Trà Xanh Có Vị Ngọt
Vũ Âm nhìn qua cô gái ngồi bên ghế phụ rồi thở dài.
Đâu phải ai cũng may mắn như cô chứ.
“Ba mẹ cô không phản đối chuyện đi làm xa à?” Cô có chút tò mò.
Bình thường nếu ở trên núi đa phần đều làm nông nghiệp, con cái lớn sẽ gửi xuống thành phố học tập rồi thuê trọ tại đó luôn.
Không lẽ nhà cô ấy nghèo đến nổi tiền trọ cũng không có.
Bộ Lâm Thịnh Dung ngược lại rất ung dung đáp.
“Bọn họ đều mất cả rồi.”
Bộ Lâm gia ngày đêm tranh đoạt đến người sống ta chết.
Ba mẹ cô sớm đã không còn trên đời này nữa rồi.
Cô còn giữ được cái mạng đến hiện tại cũng nhờ phước đức bản thân.
Vũ Âm: “Xin lỗi.”
Cô hình như hỏi cái không nên hỏi rồi.
“Không có gì.
A Âm, cô dừng lại ở căn nhà phía trước là được rồi.” Bộ Lâm Thịnh Dung đưa tay chỉ phía trước có căn nhà liền nói.
Vũ Âm nhìn phía trước theo hướng tay Bộ Lâm Thịnh Dung chỉ.
Cô không ngờ trên núi này lại có nhiều nhà như vậy.
Đặc biệt cái căn to ở trên đỉnh kia không khác gì biệt phủ hoàng gia.
Có lẽ là chủ của ngọn núi này.
Cô lại nhìn sang căn nhà nhỏ bên cạnh.
Căn nhà không có gì đặc biệt, bên trong phát ra ánh sáng nhỏ.
Vũ Âm hướng mắt về căn nhà nhỏ kia liền hỏi: “Cái căn nhà nhỏ kia à?”
Bộ Lâm Thịnh Dung đứng hình mất hai giây.
Cô rõ ràng chỉ tay vào căn biệt thự siêu to kia mà.
Con mắt Vũ Âm bị gì mà nghĩ cô ở cái chuồng chó đó vậy.
Nhưng nhìn ánh mât của Vũ Âm cô chỉ có thể nuốt hết mấy lời đó vào trong lòng rồi gật đầu.
Vũ Âm lái xe đậu trước căn nhà nhỏ.
Cô nhìn căn nhà rồi nhìn Bộ Lâm Thịnh Dung xuống xe rồi cà nhắc đi vào liền thở dài.
Hiện tại hình tượng Bộ Lâm Thịnh Dung trong mắt Vũ Âm chính là một cô nàng alpha có vẻ ngoài yếu đuối, bên trong vô cùng mỏng manh, bản thân thì mồ côi cha mẹ, tứ cố vô thân không nơi nương tựa lại nghèo đến nổi không có đủ tiền thuê nhà phải ở tạm cái nhà ma trên núi.
Đáng thương, chính là vô cùng đáng thương.
Bộ Lâm Thịnh Dung vừa mở cửa căn nhà nhỏ ra đã thấy hai con mèo của mình nằm ngủ trên sàn liền trừng mắt.
“Ngủ, cả ngày chỉ biết ngủ.
Tao không có nhu cầu nuôi heo.”
Hai con mèo nghe thấy giọng Bộ Lâm Thịnh Dung liền tỉnh lại.
Hai đứa ngồi dậy đưa ánh mắt long lanh nhìn chủ của mình như muốn biện hộ bản thân vô cùng oan ức.
Sau đó liền đồng thanh kêu lên để bày tỏ sự oan ức của mình.
“Gruuuuu.”
Bộ Lâm Thịnh Dung liền đưa ngón tay giữa lên với tụi nó.
Hai con mèo nhà cô biết tại sao không kêu meo meo không.
Tại tụi nó là một con bạch hổ và một con báo đen đó.
Tụi nó mà kêu meo meo cô mới sợ.
Lúc này hai vị hộ pháp Thập Tam và Tứ Gia cũng đi vào.
Chủ thượng ngồi xe cô gái khác làm bọn họ chỉ có thể âm thầm chạy phía sau.
Đặc biệt khi lên núi là địa bản của bọn họ mà bọn họ đến cả mở đèn pha cũng không dám nên mới về chậm như vậy.
“Mở đèn trong núi đi.” Bộ Lâm Thịnh Dung vuốt ve đầu bạch hổ rồi ra lệnh cho hai người phía sau.
Lúc nãy đưa cô về cô cảm thấy Vũ Âm hình như rất sợ.
“Sau này tối không được tắt đèn nữa.” Cô lại nói tiếp.
Thập Tam nghe xong liền đi làm nhiệm vụ.
Chỉ còn Tứ Gia vẫn đứng ở đó đợi lệnh.
“Tứ Gia, gọi bác sĩ Tần đến đây cho tôi.” Bộ Lâm Thịnh Dung suy nghĩ một hồi liền ra lệnh cho Tứ Gia.
Thật bực mình.
Từ khi trở về từ quán bar hình ảnh của Vũ Âm luôn ở trong tâm trí cô.
Cô có làm cách nào cũng không xoá đi được.
Nhìn chỗ nào cũng là cô ấy.
Cô hình như lại phát bệnh lại rồi.
Bệnh điên có thể có giai đoạn như vầy hay sao.
Nếu có chắc ở giai đoạn hết thuốc chữa rồi.
Cô cần phải gặp bác sĩ tâm lý gấp mới được.
Tự dưng quan tâm đến một cô gái như vậy làm gì.
Trước kia cô đâu có như vậy.
Tứ Gia thấy chủ thượng của mình đã khuya còn muốn gặp bác sĩ tâm lí liền cau mày.
Hắn ta đã gọi bác sĩ gia đình chuyên điều trị ngoại thương đến đây sao còn cần bác sĩ tâm lý nữa.
Sau đó Tứ Gia chỉ thấy chủ thượng nhà mình vô cùng ung dung, bước chân nhẹ nhàng đi như gió về biệt phủ to lớn phía sau.
Tứ Gia: “Ha.”
Hắn đã cạn lời đến không biết nói gì.
Cả thế giới có phải nợ Bộ Lâm Thịnh Dung một giải thưởng diễn viên xuất sắc không.
Rõ ràng khi nãy hắn còn thấy chủ thượng đi cà nhắc, bộ dạng như chỉ cần một cơn gió thổi qua cũng có thể hạ gục cô kia mà.
Quả nhiên toàn là lừa dối.
Thế mà cô gái kia có thể tin được.
Còn nhìn chủ thượng bằng ánh mắt thương hại.
Chỉ sợ người đáng được thương hại là cô ấy mới đúng.
Bộ Lâm Thịnh Dung đi một đường thẳng lên lầu.
Cô đứng ngoài hành lang nhìn xuống phía dưới vẫn thấy được bóng dáng chiếc Nissan của Vũ Âm đang chạy xuống, dọc đường xe cô chạy đèn đường cũng từ từ sáng lên thắp sáng cả ngọn núi hùng vĩ.
Bộ Lâm Thịnh Dung nhìn chiếc xe chạy mỗi lúc một xa không tự chủ mà mỉm cười.
Còn Vũ Âm đang chạy xe lúc này chính là cảm thấy đèn trên đường này có vấn đề.
Bình thường vừa tối thì nó phải phát sáng lên rồi chứ.
Tối hù bây giờ mới bắt đầu phát sáng không phải quá kém hay sao.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...