Lần đầu tiên hai đứa nhỏ giận một trận lớn đến như thế. Suốt một tuần đó, Minh Khôi giữ đúng lời hứa, đều đặn chở Trà xanh đi học. Kiwi cũng tốt bụng lắm ngày nào cũng chở Hạ Uyên đi học bồi dưỡng rồi chở về. Trà xanh ghét lắm, tức muốn chết mà không thèm nói. Táo, Thanh Long, Thiên Huy và mấy đứa khác trong xóm Trái Cây thấy hiện tượng lạ liền hỏi hai đứa. Không đứa nào thèm trả lời, hỏi Kiwi thì Kiwi bảo đi hỏi Trà xanh, hỏi Trà xanh thì lại nói đi hỏi Kiwi. Táo, bạn thân của Trà xanh cuối cùng phải tự mình ra tay.
Giờ ra chơi, Táo không thèm đi ăn với Thanh Long, ở lại lớp, ngồi gạ hỏi chuyện với Trà xanh.
- Trà xanh, dạo này không thấy bạn kia chở mày nhiều nữa. Có chuyện gì hả. - Táo hỏi.
- Trà xanh cũng có giá lắm chớ bộ. Đâu phải ai muốn chở là chở. - Trà xanh cố ý nói lớn cho thằng lớp trưởng bàn sau nghe nữa.
- Thôi đi má ơi, Minh Khôi chở mày xong ngày nào cũng phải đi bơm xe kìa. - Táo khúc khích cười.
- Con khỉ nhỏ, tao làm gì nặng như thế. Lố lăng không hà. Mà biết sao không người ta kiểu thích nhau thật thì mấy sông cũng lội, mấy núi cũng trèo đó má ơi. - Trà xanh nói nhỏ đủ cho Táo và Kiwi nghe thấy.
- Mày thích thằng Khôi thật hả. - Táo hỏi nhỏ.
Trà xanh nghe thấy tiếng bút ở bàn sau không còn viết sột soạt trên giấy nữa.
- Được rồi, dám chở Hạ Uyên hả. Dám cho Trà xanh ra rìa sao. Mày đợi đó Kiwi hôm nay Trà xanh sẽ báo thù tất. - Trà xanh thầm nghĩ rồi gật nhẹ đầu với Táo. Còn giả bộ cười ngại ngùng nữa.
Kiwi ngồi bàn sau vứt cây bút lên đống sách vở của lớp bồi dưỡng, bỏ ra khỏi lớp.
- Con hâm này, Kiwi hình như nghe được rồi đó. - Táo kéo tay áo Trà xanh.
- Càng tốt cho hắn ghen, ghen chết đi thì thôi. Ai bảo dám lơ tao, dám chở gái lạ đi học, dám chở gái về nhà.
- Vậy ra mày nhờ Khôi chở chỉ để trả thù Kiwi thôi sao.- Táo hỏi, Trà xanh gật đầu. - Mày ấy không thích Kiwi thì cớ gì quan tâm tới nó làm gì, ở đâu, với ai. Lúc nó quan tâm mày thì mày lại đẩy nó ra, lúc nó đi thật rồi hà cớ gì mày phải níu nó lại. Tự mà suy nghĩ xem mày làm thế là đúng hay sai.
Lời nói của Táo giáng một đòn nặng vào suy nghĩ của Trà xanh. Trước giờ Trà xanh làm chuyện gì Táo cũng đều đứng sau ủng hộ nhưng đây là lần đầu tiên Táo nói như vậy với nó. Thật sự là vô cùng khó chịu.
Giờ vào lớp, cô Tuyết vào thông báo là Tống Doãn xin phép về sớm vì nhà có việc nên Mộc Khuê sẽ thay bạn giữ lớp trật tự. Trà xanh tự nhiên một chục cái lo, chẳng biết lo cái gì nữa, chỉ là thấy lo thôi.
- Cô ơi, còn xách vở của bạn ạ. - Mộc Khuê đứng lên hỏi.
- À, Khuê dọn giúp bạn luôn đi. Dưới cổng có người nhà bạn đứng chờ rồi.
Trà xanh sắp xếp sách vở Kiwi gọn gàng vào trong cặp rồi chạy thật nhanh xuống cổng. Bác Trần, quản gia, đang đứng đợi ở dưới, nhìn thấy Trà xanh, bác liền mỉm cười hiền hậu.
- Bác Trần, Kiwi bị sao hả bác. Sao lại về giữa chừng vậy ạ.
- Bà ngoại cậu chủ bị đột quỵ phải nhập viện. Có gì cậu chủ về sẽ nói rõ với cháu hơn nha. Giờ bác phải đi đã. Cảm ơn cháu đã dọn sách vở.
Trà xanh cảm thấy mình nhỏ nhen ghê gớm. Nhưng mà đã lỡ đâm lao thì phải theo lao biết sao giờ. Sau ngày hôm đó,Trà xanh và Kiwi lại càng ít nói với nhau hơn nữa. Một phần cũng vì kỳ kiểm tra học kỳ tới gần, ai ai cũng bận rộn ôn bài để làm bài kiểm tra tốt nhất. Một phần vì cái tôi Trà xanh lớn quá. Kiwi không nói gì, Trà xanh cũng im lặng nốt. Thành ra không ai nói với ai, có gặp nhau trong xóm cũng chỉ gật đầu chào mà không thèm nói.
Tháng 12 cũng nhanh chóng đi qua với những kỳ kiểm tra học kỳ . 9-1 hoàn thành xuất sắc học kỳ 1 với hai phần ba lớp là học sinh giỏi xuất sắc. Cuối năm nay, nhà trường tổ chức một đêm văn nghệ với quy mô hoành tráng cho học sinh quẫy nhiệt tình luôn. Táo với cương vị là lớp phó văn thể mỹ tất nhiên không thể bỏ qua đêm văn nghệ này được rồi. Táo với tâm hồn hay mơ mộng đã họp bàn cùng một số bạn nữ trong hội ham đọc truyện, ham viết lách viết ra một vở kịch siêu hoành tráng để biểu diễn trong đêm văn nghệ. Và tất nhiên mấy đứa con gái trong lớp ai ai cũng ủng hộ nhiệt tình. Sau bao ngày sửa tới, sửa lui cuối cùng kịch bản cũng đã ra lò.
- Như các bạn đã biết lớp chúng mình sẽ diễn một vở kịch để biểu diễn trong đêm văn nghệ cuối năm. Đã diễn kịch thì tất nhiên không thể thiếu dàn diễn viên rồi. Để công bằng nhất, tớ sẽ cho các bạn ghi tên mình vào phiếu và tớ sẽ bóc thăm. - Táo nói.
Trà xanh cố tình không ghi tên mình vào tờ giấy mà ghi tên của Táo. Mỉm cười bỏ giấy vào thùng,con bé đinh ninh mình thoát rồi. Trà xanh hí hửng chờ kết quả.
- Đầu tiên là dàn diễn viên phụ nha.
Từng cái tên lần lượt được đọc lên, xong hết dàn diễn viên phụ tất nhiên sẽ đến những nhân vật chính rồi.
Tay Táo quả là ''thơm'' nha, bóc hay vô cùng luôn nam chính không rơi vào ai lại rơi ngay vào bạn lớp trưởng xinh trai Tống Doãn. Mấy đứa con gái la hét ầm lên xin đổi vai nhưng sau khi nhận cái trừng mắt của Táo liền ngậm ngùi ngồi im.
- Còn hai nhân vật nữa một là nữ chính, hai là nữ xém chính. Chúng ta cùng xem ai là người may mắn được đóng vai nữ chính nha.
Táo cho tay vào thùng xốp liền bóc hai tờ phiếu.
- Đóng vai nữ chính là bạn ... Linh Châu.
Cả lớp vỗ tay chúc mừng, Trà xanh ngồi dưới thở phào nhẹ nhõm.
- Còn đóng vai nữ xém chính là bạn Mộc Khuê.
Cả lớp vỗ tay bự hơn nữa, cằm Trà xanh rớt xuống.
- Khoan đã, tao phản đối. Tao không ghi tên mình vào phiếu thì thế lực hắc ám nào lại khiến tao có tên trong đó. - Trà xanh đứng phắt dậy, nói.
- À ra là bạn Mộc Khuê chơi ăn gian hả, đã thế bạn càng phải đóng vai đó xem như là phạt vì tội dám chơi gian. - Táo hùng hồn nói.
Trà xanh đau buồn, ngồi im không dám cãi. Trong lòng lại rủa xả con bạn thân không ngừng.
Những ngày sau đó, 9-1 đều đặn vừa đi tập kịch vừa chuẩn bị đạo cụ cho tiết mục. Mọi thứ đều rất ổn ngoại trừ nam chính và nữ xém chính.
- Mộc Khuê tập trung vô, nhìn Doãn coi. Mắt mày nhìn đi đâu thế. - Táo bất mãn.
- Mày quên lời thoại rồi Khuê, tập lại.
- Mày diễn gì vậy Khuê, bình thường mày diễn sâu lắm mà sao tập kịch mày diễn kì vậy.
- Mày nhìn Linh Châu kìa, diễn tự nhiên như bạn ấy một chút không được hả.
- Hôm đó mày diễn mà bễ dĩa tao lên sân khấu bóp chết mày thật đó nghe chưa Khuê. Lo mà diễn cho tốt vô.
Mỗi ngày tập kịch là mỗi ngày Táo mắng Trà xanh một câu, vở kịch là biết bao tâm huyết mà Táo đặt vào nên cô bạn rất chú trọng đến nó.
Rồi ngày biểu diễn cũng tới, tối hôm đó là một đêm văn nghệ bùng nổ với vô số tiết mục đặc sắc đến từ các lớp. Trước giờ diễn, Trà xanh đã rất lo, con bé sợ mình không làm tốt sẽ khiến cho công sức của cả lớp đổ sông đổ bể hết. Hơn nữa con bé cũng không quen đứng trước đám đông.
- Đi đi lại lại khiến mày bớt sợ hơn sao. - Kiwi hỏi.
Đó là câu đầu tiên Kiwi nói với Trà xanh kể từ khi hai đứa giận nhau, ngay cả lúc tập kịch, ngoại trừ câu thoại ra thì hai đứa cũng chẳng nói với nhau câu gì. Nghe sau câu nói, Trà xanh đứng ngẩn ra.
- Ủa mày biết nói hả. Ơn giời, làm tao cứ tưởng mày không nói được cơ.
Kiwi cũng chẳng thèm nói lại.
- Tụi mày xong chưa, đến lượt lớp mình rồi. - Một bạn trong ban phụ trách kịch bản chạy vào cánh gà thông báo.
Nghe xong Trà xanh liền điều chỉnh nhịp thở nhằm giảm sự căng thẳng ngày càng lớn dần trong mình.
- Đừng lo, có tao luôn bên mày.
Kiwi nói rất nhỏ chỉ đủ cho Trà xanh nghe thấy. Trà xanh ngước lên nhìn Kiwi, tự nhiên trong lòng lại có cảm giác vô cùng xao xuyến. Đi đâu để tìm được đứa bạn tốt thế này cơ chứ. Trà xanh cười khì, cảm giác căng thẳng cũng dần xua tan bớt.
Tiết mục bắt đầu, lời dẫn truyện của Táo vang trên loa.
- Ngày xưa ở một vương quốc nọ, nơi mà mùa xuân ấm áp luôn bao phủ vạn vật, nơi đó được trị vì bởi nữ hoàng mùa xuân, một người thông minh, nhân hậu và yêu thương dân chúng. Người có một nàng công chúa vô cùng xinh đẹp, phù thuỷ nghe tin nữ hoàng mùa xuân có một đứa con gái xinh đẹp vì ghen tị với nhan sắc của nàng công chúa, nên đã bắt cóc và đem nhốt nàng vào tận rừng sâu. Và phù phép khiến cho vương quốc mùa xuân chìm vào mùa đông giá rét.
Táo vừa dẫn truyện các nhân vật cũng vừa diễn trên sân khấu.
- Ngay lúc nguy khốn đó, có một vị hoàng tử nước láng giềng tình cờ đi ngang qua nghe tin công chúa bị mất tích, với bản tính thiện lương hoàng tử liền ra tay cứu giúp.
Tống Doãn trong bộ đồ hoàng tử vô cùng đẹp trai, xuất hiện trên sân khấu khiến.cho khán giả nữ ngồi dưới tim đập thổn thức.
- Chàng cùng với thanh kiếm của mình tiến vào rừng sâu, nơi đó có một ngôi nhà nhỏ và một cô gái đang quét dọn nhà cửa. - Táo tiếp tục dẫn truyện
- Xin hỏi cô gái, nàng làm gì giữa một nơi núi rừng như thế này. - Kiwi trong vai hoàng tử lịch thiệp hỏi.
Nghe thấy tiếng nói, cô gái ngước lên nhìn chàng hoàng tử.
- Chàng là ai. Chàng từ đâu đến đây. - Linh Châu nói.
- Ta là hoàng tử nước láng giềng tình cờ nghe được tin công chúa của vương quốc mùa xuân bị bắt cóc và nhốt ở khu rừng này.
- Nhưng mà phù thuỷ có thể về bất cứ khi nào. Lúc đó chàng sẽ gặp nguy hiểm.
- Ta không sợ, ta sẽ đưa nàng rời khỏi đây. Công chúa, ta sẽ cứu nàng.
- Công chúa xấu xí ngươi đâu rồi. - Trà xanh trong vai phù thuỷ xuất hiện trên sân khấu.
- Phù thuỷ về rồi, chàng mau đi đi trước khi cô ta phát hiện. - Công chúa hối thúc.
- Làm sao để ta cứu nàng đây.
- Trong đêm chuyển khắc giữa mùa đông và mùa xuân chỉ cần chàng tìm được em, phép thuật của phù thuỷ sẽ không còn nữa. Chàng mau đi đi. Hôm đó em sẽ mặc một chiếc váy màu trắng. Chàng hãy tìm ra em trước nửa đêm là được.
- Lễ hội mùa xuân được tổ chức hằng năm để người dân chào đón một vụ mùa mới và bỏ qua những điều không may mắn trong mùa cũ. Trong đêm hôm đó, người dân trong vương quốc sẽ cùng nhau múa hát và khiêu vũ để đón mùa xuân trở về. - Táo tiếp tục dẫn truyện và trên sân khấu mọi người đã bắt đầu khiêu vũ.
Hoàng tử xuất hiện, chàng đi tìm nàng công chúa giữa những người đang khiêu vũ.
- Chiếc váy trắng, ta tìm được nàng rồi. Công chúa, hãy trở về với ta, ta sẽ giúp nàng.
Hoàng tử nói với người con gái mặc chiếc váy trắng và đeo mặt nạ đang đứng trước mặt mình. Những người đang khiêu vũ cũng lùi vào sau cánh gà. Trên sân khấu, ánh đèn chiếu rọi vào hai người.
- Hoàng tử cuối cùng chàng cũng tìm được ta rồi. Hãy giúp ta, đưa ta ra khỏi đây đi.
- Nàng đừng sợ phù thuỷ, đã có ta bên nàng, ta sẽ bảo vệ và yêu thương nàng. Chỉ xin nàng đừng rời bỏ ta được không.
Hoàng tử cúi xuống lướt nhẹ môi mình lên môi công chúa.
Táo cảm thấy nó hơi sai sai liền xem lại trong kịch bản, rõ ràng trong kịch bản làm gì có câu thoại Kiwi nói và lại càng không có cảnh hoàng tử cúi xuống hôn công chúa.
Trà xanh đứng sững, trong đầu xuất hiện hàng trăm câu hỏi. Bộ trong kịch bản có cảnh này sao, tại sao con bé không biết, tại sao Táo lại không nói, tại sao và tại sao.
- Tiếng chuông vang lên báo hiệu một mùa xuân mới đã về nhưng ở vương quốc vẫn bao phủ bởi cái lạnh giá. - Táo nhanh chóng lấy lại tinh thần, tiếp tục dẫn truyện. - Ngay lúc ấy, nàng công chúa thật sự xuất hiện.
- Hoàng tử ... - Công chúa thật sự xuất hiện lắp bắp nói.
- Haha quả là một tình yêu cao đẹp, nhưng hoàng tử à, ngươi nhầm người rồi. Công chúa thật sự không phải ta.
- Không, đối với ta nàng chính là công chúa. Ta biết nàng không phải là một người xấu, nàng chỉ vì ghen tị nên mới biến vương quốc mùa xuân chìm trong băng giá thôi. Bản tính của nàng không phải như vậy, hãy để mùa xuân tràn ngập khắp vương quốc này đi. Lúc đó đối với mọi người nàng chính là người đẹp nhất. Vẻ đẹp mà mọi người yêu quý xuất phát từ chính tâm hồn của mình không phải vì vẻ bề ngoài đâu.
Trà xanh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác. Bọn khỉ này, thay đổi kịch bản cũng chẳng báo trước cho nó một tiếng, đã thế Trà xanh chứng minh mức độ diễn sâu của mình luôn.
- Ta... ta sai rồi. Công chúa, ta xin lỗi cô. Từ giờ cô được tự do hãy trở về đi. Hai người thật sự là những con người tốt, ta mong hai người có thể sống bên nhau hạnh phúc, ta sẽ ... - Trà xanh nói chưa hết câu. Kiwi đã nói thay.
- Công chúa xứng đáng với một hoàng tử khác tốt hơn ta. Người ta yêu chính là em, phù thuỷ ạ.
Trà xanh lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hận không thể bóp chết tên Tống Doãn đó ngay lúc này. Công chúa là của hoàng tử đúng theo cổ tích vậy mà tên này lại không có suy nghĩ như thế.
- Và thế là mùa xuân lại trở về với vương quốc bởi tình yêu mà chàng hoàng tử giành cho nàng phù thuỷ. Chỉ chúng ta biết giúp đỡ mọi người và đối xử với họ bằng chính tấm lòng mình thì tình yêu sẽ đẹp đẽ hơn và mùa xuân sẽ rực rỡ hơn bao giờ hết. Vở kịch của lớp 9-1 đến đây là kết thúc. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ lớp mình.
Cả sân trường bùng nổ trong tiếng vỗ tay. Đêm văn nghệ tiếp tục diễn ra với vô số tiết mục lý thú khác.
Táo nhìn thấy Kiwi trong cánh gà liền đập cậu bạn một phát.
- Mày làm cái gì thế hả thằng này. Diễn kiểu gì vậy.
- Ừm... xin lỗi. Tao... quên thoại.
- Quên thoại mà nói trôi chảy đến vậy hả. Còn nữa làm gì có cảnh hôn chớ thằng này. Mày muốn chết à.
Thanh Long vội kéo Táo lại. Kiwi liếc qua Trà xanh rồi đi thay trang phục. Không thèm quan tâm Táo.
Sau buổi biểu diễn tối hôm đó, Trà xanh đã cố tình đi về cùng Kiwi.
- Sao mày lại làm vậy. - Trà xanh rụt rè hỏi.
- Chuyện gì. - Kiwi hỏi lại.
- Sao mày lại hôn tao.
- Thì sao, đó cũng đâu phải lần đầu tiên làm gì hoang mang vậy.
- Mày thích Hạ Uyên vậy sao còn hôn tao, lúc diễn kịch cũng vậy, sao mày lại thay đổi kịch bản.
Kiwi đè Trà xanh vào bức tường gần đó.
- Ai nói tao thích Hạ Uyên. Phải làm thế nào mày mới chịu nhận ra tình cảm tao đây.
- Tao... mày buông tay tao ra được không, mày giữ cổ tay tao chặt quá.
- Xin lỗi.
- Kiwi tao... tao ... hôm đó tao chỉ chọc giận mày thôi, tao không có thích Minh Khôi thật đâu. Tao sai rồi, tao xin lỗi. Tao không muốn hai đứa mình giận nhau nữa đâu. Tao không muốn chúng ta im lặng mãi đâu. Tao xin lỗi mà. Kiwi, tao xin lỗi.
Trà xanh oà khóc, ôm lấy Kiwi từ phía sau.
- Ngốc quá.
Kiwi xoay người ôm Trà xanh vào lòng.
- Tao cũng sai, tao xin lỗi. Đừng khóc nữa. Nếu sau này hai đứa có chuyện gì hiểu lầm thì phải giải thích cho nhau hiểu. Được không.
Kiwi hỏi, Trà xanh gật đầu. Hai đứa cũng đã móc ngoéo ngón út và đóng dấu bằng ngón cái.
- Phù thuỷ ngoan thế này, ai lại không yêu. - Kiwi cười, xoa đầu Trà xanh.
Hai đứa cười vui vẻ, cùng nhau đi về nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...