Trà Xanh Phải Có Bản Lĩnh Của Trà Xanh

Bởi vì chỉ một chút nữa thôi là phải xa nhau, cho nên đêm nay, Ôn Dư cùng Tưởng Vũ Hách nán lại bãi đỗ xe chung cư rất lâu.

Rõ ràng chỉ xa cách một tuần, nhưng đối với cặp đôi mới bước vào giai đoạn bùng nổ cảm xúc thì không khác gì đột nhiên phải cắt bỏ một bộ phận của cơ thể.

Quá khó khăn.

Ôn Dư thầm mắng cha đúng là không có trái tim.

Ôn Dư vẫn luôn ở trong xe quấn lấy Tưởng Vũ Hách, vào thời khắc chia ly này, tuy chỉ ở nơi đất khách có mấy ngày ngắn ngủi nhưng cô vẫn làm nũng, ra vẻ có rất nhiều chuyện muốn nói…

“Nếu muốn em.”

“Lúc em không ở đây thì em không cho phép anh đi tìm người khác.”

“Nếu anh mà dám làm Thẩm Minh Gia thứ hai, em cũng ngay lập tức đi tìm một Tưởng Vũ Hách thứ hai làm anh trai.”

Nghe đến đó Tưởng Vũ Hách không khỏi buồn cười: “Một Tưởng Vũ Hách thứ hai cơ á?”

Rồi anh dừng lại một chút: “Em cảm thấy có thể dùng Tưởng Vũ Hách thứ hai để uy hiếp anh à?”

Ôn Dư: “…”

Anh bình thường đã là người đứng trên đỉnh kim tự tháp nhìn xuống mọi người, cô nói như vậy chẳng khác gì đang chọc cười anh.

Ai có thể uy hiếp đến Tưởng Vũ Hách cơ chứ, anh chưa trêu đùa người ta đến chết là còn may.

Ôn Dư giả vờ khó chịu mà hừ một tiếng quay mặt đi, lại nghe thấy người đàn ông bên cạnh nhàn nhạt bổ sung một câu: “Chỉ có em có năng lực này.”

Ôn Dư: “…”

Bỗng dưng, đại não của cô nhảy số một cái, gương mặt đầy vẻ đắc chí, hai mắt sáng như sao: “Câu này có tính là đang thổ lộ với em không?”

Tưởng Vũ Hách: “Thổ lộ gì?”

“Anh chưa bao giờ nói rằng anh thích em.”

“…”

Tưởng Vũ Hách là loại người quá mức lý trí và tỉnh táo, là kẻ theo chủ nghĩa hành động điển hình, khinh thường dùng miệng biểu đạt tình cảm của bản thân. So với việc vội vàng nói những lời âu yếm, anh lại chú tâm đến đời sống sinh hoạt của người mình yêu hơn.

Nếu cô muốn yên phận làm một bình hoa, anh có thể nuôi cô cả đời này.

Nếu cô muốn gây dựng sự nghiệp, làm kinh doanh, anh sẽ đứng ở phía sau trợ giúp cô, khiến cô ngày một trưởng thành.

Chỉ cần là cô muốn, anh sẽ đáp ứng.

Bất kể điều gì.

Như vậy, loại tình cảm của anh đối với Ôn Dư, miêu tả bằng từ “thích” vẫn còn rất nhẹ.

Kỳ thật ngay cả chính Tưởng Vũ Hách cũng không biết tại sao mình lại nảy sinh ra thứ tình cảm sâu nặng với Ôn Dư như thế, ngoại trừ do mưa dầm thấm lâu, anh cảm thấy tình cảm này giống như cách Ôn Dư lý giải ý nghĩa của chiếc nút áo, có một loại cảm giác số mệnh không thể nói được.

Giống như, cô chính là định mệnh của anh.

“Thôi thôi, em biết anh là dạng người không thích nói lời âu yếm mà.” Ôn Dư thấy Tưởng Vũ Hách lâu quá không cất tiếng, cũng không bắt ép anh nữa, phải tự an ủi: “Thật ra thì, mấy câu nói đó rất nông cạn, chẳng hợp với anh tí nào. Nhưng mà anh phải biết phụ nữ thường thích nghe mấy lời kiểu này cho yên tâm.”

Tưởng Vũ Hách nghĩ mãi không ra: “Kiểu như là?”

“Như là gì á?” Nói đến cái này, Ôn Dư cảm thấy đúng là sở trường của cô rồi. Cô ngồi thẳng dậy, bày ra bộ dạng bá đạo tổng tài, nheo nheo mi mắt:

“Tiểu yêu tinh, tôi thật muốn chiếm hữu em.”

“Người phụ nữ kia, em đang không biết mình đang đùa với lửa hay sao?”

"Cô gái, em đã thành công thu hút sự chú ý của tôi.”

“Đáng chết, mình như thế nào lại yêu người phụ nữ kia!”

“Cô gái, ngồi trên đùi anh, tự mình động.”

Tưởng Vũ Hách: “?”

Nghe được câu cuối cùng, anh nhíu nhíu mày nhìn về phía Ôn Dư, liếc mắt ý tứ sâu xa tìm tòi nghiên cứu.

Những lời cợt nhả Ôn Dư vừa nói, đều là do Vưu Hân dạy hư thành thói, nhất thời lanh mồm lanh miệng nói không kịp phanh. Cô xấu hổ vén tóc: “Không phải anh muốn em nêu ví dụ à, đây là những câu nói điển hình của các vị tổng tài bá đạo đó. Còn phông nền của câu “tự mình động” bậy bạ là do anh nghĩ ra, còn ý nghĩa thật sự thì nó khác hoàn toàn.”

Im lặng vài giây.

Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng: “Đã tiếp thu.”

Ôn Dư chớp chớp mắt, chờ mong nhìn anh: “Vậy anh nói một câu em xem?”

Tưởng Vũ Hách ấn nút, khiến cửa xe bên cạnh Ôn Dư bật ra. Rồi anh nhàn nhạt nhìn cô: “Người phụ nữ kia, xuống xe, tự đi một mình đi.”

?

Ôn Dư: “…”

Tiểu thư họ Ôn nào đó hùng hùng hổ hổ đi xuống dưới xe.

Ngày hôm sau buổi sáng 9 giờ, ở sân bay quốc tế Kinh Thị, Ôn Dư cùng Ôn Thanh Hữu và Ôn Dịch An xuất phát đi Mỹ.


Ôn Dư vốn dĩ cho rằng Tưởng Vũ Hách sẽ không tới đây, dù sao tối qua hai người vừa gặp, huống hồ còn có anh trai và cha cô ở đây.

Nhưng Tưởng Vũ Hách vẫn tới.

Anh đến lúc Ôn Dịch An đi toilet, chỉ có hai anh em cô đứng đó.

Người qua lại xung quanh không nhiều, Ôn Dư trong lòng vui vẻ, mang khẩu trang cùng mũ nhanh chóng bổ nhào vào lòng Tưởng Vũ Hách: “Không phải em bảo anh đừng tới sao?”

Tưởng Vũ Hách dễ dàng đỡ được cô, tuy rằng sắc mặt vẫn lãnh đạm như cũ, nhưng đáy mắt lại chứa đầy sủng nịnh:

Anh nói: “Thích thì tới.”

Ở nơi công cộng đông người qua lại, Ôn Dư cứ ôm Tưởng Vũ Hách như vậy, luôn miệng nói với anh: “Huhu, anh mà đến đây là em luyến tiếc anh chết mất.”

Tưởng Vũ Hách: “…”

Bên kia là cảnh tượng đôi uyên ương yêu đương nhiệt tình như lửa cháy, bên này Ôn Thanh Hữu lại đơn độc lạnh lẽo đứng một xó, nhìn cảnh tượng kia mà không biết làm gì ngoài cạn lời.

“Ngài Tưởng tới tiễn Dư Dư nhà chúng tôi à?”

Tưởng Vũ Hách cả người mặc đồ đen, sắc mặt thanh lãnh, ngữ khí ngoài dự đoán mà hiền hòa: “Tới tiễn Dư Dư đi, cũng sẵn tiện tiễn cậu luôn.”

Ôn Thanh Hữu cười: “Ngài Tưởng nể mặt tôi quá, thật cảm ơn.”

“Không cần.”

Đứng đã lâu, Tưởng Vũ Hách mới bình tĩnh nói thêm: “Chị ấy có chút việc không đến được. Nhờ tôi chuyển lời, chúc thượng lộ bình an.”

Trong mắt Ôn Thanh Hữu hiện lên một giây xao động, rồi lại giấu chúng cùng với đoàn người tấp nập qua lại xung quanh: “Giúp tôi cảm ơn cô ấy, chúc cô ấy thuận lợi.”

Trơ mắt nhìn đôi tình nhân BE, Ôn Dư tâm tình có chút phức tạp.

Đang nói, Ôn Dịch An từ toilet đi ra.

Vừa thấy Tưởng Vũ Hách đến, ông như thể gặp phải đại dịch, còn tưởng anh tới cướp Ôn Dư đi, cả người hiện lên vẻ cảnh giác, lập tức xông tới: “Sao cậu lại ở đây?”

Tưởng Vũ Hách gật đầu: “Cháu đến tiễn Dư Dư đi, chú không cần khẩn trương như vậy.”

Ôn Dịch An: “…”

Trông tôi có giống đang khẩn trương lắm à!

“Vậy chúc ba người lên đường bình an.” Tưởng Vũ Hách cũng không còn gì nữa, nói xong liền xoay người đi.

Ôn Dư còn định chạy theo, lại bị Ôn Dịch An giữ chặt: “Cách thằng nhóc này xa xa một chút.”

Ôn Dư cạn lời: “Thế thì bố mang con đi Mỹ làm gì chứ, tống con vào cái am, để con làm ni cô còn tốt hơn.”

Nói xong cô kéo Ôn Thanh Hữu đi về phía trước.

Ôn Dịch An không nói lại được con gái mình, đành đi theo, xong quay đầu lại, đánh giá bóng lưng Tưởng Vũ Hách…

Tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng trên người lại có vẻ thong dong, mang trên mình khí thế uy hiếp đến mức làm người ta không dám xâm phạm.

Lần đầu tiên ông nhìn thấy anh là khi ở quán rượu, đã cảm thấy chàng trai này tương lai đầy hứa hẹn, gia thế cường đại, ngoại hình cực kỳ tuấn tú.

Nhưng khi đó Ôn Dịch An vô tình nhìn thấy, “thưởng thức” anh, cảm thấy người thanh niên này có khả năng làm nên nghiệp lớn.

Hiện tại tình hình biến chuyển, bỗng dưng thành ông đang “chấm” con rể tương lai của mình, hai tình huống này hoàn toàn khác nhau.

Nếu so với Chu Việt thư sinh nho nhã, lại thấy đối lập rõ rệt… Tưởng Vũ Hách khí chất quá mạnh mẽ, cả người đều tản ra thứ mùi hương cực kỳ lạnh lùng cấm dục.

Một người đàn ông như vậy, chuyện hợp tác làm ăn thì thích hợp, còn yêu đương?

Sợ rằng con gái rượu của mình chỉ có thể bị đánh mã vạch thôi.

Nhìn những dấu ấn trên đôi chân ngày hôm ấy, thật hung ác…

Ôn Dịch An vừa nghĩ miên man, vừa thở dài, liên tục lắc đầu.

Sau mười mấy tiếng đồng hồ trên không trôi qua, máy bay thuận lợi đáp xuống sân bay quốc tế Kennedy.

Ôn Thanh Hữu không báo trước với mẹ việc Ôn Dư và Ôn Dịch An tới, nên trên đường đi Ôn Dư vẫn luôn lo sợ bất an, không biết phản ứng của mẹ cô sẽ như thế nào. Là bối rối, là im lặng, hay là xúc động đến không nói nên lời?

Nhoáng cái mười mấy năm qua đã đi, cảnh còn người mất, thời gian có thể làm nhạt nhòa đi và thay đổi hết thảy, ký ức về mẹ của Ôn Dư là khi bà cầm tay con trai rời khỏi nhà, hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với họ.

Ôn Dư chỉ sợ, có một số loại tình cảm, gặp nhau không bằng hoài niệm.

Nửa giờ sau, xe dừng trước cửa nhà Ôn Thanh Hữu tại Mỹ.

Vì để mẹ bọn họ có được điều kiện điều dưỡng cơ thể tốt nhất, Ôn Thanh Hữu không mua nhà ở giữa trung tâm Manhattan phồn hoa, lắm thứ phù phiếm ồn ào, mà mua một căn biệt thự ở vùng ngoại ô yên tĩnh.

Xuống xe, Ôn Thanh Hữu đi ở phía trước nhẹ nhàng gõ cửa: “Mẹ, con về rồi.”

Bên trong mau chóng truyền ra một tiếng nói rất dịu dàng: “Vào đi con.”

Trái tim Ôn Dư lo lắng đến mức nhảy bang bang, nhiều lần diễn lại những điều cần nói, cách mỉm cười thật tươi sau khi cửa mở.

Nhưng khi cửa mở ra cô mới nhận ra một sự thật, đó là bao nhiêu công sức chuẩn bị đều trở nên vô dụng.

Trong một giây, đầu óc trở nên trống rỗng.


Tay Tống Tri Tân đeo găng tay rất dày, giống như đang sấy khô, vừa nhìn Ôn Thanh Hữu vừa cười, nhưng vừa muốn mở miệng nói chuyện liền thấy phía sau Ôn Thanh Hữu có hai người đang đứng.

Biểu tình trên mặt bà đông cứng lại.

Mỉm cười nhẹ nhàng cũng từ từ biến thành kinh ngạc.

Môi bà run rẩy, giống như sợ là chính mình gặp ảo giác, nhìn đi nhìn lại mấy lần, thậm chí còn đẩy Ôn Thanh Hữu sang một bên.

Bà nhìn chằm chằm vào Ôn Dư.

Thật lâu thật lâu, ánh lệ nhòa nơi đáy mắt trực trào ra đến nơi, nhưng những lời trong cổ họng đều ứ đọng lại một chỗ.

Thậm chí một tiếng “Ôn Dư” cũng không cất thành lời.

Đến giờ phút này Ôn Dư mới hiểu được, hoá ra có một số người, có một số việc, bất luận là thời gian trôi lâu đến mấy, xa cách đến mấy, cũng không thể biến họ thành những kẻ xa lạ.

Cô đứng ở chỗ này, nhìn Tống Tri Tân, những tình cảm chất chứa trong lòng bỗng có dịp bùng phát.

“Mẹ.” Cô dễ dàng gọi lên cái danh xưng này: “Là con.”

Ôn Dư đột nhiên đến làm Tống Tri Tân kinh hỉ vô cùng, những ngày tháng sinh hoạt nhàm chán bây giờ lại có thêm nhiều hơn mấy phần màu sắc và sự mong chờ. Mười mấy năm nay, bà không được gặp lại con gái, lúc gian nan nhất là mỗi ngày nghĩ đến con gái đều thấy dài như một năm, sau khi vượt qua được quãng thời gian ấy lại không có dũng khí trở về.

“Mẹ đứng ở cửa Lục Trung nhìn con và bạn học đi với nhau, trưởng thành, xinh đẹp, nhưng mẹ không dám lại gần.” Tống Tri Tân lục lại những ký ức ngày mình về nước kể lại: “Ngày đó mẹ từ xa đi theo con, nhìn con ăn cơm với bạn học, nói chuyện phiếm, chụp ảnh… Cuối cùng về nhà một mình.”

“Ngày đó mẹ ngồi thật lâu ở ngoài cửa, nhìn con đến nửa đêm vẫn không tắt đèn, đợi khi bố về mới tắt, liền nghĩ, có phải con sợ hãi việc ở nhà một mình hay không?”

“Nếu lúc trước mẹ mang con theo, có phải lúc đó con sẽ không sợ cô đơn như vậy không?”

“Mẹ nghĩ con sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt mẹ lần nữa.”

Càng yêu thương sâu nặng, đứng trước mặt sẽ càng trở nên yếu đuối quỵ lụy, thậm chí còn không dám nói chuyện trực tiếp.

Ôn Dịch An cũng nói cho Ôn Dư: “Con đừng trách mẹ con. Cũng vì mẹ con muốn tốt cho con, định cư ở nước ngoài rất khổ, nếu để con lại ở Trung Quốc với bố, ít ra sẽ không phải lo chuyện cơm ăn áo mặc.”

Điều này, thời điểm Ôn Thanh Hữu về nước đã nói với Ôn Dư, kỳ thực, duyên số mẹ con của hai người thật sự quá gian nan.

Không phải ai cũng hiểu được nỗi khổ này sau một lần nghe kể, mà phải chính mình trải nghiệm cảm giác đau đớn đó, chính mình đứng thử trong vũng lầy của những lựa chọn khó khăn đến bất tận.

Ôn Dư hiểu điều này, cô không trách móc oán giận gì cả.

Bởi vì cô phải đến nước Mỹ xa lạ này mới biết, cho dù tách ra thật xa, thật lâu, nhưng trên đời này, luôn có một người ngày đêm đau đáu nghĩ về cô bằng thứ tình cảm dịu dàng nhất.

Đêm thứ nhất, Ôn Dư và Tống Tri Tân ngủ chung một giường, nhỏ giọng nói rất nhiều chuyện.

Tống Tri Tân cho Ôn Dư xem di động của mình, tất cả đều là ảnh chụp của Ôn Dư, từ nhỏ đến lớn, từ lúc có thể thân thiết ôm hôn, đến khi chỉ có thể đứng xa xa trông ngóng.

Bà và Ôn Dư đều giống nhau, đều chờ mong một lần trùng phùng thật xúc động, nhưng khi thực sự gặp lại thì thấy sợ hãi.

Hai mẹ con nói chuyện với nhau rất vui vẻ, thấu hiểu lẫn nhau, bỏ qua chuyện quá khứ.

Ban đêm, nằm ở trên giường, Tống Tri Tân hỏi Ôn Dư:

“Mẹ nghe anh con nói, con có bạn trai? Có phải là người tốt không con?”

Nghĩ đến Tưởng Vũ Hách, từ tận đáy lòng Ôn Dư tràn đầy cảm giác ngọt ngào không kiềm chế được.

Cô cười nói: “Tốt lắm ạ, anh ấy cực kỳ tốt luôn.”

“Cho mẹ nhìn xem là người như thế nào?”

Ôn Dư mím môi, bọn họ ở New York đang là buổi đêm, nhưng Trung Quốc đã là buổi sáng rồi, chắc là Tưởng Vũ Hách đã dậy rồi.

“Để con gọi video cho anh ấy, nhưng mẹ ở bên cạnh đừng làm gì cả, cũng đừng nói gì nhé.”

“Được.”

Ôn Dư cứ như vậy gọi video cho Tưởng Vũ Hách.

Tiếng chuông chờ ngân lên một hồi lâu, bên kia mới bắt máy.

Màn ảnh hiện ra một người đàn ông vừa mới rời giường, đang thay quần áo, bên cạnh đặt sẵn áo sơ mi, nhẹ giọng hỏi: “Chưa ngủ à?”

Ôn Dư lặng lẽ đem điện thoại tới gần tầm nhìn của Tống Tri Tân một chút, ra vẻ tùy ý nói: “Sắp ngủ rồi nên em muốn nhìn anh một chút.”

Kỳ thật là… Mẹ cô muốn thấy anh.

Tưởng Vũ Hách đáp: "Muốn nhìn chỗ nào.”

Ôn Dư:?

Cô còn không kịp tư duy xem Tưởng Vũ Hách có ý tứ gì, người đàn ông bên kia bình thản thắt cà vạt, mắt liếc vào màn ảnh, thanh âm cất ra tràn đầy ái muội.

“Có nơi nào trên người anh mà em chưa thấy à?”

Ôn Dư: “…”


!

Ôn Dư mặt đỏ bừng, tay chân luống cuống kết thúc cuộc gọi điện: “Thấy thấy cái đầu nhà anh! Gặp sau!”

Một bên Tống Tri Tân lại cười, dịu dàng nói: “Sao lại tắt rồi.”

Ôn Dư xấu hổ đến da đầu tê dại, cực lực giải thích: “Mẹ, không phải như mẹ tưởng tượng đâu, anh ấy đùa đấy!”

Tống Tri Tân xoa đầu tóc Ôn Dư: “Thế này có gì phải ngượng ngùng, người trẻ tuổi yêu đương không phải đều như vậy sao.”

Ôn Dư sửng sốt, nhìn bà: “Mẹ không thấy… xấu hổ ạ?”

Tống Tri Tân khóe mắt cong lên thành hình cánh cung: “Con gái được yêu thương là điều rất tốt mà, có gì phải xấu hổ đâu. Mẹ vừa xem ảnh cũng thấy thằng nhóc kia không tồi, so với anh trai con còn đẹp hơn, xấu hổ gì chứ?”

Ôn Dư suýt chết vì xấu hổ với Tống Tri Tân nay mới được minh oan, rốt cuộc cô cũng được chứng minh trong sạch rồi, đúng là “khai sáng” cho mẹ mình thành công là một thành tựu hết sức lớn lao hạnh phúc.

Nửa đêm còn lại, Ôn Dư tự kể lại chuyện của bản thân với Tưởng Vũ Hách cho mẹ, Tống Tri Tân nghe xong thật lâu sau cảm khái nói:

“Mẹ thật muốn nói lời cảm ơn thằng nhóc đó, vì lâu nay đã luôn yêu thương chăm sóc con.”

Ôn Dư: “Lần sau con sẽ sắp xếp cho mẹ và anh ấy gặp nhau.”

Tống Tri Tân cười: “Không bằng hai con tổ chức hôn lễ rồi mời mẹ về nước dự?”

Ôn Dư hơi giật mình, ngay sau đó ngượng ngùng vùi đầu vào trong chăn: “Mẹ nói gì cơ, anh ấy còn chưa nói muốn cưới con.”

“Thế nếu cậu ta ngỏ lời với con, con chẳng phải sẽ đồng ý à.”

“Con á?” Ôn Dư từ trong chăn ló đầu ra, không biết suy nghĩ cái gì, mặt đỏ môi cười: “Còn phải xem biểu hiện của anh ấy thế nào.”

“Thế con muốn cậu ta biểu hiện thế nào?”

“Ít nhất thì phải cầu hôn một cách lãng mạn? Mẹ còn không biết, tên đàn ông đó tính tình lạnh nhạt, đến từ thích con còn chưa nói bao giờ.”

“Thật hả?”

“Thật sự, còn có, anh ấy…”



Đêm trăng dễ chịu mát mẻ, phòng ngủ truyền đến tiếng nói cười nhẹ nhàng vui vẻ, ánh đèn thi thoảng lại rung rinh trước gió.

Hai ngày sau, Ôn Dư sống theo giờ của nước Mỹ, ban ngày cùng Tống Tri Tân đi ra ngoài tản bộ, mua sắm, buổi tối ở nhà được bà dạy nấu ăn. Những ngày đến rồi đi thế này quả thật rất nhẹ nhàng thoải mái.

Hôm nay là tới buổi lễ mừng thọ 70 tuổi của Phó Văn Thanh, đúng buổi tối vào mười một giờ, Ôn Dư tranh thủ chút thời gian trước khi ngủ, gọi điện cho Tưởng Vũ Hách.

“Nhà anh có phải đang náo nhiệt lắm không?”

Tưởng Vũ Hách lúc đó mới từ thư phòng đi tới cầu thang xuống dưới tầng, Phó Văn Thanh năm nay thọ 70 tuổi, tuy rằng tổ chức không quá phô trương, nhưng có mời cả những đầu bếp khách sạn tới làm yến tiệc, vẫn tính là cực kỳ long trọng.

Khách khứa đến rất nhiều, đều là bạn bè có mối quan hệ thân thiết nhiều năm với nhà họ Tưởng.

Náo nhiệt thì náo nhiệt, nhưng chỉ là náo nhiệt thôi, thiếu đi người muốn gặp,

đối với Tưởng Vũ Hách chẳng khác gì ngày thường.

Tưởng Vũ Hách đáp lời Ôn Dư: “Sao còn chưa ngủ?”

Ôn Dư nói: "Đưa điện thoại đến cho bà đi, em chúc thọ bà một câu rồi sẽ ngủ.”

“…”

Tưởng Vũ Hách từ trên lầu đi xuống, hôm nay xem như là tiệc tại nhà, khách khứa đều là quen biết, anh đã đón tiếp xã giao xong, giờ đi xuyên qua họ tới kế bên Phó Văn Thanh, đưa điện thoại cho bà: “Ngư Ngư muốn nói chuyện với bà.”

Phó Văn Thanh nhận lấy điện thoại rồi cười, không quên nói với người bên cạnh: “Con bé này coi như một nửa là cháu bà rồi, đi công tác rồi nhưng vẫn cố gắng gọi đúng giờ, ngoan quá đi. Ơi, Ngư Ngư à!”

Ôn Dư ở trong điện thoại không biết nói gì, cố gắng chúc mừng Phó Văn Thanh, làm cho bà ấy vui vẻ cười lớn một trận. Tưởng Vũ Hách vẫn ở bên người bà nội, tay cầm điện thoại giơ lên ngang tầm tai bà.

Bỗng nhiên, một mùi hương bay qua mũi anh.

Nhưng chỉ trong chốc lát lại biến mất.

Hình như là khi gió vô tình quét qua nơi này, mang đến rồi lại mang đi quá nhanh.

Tưởng Vũ Hách giật mình, giống như bị đụng vào dây thần kinh, theo bản năng mà quay lưng ra bên ngoài.

Nhưng mà trước mặt rõ ràng chỉ có đám người đông đúc, chẳng có gì đặc biệt.

Nhưng cái hương vị kia, làm cho Tưởng Vũ Hách dứt khỏi cơn mơ màng trong nháy mắt.

Là mùi hoa hồng pha lẫn mộc hương.

Đã từng quanh quẩn mãi trong đáy lòng anh, với dư âm đầy mê luyến gợi tình.

Mông lung như hơi thuốc phiện, nhìn không thấy, sờ không tới, nhưng đem lại cho người ta cảm giác quấn quýt đến nghiện ngập.

Tại sao bây giờ lại xuất hiện?

“Vũ Hách?”

“Vũ Hách?”

Phó Văn Thanh hô vài câu, Tưởng Vũ Hách mới lấy lại tinh thần: “Sao thế ạ?”

Phó Văn Thanh đưa điện thoại cho anh: “Tiểu Ngư tìm con.”

Tưởng Vũ Hách định thần lại, nhận lấy điện thoại: “Ơi.”

Ôn Dư ở đầu kia cố ý hờn dỗi: “Anh làm gì mà em gọi cả nửa ngày mới trả lời.”

“Không có gì mà.” Nghe thấy tiếng nói của Ôn Dư, mấy suy nghĩ vừa rồi đều bị chuyển hướng sang nơi khác hết.

Ngày hôm nay, mùi hương đặc biệt kia vẫn khiến anh chú ý, nhưng lại không còn mãnh liệt như cũ nữa.

Không làm lồng ngực nổi sóng được.


Hiện giờ, người có thể làm cho cảm xúc anh phập phồng, chính là người con gái đang ở bên kia điện thoại.

Tưởng Vũ Hách nhìn đồng hồ, khẽ nhắc Ôn Dư: “Sắp mười một giờ đêm rồi, còn không ngủ?”

“Anh hôn em đi rồi em mới ngủ.”

“…” Tưởng Vũ Hách hạ giọng: “Bên cạnh anh nhiều người lắm.”

Ôn Dư không nghe theo: “Ra chỗ nào vắng vắng một tí đi.”

“…”

Bất đắc dĩ, Tưởng Vũ Hách len qua đám khách khứa trong phòng, đi tới cửa, tìm một chỗ yên tĩnh ở vườn hoa, rồi nhẹ hôn gió Ôn Dư một cái.

“Đi ngủ được chưa?”

Ôn Dư ở đầu kia điện thoại cười không dừng được: “Anh trai ngọt quá.”

Tưởng Vũ Hách hiếm khi bị ảnh hưởng theo, cong môi cười: “Siêu ngọt ngào.”

Ôn Dư suy nghĩ vài giây: “Nếu mà anh đang trước mặt em bây giờ, em sẽ lao vào cắn cái cục siêu ngọt này vài cái.”

Tưởng Vũ Hách: “…”

Đang nói, cửa đột nhiên bị mở ra, dì Mười Hai nói với anh: “Lên đi cháu, bà đang có chuyện muốn nói.”

“Dạ.”

Ôn Dư cũng nghe thấy tiếng dì Mười Hai, nói với Tưởng Vũ Hách: “Anh cứ lên đi, em cúp máy đây.”

Tưởng Vũ Hách ừ một tiếng, tắt điện thoại, theo dì lên nhà: “Đi thôi.”

“Vâng!”

Tưởng Vũ Hách đi ở phía trước, dì Mười Hai cung kính đi phía sau anh, trong nháy mắt, anh cảm nhận được có điều gì không đúng cho lắm.

Anh bước chậm dần, rồi dừng lại, quay người nhìn dì.

?

Dì Mười Hai bị anh nhìn phát ngại, tưởng là do bản thân mặc đồ không đứng đắn, giải thích: “Thiếu gia đừng nhìn chằm chằm nữa, đây là tiểu Ngư trang điểm cho tôi.”

Tưởng Vũ Hách không thèm nghe, lại chậm rãi đến gần.

Cứ vậy bước đến, cho tới khi ngửi thấy mùi hương trên người dì ấy.

Tưởng Vũ Hách không thể tin, rồi lại không thể không thừa nhận, mùi hương thật sự từ trên người dì ấy tỏa ra.

Anh ngẩn ngơ nhìn người quản gia đã cùng mình sinh sống mười mấy năm trước mắt, cứ như vậy vài giây, rồi nghĩ đến một khả năng hết sức hoang đường… Chẳng lẽ lại là dì ấy?

Không, không có khả năng.

Tuyệt đối không thể.

Tưởng Vũ Hách mau chóng tỉnh táo lại, hỏi: “Hôm nay dì dùng nước hoa à?”

Dì Mười Hai lại ngượng ngùng: “Đúng vậy.”

“Dì tự mua à?”

“Đương, đương nhiên không phải.” Gương mặt già cỗi của dì Mười Hai đỏ ửng lên: “Là tiểu Ngư tặng tôi, lúc đấy tôi còn hỏi cậu có muốn lấy không, cậu bảo không cần.”

“…”

Khựng lại hồi lâu, ý thức của Tưởng Vũ Hách như đang được chứng kiến cảnh vén màn bí mật, anh chậm rãi, không tin được hỏi lại:

“Dì nói, là ai tặng nước hoa cho dì cơ?”

Dì Mười hai lặp lại lần nữa: “Ngư Ngư tặng tôi.”

“…”

Thế giới của Tưởng Vũ Hách chỉ còn đọng lại một hình ảnh duy nhất trong nháy mắt.

Hình ảnh yên tĩnh, đám người ngừng nói chuyện với nhau, thanh âm đều trở nên xa xôi.

Anh ngẩn ngơ đứng một chỗ, tâm trí dường như lạc vào màn đêm đen tối, bối rối không có lối thoát, lúc tỉnh lại mới thấy trước mắt mình là cảnh tượng ngày xưa.

Người anh thích khi ấy, chính là người Giang Thành.

Tưởng Vũ Hách định nói gì đó nhưng lại thôi, quay người đi lên tầng hai.

Anh muốn chứng minh với bản thân mấy lần rằng điều này là không thể xảy ra, thế nhưng mùi hương quen thuộc lại lần nữa bay đến, Tưởng Vũ Hách tình nguyện tin tưởng, đây là trời cao đã ra tín hiệu với anh.

Anh vào thư phòng, mở máy tính lên, tìm vào video ngày trước Lưu Đào từng gửi cho mình, là cảnh sự kiện âm nhạc ở Giang Thành.

Nhanh chóng ấn vào nút “Play”.

Cảnh tượng đêm đó đẹp đến hoàn hảo, Giang Thành như đang tỏa ra một làn hơi nóng bỏng quyến rũ, bóng đêm lấp lánh cùng cụng ly, mê hoặc động lòng người.

Rất nhanh Tưởng Vũ Hách thấy được chính mình đang lạc lối trong những ánh đèn flash nhấp nháy, thấy được Lê Mạn, thấy được Trần Đạo, được rất nhiều gương mặt rất quen thuộc.

Không biết qua bao lâu.

Thật ra cũng không có lâu lắm.

Chỉ vài phút mà thôi.

Nhưng Tưởng Vũ Hách lại cảm thấy, mấy phút ấy dài đằng đẵng bằng thời gian anh đi qua một đoạn đường.

Trong video, người con gái mặc một chiếc váy nhung tơ màu đen tuyền, tay cầm chén rượu, mái tóc dài xoăn đổ một bên, phong tình vạn chủng mỉm cười đến gần anh.

Đêm đó gió thật an tĩnh, cảnh tượng dịu dàng hài hòa.

Chỉ có cô ấy đẹp đến kinh tâm động phách, bản thân như một ánh đèn, nổi bật lên hẳn trong màn đêm đen kịt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui