Hôm sau.
Dung Dật Bách đến trang nhưng lại phát hiện Dung Khuynh hôm nay tinh thần cùng diện mạo rất khác. Không chút vui vẻ.
"Sao lại phờ phạt như thế, có chỗ nào không thoải mái sao?"
Dung Khuynh ỉu xỉu gục đầu xuống bàn, uể oải đáp lại một câu: "Trạm vương sắp hồi kinh rồi!" Toàn thân lại kích động, rồi lại dần nhũn ra.
Dung Dật Bách nghe vậy, lập tức hiểu rõ. Nàng thế này là do ngày tháng tốt lành của bản thân sắp kết thúc!
"Trạm vương gia sắp trở về, thật ra muội cảm thấy rất vui mừng" Hắn trở về cũng tốt, mặc dù đồng nghĩa với việc hồn nàng sắp trở về nơi cần về, nhưng còn tốt hơn mùi vị bị treo ngược mỗi ngày ở đây.
Dung Dật Bách lại cảm thấy, hắn nghe thế nào cũng giống như nàng đang nghĩ một đằng nói một nẻo.
"Chỉ là Trạm vương gia nói: chuẩn bị nhét Cố Định Dục vào phủ làm thiếp. Thế nên tâm tình muội có chút phức tạp."
Ném ra một câu không mặn không nhạt, Dung Dật Bách nghe xong vẻ mặt cứng đờ, khóe miệng run rẩy mãnh liệt. Dung Khuynh như chưa cảm thấy đủ, bổ sung thêm: "Có phải huynh cũng vui mừng tới nói không ra lời không?"
"Không sai..."
"Cho nên, muội đang phân vân không biết có nên phái người báo chuyện vui này cho cựu mẫu một tiếng không, để cựu mẫu cũng được vui mừng một chút!"
Biết tin nhi tử sắp biến thành thiếp của Trạm vương, tâm tình của cựu mẫu đại nhân khẳng định còn phức tạp hơn nàng nhiều. Dung Khuynh vừa nghĩ như vậy liền có loại cảm giác sung sướng, tinh thần sảng khoái.
Vui vẻ thường được tạo ra từ thống khổ của người khác, đôi lúc lời này cũng khá có lí!
"Vi huynh nghĩ, phải là người Trạm vương phủ đến báo tin thì cựu mẫu mới cảm thấy ngạc nhiên vui mừng chứ."
Dunh Khuynh nghe, trợn mắt liếc hắn một cái.
Dung Dật Bách sờ sờ mũi, cười ôn hòa một tiếng.
Không phải trường hợp bất đắc dĩ, Dung Dật Bách chẳng hề muốn nháo với Cố Chấn quá quyết liệt. Mặc dù bây giờ, cách hai chữ "quyết liệt" đó cũng không xa.
Dung Khuynh bất quá chỉ nói, phán đoán đơn giản mà thôi. Tưởng tượng đến phản ứng của Cố phu nhân lúc nghe được tin thôi cũng đủ vui rồi. Chứ cũng thật sự không muốn tự mình đi thông báo làm gì. Tại lúc này, nàng không có lòng dạ thanh thản đi làm những việc thiêu thân như thế!
"Mà sao hôm nay huynh lại rãnh rỗi đến đây?"
"Chỉ ghé thăm muội một chút, thuận tiện báo cho muội biết một tin vui."
Nghe vậy, mắt Dung Khuynh lập tức sáng lên: "Nói nghe thử một chút!"
"Sau nhiều lần qua chỗ tổ phụ thăm dò, cuối cùng huynh phát hiện người thật sự thu mua Thanh Lan, giật dây Dung Vũ Hinh làm ra chuyện ác không phải là Trang trắc phi và nha đầu của nàng ta, mà là một người khác!" Dung Dật Bách nói bình thản, nhạt nhẽo!
"Là ai?" Ai bị trở thành bia đỡ đạn?
"Ngụy Như Liễu!"
"Ngụy?" Dòng họ này... Dung Khuynh thần sắc chợt động: "Nàng ta có quan hệ gì với mẫu thân đại nhân của chúng ta?"
"Là muội muội của Ngụy thị. Lúc còn trong khuê các cũng từng có chút ít đụng chạm với Ngụy thị, bây giờ lại ghen ghét Ngụy thị được trãi qua cuộc sống tốt hơn mình. Cho nên mới mượn chuyện này gieo họa cho Dung gia, gieo họa cho Ngụy thị, mưu tính Dung Vũ Hinh, gieo hại muội."
"Biến đổi bất ngờ thật."
Dung Lâm ra tay, dứt khoác phủi sạch sẽ hết cho Trang trắc phi. Mang toàn bộ phẫn nộ ném lên đầu Ngụy thị, lên người Ngụy gia. Muốn để Ngụy gia làm bia đỡ đạn, làm nơi cho hắn cùng hoàng thất phát tiết lên. Dung gia xem như cứu vớt được một nha đầu Dung Vũ Hinh.
"Tổ phụ đã tiến cung thỉnh tội với Hoàng thượng cùng Thái hậu, báo cáo tất cả. Hoàng thượng chỉ đáp đợi Trạm vương trở về rồi để hắn định đoạt mọi chuyện."
Động tác rất nhanh, danh tiếng của Ngụy gia bất giác đã bị Dung Lâm đẩy tới trên đầu ngọn sóng.
"Phụ thân đại nhân phản ứng thế nào?"
"Cực kì bi thương!"
Một câu nặng trịch, lọt vào trong tai cũng chỉ cảm thấy châm chọc.
"Phụ thân vốn muốn hưu Ngụy thị, chỉ là bị tổ phụ ngăn cản!"
[Bản chỉnh sửa hoàn hảo nhất được cập nhật tại Wattpad của Caarmtus1510]
Ngăn cản là phải! Lúc này chưa phải là lúc thích hợp để hưu Ngụy thị, vì như vậy Dung gia sẽ có vẻ rất vô tình. Quan trọng hơn nữa là...còn muốn mượn miệng Ngụy thị để lên án các loại tội trạng của Ngụy Như Liễu, để chứng minh Ngụy gia không biết giáo nữ, làm việc không rõ ràng.
Bởi vậy, nếu Ngụy thị muốn bảo vệ vị trí Dung phu nhân, mạng nhỏ của Dung Vũ Hinh thì phải tỷ muội tương tàn, chuẩn bị trở mặt với nhà mẹ đẻ!
Một nữ nhân không có nhà mẹ đẻ chống lưng, lại bị trượng phu cách lòng, bị trượng phu chán ghét. Vậy.. những ngày sau chỉ sợ sẽ không dễ chịu nha!
So với giết chết Trang Thi Nghiên, kết quả này ngược lại không tệ.
Dù sao, sớm muộn gì cũng sẽ có người đến diệt trừ Trang Thi Nghiên, không cần bọn họ ra tay, tạm không vội.
--------------
Dung gia.
Nếu nói Dung Khuynh là sỉ nhục của gia tộc, vậy thì Dung Vũ Hinh cũng chính là tội nhân của Dung gia!
Ngụy thị không hiểu, mọi chuyện sao lại biến thành như ngày hôm nay! Nàng dụng tâm mưu tính tất cả, nhưng tất cả lại bị hóa thành hư ảo chỉ trong một đêm.
"Lẽ nào đây chính là báo ứng sao?"
Trước kia, nàng luôn suy nghĩ phải làm thế nào mới hủy diệt được Dung Khuynh, Dung Dật Bách. Để cho con trai con gái của mình được chiếm cứ cả ba phòng trong phủ (là dòng chính thất duy nhất). Nhưng bây giờ, ha ha... Huynh muội người ta thì sống tốt, còn nữ nhi nhà mình lại bị hủy hoại tàn tạ.
"Phu nhân, bây giờ nên làm gì đây?" Đặng ma ma tràn đầy sầu lo nhìn Ngụy thị!
Chủ tử thất thế, nô tài xui xẻo! Đến Ngụy thị còn không được sống dễ chịu, bà thân nô tài đương nhiên sẽ không thể tốt hơn.
"Làm sao bây giờ?" Còn có thể làm sao đây? Dung Lâm đã đem hết mọi chuyện bẩm báo lên Hoàng thượng rồi, một phụ nhân như nàng còn có thể làm gì nữa đây?
Chỉ là, nàng luôn không cam lòng! Ngụy thị nhìn về hướng tthư phòng của Dung Kỳ, đôi mắt sắc trầm trầm, âm hàn, lặng lẽ kết băng.
--------------
Hoàng cung.
Trong bụng Dung Khuynh không có đứa bé nào cả, chuyện này chẳng những khiến Thái hậu không vui nổi mà ngược lại còn cảm thấy thất vọng!
Bất quá, Trang Thi Nghiên đúng là không thể giữ lại được, đó là một mầm tai vạ. Trước khi Vân Túc trở về, nhất định phải diệt trừ nàng ta.
"Quế ma ma!"
"Có lão nô!"
"Gọi Vân Ảnh đến đây!"
Quế ma ma nghe lệnh, ánh mắt lóe lên. Vân Ảnh, thống lĩnh đứng đầu Phượng vệ.
--------------
Trên trang.
Dung Khuynh ngồi trước cửa sổ, ngước cằm nhìn lên trăng tròn, tâm tình không chút sáng lạn.
Ngày kia Trạm vương sẽ hồi kinh, cứ nghĩ đến là mất ngủ!
Tục ngữ nói không sai: binh tới tướng đỡ, nước tới đất chặn. Nhưng bây giờ còn sầu được thì cứ nên sầu!
"Dung tiểu thư!"
"Thế nào?" Dung Khuynh không yên lòng đáp.
"Lẫm hộ vệ vừa truyền tin nói, Vương gia đã sắp đến trên trang, xin tiểu thư mau chóng ra ngoài nghênh đón."
Lời vừa dứt, tinh thần Dung Khuynh lập tức vô cùng tỉnh táo, vọt đứng dậy: "Vương gia nào????"
"Tất nhiên là Trạm vương gia!"
"Không phải nói Vương gia ngày kia mới về sao?"
"Vương gia nói muốn cho Dung tiểu thư một kinh hỉ bất ngờ!"
Mẹ kiếp lão nương!
Trạm vương trở về, là lúc nàng hiến mạng nhỏ, đồng thời cũng là lúc Cố Đình Dục hiến thân tới rồi....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...