"Lão nô khấu kiến Vương gia!" Vương ma ma quỳ xuống thỉnh an, lòng thấp thỏm bất an, đầy lo lắng.
Vừa nảy tiểu thư vui mừng quá rõ ràng, nếu Trạm vương tức giận thì nên làm sao bây giờ?
Nhìn chằm chằm khóe miệng cứng đờ của Dung Khuynh, Trạm vương mặt không thay đổi mở miệng: "Lại đây!"
Dung Khuynh rất ngoan ngoãn bước tới. Phải biết nghe lời, phải biết nghe lời.
"Bản vương rời kinh, ngươi vui không?"
"Chuyện đó...ta..ta..." Dung Khuynh giật giật khóe mắt, quyết định thẳng thắng để nhận được khoan hồng, yếu ớt nói: "Cũng có chút vui!"
Vừa nghe trả lời, Vương ma ma thiếu chút nữa đã té xỉu. Lẫm Ngũ đưa mắt nhìn sang.
Trạm vương nhướn mày: "Tại sao?"
Dung Khuynh mở to đôi mắt tròn nhìn Trạm vương, cười đầy e dè, thành thật nói: "Vương gia rời kinh thì ta sẽ không phải trực đên, cũng không phải học bài, hắc hắc...."
Trạm vương cười như không cười. Hắn rời kinh thì nàng có thể lười biếng, lí do này...rất biết tránh nặng tìm nhẹ.
Không để Trạm vương tiếp tục hỏi tội, Dung Khuynh vội quan tâm thăm hỏi: "Vương gia đến đây có mệt không? Đã ăn cơm chưa?"
Lòng quan tâm này, dối trá quá rõ ràng!
Không muốn tiếp tục phải nhìn Dung Khuynh để con mắt chịu tội nữa, Lẫm Ngũ yên lặng dời mắt đi.
Trạm vương lại cười, đuôi mày hơi cong lên, diễm lệ thanh tuyệt, mị sắc vô biên. Đưa tay khẽ nâng cằm Dung Khuynh, hắn cúi nhẹ người tiến lại gần, khoảng cách trong gan tấc, như chạm lại như chưa chạm, vô cùng ái muội: "Quan tâm bản vương?"
Âm điệu trầm thấp, từ tính, khơi gợi xúc cảm muốn mụ mị. Giống như tiếng đàn cổ trăm năm đang trêu chọc lòng người.
Không giống câu dẫn, mà là tuyệt sắc trí mạng hiếm thấy khiến người ta tự nguyện dâng hiến. Không ổn, đúng là không ổn!
Nàng nên hôn trước một cái? Hay trực tiếp lột sạch người ta ra trước? Không tệ không tệ.
Xử lí hắn, xử lí hắn! Dung Khuynh lòng liên tục dồn dập bùng nổ quyết tâm này. Chỉ là....
Ngay lúc đáng lẽ đã có thể ra tay, Dung Khuynh bỗng nhiên phát hiện...nàng đúng là cái con người có tà tâm, nhưng lại không có lòng can đảm!
Xử lí một Vương gia cổ đại, nàng thật sự vẫn chưa đủ can đảm! Bởi vì hậu quả sau đó....nghĩ thôi cũng đã đủ rợn người...cho nên....
Nhìn đường cong nhạt nhẽo trên khóe miệng Trạm vương, Dung Khuynh cong cong mày: "Vương gia, trưa nay chúng ta ăn canh gà hầm được không? Ta vẫn luôn muốn cho Vương gia nếm thử món đó, thời tiết hôm nay vừa khéo rất thích hợp để thưởng thức!"
(*thật ra món để trong bản convert là món "ấp ám nồi", ta nông cạn không biết nó là gì nên chế lại là canh gà hầm >< khi nào ta biết thì sẽ chỉnh sửa lại nhá. Cầu cao nhân hỗ trợ! Cầu cao nhân hỗ trợ!)
Một lời bày tỏ niềm nhớ nhung, nàng rất nhớ Trạm vương đó chứ!
Vương ma ma lắng tai nghe thấy, không khỏi cúi thấp đầu xuống thêm chút nữa. Thì ra tiểu thư liên tục đòi ăn canh gà hầm là bởi vì Vương gia! Đúng rồi, nhất định là vì Vương gia!
A Di Đà Phật! Loại nói dối này, Bồ Tát từ bi chắc chắn sẽ thông cảm cho bà.
Nhìn nóng bỏng trong đôi mắt của Dung Khuynh, Lẫm Ngũ lần nữa dời mắt về hướng khác.
Ngày xưa, phàm là mỗi lần chủ tử ra tay, những nữ nhân trong hậu viện sẽ luôn là....
"Gia..." Hờn dỗi một câu, sau đó nũng nịu mềm mại rúc vào lòng nữ tử. Nhưng đến lượt vị Cửu tiểu thư này lại biến thành ăn canh gà hầm....
Là nàng không biết suy nghĩ? Hay là cảm thấy không thích thú với sủng hạnh của chủ tử? Lẫm Ngũ không chắc chắn, nhưng nếu là người khác, hắn có thể khẳng định người kia sẽ...
Nàng nếu đặt bản thân mình quá cao, cái mồm già dặn kia sẽ khiến nàng ăn đủ thiệt.
Trạm vương nhìn Dung Khuynh, không lên tiếng, nhưng đôi mắt sắc âm trầm đã biểu lộ rõ tâm tình hắn. Không tiếng động tỏa ra sát khí nặng nề, khiến người khác bị đè nén, hít thở không thông!
Vương ma ma kìm chế không được mà run nhẹ, kém chút nữa đã sợ hãi mà quỳ xuống cầu xin.
Dung Khuynh cuối đầu, nghĩ nghĩ, sau đó chậm rãi duỗi tay, nhẹ nắm lấy một góc tay áo bào của Trạm vương.
Động tác cẩn thận, Trạm vương khẽ nhúc nhích mày, nhưng vẫn trầm mặc như cũ.
Trầm mặc, chỉ nhìn!
Hạ nhân cúi đầu phục tùng, căng thẳng nín thở, Vương ma ma tràn đầy bất an, Lẫm Ngũ chậm rãi đợi Dung Khuynh nhận hậu quả.
Trạm vương tĩnh lặng, hạ nhân không tiếng động. Viện nhỏ trở nên im ắng, chỉ có Dung Khuynh một người là đang làm chuyện lén lút!
Vụng trộm liếc sang hắn một cái, thấy hắn chưa tức giận cũng không ngăn nàng lại, bàn tay bé nhỏ của mỗ nữ đang kéo tay áo lén lút nhích xuống chèn vào trong nữa. Cẩn thận bày tỏ sự thân thiện của mình!
Động tác cằn nhằn không nhanh lẹ khiến người ta vô cùng mất kiên nhẫn. Nhưng ngoài dự liệu, hắn lại bắt đầu chờ đợi.
Cử động rụt rè như hài tử, không tồn tại chút ý muốn mê hoặc nhưng lại bất ngờ khiến người ta ngứa ngấy khó nhịn!
Trạm vương chưa từng trải qua những chuyện này, cảm thấy nhàn nhạt mới lạ!
Dưới sự dung túng âm thầm của Trạm vương, Dung Khuynh tiếp tục được voi đòi tiên! Cho đến...
Bàn tay nhỏ bé hơi ẩm ướt lành lạnh cuối cùng nhẹ nhàng trượt xuống nắm lấy bàn tay khô ráo và ấm áp.
Dung Khuynh khẽ nhúc nhích lông mi, chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn hắn cười nhẹ một tiếng, vô cùng xinh đẹp, còn điểm chút phần căng thẳng, chút luống cuống, chút ôn nhu mềm mại: "Vương gia, sau khi ăn xong canh gà hầm, chúng ta đánh cờ được không?"
Trạm vương đảo mắt nhìn xuống tiểu móng vuốt chỉ dám kéo nhẹ tay hắn, khẽ nhếch mày, tay đột nhiên nắm lại bàn tay kia, siết chặt.
"A...."
Nghe tiếng kêu đau kèm theo nước mắt lởn quởn sắp rơi của nàng, Trạm vương mới chịu mở miệng vàng ra: "Điêu dân gian xảo như ngươi, đích xác đáng chết!"
Trạm vương nói đáng chết, nhưng Lẫm Ngũ lại không nghe ra một chút sát khí, thậm chí cả lệ khí toát ra khi nảy cũng tiêu tán không còn hình bóng! Này...Lẫm Ngũ bất ngờ, khó hiểu.
Vì sao Trạm vương lại đột nhiên nguôi giận? Hắn không rõ Dung Khuynh rốt cuộc đã làm gì?
"Vương gia, chẳng lẽ mời ngài ăn canh gà hầm là phạm tội sao? Đại Nguyên có điều lệ này?"
"Còn giả bộ hồ đồ với bản vương?"
"Hắc hắc..." Dung Khuynh cười không đáp, duối tay ra, lần này đã quen cửa quen nẻo nhanh nhẹn kéo tay Trạm vương đi về phía thiện đường: "Ta làm món canh gà hầm là ngon nhất, Vương gia có muốn thử chút không?"
"Không có hứng thú!"
"Vậy xin Vương gia nhấc tay ra!"
"Dung cửu, ngươi to gan!"
"Vương gia, ngài luôn làm ta sợ như vậy, nhỡ ta căng thẳng quá trượt tay cho gì đó thêm vào canh gà hầm, ngài cũng không được trách ta!"
"Ý ngươi là do bản vương sai?"
"Ta không có nói như thế! Nhưng mà... Hắc hắc...cũng có nghĩ tới một chút."
"Điêu dân!"
Nghe Trạm vương khiển trách, Dung Khuynh chỉ cong cong khóe mắt.
Ánh mắt Trạm vương tĩnh mịch mà sâu xa.
Vật nhỏ này quả thật rất dũng cảm, nhưng bất ngờ là nàng lại không khiến hắn cảm thấy khó chịu.
Vương ma ma quỳ trên đất, nhìn hai người đi xa xa đằng trước, hít sâu một hơi, trái tim lơ lửng rốt cuộc cũng thả lỏng được một chút. Mặc dù bà không biết tại sao sự tình lại thay hình đổi trạng, nhưng Trạm vương không có nổi giận, tiểu thư không sao, vậy là được rồi!
Lẫm Ngũ theo sát phía sau nhìn bóng lưng Dung Khuynh, khẽ nhíu mày như đang có điều cần suy nghĩ. Hắn vẫn chưa nghĩ ra rốt cuộc vừa rồi Dung Khuynh đã làm cái gì?
Nghĩ không ra không cần gấp, chỉ cần Dung Khuynh tự bản thân hiểu rõ được rồi.
Thật ra cũng không phức tạp.
Bất quá là dựa vào cảm giác để hành động.
Trong nhận thức, Dung Khuynh biết nam nhân là một loại động vật vô cùng kì lạ. Lúc bọn họ xao động, nữ nhân cự tuyệt, họ không thích! Nhưng nếu nữ nhân dứt khoác phối hợp, bọn họ cũng không thích. (giống như lần đầu tiên, Dung Khuynh nói dù giá nào nàng cũng phải đáp lễ lại, nhưng thiếu chút nữa đã bị Trạm vương giết chết).
Bài học này cũng chứng thật được một chuyện: Trong chuyện nam nữ, nam nhân tuy thích chủ động, nhưng lại không thích nữ nhân quá mức chủ động.
Cho nên, nếu trước mặt Trạm vương, ngươi không thể phản khán hay cự tuyệt được, thì ngươi có thể giả vờ ngu ngốc, có thể thấp thỏm bất an, u mê luống cuống. Nhưng tuyệt đối không được thuận theo hắn hoàn toàn.
Bởi vì nàng đã được Hoàng thượng tứ hôn, nàng bây giờ còn mang trên vai thêm danh tiếng là vị hôn thê của Cố Đình Dục.
Dung Khuynh cơ hồ đã có thể xác định được một vấn đề: nếu nàng mang danh tiếng kia nằm trên giường cùng Trạm vương. Hoàng thượng không trị tội nàng thì nàng cũng bị Trạm vương bốp chết.
Bởi vì, dựa vào kiêu ngạo của Trạm vương, chuyện ngủ với nữ nhân của người khác, hắn rất chán ghét. Lúc đó, nàng sẽ không còn đơn giản là một điêu dân, mà chính là hồng hạnh xuất tường, lẳng lơ ong bướm khiến người người chán ghét.
Tất cả sai lầm lúc đó sẽ đều là sai của nàng! Cho nên bây giờ nàng thật sự không thể có nổi cảm giác muốn "thượng giường" gì gì đó nha!
------ lời ngoài mặt ------
(Góc pr của tác giả, không phải của editor)
Tên truyện:
Nương Nương, Diêm Quân Kêu Ngài Đi Đầu Thai - Thất Tinh Minh Chủ.
Thể loại: gia đấu + 1&1 + sủng + nam nữ chủ thể xác tinh thần sạch sẽ + cả hai đều trọng sinh.
Loại hình nam chủ phúc hắc lạnh lùng & loại hình nữ chủ ngang ngược không tiết tháo.
Giới thiệu vắn tắt:
Thánh thái hậu là một nữ nhân truyền kì trong lịch sử Đại Tề. Nàng có xuất thân cao quý, thông minh sắc bén, sát phạt quyết đoán. Một đường từ Hoàng tử phi, Thái tử phi, Hoàng hậu rồi đến Hoàng thái hậu cao quý, cả đời có thể nói là phong quang vô hạn. Nhưng do khi còn sống sát nghiệt quá lớn, không thể đi đầu thai, chỉ có thể định ra khế ước với Diêm Quân, trùng sinh sống thay cho những người tuổi thọ chưa hết nhưng lại vì một lí do nào đó mà bất ngờ phải bỏ mạng sớm. Vốn tưởng bản thân mình sống một đời oanh liệt trong chốn cung đình đẫm máu là đã chán ngấy các loại tranh đấu, nhưng ai ngờ Thái hậu nương nương ăn không ngán còn nghiện, đổi từ thân xác này qua thân xác khác, kiếp nào cũng đều tranh đấu vui vẻ đến quên cả trời đất. Hai hộ vệ Hắc Bạch Vô Thường bất đắc dĩ trợn trắng mắt: Thái hậu nương nương, Diêm Quân đại nhân lại gọi ngài đi đầu thai nữa rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...