Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật


Ôn Nhạc Thủy ngừng khóc, cậu ta khụy gối quỳ xuống sàn nhà, chỉ nghe thấy một tiếng bịch vang lên.
Ôn Hưng Thịnh xót con vội vàng chạy tới đỡ cậu ta dậy, quay sang thành khẩn nói với Tiết My: A My, bà đừng có nhất thời tức giận mà nói vậy!
Tôi đâu có vì tức giận mới nói vậy chứ! Lúc này đây, Tiết My đang vô cùng tỉnh táo, bà ta đang nghiêm túc suy nghĩ về chuyện tách hộ khẩu.
Thực lòng mà nói, lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng đều là thịt, nhưng Ôn Nhạc Thủy đã không còn xứng đáng nữa.

Mọi việc đi tới nước này, Tiết My đã không thể nào nhắm một mắt mở một mắt với cậu ta nữa, nếu đã không thể xử lý công bằng việc này thì bà ta quyết định sẽ thiên vị Ôn Trà.
Tôi sẽ tìm luật sư tới nói chuyện với ông.

Dường như đối với Tiết My lúc này, dù chỉ là liếc mắt nhìn một lần thôi cũng khiến bà ta chán ghét, bà ta đã không còn muốn liên quan gì tới Ôn Nhạc Thủy nữa.
Ôn Nhạc Thủy muốn ngất xỉu nhưng không tài nào ngất được, cậu ta chỉ có thể sống chết trông cậy vào Ôn Hưng Thịnh, mong mong ta sẽ nói đỡ vài câu cho mình.1
Ôn Hưng Thịnh nào dám nói gì, ông ta có thể cảm nhận được sự kiên quyết của Tiết My, chẳng biết tự lúc nào, tiếng nói của Tiết My đã trở nên quyền lực nhất nhà bọn họ, người nắm quyền quản lý công ty là Ôn Vinh đứng về phe Tiết My, Ôn Trà cũng đứng về phía bà ta, nhà họ Tiết làm ăn ngày càng phát đạt, nhà ngoại cũng về phe bà ta, còn lời nói của Ôn Hưng Thịnh, lại chẳng bằng một cái rắm gì.
Đợi Tiết My đi xa rồi, Ôn Nhạc Thủy mới vừa khóc vừa gào lên bố ơi, lúc này Ôn Hưng Thịnh mới tỏ ra được chút khí thế anh hùng: Không sao, để bố nghĩ cách.
Cùng lúc này, nhà họ Tề cũng đang diễn ra một trận chiến đấu võ mồm.
Anh hai, chính anh đã làm mất mặt nhà họ Tề, rốt cuộc anh vứt thể diện nhà chúng ta đi đâu rồi? Giờ thì hay rồi, nhà họ Ôn thành phía bị hại, anh cứ đợi xem bọn họ làm cách nào chôn anh đi!
Người đứng đầu nhà họ Tề khá bất mãn với từ chôn này, người này gằn giọng giáo huấn: Làm sai thì phải xin lỗi, đừng có vô trách nhiệm như vậy.
Ông anh cả im phăng phắc không dám nói gì.
Những người có mặt ở đó lúc bấy giờ ai nấy đều co đầu rụt cổ, ngay lập tức, bộ dạng thảnh thơi như không có chuyện gì của ông cụ Tề, Tề Tu Trúc và phu nhân Tề đã khiến mọi người chú ý.
Bà hai vẫn còn đang rấm rứt bực bội, nói nhỏ: Nếu không phải do hôm nay mẹ cứ nhất quyết muốn đi tìm Quân Hạo, làm rùm beng mọi chuyện lên...
Phu nhân Tề ung dung ngoáy ngoáy lỗ tai, hiện giờ, bên cạnh bà ta còn có chồng và con trai, hơn nữa bà ta còn đang ở phía được lợi, giờ có người xông lên kiếm chuyện, chẳng lẽ bà ta lại không vui vẻ phối hợp cùng người ta chút sao?
Bà ta sầm mặt quay ra nói với chủ nhà họ Tề: Ông được lắm, ngay cả đứa con dâu cũng làm tôi mất mặt được, ông là chủ nhà cái nỗi gì chứ, gả cho ông có tích sự gì không?
Chủ nhà nhà họ Tề đang yên đang lành lại phải đội nồi, vẻ mặt lộ ra sự hoang mang: Hả?
Phu nhân Tề thủ thỉ: Bà ta sắp ngồi lên đầu tôi rồi mà ông còn ở đó hả với hử? Ông nỡ giương mắt nhìn bà ta ức hiếp tôi vậy sao? Thật là vô dụng, chúng ta ly hôn đi!
Ông chủ nhà họ Tề choáng váng đầu óc: Nhưng bà ta cũng đâu có sai?
Vậy thì kẻ sai ở đây chỉ có thể là cái đám đầu sỏ bên nhà bà hai rồi.
Ông ta bày ra vẻ mặt nghiêm túc, nhanh chóng đạp cái nồi mình đang phải gánh xuống: Nếu đã không biết rõ thì xin đừng làm gì cả.


Chuyện mà mọi người gây ra, cho dù nhà họ Ôn có nhắc tới cái gì cũng không phải là quá đáng đâu.
Có lúc Tề Tu Trúc cảm giác mẹ anh giống một bà mẹ chồng đáng ghét bị tất cả mọi người lên án trong chương trình giải trí lúc tám giờ tối, còn bố anh chính là ông già mắc bệnh lẩm cẩm già nua còn lười tắm.
Ông hai nhà họ Tề nhanh nhẹn chơi chiêu thí tốt giữ xe: Chuyện này là do Quân Hạo đã phạm vào nguyên tắc, tôi sẽ bắt nó ngồi nhà tự kiểm điểm bản thân, tạm thời không tới công ty để giảm bớt áp lực từ dư luận.
Dù gì thì ông ta cũng có tận mấy đứa con trai, thêm hay bớt một Tề Quân Hạo cũng không vấn đề gì, kế sách thả Tề Quân Hạo ra, nói không chừng sẽ không chọc giận ông cụ Tề đến thế.
Một tia hận thù thoáng sôi trào trong đôi mắt Tề Quân Hạo.

Hai người cha mẹ đáng thất vọng này không hề coi anh ta là con trai, anh ta cũng không coi bọn họ ra gì, mối quan hệ này chỉ đơn giản là lợi dụng, chỉ có điều, từ sau khi bị đẩy ra, anh ta vẫn luôn cảm thấy không bằng lòng.

Anh ta lạnh lùng đảo mắt nhìn một lượt những con người có mặt ở đây, trong lòng thâm oán hận.

Nếu đã như vậy thì tốt nhất bọn họ đừng trách sau này anh ta trở nên tàn nhẫn.
Đột nhiên, anh ta lại nghĩ tới khuôn mặt tươi cười của Ôn Trà, mấy ngày trước, Ôn Trà đã chặn hết cách thức liên lạc với anh ta, từ chối cuộc gọi của anh ta, khiến anh ta không thể gọi cho cậu được.

Ôn Trà là một trong số ít những người không để tâm đến xuất thân của Tề Quân Hạo, luôn ủng hộ, ngưỡng mộ anh ta, luôn là người ỷ lại vào anh ta, Tề Quân Hạo không muốn từ bỏ.

Nghĩ vậy, anh ta còn cảm thấy có phần ghét Ôn Trà, tại sao đang yên đang lành lại xảy ra rắc rối trước lễ đính hôn chứ?
Anh ta muốn có cả sự nghiệp và người đẹp trong tay.
Lúc liếc qua Tề Tu Trúc, ánh mắt Tề Quân Hạo thoáng lóe lên một tia hận thù.
Được rồi, giải tán đi, cho gọi đội xã hội vào trông chừng.

Ông cụ Tề phất tay, có vẻ như ông ta không còn muốn nhìn thấy mấy khuôn mặt toan tính này thêm phút nào nữa.
Ông ta tự nhận mình đối đã không tệ với cả nhà bà cả và bà hai, nhưng bọn họ cứ năm lần bảy lượt vì lợi ích mà khiến gia đình lục đục, khiến ông ta buồn phiền, dần dần, ông ta cũng trở nên xa cách với họ.
Người trong nhà, ai cũng có tâm trạng riêng, bọn họ đi về chỗ ở của mình.
Hơn nữa, giống như lời ông hai nhà họ Tề nói thì, ảnh hưởng từ phía dư luận sẽ sớm đầy rẫy trên mạng thôi.
Trước là vị nào đó luôn làm cái trò rút giải vung tiền trên mạng xã hội, sau khi đính hôn sẽ trở thành cậu ấm có chút danh tiếng, còn đăng đàn weibo nói là:

[Hehe, vừa ngoảnh lại đã trông thấy kẻ dựa dẫm không biết xấu hổ.]
Hai từ khóa Kẻ dựa dẫm với không biết xấu hổ chiếm vai trò rất lớn, dân mạng sau khi đọc xong bèn tốc biến bình luận dưới bài đăng của Radish Squat, cầu xin anh ta tiết lộ nhiều hơn.
Sau đó sứ giả chính nghĩa Nhãn Tuyến Tiểu Thụ đã đăng tin về cậu ấm, lên tiếng ủng hộ anh ta: [Chuyện khiến chúng ta được mở mang tầm mắt ngày hôm nay chính là...]
Cái này thực sự khiến mọi người tò mò muốn chết!
[Các con giời ơi, đừng đánh đố nữa, nói cho xong đi.]
[Yếu đuối đáng thương lại chẳng có ai giúp đỡ, thật sự không biết sống như thế nào nữa.]
[Tôi thấy cô chủ nhà giàu khác cũng ở trong đó, thành phố C này có tập thể người giàu hóng dưa sao?]
Sau một trận mở màn có phần cồng kềnh giống Parkinson, xem ra cậu chủ Trịnh vất vả lắm mới lấy ra được máy quay phim.

Ống kính lướt qua, cho dù bị out nét nhưng vẫn không thể che giấu được khuôn mặt đẹp trai tinh xảo của Ôn Trà, thành công ghi lại giọt nước mắt đọng trên mi mắt cong dài của cậu.
Mới nhìn rõ khuôn mặt Ôn Trà, cậu chủ Trịnh đã lại mắc Parkinson, gọi người lại không nhịn được muốn mắng một trận, ngay lập tức, ống kính chuyển lên màn hình, một đôi cẩu nam nam đang sắp sửa bày ra mấy hành động kích tình, nhìn kỹ lại một chút thì thấy, người kia không phải Ôn Nhạc Thủy, tiểu sinh nổi tiếng trong giới giải trí, còn người kia không phải cậu chủ Tề Quân Hạo của Tề thị hay sao?
Đừng thấy Tề Quân Hạo không được quan tâm lắm mà xem nhẹ, chỉ sau vài lần vô tình lộ mặt, thân thế tốt cộng thêm vẻ ngoài điển trai của anh ta, dân mạng đã đào ra không ít cậu chủ con nhà giàu đã mang tên của anh ta.
Mà vài ngày trước, weibo của Ôn Trà có đăng ảnh nhẫn cưới bằng kim cương, kèm chú thích [Nhẫn đính hôn.]
Có khá nhiều người biết.

Ở khu bình luận còn có không ít người khóc lóc ỉ ôi ghê hơn mỹ nữ Mạnh nào đó, nói là không đội trời chung với Tề Quân Hạo vì đã cướp vợ của bọn họ.
Cuối cùng thì, đoạn clip mà Trịnh Minh Trung tung ra có ý nghĩa gì?
Ôn Nhạc Thủy, Tề Quân Hạo, Ôn Trà.
Lễ đính hôn, băng ghi hình, ngoại tình, phản bội, dụ dỗ đưa về nhà.
DNA ẩn sâu trong gien di truyền của người Trung Quốc đã sôi trào rồi!
[Tổng kết lại một chút cho mọi người, Ôn Trà và Ôn Nhạc Thủy, một người là thiếu gia nhà giàu chân chính còn một kẻ là giả mạo, Ôn Trà đính hôn với Tề Quân Hạo, nhưng mọi người lại phát hiện ra, vào buổi tiệc đính hôn đó, Tề Quân Hạo và Ôn Nhạc Thủy lại dan díu mập mờ, cho nên buổi lễ đính hôn đã bị hủy bỏ.]
[Cảm ơn bài phát biểu, tiểu tam tra nam sẽ không được yên ổn mà sống đâu.]
[Ôn Nhạc Thùy cướp đồ của người khác riết thành quen rồi đúng không! Đã cướp mất cuộc sống mà người ta vốn được hưởng rồi, giờ lại cướp cả bạn trai người ta.]
Nhất là khi Ôn Nhạc Thủy lại là người trong giới giải trí, cho nên phải xử lý thật gọn ghẽ ngay từ tài khoản weibo, trừ việc phát những đoạn quảng cáo nhãn hàng đắt tiền ra, còn phải vì xây dựng cho cậu ta hình tượng cậu chủ nhỏ con nhà giàu hạnh phúc, cho nên cậu ta thường công khai cho dân mạng về mọi khía cạnh cuộc sống của mình, từ đồng hồ, túi xách, gia đình và cả tình bạn.
Còn weibo của Ôn Trà lại vô cùng giản dị, hoàn thành tác phẩm xong bèn vui chơi giải trí đến xuyên đêm, luôn biết ơn công sức của mẹ và anh trai, còn có cảm giác rất thân thiết với q.

q?
Vậy chẳng phải q chính là Tề Quân Hạo sao?
Dân mạng ai nấy đều tỏ ra phẫn nộ.
Công kích Ôn Nhạc Thủy và khách khứa của công ty nhà họ Tề, không bắt chẹt được nhà họ Tề, chẳng lẽ cũng không thể làm gì Ôn Nhạc Thủy sao?
Ôn Nhạc Thủy cút khỏi giới giải trí #Ôn Nhạc Thủy dan díu với Tề Quân Hạo, hai chủ đề này chiếm vị trí đầu bảng tìm kiếm, mãi không hết hot.
[Uổng công tôi thật lòng theo đuổi Ôn Nhạc Thủy, giờ nhìn thấy bản mặt cậu ta chỉ cảm thấy buồn nôn, cậu ta đúng là làm mất mặt gia đình.]
[Còn chưa gỡ quảng cáo cho nhãn hàng xuống sao? Không đổi người đại diện thì tôi, sẽ là người đại diện tẩy chay nhãn hàng đó.]
[Thảm rồi thảm rồi, Ôn Trà thảm rồi nhà họ Ôn thảm quá rồi, rốt cuộc đã làm nên nghiệp chướng gì mà lại nuôi phải loại vong ơn bội nghĩa như vậy chứ?]
[Tề Quân Hạo cũng ngồi hưởng phúc dày lắm, đừng quên chửi anh ta.]
Ôn Nhạc Thủy ngồi co ro run rẩy trong góc một căn hộ chung cư, giờ nhà họ Ôn không còn là nhà của cậu ta nữa, cậu ta không thể về đó, thế nên chỉ có thể ở lại trong căn nhà mà Ôn Hưng Thịnh đã thuê cho.
Bỗng nhiên có tiếng chuông điện thoại kêu lên, Ôn Nhạc Thủy giật bắn cả mình.

Hai ngày nay, cậu ta giống hệt như một con chuột cống hôi hám bẩn thỉu bị người người đánh chửi, thỉnh thoảng lại có cuộc điện thoại nặc danh gọi tới chửi rủa cậu ta.
Theo như suy nghĩ của Ôn Nhạc Thủy thì rõ ràng cậu ta quen biết với Tề Tu Trúc trước, dựa vào cái gì mà lại nói cậu ta là tiểu tam? Cậu ta không hiểu, nhưng vì bị chửi ghê quá nên cậu ta cũng không dám lên tiếng.1
Người gọi điện đến là một người cậu ta quen thuộc, Ôn Nhạc Thủy vội vàng bắt máy: Chị Vân, chị giúp tôi với.
Chị Vân này là người phụ trách kim bài, nhất định chị ta sẽ có cách giải quyết rắc rối này cho Ôn Nhạc Thủy.
Ôn Nhạc Thủy, ngay từ lần đầu gặp nhau tôi đã nói rõ với cậu là, tôi ghét nhất loại người đã ngu còn tỏ ra thông minh.

Chị Vân lạnh lùng nói: Hợp đồng giữa chúng ta chấm dứt tại đây, cậu tự đi mà lo thân mình.
Bíp một tiếng, người ở đầu dây bên kia đã cúp máy, còn Ôn Nhạc Thủy vẫn giữ tư thế nghe máy, ngồi trơ trọi trong phòng.
Còn ai có thể giúp cậu ta đây?
Lúc này, Ôn Trà đang ở nhà vô cùng nhàn nhã nằm lướt weibo, trông cậu chẳng có vẻ gì là tiều tụy, buồn khổ, trên mặt bàn bên cạnh bày đầy trà sữa mẹ cậu nấu cho, còn có cả bánh ngọt mà Ôn Vinh mua cho nữa, chưa hết, Tiết Tửu còn ngậm ngùi chia sẻ gối ôm gấu trúc khổng lồ cho cậu nữa kìa, Ôn Trà đang sống trong những tháng ngày vô cùng hòa hợp, vui vẻ với gia đình.
Cậu và Tề Quân Hạo giả bộ diễn trò lâu như vậy rồi, lại còn phải tỏ ra si tình ngốc nghếch anh ta chỉ để trở thành người bị hại một cách hoàn mỹ nhất.
Nếu cậu không vì thích Tề Quân Hạo mới tới bắt quả tang anh ta ngoại tình thì nhất định sẽ có người tẩy trắng cho bọn họ, rằng là cuộc hôn nhân này chỉ mang tính chất thương mại hợp tác, tình yêu chân chính không có tội.
Lúc những người thật lòng yêu thích Tề Quân Hạo đối mặt với chuyện phản bội của anh ta, tự nhiên thái độ của mọi người đều quay ra đồng tình với bên bị thiệt, không có gì sánh bằng việc chọn đứng về phía người có tư cách hơn, đứng về đạo đức chân chính.
Chuông nhắc nhở kế hoạch trong ngày vang lên, Ôn Trà mặc chiếc áo khoác và quàng khăn vào, sau đó anh ngồi vào chiếc xe đã có tài xế chờ sẵn bên trong, đi tới địa điểm đã hẹn.
Trong phòng làm việc sạch sẽ trang trọng, một khúc nhạc violon du dương vang lên.
Khúc Sinh môn vừa kết thúc màn dạo đầu ngắn gọn bèn lập tức đi vào chủ đề chính, âm thanh tiếng vĩ cầm vừa gây cảm giác mơ hồ lại vừa phóng đãng, dần dần đến khúc cao trào, giống như dấu hiệu báo trước cho đóa hoa sắp nở rộ, nhịp điệu, tiết tấu trở nên dồn dập và hoa lệ.
Tâm trạng Ôn Trà đang khá tốt, cậu muốn thưởng thức một đoạn nhạc của Edward.
Bản hòa ca kết thúc, Edward vô cùng phối hợp vỗ tay, gương mặt không giấu nổi vẻ tán dương.

Tiểu Trà, cậu vui lắm sao? Edward hỏi.
Anh ta cũng rất quan tâm đến mạng xã hội, mọi người đều đoán Ôn Trà không xuất hiện là vì cậu đang bế quan dưỡng thương (tổn thương về tình cảm).
Những lời Edward nói giống như cạm bẫy trực chờ Ôn Trà sa xuống, cậu vô cùng cảnh giác, dùng câu hỏi để giải đáp câu hỏi: Edward, anh không thấy vui cho thôi sao?
Cũng may Edward hỏi như vậy nhưng cũng không có ý gì khác, anh ta tỏ ra vô cùng cảm thông với Ôn Trà: Đương nhiên tôi thấy vui cho cậu rồi, không những kịp thời nhìn thấy bộ mặt thật sự của tra nam mà còn làm ra được tác phẩm vô cùng xuất sắc.
Đoạn sau của Sinh môn quả thực khiến anh ta vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.
Haizz.

Ôn Trà giả bộ thở dài: Anh cũng biết đấy, cảm xúc sẽ kích thích khát khao sáng tạo mà, hôm đó, sau khi kết thúc lễ đính hôn, tôi thức trắng đêm không ngờ đánh bậy đánh bạ thế nào lại viết ra đoạn nhạc này.
Thực ra, Ôn Trà đã thức cả đêm đọc những bình luận dí dỏm của cư dân mạng, còn bật cười thành tiếng.
Thanh tiến trình ở đằng kia đã đầy, phải kéo thanh tiến trình về phía Edward, nếu không thì tên điên này bị đưa vào bệnh viện tâm thần là hỏng bét.
Quả thật, nghệ thuật vĩ đại luôn xuất hiện vào những lúc không ngờ nhất.

Edward ca ngợi, giọng điệu anh ta ngọt chắt như mật, như thể đang nói chuyện với người yêu vậy.
Một đoạn Sinh môn này đã làm thông suốt đầu óc anh ta sau một thời gian dài chìm trong bế tắc, khơi gợi lên rất nhiều liên tưởng trong anh ta.

Một bản nhạc xưa cũ lại lập tức được tái hiện lại bởi thế hệ sau.
Chẳng trách sao John Wilson lại buông bỏ tư cách đạo diễn để nói Ôn Trà chính là Muse của ông ấy, chỉ cần Ôn Trà có thể kế thừa truyền cảm hứng cho anh ta thì anh ta sẵn sàng bái cậu làm sư phụ.
Ánh mắt lúc anh ta liếc nhìn Ôn Trà giống như ẩn chứa một vẻ gì đó vừa ác ôn, lại vừa tham lam vô độ.
Đương nhiên, Ôn Trà có nhìn ra được cảm xúc của anh ta, cậu cũng không để bụng, ác ôn thì làm sao, trước khi kho báu chưa hoàn toàn xuất hiện thì anh ta cũng chỉ có thể làm một con chó ngoan ngoãn an phận nghe theo sai khiến mà thôi.
Đang trầm ngâm suy nghĩ, đột nhiên màn hình điện thoại của Edward hiện lên thông báo có tin nhắn mới.
Ôn Nhạc Thủy đang vô cùng bất an, bèn gửi tin nhắn đến cho anh ta:
Edward, anh có thể giúp tôi được không?
Lúc đầu Edward khá coi trọng Ôn Nhạc Thủy, càng dễ nhìn ra dã tâm của cậu ta.

Còn Ôn Trà kiêu ngạo lại thuận lợi suôn sẻ, là một tác phẩm nghệ thuật anh ta chỉ có thể đứng từ xa quan sát chứ không phù hợp với yêu cầu của anh ta.
Giờ anh ta phải thay đổi đánh giá của mình, Ôn Nhạc Thủy đã không còn đáng để anh ta phí thời gian quan tâm đến nữa.
Một con cờ đã bị phế bỏ thì làm sao phát huy được giá trị của nó nữa?
Edward thích thú suy nghĩ về vấn đề này..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận