Trà Xanh Xuyên Thành Pháo Hôi Thiếu Gia Thật


Quyết định nội bộ của nhà họ Tề tạm thời còn chưa truyền tới nhà họ Ôn, cho nên nhà họ Ôn tạm duy trì mỗi người quản lý chức vụ của mình, cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Ôn Vinh làm việc, Tiết My đi làm, Ôn Trà thì đang ở cùng Edward.
Sau khi quay quảng cáo xong thì đột nhiên nhàn đến nỗi ăn không ngồi rồi, cậu ngồi trong phòng làm việc của Edward cả buổi sáng, cầm tất cả đàn violin giá trị liên thành mà đối phương yêu quý ra nghịch, hơn nữa còn ép vị âm nhạc gia lớn này nghe cậu cưa đầu gỗ suốt buổi sáng, mỹ danh rằng đối phương phải tìm kiếm linh cảm cùng cậu.
Hiện tại cuối cùng thì cậu cũng có chút mỏi mệt, nghỉ ngơi giữa trận một lát đi uống nước.
Dưới công kích sóng âm và tra tấn tinh thần suốt mấy giờ, Edward đã không thể duy trì phong độ nữa, cảm giác lỗ tai của mình sắp đổ máu đến nơi, anh ta dường như rặn ra từng từ qua kẽ răng: “Tiểu Trà, cậu đã tìm được linh cảm chưa?”
Ôn Trà sâu kín thở dài một hơi, trong đôi mắt long lanh kia tràn ngập bất lực: “Ai, tạm thời vẫn chưa, anh phải biết rằng linh cảm luôn là khả ngộ bất khả cầu.”
Edward hít sâu một hơi, giữa mày tràn đầy thô bạo và phẫn nộ.
Trình độ theo đuổi âm nhạc của Edward đã khắc nghiệt đến nỗi biến thái, dù là nhạc phổ không như ý muốn nào đều có khả năng khiến anh ta không khống chế được cảm xúc.
Theo lý thuyết thì anh ta có thể vững vàng, nhưng gần đây anh ta đang tiếp thu trị liệu trì trệ linh cảm, ma âm quanh nhĩ của Ôn Trà khiến thần kinh của anh ta trở nên hỗn loạn, cả người giống như một con dã thú sắp bùng nổ.
Nhưng Ôn Trà lại không hề sợ hãi: “Bình tĩnh một chút Edward, nếu không thoải mái tôi có thể gọi xe cứu thương giúp anh.”
Cùng với chiếc đèn pin đặt trong túi của cậu lúc nào cũng có thể phòng vệ chính đáng, giáo dục anh ta bằng điện giật.
Đáy mắt Edward mang theo vẻ tìm tòi nghiên cứu: “Tiểu trà: “Sinh môn” thật sự là do cậu viết thật sao?”
Ôn Trà không nói đúng, cũng không nói không đúng, mà là hỏi lại: “Anh không tra ra là người khác đúng không?”
Nếu có thể điều tra ra không phải Ôn Trà viết thì sao Edward có thể hao phí nhiều thời gian như vậy với cậu.
Đôi đồng tử màu xanh thẫm của anh ta đối diện với đôi mắt phiếm màu hổ phách của Ôn Trà một lát, một lúc lâu sau mới dời đi, nhẹ nhàng cười ra tiếng: “Tôi tin tưởng cậu.

Nhưng mà Tiểu Trà, vì sao lại đột nhiên tìm tôi xì hơi vậy?”
Anh ra làm ra vẻ như bừng tỉnh đại ngộ: “Là bởi vì chuyện phỏng vấn à? Tôi viết bài hát kia cũng không dùng làm gì cả, nên mới nghĩ cho Nhạc Thủy để thuận nước giong thuyền.

Nhưng cậu có thể nhận ra là bút tích của tôi khiến tôi rất kinh ngạc đấy.”
“Edward.” Ôn Trà mỉm cười với anh ta, giống như lời thì thầm giữa tình nhân với nhau: “Tôi chắc chắn là người hiểu anh nhất trên thế giới này.”
“Câu nói này khiến tôi rất cảm động.” Edward thần sắc bất biến, thần thái tự nhiên.
Bọn họ giống như thợ săn đang giằng co, chờ đợi một ngày kia đối phương bước vào bẫy rập trở thành con mồi.
Ôn Trà là một trong những thu hoạch lớn nhất của Edward khi tới Trung Quốc, đáng giá anh ta hao phí rất nhiều rất nhiều tâm huyết.

Anh ta rời mắt trước, thở dài một tiếng: “Được rồi, tôi thừa nhận là tâm tư của tôi không đơn thuần, muốn xem náo nhiệt, rất xin lỗi về thương tổn đã tạo ra cho cậu, tôi sẽ sửa, không có lần sau.”
Anh ta xin lỗi cực kỳ cực kỳ thành khẩn, đủ để che giấu với nhiều người nếu không đủ hiểu biết về anh ta, đáng tiếc Ôn Trà không nằm trong đám người này.
“Không sao cả, viện trợ của anh cũng chẳng tạo nên uy hiếp cho tôi.” Ôn Trà nói rất khinh miệt, không bị bộ dạng này của anh ta lừa, dường như cũng chẳng để hành động của anh ta vào trong mắt.
Ánh mắt Edward tối lại, cảm giác thất bại mà lần đầu tiên anh ta cảm nhận được ngoại trừ ở lĩnh vực nghệ thuật ra thì ở trên người Ôn Trà, loại trải nghiệm mới lạ này khiến mạch máu trong người anh ta nóng lòng muốn thử, như đang kêu gào cái gì đó.
Ôn Trà nói: “Nhưng mà dù không có uy hiếp thì tôi cũng rất không vui, cho nên tôi chắc chắn sẽ tiếp tục đầu độc lỗ tai của anh.”
Cậu có hơi mệt mỏi, cậu luôn là người nuông chiều chính bản thân mình, khi đã đạt được mục đích ra cửa cũng là lúc nên dọn dẹp đồ đạc chạy lấy người.
Tươi cười trên mặt Edward sụp đổ, nhớ lại màn tra tấn vừa rồi.
Hôm nay thời gian Ôn Trà hao phí trên người anh ta đã kết thúc tại đây: “Tạm biệt Edward, lần sau lại mời anh thưởng thức tác phẩm lớn của tôi.”
Trước khi Edward phản ứng lại thì Ôn Trà đã dứt khoát mở cửa phòng làm việc rồi rời khỏi.

Mùi hương thoang thoảng nơi chóp mũi dần dần tiêu tan, biểu tình trên mặt Edward chậm rãi lạnh xuống, đau đớn bao phủ lên dây thần kinh, anh ta cong lưng, khuôn mặt vặn vẹo hất đổ tất cả chai lọ vại bình trên bàn.
Đống thuốc có màu sắc sặc sỡ hỗn loạn với nhau bắn lên sàn nhà, lên tường, màu sắc rực rỡ nhưng lại như thằng hề phối màu, vừa khó ngửi vừa chói mắt.
Anh ta run rẩy lấy thuốc giảm đau trong lòng ngực ra, vịn vào vách tường, thống khổ lại tham lam nhìn bóng dáng Ôn Trà đứng ở ven đường, luôn cảm thấy có thứ gì đó đang thoát khỏi sự khống chế của mình.
Một giờ trước, Ôn Vinh cố tình hỏi hành trình của Ôn Trà, nói muốn tới đón cậu.
Chiếc xe quen thuộc lọt vào tầm mắt, Ôn Trà chui vào ghế phụ, vui vẻ chào hỏi Ôn Vinh: “Anh, chào buổi trưa, chúng ta đi ăn cơm với nhau sao?”
Ánh mắt của Ôn Vinh vẫn chăm chú nhìn về phía trước, sau khi điều chỉnh tay lái đi qua đèn xanh đèn đỏ mới trả lời cậu: “Vừa nãy mẹ nói đột nhiên có một bữa tiệc, chúng ta cũng phải đi.”
“Ồ.” Ôn Trà chỉnh kênh radio xong, tiếng nhạc dương cầm chậm rãi tinh lọc tâm hồn vang lên.
Vừa nãy cưa đầu gỗ suốt một giờ, ngay cả cậu cũng nghe đến đau lỗ tai, chiêu này chính là đả thương địch một nghìn tự hại mình tám trăm, lần sau phải nghĩ chiêu khác mới được.
Có rồi, để đứa em họ Tiết Tửu cũng đang học đàn violin nhưng kéo rất khó nghe ghi âm lại, ép Edward nghe, thật đúng là một ý kiến hay!
Tiếng chuông điện thoại vang lên mấy lần, Ôn Trà liếc qua màn hình sau đó hơi nhếch khóe môi, quyết đoán ấn tắt.
Lặp lại hai, ba lần như thế, Ôn Vinh nhíu mày: “Điện thoại quấy rối à?”
Ôn Trà không nói gì.
“Trực tiếp kéo vào danh sách đen là được.” Ôn Vinh không có nhiều kiên nhẫn với người lạ như vậy.
Cậu bật chế độ yên lặng sau đó cất điện thoại đi, tiếp tục hỏi chi tiết liên quan đến bữa tiệc:
“Mẹ có nói là chuyện gì không anh?”
Ôn Vinh lắc đầu: “Hình như Ôn Hưng Thịnh cũng đi.”
Bây giờ bọn họ đều không thèm gọi Ôn Hưng Thịnh là bố nữa, mà gọi thẳng luôn tên của ông ta.
Lần trước Ôn Hưng Thịnh tức muốn hộc máu tông cửa xông ra ngoài, ở lại chung cư mang danh nghĩa tư nhân mấy ngày cũng không thấy người nào tới tìm ông ta, cuối cùng đành phải xám xịt chạy về nhà, vú Vương còn làm trò trước mặt Ôn Hưng Thịnh trợn mắt khinh thường, biểu đạt ra lòng khinh thường của mọi người.
Dường như hiểu rõ từ đầu tới đuôi cũng chẳng có ai để ý đến ông ta, ông ta bởi vậy mà yên tĩnh vài ngày.
Đích đến là một quán ăn nổi tiếng ở thành phố C.
Ôn Trà đối chiếu với tin nhắn mà Tiết My gửi tới, nói với nhân viên phục vụ dẫn đường: “Cảm phiền đưa chúng tôi đến Vân Thủy Các.”
Vân Thủy Các danh xứng với thực, các gian nhỏ đều được nước bao quanh, trên mặt nước có một tầng sương mù hơi mỏng, giống như mây trên mặt đất.
Kéo cánh cửa gỗ khắc hoa ra, Ôn Trà ở trong lòng nhẹ nhàng “Oa” một tiếng.
Tiết My giả bộ dịu dàng cười, Ôn Hưng Thịnh giả bộ cười dối trá, còn có cả Tề Quân Hạo giả bộ cười thâm tình, Ông hai Tề nhìn kĩ giả bộ cười với Bà Hai.
Cậu nguyện gọi đây là bữa tiệc cười giả tạo.
Thoạt nhìn có vẻ là Hồng Môn Yến.
Cậu và Ôn Vinh liếc nhau, sau đấy ngồi xuống bên cạnh Tiết My.
“Tiểu Trà, ngày thường luôn nghe Quân Hạo nhắc đến cháu, hôm nay cuối cùng cũng gặp được.” Bàn tay được bảo dưỡng kĩ lưỡng của bà Hai nhẹ nhàng vẫy, không có nhiều kiên nhẫn như vậy, lựa chọn đi thẳng vào chủ đề: “Cháu còn nhớ chiếc vòng ngọc bác tặng cho cháu không.”
“Nhớ rõ.” Ôn Trà đồng ý.
Nghe Tề Quân Hạo nói là đây là tín vật nhận dâu của chi thứ hai nhà họ Tề, sau khi Ôn Trà nhận được thì lập tức bỏ vào rương.

Nói thật, độ trong của cái vòng ngọc kia còn không bằng món quà sinh nhật mà Ôn Trà nhận được, món đồ gia truyền này cũng quá là sứt sẹo rồi.
Ánh mắt bà Hai giấu kín mà đánh giá rất sâu.


So với Ôn Trà xinh đẹp đến quá đáng rất dễ khiến bà ta liên tưởng đến dáng vẻ hồ ly tinh, thì bà ta lại thích nét thanh tú của Ôn Nhạc Thủy hơn.
Nhưng mà không có cách nào, ai bảo Ôn Nhạc Thủy không biết cố gắng, không thể mang đến trợ lực cho chi thứ hai.

Có điều bà ta chỉ cần giả vờ một thời gian ngắn thôi, chờ đến khi Ôn Trà gả vào nhà, bà ta là mẹ chồng, có tra tấn cậu thế nào cũng chẳng sao cả.
“Hôn sự của hai nhà chúng ta đã định ra từ sớm, nhưng người xưa có nói “Tu thân, tề gia, trị nước, bình thiên hạ”, nay mời thông gia đến muốn thảo luận đôi chút về hôn sự của Quân Hạo và Tiểu Trà.” Bà Hai nói.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy mặt của chi thứ hai nhà họ Tề, Ôn Trà đã biết chủ đề của cuộc nói chuyện chắc chắn là hôn sự, dù sao hiện tại cậu đang rất nổi bật, giá trị tiềm lực tăng lên như ngồi tên lửa, các thương nhân lãi nặng sao có thể bỏ qua cơ hội mua vào này được.
Tiết My mơ hồ cảm thấy dự cảm trở thành sự thật, lập tức đưa ra biện pháp đáp trả.
Bà giương lên gương mặt tươi cười, nhưng lời nói ra lại mang ý thoái thác: “Tiểu Trà vẫn còn nhỏ, mới mười chín tuổi, còn chưa tới tuổi kết hôn đâu.”
Ông hai Tề phản bác lại lời nói của bà: “Tôi biết chứ, cho nên tôi muốn tổ chức tiệc đính hôn trước.

Năm nay vừa lúc là mừng thọ của ông cụ, vui mừng gấp bội không phải là rất tốt sao?”
Tiết My chửi thầm: Cụ ông nhà ông có hỷ sự thì liên quan cóc gì đến nhà tôi?
Trong lòng mọi người ở đây đều biết rõ ràng, hôn ước dựa trên sự kết hợp về lợi ích, hai bên gặp nhau chỉ nhà họ Ôn là tiến hành cân nhắc lợi ích, hai bên thông gia gặp nhau mà giống như một trận đánh cờ thương nghiệp hơn, nhưng những người dối trá này lại luôn lấy danh nghĩa tình yêu làm tấm màn che.
“Quân Hạo và Tiểu Trà cũng coi như có duyên, từ khi còn trong bụng mẹ đã được bà nội hai bên đính ước.

Hơn nữa quan trọng nhất chính là hai đứa nhỏ tình đầu ý hợp.” Bà hai Tề là quân chủ lực trong buổi nói chuyện ngày hôm nay, đôi môi tô son đỏ thẫm nói dài dòng không dứt: “Tôi biết A My thương con, muốn thằng nhóc ở bên cạnh lâu một chút, trước không nói nhưng đây chỉ là đính hôn chứ không phải kết hôn, thì hai nhà vốn đã thân nhau, Tiểu Trà ở đâu cũng giống nhau cả.”
Dù sao cũng e dè mặt mũi của đối phương, Tiết My không nói thẳng thật ra là bà ta khinh thường Tề Quân Hạo, cũng khinh thường diễn xuất giả mù sa mưa của chi thứ hai nhà họ Tề.

Trên khuôn mặt tinh xảo không có biểu cảm, dáng vẻ dầu muối không ăn, không muốn phối hợp diễn kịch với đối phương.
Ôn Hưng Thịnh đứng ra hoà giải: “Tôi cũng cảm thấy vậy, đều muốn kết liên minh Tần Tấn, thằng nhóc Quân Hạo này rất có tiền đồ, Tiểu Trà nhà chúng ta ở cùng hắn cũng coi như tìm được một bến đỗ tốt.”
Ôn Vinh cười lạnh: “Là ông tìm được bến đỗ tốt mới đúng.”
Ai chẳng biết bàn tính nhỏ trong lòng Ôn Hưng Thịnh là cái gì, muốn dựa vào ngoại lực của nhà họ Tề để đứng vững gót chân ở công ty nhà họ Ôn, chẳng khác nào con chó Nhật thè lưỡi muốn xông lên liếm xương thịt.
Nói thật thì tướng mạo của Ôn Hưng Thịnh cũng không kém, thậm chí khi còn trẻ cực kì tuấn tú, nếu không sẽ không khiến Tiết My mê sắc đẹp đồng ý gả cho ông ta.

Tài phú của nhà họ Ôn ở thành phố C đại khái nằm trong khoảng tầm trung, so lên trên thì không đủ nhưng so với bên dưới lại có thừa, Ôn Hưng Thịnh vẫn luôn lựa chọn gìn giữ công ty đã có phương thức hoạt động, mười năm trước cũng coi như xuôi gió xuôi nước.
Có thể nói trận Waterloo lớn nhất trong cuộc đời của ông ta lại thua trên tay con trai lớn của mình, Ôn Vinh thể hiện thiên phú thương nghiệp từ rất sớm, cụ ông nhà họ Ôn rất thích Ôn Vinh, dắt anh ta theo bên người tay cầm tay dạy học.

Mà dưới sự đối lập thảm thiết giữa đứa con trai Ôn Hưng Thịnh không biết cố gắng và đứa cháu trai thiên tài, ông ta trơ mắt nhìn Ôn Vinh đi từng bước như tằm ăn dâu lên thế lực của công ty, chỉ có thể phẫn nộ trong bất lực, tìm kiếm biện pháp khắp nơi.
Ngay cả phương thức bán con trai như vậy cũng nghĩ tới, cũng chỉ có Ôn Nhạc Thủy bởi vì thích Tề Quân Hạo nên mới chịu phối hợp với ông ta, thật là kẻ muốn cho người muốn nhận.
Nảy sinh xung đột trước công chúng, xấu mặt trước con cái chắc chắn vẫn là Ôn Hưng Thịnh, cho nên ông ta nỗ lực bỏ qua ý trào phúng của Ôn Vinh, duy trì biểu cảm phong độ nhẹ nhàng, cười mỉa nhìn về phía mọi người: “A Vinh không nỡ để Tiểu Trà đi nên trút giận lên người tôi đây mà.”
Người nhà họ Tề phối hợp phát ra tiếng cười thiện ý.
Ôn Vinh vẫn còn muốn trào phúng tiếp, nhưng Tiết My vỗ mu bàn tay của anh ta ý bảo anh ta nhịn xuống, xé rách thể diện trước mặt người ngoài rất dễ bị người ta lấy đó làm cớ.
Ôn Vinh bình tĩnh thở ra một hơi, nhưng cơ bắp dưới áo sơ mi vẫn không có dấu hiệu thả lỏng.

Trong không khí chạm vào là nổ ngay này, Bà hai Tề gắt gao nhìn thẳng Ôn Trà: “Tiểu Trà, cháu có suy nghĩ gì không?”
Ánh mắt của mọi người tập trung về phía Ôn Trà, cậu nâng cái đầu đang uống trà lên, chậm rãi cười ngượng ngùng một chút: “Cháu không có ý kiến gì, cháu nghe mọi người.”
Không có ý kiến, tức là không phản đối.
Lại phối hợp với hành động cúi đầu trốn tránh ánh mắt và biểu tình mất tự nhiên của Ôn Trà, khiến cho ai cũng nghĩ rằng cậu đang thẹn thùng.
Chỉ một câu này lại khiến Tiết My ngừng cuộc chiến, biểu tình lạnh nhạt lúc ban đầu chuyền thành ưu sầu, rồi lại biến thành kiên định.
Bà ta rất muốn bồi thường Ôn Trà, cho nên luôn cảm thấy Ôn Trà xứng đáng với người tốt hơn, cực lực từ chối lòng kỳ hảo của chi thứ hai nhà họ Tề.

Tuy rằng nhà họ Tề có dòng dõi cao, nhưng nghe anh trai bà nói, phong bình của chi thứ hai trong sân sinh ý cũng không tốt, Bà hai Tề lại càng không phải người hiền lành dễ chọc.
Nhưng tất cả vẫn phải lấy sở thích của Ôn Trà làm điểm xuất phát, nếu Ôn Trà thích, thì bà ta cũng nguyện bảo vệ cậu đến cùng.
Bà Hai nở nụ cười vừa lòng, giữa mày hiện lên một tia ngạo nghễ và khinh thường.
Cũng đúng, dù có đóng gói Ôn Trà tốt như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là người chưa trải qua việc đời, sao có thể cự tuyệt cơ hội tiến vào nhà có cuộc sống xa hoa ở ngay trước mắt đây?
Cạch.
Chiếc muỗng sắt đập vào bàn sứ màu trắng phát ra âm thanh chói tai, làm bà Hai sợ tới mức giật mình, làm gì còn tâm tình tiếp tục bình phán Ôn Trà, suýt nữa thì nhảy dựng lên chửi đổng.
Nhưng khi biết người khởi xướng là Ôn Vinh, bà ta cưỡng ép nuốt xuống cơn tức kia.
Giữa mày Ôn Vinh kết một tầng băng sương, cách người ngoài ngàn dặm, nhìn qua cực kì khó chọc.
Mà sự thật cũng là như vậy.

Chi thứ hai nhà họ Tề theo dõi nhà họ Ôn, phần lớn nguyên nhân là nhìn trúng tiềm lực của Ôn Vinh.
Tài lực của nhà họ Ôn không bằng nhà họ Tề, nhưng lại không chịu nổi Tiết My sinh được đứa con trai giỏi, năng lực của Ôn Vinh hạ gục không ít con cháu nhà họ Tề, Ông Cả và Ông hai Tề nếu đối đầu với Ôn Vinh trên thương trường, chỉ cần đi sai một nước cờ sẽ bị anh ta đánh đến quân lính tan rã.

Sau khi liên hôn với nhà họ Ôn, nếu có thể liên thủ với Ôn Vinh, làm lớn mạnh thực lực của chi thứ hai, vậy quả là không thể tốt hơn.
“A Vinh, cẩn thận một chút.” Bà Hai oán trách nói.
Ôn Vinh chẳng nâng mi mắt lấy một chút, giống như không nghe thấy lời nói của bà ta, coi bà ta như không khí.
Ôn Trà nhìn quanh bàn tròn một vòng, làm lơ sóng ngầm mãnh liệt giữa bọn họ, bình tĩnh nói: “Ăn cơm đi.”
Một câu của cậu dường như trở thành dấu chấm hết cho tất cả đề tài.
Mọi người ở đây đều không tập trung tinh thần, chỉ có tiếng chén đũa thỉnh thoảng va vào nhau phát ra tiếng lách cách.
Trong lòng Ôn Hưng Thịnh vừa vui sướng vừa buồn bực.
Một bên vui sướng vì Ôn Trà không chống đối lại ông ta, đồng ý mối hôn sự với nhà họ Tề, có thể khiến ông ta thuận lợi đẩy mạnh hợp tác với chi thứ hai; một bên khác thì lại buồn bực vì dường như mình không hề có chút địa vị gì trong cái nhà này, Tiết My và Ôn Vinh cực kì ghét ông ta, không phải một câu khuyên can bình tĩnh của Ôn Trà là có thể khiến bọ họ yên lặng.
Trời đất bao la ăn cơm lớn nhất.
Ôn Trà vùi đầu gắp đồ ăn, bình tĩnh ăn tiệc.

Người bên cạnh không có cảm giác muốn ăn thấy dáng vẻ ăn cơm thỏa mãn của cậu, tâm tình vốn trầm trọng cũng giảm đi không ít, thở dài một hơi, miễn cưỡng cầm lấy chiếc đũa ăn một chút.
Trong bữa tiệc hầu như đều là người lớn đấu võ mồm, không tới lượt đám nhỏ như bọn họ xen mồm vào.

Tới cuối bữa tiệc, bố mẹ hai bên hàn huyên xong, Tề Quân Hạo từ đầu tới giờ không nói gì yên lặng đi tìm Ôn Trà.
“Tiểu Trà, anh có lời muốn nói với em.” Tề Quân Hạo dừng ở cuối đoàn người, đi song song với Ôn Trà.
Ôn Trà đang lướt điện thoại, trên giao diện hiện lên rất nhiều cuộc gọi nhỡ, cậu gật đầu không để ý lắm, thuận miệng đồng ý: “Được.”
Ôn Vinh đi phía sau bọn họ lập tức biến sắc, cuối cùng không nói lời nào, chỉ đẩy nhanh tốc độ vượt qua bọn họ, lạnh lùng bước nhanh rời đi.
Anh ấy giận rồi.
Ôn Trà không có lương tâm mà thở dài một tiếng trong lòng, cũng không đuổi theo mà quay đầu đối mặt với Tề Quân Hạo: “Chúng ta đi thôi.”

Con đường trồng cả một rừng cây phong ở vườn hoa của khách sạn rất thích hợp để nói chuyện phiếm, đi dạo, hoặc là chụp ảnh lưu niệm.
Dấu chân đạp lên tầng lá phong rụng thật dày phát ra tiếng sột soạt, Ôn Trà cảm thấy thú vị, cố ý dẫm thêm mấy cái.
Tề Quân Hạo quan sát hành động của Ôn Trà, tinh thần vốn căng chặt cũng thả lỏng không ít.
“Chúng ta đã lâu lắm rồi không gặp nhau rồi nhỉ?” Anh ta nói.
Ôn Trà vội vàng cúi đầu tìm lá phong có màu sắc đẹp mắt, cho nên cũng không quay đầu lại: “Anh cũng biết điều này cơ à.”
Vẫn là giọng điệu oán trách nhưng lại thân mật giống như trước kia.
Tề Quân Hạo xin lỗi: “Rất xin lỗi, dạo này bận quá.”
Mấy tháng này anh ta thật sự là rất bận, Ông Cả nhà họ Tề mắc sai lầm trong công ty Tề Thị, Tề Tu Trúc đang vá lỗ hổng.

Bố của anh ta, cũng là Ông Hai của nhà họ Tề nhân cơ hội thu hoạch quyền lực trong công ty.

Bởi vì không đủ nhân lực cho nên cũng sắp xếp anh ta, ném cho anh ta mấy cái nhiệm vụ.

Anh ta cần phải thuận lợi hoàn thành mới có thể đứng vững gót chân ở công ty.
“Sao cái cớ mà mấy người lấy ra đều giống nhau như đúc thế, tôi mới không thèm tin đâu.” Ôn Trà thành công tìm được một phiến lá phong lớn nhất, đỏ nhất, định mang về làm thành thẻ kẹp sách đưa cho Tiết Tửu, cậu cẩn thận dùng khăn giấy bọc lại rồi bỏ vào túi, đứng lên vỗ tay, cáu kỉnh hừ giọng nói.
Tề Quân Hạo hỏi: “Mấy người?”
Ôn Trà kỳ quái mà nhìn anh ta: “Anh trai tôi, chứ anh nghĩ là ai?”
Tề Quân Hạo đã từng nghe lời đồn đãi vớ vẩn về Ôn Trà và Tề Tu Trúc cho nên cực kỳ mẫn cảm ở phương diện này.

Nhưng hôm nay biểu hiện của Ôn Trà ở trên trình độ nào đó khiến anh ta yên tâm rất nhiều.
Hai nhà còn chưa thương lượng với nhau chuyện lễ đính hôn xong, vốn dĩ anh ta còn cho rằng Ôn Trà sẽ kiếm lý do thoái thác, dù sao gần đây anh ta vội vàng đi làm, không rảnh gặp gỡ Ôn Trà để duy trì tình cảm, không rõ liệu Ôn Trà có còn cố chấp thích anh ta như trước kia nữa không.

Không nghĩ tới Ôn Trà không tiếc chống lại Tiết My và Ôn Vinh cũng muốn đáp ứng mối hôn sự này.
“Tiểu Trà, em đồng ý thật sao?” Tề Quân Hạo đầy cõi lòng chờ mong dò hỏi cậu, kỹ thuật diễn xuất chúng, giống như một người trẻ tuổi đang chờ đợi người trong lòng trả lời, có loại thấp thỏm giống một tên ngốc.
Hô hấp dường như ngừng lại tại một giây này, cơn gió đi ngang qua cũng dừng lại.
Tề Quân Hạo nhìn thẳng vào mặt Ôn Trà, từng hốt hoảng và động tâm trong một lát ngắn ngủi như vậy, không phân biệt rõ là mình đang nói dối hay là lời nói dối đang bao trùm lên lời thật lòng.
Ôn Trà giống như đang tự hỏi, không trả lời anh ta ngay, đến khi hắn bởi vì khẩn trương và nghi kỵ siết chặt bàn tay để sau người thì Ôn Trà mới cười khúc khích, mặt mày giãn ra, lên tiếng: “Là thật.”
Tề Quân Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, nói với Ôn Trà: “Chắc chắn chúng ta sẽ có một buổi lễ đính hôn hạnh phúc nhất, khó quên nhất, giao cho anh có được không.”
Ôn Trà nghe xong cười tủm tỉm gật đầu.
Đương nhiên sẽ là khó quên nhất rồi.
Buổi tiệc đính hôn trong nguyên tác chính là bóng ma mà nguyên chủ cả đời khó quên, nếu cậu muốn giúp nguyên chủ hoàn thành chấp niệm của cậu ta thì cần phải làm một chuyện lớn, mới có thể khiến Tề Quân Hạo nhớ cả đời.
Hai người nhìn chăm chú đối phương, giống như đôi tình nhân hạnh phúc nhất, ân ái nhất trên thế giới.
Sau khi Ôn Trà dùng xong hết kỹ thuật diễn thì lập tức xuống sân khấu: “Vậy giao hết cho anh đấy, phải bố trí thật xinh đẹp, tiêu thật nhiều thật nhiều tiền nha.”
Sau khi bố trí nhiệm vụ cho Tề Quân Hạo xong thì lập tức chạy lấy người, Ôn Trà cảm thấy rất vui vẻ vì kế hoạch gây chuyện sau đó, vui vẻ ngâm nga tiểu khúc.
Từ đường rừng phong trở lại khách sạn phải đi lại đường cũ mới có thể ra cổng lớn, Ôn Trà cúi đầu đi đường, khi đi ngang qua một cái phòng trống, cả người trực tiếp bị kéo vào.
Một khắc trước khi chạm vào vách tường cứng rắn, có một bàn tay chống lại xương bả vai của cậu ngăn cản khả năng xảy ra đau đớn.
Hơi thở của Tề Tu Trúc phun lên bên tai cậu, ấm áp, hơi ngứa, nhưng giọng điệu lại dồn dập, mất đi hờ hững và điềm tĩnh ngày xưa:
“Vì sao không nhận điện thoại của tôi?”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui