
Anh không trả lời, chỉ hơi nhíu mày, không nhìn ra được là có thừa nhận hay không, nhưng cái vẻ hờ hững không mấy bận tâm đó rất chi là đẹp trai.
Về độ nổi tiếng của Trình Trạc, Mạnh Thính Chi đã được chứng kiến từ thời cấp ba, cô nói: “Không chỉ có mấy cô nàng nóng bỏng đâu nhỉ?”
Thấy cô loay hoay gắp miếng thịt viên, gắp lần nào trượt lần đó, Trình Trạc giơ đũa tốt bụng gắp lấy đặt vào dĩa cho cô, “Ý em là sao?”
Miếng thịt viên không lớn không nhỏ, cô cho vào miệng nhai, bên má phải phồng lên thành một cục tròn tròn trắng trắng, trông như con ếch nhỏ đang ăn, líu ríu nói: “Cũng thu hút mấy cô không nóng bỏng đó.”
Trình Trạc bật cười, “Ai là mấy cô không nóng bỏng?”
“Anh đoán đi.”
Anh làm kiêu không chịu hợp tác, nói với vẻ nghiêm túc: “Không đoán, tối nay thử luôn.”
“…..!!”
Mạnh Thính Chi trừng mắt, ghim đũa vào miếng thịt viên mình gắp trượt n lần.
Nền văn hóa Trung Hoa vĩ đại và uyên thâm thực sự đáng sợ, vài ba câu nói bình thường, từ ngữ đơn giản, người phương Tây tưởng như hiểu được, nhưng thực chất là không hiểu gì.
Khi bữa ăn sắp kết thúc, Mạnh Thính Chi mới lo lắng lẫn thắc mắc như mới sực nhận ra, nhíu mày: “Anh bị người ta theo dõi, tuy là phụ nữ, nhưng không sợ hả?”
Chuyện đó đã xảy ra từ rất lâu, khi đó còn gây ảnh hưởng lớn đến khu vực địa phương, đột nhập nhà riêng là hành vi cực kỳ nghiêm trọng, cảnh sát không chỉ bắt cô hot girl ăn mặc hở hang, mà còn bắt cả quản gia nhận hối lộ của cô hot girl đó.
Quản gia là một người phụ nữ Hồng Kông, nhập cư trái phép từ khi còn trẻ, trước giờ chỉ làm chui ở nhà hàng Trung Quốc ở khu người Hoa, nuôi cả nhà đông người, hoàn cảnh thật ra rất khó khăn, tình cờ được giới thiệu đến làm việc ở biệt thự của Trình Trạc, mức lương anh trả cao hơn giá thị trường rất nhiều.
Kể ra thì rất dài, Trình Trạc không kể chi tiết.
Anh nhìn vào mắt của Mạnh Thính Chi, nhàn nhạt đáp ừ rồi nói: “Lúc đó anh sợ lắm luôn.”
Diễn xuất quá tệ.
Mạnh Thính Chi cười khúc khích, tin anh mới lạ.
“Sợ gì, sợ cô gái đó cởi đồ hả? Ồ, bảo sao cái lần có cô Triệu, trông anh bình tĩnh thế kia, thì ra là có kinh nghiệm rồi.”
Họ ngồi cạnh nhau, ghế áp vào nhau, chỉ cần nghiêng nhẹ đầu thì sẽ giống như đang thì thầm.
Nồi lẩu cá bốc khói trắng, tụ lại rồi tản ra dưới dải đèn treo.
Dưới khung cảnh này, quanh cô như tỏa ánh sáng dịu nhẹ, Trình Trạc chưa từng thấy cô hoạt bát thế này, nét mặt sáng ngời, thậm chí còn có chút cố ý trêu chọc.
Anh hùa theo, bình thản đáp lại: “Anh sợ thật đó, em định dùng chiêu đó đối phó với anh hả?”
Chiêu gì? Cởi đồ hả?
Mạnh Thính Chi suýt không giữ nổi bình tĩnh.
Cô nghĩ, Từ Cách vừa điên vừa nhây, Thẩm Tư Nguyên thì miệng hỗn, hai người đó mà còn chẳng làm được gì anh thì phải biết rằng đầu óc của người này linh hoạt cỡ nào, phần lớn thời gian anh không thích nói chuyện, nhưng chặn họng hay khịa hay trêu người khác, chỉ cần anh muốn thì có thể làm cực giỏi.
Không nói tiếp nổi.
Mạnh Thính Chi vờ như không nghe thấy, quay đi nhìn thức ăn, chỉ vào nồi canh đang sôi, nói: “Muốn ăn cá nữa.”
Trình Trạc liếc nhìn cô, cầm đũa gắp miếng phi lê cá, Benson thấy thế thì cũng giơ chén ra, vì anh trai này cũng không biết cách dùng đũa.
Ăn xong mấy miếng cá, Benson chợt nhớ ra gì đó, đưa tay chỉ lên trời, kích động nói với Mạnh Thính Chi, “Trình Trạc siêu lắm nha!”
Mạnh Thính Chi hỏi: “Sao ạ?”
Benson nói, Trình Trạc luôn có thể tìm ra được những nhà hàng món Trung ngon nhất, anh rất kén ăn, nên anh mà giới thiệu quán nào thì chắc chắn rất ngon.
Ba người còn lại cũng gật đầu đồng ý, sôi nổi kể về một lần đi ăn tôm hùm đất với Trình Trạc, vì thật sự quá ngon, ăn quá độ đến mức ngay tối hôm đó có hai người bạn phải vào khoa tiêu hóa của bệnh viện.
Mạnh Thính Chi hòa vào bầu không khí vui vẻ với những người phương Tây, lúc cười với họ, cô thầm thấy hơi khó hiểu, cô không thấy Trình Trạc kén ăn chút nào, kỹ năng nấu nướng của cô rất bình thường, nhưng lần nào anh cũng đánh giá cao hết mà.
.
Di chứng sau khi ngã thảm thương vì trượt tuyết mới bắt đầu xuất hiện khi tối đó về lại khách sạn, cứ như thuốc tê hết công dụng, tắm rửa xong lên giường nằm, Mạnh Thính Chi trở người liên tục, nằm thế nào cũng không thấy thoải mái.
Cố chịu đựng, lướt newfeed hôm nay.
Vừa trượt màn hình lên thì lập tức kéo xuống, bất ngờ nhìn thấy một bài đăng hôm nay của Trình Trạc, mắt cô sáng lên, lập tức lấy lại tinh thần, bấm vào ảnh mở lên xem.
Là sân trượt tuyết hôm nay.
Lúc đó cô thực sự không đi nổi nữa, dù Trình Trạc có dỗ dành thế nào cũng không chịu trượt về phía trước dù chỉ nửa mét, cô ôm đệm bảo vệ mông hình con rùa vào lòng, phủi tuyết, chật vật đi sang bên cạnh, trẻ con lầu bầu: “Em không trượt, rùa mệt rồi, em phải dẫn nó đi nghỉ ngơi!”
Không biết Trình Trạc chụp lén ảnh này lúc nào.
Cô ôm đầu gối ngồi trên một tấm gỗ cạnh mép đường trượt, kế bên cô là đệm bảo vệ mông hình con rùa.
Sau lưng cô là cánh rừng xanh thẫm, trước mặt là nền tuyết trắng xóa.
Điểm sáng duy nhất trong cả tấm ảnh là cô – đang cúi đầu chơi tuyết dưới đất, đầu đội chiếc mũ nồi màu đỏ mận rất bắt mắt, nhỏ nhắn xinh xắn, chất liệu là len cashmere, trông rất mềm mại.
Chiếc mũ đó là do Trình Trạc khăng khăng bắt cô phải đội trước khi đến khu trượt tuyết.
Cô chưa từng đội mũ màu sáng thế này bao giờ.
Trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn hết bài xích chuyện bị người khác chú ý, đứng trước gương, thấy không tự nhiên mấy, sờ nón nói, “Em không muốn làm cô bé quàng khăn đỏ.”
Trình Trạc vỗ nhẹ đỉnh đầu cô, nói: “Đẹp, người nhiều chỗ rộng, em đội mũ, lỡ có trượt xuống cái hố tuyết nào thì anh cũng tìm được.”
Mạnh Thính Chi bị chọc cười, nói cứ như cô như trẻ con buông tay là bị lạc thế không biết.
“Em đâu có dễ bị lạc vậy đâu.”
Trình Trạc nắm tay cô đi ra ngoài, không cho cô cơ hội để do dự đổi mũ, “Anh sợ lạc, được chưa?”
Cuối cùng không ai bị lạc, tay mơ ra trận, ngã thảm thương.
Thật ra tay chân không bị thương, chỉ là trải nghiệm bị “phế” cả ngày, cũng không dễ chịu mấy.
Nhưng tâm trạng u ám đó đã tan đi phần lớn khi nhìn thấy bài đăng này của Trình Trạc.
Dòng chữ đi kèm với bức ảnh đó rất đơn giản.
[Rùa mệt rồi, đang nghỉ ngơi.]
Chính là câu cô đã nói, nhưng cô biết, rùa mà anh nói không phải chỉ tấm đệm bảo vệ mông.
Anh cài đặt trang cá nhân chỉ thể hiện bài đăng trong một tháng gần nhất, nhấn vào xem chỉ có mỗi bài đăng này, cô đơn nhưng thu hút sự chú ý, dưới phần bình luận rất sôi nổi, bạn chung của hai người ai cũng trêu cô bé quàng khăn đỏ.
Từ Cách còn lố hơn, sau một loạt dấu chấm hỏi dài ngoằng thì hỏi Trình Trạc, ủa rồi anh đâu? Tạo hình hôm nay của anh là gì, Chi Chi là cô bé quàng khăn đó, anh làm sói xám?
Mạnh Thính Chi đang cười câu sói xám này thì sau lưng có tiếng động, cửa nhà vệ sinh bị đẩy ra, vừa quay sang thì thấy cảnh tượng “sói xám” tắm xong bước ra.
Áo thun đen và quần xám, mái tóc được sấy ráo xõa bung trước trán, vẫn còn chút hơi nước nóng, làm anh trông sáng sủa và điển trai một cách lạ thường.
Trên gương mặt cô vẫn nở nụ cười, Trình Trạc bị cô nhìn mà thấy khó hiểu, đến gần vài bước, cũng cười hỏi: “Sao nhìn anh cười?”
Để xem anh có giống sói xám không ấy mà, Mạnh Thính Chi nói thầm trong lòng.
Người không vận động thường xuyên, một ngày nào đó vận động quá mức là sẽ có những phản ứng khó chịu ngay, khi chuẩn bị tắt đèn đi ngủ, chỗ bị đau bắt đầu càng lúc càng đau dữ dội hơn.
Cô trở người qua trở người lại, vùi vào chăn lẩm bẩm.
Trình Trạc xoay đầu cúi người xuống, vai và lưng chắn ánh sáng, tay chống bên cạnh mặt cô, hỏi cô khó chịu chỗ nào.
Mạnh Thính Chi nào dám nói ra, hình như cô ngã dập mông rồi.
“……Không sao.”
Cô cứ nghĩ rằng chuyện này chỉ cần mình ngoan cố kín miệng là có thể giấu diếm được, nhưng cô không thể nào ngờ được rằng, người mệt mỏi quá độ sẽ nói mớ trong lúc ngủ.
Nửa đêm Trình Trạc giật mình thức dậy, nằm trong bóng tối mở mắt ra, lúc đầu còn tưởng là ảo giác, nhưng sau một hồi im lặng thì nghe thấy cô nói mớ lần nữa.
“Đừng đến đây, ấy, nhường đường với….”
Trình Trạc từng nghe nói người đang ngủ mơ bị bắt thức dậy rất dễ hoảng hốt, con rùa này nhát gan, làm vậy cô sẽ sợ hơn nữa.
Anh sờ đầu giường tìm điện thoại di động, hạ độ sáng xuống, chiếu vào nhìn.
Mạnh Thính Chi ngủ không yên.
Cau mày, hai tay đẩy mạnh một tay của Trình Trạc, sợ hai người sẽ đụng trúng nhau.
Đây là lần đầu tiên Trình Trạc thấy người nói mớ lúc ngủ.
“Nhường…..”
Đêm hôm khuya khoắt, anh vừa nhìn cô vừa cười, trong lúc tinh thần phấn chấn, anh chuyển điện thoại sang chế độ quay phim, nhẹ tay đưa điện thoại lên, cả căn phòng chỉ có chút ánh sáng này, dịu dàng bao phủ lấy cô, quay lại cảnh cô nói mớ.
Sau khi nói thêm vài câu nghe không rõ, lực tay của cô bỗng nhẹ đi rồi rơi xuống, cổ cúi xuống, hàng mày nhíu chặt cũng giãn ra, như thể giấc mơ đã trôi qua.
Trình Trạc định lấy điện thoại về, tay đang giơ cao lên, không thấy rõ màn hình, bất cẩn bấm phải gì đó, chế độ quay phim vừa kết thúc thì lập tức chuyển sang chế độ chụp ảnh, đèn flash chói mắt lóe lên.
Không nghiêng không lệch, chiếu thẳng vào mi mắt của cô.
Trình Trạc vội tắt màn hình điện thoại, Mạnh Thính Chi thấp giọng “ưm” một tiếng, người cuộn tròn hơn nữa.
Tưởng rằng làm cô thức giấc, Trình Trạc nín thở nhẹ, tay chân luống cuống như lén làm chuyện xấu.
Vài giây sau, anh duỗi tay ra ôm Mạnh Thính Chi vào lòng, bàn tay vỗ nhẹ lưng cô, giống như dỗ em bé, cực kỳ thiếu kinh nghiệm.
Ngủ thôi ngủ thôi.
Rõ ràng là chỉ muốn cô ngủ ngon, nhưng không biết đã làm sai bước nào, hoặc có thể là ngay cả trong mơ cô cũng vô thức nhận ra có người đến gần mình, cả người lập tức bồn chồn, lẩm bẩm kháng cự bằng cả cơ thể: “Không trượt nữa, không trượt nữa.”
Đến câu thứ hai, Trình Trạc mới nghe rõ, anh cười trong im lặng.
Lực tay của anh nhẹ đi hẳn, anh đáp lại cô, thì thầm khe khẽ, “Ừm, không trượt nữa, bảo đảm không trượt nữa.”
Lần này cô thức dậy.
Giống như một nụ hoa âm thầm nở ra trong màn đêm sâu kín, tứ chi bải hoải duỗi ra, mới nhận ra mình đang được ôm, lưng còn đang được vỗ nhẹ.
“Sao anh….”
Cô ngơ ngơ ngác ngác không hiểu gì, không biết vì sao anh làm vậy.
“Em mới nói mớ.”
Anh hòa vào bóng tối, gối kề bên gối, trả lời cô, khi con người mất đi thị giác, các giác quan khác sẽ nhạy cảm hơn.
Chẳng hạn như, cô cảm nhận được trong chăn có một bàn tay trượt xuống dưới eo cô.
“Hồi sáng ngã trúng chỗ nào phải không?” Mặc dù có đầy đủ đồ bảo vệ, nhưng cũng không thể bảo đảm không thể không đau dù chỉ một chút.
Lúc trời gần tối, cô còn ngại ngùng không muốn nói anh biết, nhưng bây giờ có lẽ là vừa thức dậy, vừa mềm vừa ngơ, ngay cả chút xíu mắc cỡ cũng không giấu được nữa.
Anh sờ đến chỗ nào đó, Mạnh Thính Chi ôm nhẹ cổ anh, rụt vai lại, thì thào: “Chỗ đó đó….”
“Chắc cũng không phải bị thương đâu, tại bình thường em không thích vận động, tự nhiên vận động mạnh nên hơi không chịu nổi.”
Trình Trạc nhẹ nhàng xoa cho cô: “Sao lúc ở sân trượt tuyết không nói?”
Cô mà nói có chỗ nào đó không ổn hay khó chịu, anh sẽ không còn thấy háo hức nhiều, không liên tục dỗ cô học trượt nữa.
“Ừm…..” Cô siết chặt cánh tay, chóp mũi ngập tràn mùi hương đặc trưng của đàn ông trên người anh, giọng nói rầu rĩ kéo dài, “Đã ngốc lắm rồi, còn cằn nhằn thì thấy ghét lắm còn gì?”
“Ai nói?” Tay chân cô mềm mại, từ từ tiến lại gần, từ từ ôm chặt anh, mềm như một miếng kẹo bông gòn, dính chặt vào người anh không chừa một kẽ hở nào, cơ thể vẫn tỏa ra mùi hương ngọt ngào và ấm áp như trước giờ.
Cô thủ thỉ, “Thì là như vậy đó.”
Anh phản bác, “Không có.” Lòng bàn tay áp vào gáy cô xoa nhẹ, “Dù Mạnh Thính Chi có vừa ngốc vừa cằn nhằn, cũng không đáng ghét chút nào.”
Rõ ràng đang ở trong trạng thái mơ màng, hẳn là nhận thức không còn nhạy bén nữa, nhưng vì câu nói này, cô đã cảm nhận được rất rõ rằng có một dòng nước ấm tràn vào lồng ngực mình.
Như thể trong đêm đông, trong lò sưởi bỗng bốc lên một ngọn lửa.
Cô rất thích những đêm bất ngờ lạ thường thế này, trò chuyện với anh về những điều nhỏ nhặt trong ngày, có khi là nửa đêm đi vệ sinh xong quay lại, có khi là khát nước thức dậy uống nước, cô vừa vào chăn là được anh ôm vào lòng, nói chút gì đó với nhau, cô luôn chìm vào giấc ngủ trước lúc nào không hay.
Sự dịu dàng đó, như bắt cô phải tỉnh táo hơn.
Cô kể cho Trình Trạc nghe dạo này vì hay cằn nhằn mà không được thích nữa.
“Mẹ em nói em hoài luôn.”
“Nói em thế nào?”
“Hồi đó em không kén ăn, bây giờ biết nói không muốn ăn gì rồi, hồi đó mẹ mua quần áo kiểu nào cho em cũng nhận hết, lần trước em nói mắt thẩm mỹ của mẹ không ổn, làm mẹ cáu luôn, mẹ nói em bây giờ biết bắt bẻ, kén cá chọn canh, không biết học tật xấu này từ ai.”
Đó chỉ là cách nói chuyện bình thường của Nguyễn Mỹ Vân, chứ không phải có ý nói con gái mình thực sự có gì đáng chê, bây giờ bà chỉ ước gì Mạnh Thính Chi nói ra suy nghĩ của bản thân nhiều hơn, sửa được cái tính im lìm của con gái.
Dường như khi con người ta lớn lên sẽ âm thầm làm hòa với bố mẹ, Nguyễn Mỹ Vân bớt đi chút cay nghiệt thời trẻ, Mạnh Thính Chi cũng thôi bướng bỉnh trong âm thầm, có những điều đúng và sai rồi sẽ bị thời gian rửa trôi, không cần phải đào sâu.
Nói xong, trong bóng đêm.
Cô ngẩng cằm lên, cắn vành tai của anh một cách lạ lẫm, giống như lần đầu tiên thử tỏ ra quyến rũ, không thô tục, hơi thở như vải sa tanh mượt mà lọt vào tai, ngây ngô và gợi cảm.
“Tật xấu do ai dạy em vậy ta?”
Sống lưng của Trình Trạc hơi cứng lại, giọng anh khàn đi, “Mạnh Thính Chi.”
Mạnh Thính Chi chưa nhận ra được nguy hiểm, vẫn đang đắm chìm trong niềm vui được nhập vai, ừm, tối nay là một con rùa nhỏ quyến rũ.
“Anh dạy cho chứ ai nữa.”
Cô tự tin nói ra, ngay sau đó, chăn bị xốc lên vì hành động xoay người.
Trong tầm nhìn tối đen, như có một con quái vật khổng lồ nào đó ập đến, bóng đen phủ xuống, cô bị Trình Trạc đè bên dưới.
“Anh vẫn còn tật xấu khác có thể dạy cho em, nhân tiện rèn luyện luôn thể lực kém do em không thường xuyên tập thể dục, học không?”
Con rùa nhỏ quyến rũ nào đó choáng váng.
Ngơ ngác vài giây, Mạnh Thính Chi giơ tay ra kéo chăn, đầu cúi gằm, ngoan ngoãn trùm chăn lên đầu mình, trốn trong chăn ồm ồm trả lời: “Tạm thời không muốn học, muốn đi ngủ…..”
Trình Trạc cười khẽ.
Đêm hôm khuya khoắt, chỉ cố ý hù cô mà thôi.
Với cả cô cũng không sợ chút nào, cô nàng này thông minh lắm, bây giờ cô biết Trình Trạc tốt với mình, chuyện gì cũng chiều theo ý cô.
Mạnh Thính Chi ôm anh, vừa dụi vưa nói: “Để em ngủ một giấc đã, ngủ ngon thì thể lực tốt thôi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...