Sau khi Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách ở bên nhau một thời gian dài, có thể cảm nhận được hình như có một sự hối tiếc giữa hai bọn họ… họ chưa từng thực sự trải qua niềm vui của những người yêu nhau.
Ví dụ như đi ăn cùng với nhau trên phố lớn, đi mua sắm, xem phim hay gì đó.
Họ đã từng là mối quan hệ “anh em” với nhau quá lâu, sau đó trực tiếp nhảy lên quan hệ vợ chồng, sau khi kết hôn, Tưởng Vũ Hách thực sự yêu cô, khi anh mua một chiếc xe hơi sang trọng được đặt theo yêu cầu và mua một chiếc du thuyền dưới tên cô còn không thèm chớp mắt.
Nhưng dường như họ chưa từng trải qua những hành động của tình yêu nồng cháy giữa những người yêu nhau.
Nói cách khác, họ đã không làm bất cứ điều gì thực tế trong mối tình này.
Vì điều này, Ôn Dư đã có một lần hành động quyến rũ trước mặt Tưởng Vũ Hách: “Thực sự muốn hẹn hò với anh trai.”
Dĩ nhiên, cô chỉ nói vậy thôi chứ cô chưa từng cố tình ép buộc anh bất cứ điều gì.
Bởi vì cô có thể nhìn ra sự bận rộn của Tưởng Vũ Hách, chưa kể đến anh còn tăng ca vào cuối tuần và một tháng đi công tác mấy lần, bay khắp cả nước.
Cô hiểu tình yêu của anh, cố ý giấu tất cả vào trong lòng, chỉ nói ra một lần.
Nhưng Tưởng Vũ Hách nhớ nó.
Chiều nay, anh đặc biệt hoàn thành công việc trước thời hạn và nhờ thư ký Ninh đặt vé xem phim.
Thật trùng hợp, những bộ phim tiếng quốc ngữ hiện đang được công chiếu, hầu hết tất cả đều do Á Thịnh sản xuất hoặc đầu tư và Tưởng Vũ Hách cũng biết cốt truyện.
Anh không biết Ôn Dư thích xem thể loại phim gì nhưng anh nghĩ nếu hai người họ hẹn hò thì xem phim tình cảm cũng không sai.
Vì vậy, sau khi xem một bộ phim tên là “Chúc người yêu ngủ ngon”, anh đã quyết định đặt hai vé.
Khi thời gian đến, Tưởng Vũ Hách đi đón Ôn Dư sau giờ làm việc. Ôn Dư nghĩ rằng họ sẽ đi thẳng về nhà như thường lệ, nhưng Tưởng Vũ Hách đã lái xe đến rạp chiếu phim nơi anh cầu hôn cô.
Ôn Dư không hiểu: “Đến đây làm gì?”
“Xem phim.”
“…”
Ôn Dư còn tưởng mình nghe lầm: “Chúng ta?”
Tưởng Vũ Hách đỗ xe lại, xoa đầu cô, anh dùng giọng điệu chiều chuộng nói: “Hẹn hò với anh trai.”
“!”
Niềm vui đến quá bất ngờ khiến cho Ôn Dư vui mừng trong lòng, cô xuống xe và nắm tay đi theo Tưởng Vũ Hách:
“Thật à?”
“Vậy chúng ta sẽ xem phim gì?”
Tưởng Vũ Hách: “Chúc người yêu ngủ ngon”
Hay thật.
Ôn Dư sửng sốt đứng tại chỗ.
Tưởng Vũ Hách nhìn cô: “Em làm sao vậy?”
Ôn Dư cười như không cười, chớp chớp mắt: “Anh biết bộ phim này nói về cái gì không?”
“Không phải phim tình cảm sao?”
“…Phải.” Ôn Dư cười cười khó hiểu, sau đó cô dừng lại: “Không có việc gì, đi thôi.”
Tưởng Vũ Hách không quan tâm bộ phim nói gì, tất cả những gì anh quan tâm là xem bộ phim này với Ôn Dư.
Nó giống như một nghi thức, một nghi thức nên được hoàn thành khi họ yêu nhau và anh chỉ muốn bù đắp cho sự tiếc nuối của Ôn Dư.
Bộ phim nói về cái gì? Anh thực sự không quan tâm.
Hai người đến rạp chiếu phim trên tầng bảy.
Không có nhiều người đến xem bộ phim này, nhưng có hơn 20 người, và cứ như vậy, vị trí của mọi người đều vừa phải.
Hầu hết những người đến xem đều là các cặp đôi, ngồi thành cặp với nhau.
Bởi vì tạm thời bị thu mua, vị trí của Ôn Dư và Tưởng Vũ Hách lùi sau xa một chút.
Rạp chiếu phim thiếu ánh sáng, và tất cả họ đều đeo khẩu trang, giữ dáng vẻ khiêm tốn.
Hai người ngồi xuống hàng ghế sau, yên lặng chờ phim bắt đầu.
Một lúc sau, đèn trong rạp chiếu phim đã tắt hoàn toàn, màn hình lớn bắt đầu phát.
Thứ đầu tiên xuất hiện là một hàng chữ tiếng Anh giống như lời giới thiệu, Tưởng Vũ Hách nhìn thoáng qua, đại khái là có ý…
“Đây là một câu chuyện tình yêu mà vô số người sẽ khóc khi xem nó.”
Nghe thấy câu này, Tưởng Vũ Hách nghĩ đến sự do dự của Ôn Dư khi ở bãi đậu xe vừa rồi.
Có phải vì đây là một bộ phim lãng mạn đầy nước mắt?
Với những nghi ngờ như vậy, bộ phim chính bắt đầu từ từ giải thích.
Mới đầu thì không có gì không ổn, nhưng sau khi nhìn gần nửa giờ, vẻ mặt của Tưởng Vũ Hách ngày càng trở nên kỳ lạ.
Nó dường như là một cốt truyện quen thuộc, chỉ thay đổi bằng một ngôn ngữ khác mà thôi.
Phim chiếu được nửa đoạn, khi nam chính không kìm được mà cưỡng hôn nữ chính, khán giả nữ trong rạp hú hét ầm ĩ.
Tưởng Vũ Hách không thể biết liệu tiếng hét của họ là phấn khích hay cảm xúc khác.
Nhưng anh không tự nhiên một cách khó hiểu.
Lúc này, Ôn Dư thích thú xoay người lại, nhẹ nhàng ghé vào lỗ tai anh hỏi: “Anh trai các anh đều thích như vậy hả, không kìm lòng được phải không?”
Tưởng Vũ Hách: “…”
Ai có thể ngờ rằng sau khi nguyên tác Hàn Quốc được chuyển thể thành tiếng quốc ngữ, bộ phim máu chó “Tình yêu màu vàng” liên tiếp xuất hiện ở bản Việt, Nhật và thậm chí đến tận bây giờ nó đã nổi đình nổi đám khắp thế giới khi được chuyển thể thành phim.
Chỉ là chuyển thể không quá cẩu huyết, cũng không có pha bẻ lái quan hệ huyết thống, nam nữ chính trở thành anh em của gia đình tái hôn (1).
Vừa rồi, sự đè nén cảm xúc khiến người anh trai tóc vàng mũi cao không kìm được hôn cô em kế.
Ngay cả lời thoại cũng giống như lời nói ban đầu của Tưởng Vũ Hách: “Chết tiệt, anh không muốn làm anh trai nữa.”
Hơn nữa, cách an bài của đoạn diễn cũng gay gắt hơn, sau khi người anh trai thú nhận, anh ta đã phá vỡ điều cấm kỵ và có quan hệ với cô em kế.
Trong phòng chiếu phim yên tĩnh, lúc này đang diễn ra một cảnh đẹp và gợi tình.
Ôn Dư nhìn mấy giây, đột nhiên quay đầu nhìn sang Tưởng Vũ Hách hỏi: “Anh nói thật đi.”
Tưởng Vũ Hách: “?”
“Khi đó anh cũng muốn như vậy?”
Tưởng Vũ Hách dừng lại, nhìn về phía trước và nói một cách bình tĩnh: “Đừng nói chuyện trong khi xem phim.”
Ôn Dư: “…”
Im lặng mấy phút, Ôn Dư lại nói: “Thừa nhận đi, anh nhất định là nghĩ như vậy.”
“Thì sao.” Lần này Tưởng Vũ Hách rất thẳng thắn trả lời: “Có nghĩ đến nhưng anh chưa có làm.”
Ôn Dư đột nhiên quay đầu lại, dùng ánh mắt khó tin nhìn anh: “Anh thật sự nghĩ như vậy à?”
Em chỉ nói nhảm thôi!
Tưởng Vũ Hách: “…”
Ngay lập tức Ôn Dư làm ra biểu cảm “anh thật đáng sợ, anh là đồ cầm thú” và cả người cô cách xa Tưởng Vũ Hách một chút.
Tưởng Vũ Hách lười phối hợp với cô trong màn biểu diễn, anh không nói gì và đẩy tay vịn giữa hai người họ.
Tiếp đó anh hơi khom lưng, nắm lấy chân Ôn Dư, kéo cô lại.
Hai chân cô cũng được anh đặt lên đùi một cách công khai.
Anh đè chân cô lại, không buông tay ra.
“Em an phận xem phim đi.”
Ôn Dư: “…”
Sau đó, Ôn Dư đã ngồi với tư thế “nửa người ngồi trên ghế, chân gác lên trên người Tưởng Vũ Hách” xem hết nửa sau của bộ phim.
Vậy cũng thôi đi, mấu chốt là Tưởng Vũ Hách bảo cô im lặng, nhưng bản thân anh lại không hề ngồi yên.
Nửa sau bộ phim, anh bắt đầu rung rung chân mình.
Không chút để ý đến, nếu có để ý anh cũng làm vẻ như không có gì.
Lâu lâu ngón trỏ anh gõ nhẹ không đều như đánh đàn.
Thỉnh thoảng, đầu ngón tay nhẹ nhàng đùa nghịch.
Quá đáng nhất là khi cả lòng bàn tay anh bao lấy làn da cô, từ từ xoa từ trên xuống dưới.
Mặt Ôn Dư đỏ bừng, tim đập thình thịch vì bị anh chơi đùa, mấy lần cô muốn rút chân lại đều bị anh đè chặt.
Cô khẽ động một tí cũng không được.
Điều này cũng khiến cho cô rơi vào trạng thái phải xem đến hết bộ phim và cô thực sự chỉ đang "xem" phim mà thôi.
Cô không để ý cốt truyện nói về cái gì, vui buồn của nhân vật chính, cuối cùng có ở bên nhau hay không.
Tất cả ý thức của cô đều bị nhiệt độ ở lòng bàn tay của Tưởng Vũ Hách bao trùm và khống chế.
Cho đến hôm nay, sự nhạy cảm của anh cũng là sự nhạy cảm của cô.
Nhưng cho dù là ở thời điểm nào, khi Ôn Dư nghiêng đầu qua nhìn Tưởng Vũ Hách thì cũng sẽ thấy một bộ dạng lãnh đạm và cấm dục của anh.
Anh giống như đang vuốt ve một con mèo con mà anh nuôi, bình tĩnh, không vội vã.
Một phút trước khi kết thúc bộ phim, cuối cùng Tưởng Vũ Hách cũng trả lại chân cho Ôn Dư như thể anh đã chơi đủ rồi.
Ôn Dư vừa ngồi thẳng dậy, toàn bộ đèn trong phòng chiếu đều sáng lên.
Cô thầm thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thề rằng sẽ không bao giờ đến nơi kín đáo như vậy để xem phim với Tưởng Vũ Hách nữa.
Cả hai đeo khẩu trang và đi theo đám đông một cách khiêm tốn.
Khán giả bên cạnh vẫn đang khóc, vừa phàn nàn vừa khóc…
“Chết tiệt, lẽ ra tôi không nên đến xem. Tôi khóc muốn chết.”
“Tôi biết là như vậy nhưng tôi vẫn không thể chấp nhận được. Tình tiết bộ phim này thực sự là trái ngược với loài người.”
“Đúng vậy, con mẹ nó đạo diễn và biên kịch có bệnh à? Tức chết tôi rồi.”
Sau khi nghe những lời phàn nàn của người khác, Ôn Dư mới biết được cái kết của anh em trong phim là BE.
Ngoài ra, trong một môi trường lớn như vậy, nếu tình yêu giữa hai người là HE, nó có thể sẽ không được chiếu.
Đối với cái kết này, Ôn Dư có chút thương cảm không thể giải thích được.
Cảm xúc này kéo dài cho đến khi hai người lái xe ra khỏi rạp chiếu phim, phát hiện bên ngoài trời đang mưa, càng lúc càng lớn.
Xem một bộ phim buồn vào một ngày mưa, Ôn Dư càng buồn hơn.
Nghĩ đến ngày Valentine năm đó, khi Tưởng Vũ Hách ra lệnh cho cô rời đi trong ba tiếng đồng hồ, cô ngồi một mình buồn bã trong xe.
Ngoài trời lúc đó cũng đang mưa, nhìn thấy cặp đôi chạy trốn mưa trên đường, cô cảm thấy vừa hâm mộ vừa ghen tị.
Đến hôm nay cô vẫn nhớ rõ cảm giác khoảng cách mạnh mẽ đó.
Thật lâu sau, Ôn Dư cảm khái thở dài: “Hôm nay mưa lớn thật.”
Tưởng Vũ Hách lái xe, nhưng không trả lời câu hỏi này. Không nghĩ tới, Ôn Dư lại nói thêm…
“Còn lớn hơn ngày anh đuổi em đi.”
“…”
Tưởng Vũ Hách rất quen thuộc cảm thấy được Ôn Dư lại có một số ý tưởng mới.
Quả nhiên, vài phút sau, cô quay đầu lại…
“Anh, chúng ta xuống xe đi bộ đi.”
Tưởng Vũ Hách: “Bây giờ?”
“Dạ, bây giờ xuống xe đi bộ.”
“…”
Tưởng Vũ Hách cố gắng hết sức để giữ chặt tay lái, anh bình tĩnh hỏi: “Tại sao?”
“Cùng nhau đi dưới mưa, không phải rất lãng mạn à?”
Tưởng Vũ Hách dừng vài giây: “Anh không nghĩ như vậy.”
“…”
Tưởng Vũ Hách thực sự không thể hiểu được trời đang đổ mưa lớn hai con người ăn mặc sang trọng có xe không đi lại muốn đi bộ cho lãng mạn.
Lãng mạn ở chỗ nào?
Từ góc độ IQ mà nói thì là ngây thơ, từ góc độ lợi nhuận mà nói nó không đáng chút nào, làm không tốt sẽ bị cảm, hoàn toàn ngược lại.
Nhưng rõ ràng Ôn Dư không nghĩ như vậy.
Và một câu của cô đã trực tiếp tấn công những lý thuyết đó của Tưởng Vũ Hách…
“Yêu em thì anh xuống xe còn anh không yêu em thì anh cứ ngồi yên đó.”
“…”
Cuối cùng, dưới sự ép buộc và dụ dỗ của Ôn Dư, Tưởng Vũ Hách một người đàn ông không bao giờ có thể để đế giày của mình giẫm lên đất mưa và đây lần đầu tiên trong đời, anh xuống xe.
Anh cầm ô, Ôn Dư hài lòng rúc vào trong lòng anh, hai người chậm rãi đi dọc theo vỉa hè mấy mét.
“Anh, em cảm thấy thật lãng mạn.” Ôn Dư hài lòng nói.
“…”
Tưởng Vũ Hách không nói gì.
Mưa rơi khắp nơi, anh đang cố gắng chấp nhận “sự lãng mạn” này.
Anh vốn tưởng kiểu đi dạo dưới mưa không mục đích này là cực hạn của sự khác người của Ôn Dư, nhưng sau khi đi được một quãng đường, cô lại đưa ra một yêu cầu khó tin hơn.
“Anh cởi áo ra che lên đầu chạy dưới mưa đi, được không?”
“…?”
Tưởng Vũ Hách cau mày, anh muốn nói gì đó nhưng lại không nói ra.
Anh hít một hơi, cố gắng trấn tĩnh và hỏi: “Tại sao chúng ta lại chạy trong mưa?”
Chúng ta có bệnh gì à.
Thế nhưng Ôn Dư lại kéo kéo góc áo của anh, cụp mắt xuống, mang theo vẻ ngượng ngùng: “Người ta muốn bù đắp sự tiếc nuối trong lòng thôi.”
“Tiếc nuối?”
“Đúng rồi, chẳng phải năm đó chúng ta cãi nhau vào ngày Valentine sao, hôm đó trời mưa rất to. Trên đường về, em nhìn thấy một cặp đôi trốn mưa như thế này trên đường, em rất ghen tị với họ lúc đó. Em cảm thấy em nếu có một người bạn trai có thể đi cùng em trong một ngày mưa. Chạy dưới mưa như thế này thật vui và thú vị.”
Anh im lặng thật lâu.
Lúc này Tưởng Vũ Hách mới mở miệng nói: “Cho nên em cũng muốn vui vẻ, muốn kích thích.”
Ôn Dư gật đầu: “Tuổi trẻ còn muốn rầm rộ khi về già rồi có muốn chạy cũng không chạy được.”
Thấy Tưởng Vũ Hách im lặng, cô dụ dỗ “Ừ” mấy lần: “Được không?”
... Để tạo ra một cái gì đó mới mỗi ngày.
Bên tai có tiếng mưa tí tách, Tưởng Vũ Hách nhìn cô một lúc: “Được.”
Nói xong, anh kéo tay Ôn Dư: “Đổi sang chỗ khác đi, ở đây có rất nhiều người.”
Ôn Dư nhìn xung quanh, cũng đúng.
Tuy đây không phải là khu trung tâm nhưng vẫn là trung tâm thành phố, người đi đường qua lại cũng khá nhiều, nếu có người nhận ra thì tiêu đề ngày mai có thể sẽ là những tiêu đề như “Vợ chồng nhà họ Tưởng chạy điên cuồng trên đường”.
Ôn Dư chớp chớp mắt: “Vậy chúng ta đi đâu?”
Tưởng Vũ Hách không trả lời, anh lại đưa cô vào trong xe, khởi động xe lái đi ra ngoài.
Ôn Dư không biết anh định đưa cô đi đâu, nhưng cô vẫn rất mong chờ, trong đầu tưởng tượng sẽ như thế nào trốn dưới áo vest của Tưởng Vũ Hách, cùng anh chạy dưới mưa.
Thật lãng mạn.
Nhất định cô phải chụp một bức ảnh sau đó và giữ nó làm kỷ niệm trong tương lai.
Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Ôn Dư vô thức nhếch lên trời.
Với tưởng tượng này trong đầu, sau hai mươi phút chiếc xe cuối cùng cũng dừng lại.
Ôn Dư ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ.
Một nơi trống trải tối đen như mực và trông rất hoang vắng.
Không có nhà cao tầng, không có người qua lại, chỉ có âm thanh của mưa rơi rót vào tai.
Nó thực sự là một nơi mà cô có thể chạy tùy ý.
Ôn Dư rất vui vẻ, cô tháo dây an toàn chuẩn bị xuống xe.
Nhưng đột nhiên, tiếng khóa cửa vang lên.
Giây tiếp theo, cửa sổ trời toàn cảnh phía trên đầu cũng từ từ mở ra.
Tiếng mưa rơi rõ hơn, như thể cô đang ngồi trên mặt đất, mưa đang rơi xuống ngay trước mắt cô.
Tấm kính mờ mưa phùn và nhanh chóng bị hơi nước làm cho mơ hồ không rõ ràng.
Ôn Dư hơi sửng sốt, nhìn về phía Tưởng Vũ Hách, cô còn chưa kịp nói chuyện, phía dưới chỗ ngồi đã bị bẹp.
Cô nhanh chóng nằm xuống.
?
Chúng ta đã đồng ý chạy trong mưa, anh muốn làm gì!
Ôn Dư không kịp đề phòng, đột nhiên nghe thấy tiếng khóa kim loại quen thuộc mở ra, cô muốn ngẩng người lên nhìn một chút, lại bị Tưởng Vũ Hách một tay giữ lại.
Ngay sau đó, hai tay của cô cũng bị anh kéo đi.
Một loại tiếp xúc bằng da nhanh chóng lan ra cổ tay.
Ôn Dư nhận ra điều gì đó và khi cô muốn vùng vẫy theo bản năng thì đã quá muộn rồi.
Tưởng Vũ Hách trói hai tay cô bằng một chiếc thắt lưng mang theo nhiệt độ cơ thể của anh rồi kịch liệt đẩy chúng lên.
Rồi anh điềm tĩnh cúi xuống nói với cô dưới tiếng mưa:
“Là em muốn kích thích.”
Ôn Dư: “…”
(1) Tức là không phải anh em ruột mà có bố hoặc mẹ kết hôn với nhau và chung sống một nhà.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...